Chương 25: Lựa chọn.
Gia Hưng là nơi cây cỏ xanh tươi bốn mùa đều mang theo sự ấm áp, ánh dương quang (mặt trời) chiếu rọi khắp nơi mang theo hơi thở của sự sống sung túc ấm no. Bên trong Lục gia trang là hồ nước xanh ngát, từng gốc cây ngọn cỏ xanh um, lâm viên cảnh sắc tinh mỹ, nhẵn nhụi, thanh nhã mộc lâm, mà chính giữa lâm viên chính là viên cảnh.
Lạp Lệ Sa và Tiểu Long Nữ nằm dưới tán cây, ánh nắng ấm áp bao phủ cả hai, sự tĩnh lặng cùng khung cảnh nên thơ làm cho cả hai không khỏi yêu thích.
Hai người nằm gần nhau, Lạp Lệ Sa tùy ý hôn lên cánh môi Tiểu Long Nữ, cho dù là mắt, mũi hay cánh môi duyên dáng kia cũng làm cho Lạp Lệ Sa cảm thấy chưa đủ, nàng muốn nhiều hơn. Lạp Lệ Sa vươn tay rút đi thắt lưng bên hông Tiểu Long Nữ, từng kiện từng kiện ngoại bào rơi xuống, từng cái từng cái vật cản mất đi. Nụ hôn như lửa nóng của nàng không có quy luật rơi vào khắp nơi trên người Tiểu Long Nữ, nàng như muốn nâng niu trân trọng cái cơ thể của người nàng yêu, như muốn hôn lên từng centimet không thiếu chỗ nào.
Khắp nơi là tiếng chim chóc ríu rít tiếng gió thổi rào rạt cùng tiếng thở gấp của Tiểu Long Nữ, hai tay Tiểu Long Nữ không ngừng vuốt ve mảnh lưng bóng loáng không tì vết của Lạp Lệ Sa. Cả cơ thể Tiểu Long Nữ cong lên như muốn thiếp chặt vào người Lạp Lệ Sa, muốn cái khoảng cách giữa hai người là con số không, ánh mắt nàng nhắm chặt, luôn thì thào bên tai Lạp Lệ Sa những âm thanh yêu mị:
"Sa nhi, Sa nhi. "
Trong mắt Lạp Lệ Sa giờ đây tất cả chỉ là dục hỏa, cái dục vọng mà trước đây nàng luôn che giấu mỗi khi bên cạnh Tiểu Long Nữ. Nhìn dáng dấp của Tiểu Long Nữ động tình, thấy nàng yêu mị không còn giống như thường ngày là tiên tử trên trời cao không người tới gần. Tiểu Long Nữ giờ đây như tiểu hồ li quyến rũ thướt tha như hớp hồn bất cứ kẻ nào thấy được nàng, làm cho kẻ đó nhiệt huyết sôi trào.
Tay của Lạp Lệ Sa không ngừng ra vào nơi động thiên mà bất cứ kẻ nào đều ao ước, vẫn như trước, không có bất cứ quy luật nào, tùy hứng tùy tâm, có lúc ôn nhu như nước, có lúc mãnh liệt như liệt hỏa sôi trào, cứ như vậy một lần rồi lại một lần muốn Tiểu Long Nữ, một lần rồi lại một lần đưa Tiểu Long Nữ tới đỉnh của thăng hoa. Lạp Lệ Sa không hiểu tiết chế là như thế nào mà nàng cũng không muốn tiết chế, nàng muốn Tiểu Long Nữ muốn rất nhiều, không bao giờ là đủ. [ nôôôô. Why??? ]
Tiểu Long Nữ trong cái cảm giác dục tiên dục tử, lúc thống khổ lúc vui sướng, lúc thăng hoa...
Sau khi triền miên chấm dứt, Tiểu Long Nữ nằm lên cánh tay Lạp Lệ Sa, tay nàng vỗ về mặt Lạp Lệ Sa:
"Sa nhi, vì sao không cùng phụ thân ngươi trở về Tây Vực?" Vấn đề này luôn văng vẳng trong ngực Tiểu Long Nữ.
"Ta nghĩ muốn cùng Long nhi suốt đời suốt kiếp."
Lạp Lệ Sa lời nói như rót mật, thanh âm mang theo ôn nhu cùng kiên định. Từ nay về sau, Tiểu Long Nữ là nữ nhân của nàng, có thể một ngày nào đó, nàng cũng biến thành nữ nhân của Tiểu Long Nữ.
Tiểu Long Nữ không có trả lời, sau một hồi nghẹn ngào cũng nói ra một câu:
"Vậy còn Thái Anh thì sao?"
Tiểu Long Nữ hỏi câu này, vì trong lòng nàng không giờ phút nào không nghi vấn. Nhìn thấy Lạp Lệ Sa mê man không nói một lời, biểu tình đầy vẻ ưu thương, nàng có một loại cảm xúc mà trước đến nay đều không cảm giác được. Tiểu Long Nữ mong muốn Lạp Lệ Sa cũng trả lời như trước. Nhưng không như nàng nghĩ Lạp Lệ Sa vòng vo, đem khuôn mặt vùi vào trong lòng Tiểu Long Nữ:
"Long nhi."
Giọng nói của Lạp Lệ Sa chứa đựng sự rụt rè chậm chạp, nàng là một người không quả quyết, kể từ khi bên cạnh Tiểu Long Nữ đến bây giờ nàng chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề đó, nàng luôn trốn tránh luôn không chịu nhìn thẳng vào vấn đề, nàng mang trong người quá nhiều mâu thuẫn. [ :) ]
Tới lúc Lạp Lệ Sa nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt diễm lệ của Tiểu Long Nữ nàng bất giác giật mình cùng đau xót, nàng hiểu mọi chuyện nghiêm trọng như thế nào.
Tiểu Long Nữ từ nhỏ vì tu tập nội công phái Cổ mộ nên tính tình lạnh nhạt, nàng sống rất nội tâm, mọi chuyện luôn tự mình giải quyết chứ không muốn nói cho bất cứ ai cả. Nhưng nếu đến một lúc nào đó nàng nói ra thì ta có thể hiểu Tiểu Long Nữ không thể chịu nổi nữa rồi. Lạp Lệ Sa đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi của Tiểu Long Nữ, nàng đau xót nói:
"Long nhi..."
Tiểu Long Nữ đẩy Lạp Lệ Sa ra, Lạp Lệ Sa không cho, gắt gao ôm chặt cơ thể Tiểu Long Nữ.
"Lạp Lệ Sa, ngươi buông ra."
Lạp Lệ Sa chậm chạp buông tay, ủy khuất nhìn Tiểu Long Nữ.
"Sa nhi, nếu như ngươi còn thích một người khác thì đừng bao giờ thích ta."
Bỗng nhiên khuôn mặt của Thái Anh xuất hiện, nàng hô lên tên của Lạp Lệ Sa, sắc mặt nàng dị thường tái nhợt, hai con mắt sưng lên còn to hơn hai hạt đào, trong ánh mắt đầy tơ máu. Vốn rằng đang tuổi thanh xuân dào dạt đầy sức trẻ như nàng bỗng như già đi mười tuổi. Lạp Lệ Sa nhìn thấy như vậy thâm tâm đau xót không thôi, Lạp Lệ Sa bước nhanh về phía Thái Anh.
"Sa nhi." Phía sau truyền đến thanh âm của Tiểu Long Nữ đang gọi nàng, Lạp Lệ Sa không khỏi quay đầu ngước nhìn.
"Sa, tớ rất nhớ cậu, cậu mau trở về." Giọng Thái Anh nghẹn ngào nói.
Lạp Lệ Sa đứng ở trung gian hai người, trái cũng không được mà phải cũng không xong, bước chân nàng do dự, không biết nên đi về bên nào mới đúng. Hình ảnh Thái Anh gầy gò tiều tụy làm nàng thương tiếc, Tiểu Long Nữ tuy không biểu hiện nhưng nàng biết Tiểu Long Nữ muốn nàng ở lại, thật khiến nàng không đành lòng buông tay.
Hai người con gái vì nàng, dù băng lãnