Chương 32-33: Đột kích ban đêm

Buổi tối, Thái Anh được sự giúp đỡ của Quỷ Băng, lặng yên rời đi Thái tử phủ, đem một nhà lão nhân đưa vào phủ.

Tất cả đều thần không biết, chỉ có quỷ mới hay, chính là một nhà lão nhân cũng bởi vì Thái Anh yêu cầu, vẫn nhắm mắt lại, liền vì sao đến nơi này cũng không biết.

Khi bọn họ biết đây là phủ Thái tử, mà cô nương trước mặt là Thái tử phi thì thật sự là sợ hết hồn.

Thái Anh nở nụ cười. "Được rồi, không cần câu nệ như vậy, Đổng lão, ta cần một lượng lớn giấy vàng từ mai bắt đầu giúp ta làm, có vấn đề không?"

Lão nhân lắc lắc đầu. "Thái tử phi đại ân đại đức lão Đổng ta không thể báo đáp, chỉ là, làm giấy vàng ta còn cần một ít vật liệu với công cụ."

"Ân, Đổng Lão người muốn cái gì trước viết cho ta, ngày mai ta sai người đi mua."

Đổng lão đáp lại, Thái Anh lại nói: "Đối diện có mấy căn phòng, bên ngoài treo bảng chính là có người ở, không treo bảng, lão có thể tuyển hai phòng trước ở."

Để Đổng lão đi ra ngoài, Quỹ lão đầu mới từ ngoài phòng trở về. Thái Anh không có hỏi hắn trở lại liền đi đâu, nghĩ đến ai cũng có việc riêng tư của mình.

Nhưng hiển nhiên, Thái Anh suy nghĩ nhiều, nàng không hỏi nhưng lại làm cho Quỹ lão đầu thêm phiền muộn a. Hắn còn muốn nói với Thái Anh chuyện về ba người nha hoàn kia, bị những tiểu quỷ chỉnh đến thê thảm đến mức nào!

Là ở trong đồ ăn của bọn họ thêm bột ớt, lại đem nước của các nàng đổi thành nước sôi, còn đẩy ngã ghế của các nàng, nói chung ba người nha hoàn kia ở, liền không thoải mái qua! Hừ! Cho các nàng lười biếng! Cho các nàng không đem nha đầu để vào mắt! hừ hừ.

Thái Anh nhìn ngoài cửa sổ một chút, đột nhiên quay đầu nói với bọn họ. "Các ngươi đi ra ngoài đi, phân phó xuống, để những tiểu quỷ đêm nay an phận chút, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng làm như không biết, các người cũng vậy, không nên tiến vào."

Quỷ Băng với Quỷ Hỏa liếc mắt nhìn nhau. "Vâng."

"Ai~~zz? Tại sao a? Nha đầu, ngươi đêm nay muốn gặp người nào sao? Nam nhân vẫn là nữ nhân? Lão nhân...Ô ô..." Quỷ lão đầu còn chưa hỏi xong liền bị Quỷ Băng với Quỷ Hỏa một người một bên che miệng, lôi đi ra ngoài.

Thái Anh che lỗ tai ô ô, cuối cùng cũng coi như là thanh tịnh, kỳ thực nàng cũng không có thể bảo đảm chính là ngày hôm nay, đã quá lâu, nàng cũng chỉ nhớ đại khái.

Quả nhiên không có gì bất ngờ xảy ra, ban đêm, Lạp Trạch Phong liền né qua những ám vệ đang ở bên ngoài Mai Uyển giám thị, đi tới phòng của Thái Anh.

Thái Anh đứng ở bên cửa sổ, cảm giác được có người đang tiếp cận về phía mình, chân mày chợt nhíu lại nhanh đến mức không thể nhận ra, nàng thật phải thừa nhận đấu khí của Lạp Trạch Phong rất mạng, mãi đến hắn bước vào phòng của nàng, xuất hiện gần năm bước, nàng mới cảm giác được sự tồn tại của hắn.

"Anh Nhi." Lạp Trạch Phong từ phía sau lưng ôm lấy Thái Anh.

Thái Anh quay lưng về phía Lạp Trạch Phong, đáy mắt có chút căm ghét, nàng bây giờ là xuất phát từ nội tâm chán ghét Lạp Trạch Phong thân cận, ngẫm lại quá khứ, nàng đều không khỏi ghét bỏ chính mình mắt chó đui mù, lại coi trọng nam nhân như vậy, liền một đầu ngón chân của Lệ Sa nhà nàng cũng không bằng!

Đè xuống cảm giác căm ghét, Thái Anh xoay người, xảo diệu xoay chuyển rời khỏi lồng ngực của Lạp Trạch Phong, nhìn vào người tới, kinh ngạc nói: "Nhị hoàng tử."

Lạp Trạch Phong dùng tay đặt ở bên môi Thái Anh. "Xuỵt! Gọi ta Phong!"

Thái Anh nhẫn nhịn cảm giác muốn ói, còn muốn giả một bộ vẻ mặt cảm động, hồi tưởng lại tình cảnh năm đó, trả lời: "Phong, ngươi rốt cục đến rồi, ngươi có biết hay không ta rất nhớ ngươi."

"Ừm, ta biết, ta đều biết!" Lạp Trạch Phong đem Thái Anh tiến vào trong lồng ngực. "Ta này không phải đã tới sao? Đúng rồi, ta nghe nói Lạp Lệ Sa vẫn lạnh nhạt đem nàng ở nơi này? Nàng chịu ủy khuất rồi?"

Thái Anh mặt chôn ở trong lồng ngực Lạp Trạch Phong, lắc lắc đầu. "Không, chỉ cần có thể giúp ngươi, oan ức nhiều hơn nữa cũng không tính là gì."

"Anh Nhi, nàng yên tâm, chỉ cần trừ khử hắn, chúng ta có thể vĩnh viễn cùng nhau."

Thái Anh trong lòng cười gằn, vĩnh viễn cùng nhau? Kiếp trước nàng chính là ngây thơ tin tưởng một câu nói này, nhưng kết quả thì sao? Nàng được cái gì? Bị hắn cho là hình nhân thế mạng? Bị hắn ban cho cái chết?

"Ân, ta tin tưởng." Nàng tin tưởng, lần này nàng nhất định có thể bảo vệ Lệ Sa, sẽ không để bất luận người nào thương tổn nàng, chính là bản thân nàng cũng không thể.

"Ừm, vì tương lai của chúng ta, chúng ta đồng thời cùng nỗ lực." Lạp Trạch Phong nói tới thật là động tình.

"Nhưng mà." Thái Anh con ngươi lóe lên, cau mày. "Ta bây giờ căn bản không tới gần được hắn."

"Ta hôm nay đến đây, ngoại trừ là đến xem nàng, chính là vì nói cho nàng kế hoạch của ta, ngày mai..." Lạp Trạch Phong ở Thái Anh bên tai nhẹ nhàng nói kế hoạch của hắn.

Thái Anh gật đầu, vẫn là cùng kiếp trước xiếc như thế "m, được, ta rõ ràng."

"Anh Nhi, oan ức nàng." Lạp Trạch Phong thương tiếc sờ sờ gò má Thái Anh.

"Ta là cam tâm tình nguyện." Thái Anh nhợt nhạt nở nụ cười, bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy hơi co lại, muốn tách ra tay Lạp Trạch Phong, nhưng cũng không dám biểu hiện quá mức rõ ràng.

"Anh Nhi." Buổi tối Thái Anh dựa vào cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh trăng rọi vào, nhìn qua so với giữa ban ngày còn muốn rõ hơn mấy phần, thêm nụ cười nhợt nhạt nữa, Lạp Trạch Phong đột nhiên có loại hối hận đem mỹ nhân như thế giao cho Lạp Lệ Sa.

Mặc dù là một phế vật, nhưng nói thế nào, mỹ mạo như vậy nhiều thiên kim đại gia không thể so sánh đươc.

Nhìn hắn dần dần nhích lại gần mình, Thái Anh thoáng cả kinh, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, dùng tay ở giữa hai người chặn lại. "Phong, không thể."

Buông xuống mi mắt, Thái Anh giả bộ ưu thương. "Phong, ngươi hay là đi mau đi, bằng không, ta sợ chính mình sẽ không khống chế được tình cảm của mình, ta sợ ta sẽ hối hận đi tới Thái tử phủ này."

Quả nhiên, Lạp Trạch Phong vừa nghe thấy lời ấy, người liền lập tức tỉnh táo không ít.

Hắn không thể vì dục vọng ngắn ngủi mà hỏng đại sự! Nếu Thái Anh thật sự hối hận, chết cũng muốn theo hắn, vậy hắn không chỉ ít đi một con cờ, còn có thể sẽ ảnh hưởng toàn bộ kế hoạch của hắn! Thực sự là tiện nghi Lạp Lệ Sa rồi!

Hừ! Bất quá, đợi hắn đoạt được ngôi vị hoàng đế, còn có mỹ nhân nào hắn không chiếm được? Nghĩ như vậy, Lạp Trạch Phong cũng cảm thấy trong lòng thoải mái một ít.

Một đêm rất nhanh sẽ qua.

Ngày thứ hai vào triều, Lạp Lệ Sa chân trước mới vừa đi, người trong cung liền đến Thái tử phủ, nói Lệ Phi nương nương mời Thái tử phi tiến cung ngắm hoa uống trà.

Lệ phi, Nam Cung gia tộc thứ nữ chi thứ, mẫu thân của Lạp Trạch Phong, tên là Nam Cung Nguyên Trinh, là người Dập Nham quốc, Nam Cung gia tộc là gia tộc đứng đầu trong tám đại gia tộc, bởi vậy vị trí của Dập Nham Quốc cũng thuận lý thành chương thành nước đứng đầu Tam quốc.

Vì lẽ đó, tuy rằng Nam Cung Nguyên Trinh chỉ là thứ nữ chi thứ, nhưng bối cảnh của nàng cũng không thể xem thường.

Thái Anh dưới sự dẫn dắt của cung nữ, tiến vào cỗ kiệu đưa nàng vào cung.

Thiệu Ngôn nhíu mày, có chút không rõ ý tứ của Lệ phi, chiếu theo lời Thiệu Lỗi nói, Bắc Ảnh Thái Anh hẳn là người của nhị hoàng tử phái tới, như vậy cũng có thể nói, nàng chính là người của Lệ Phi.

Nếu là như vậy, Lệ Phi không nên tránh hiềm nghi sao? Làm sao lại có thể quang minh chính đại triệu kiến Bắc Ảnh Thái Anh? Coi như Bắc Ảnh Thái Anh hiện giờ là Thái tử phi, muốn triệu khiến cũng nên là hoàng hậu, mẫu thân của chủ nhân triệu kiến?

"Người đến!"

"Thuộc hạ ở."

"Đi bẩm báo chủ nhân, liền nói Bắc Ảnh Thái Anh bị Lệ quý phi tiếp đi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip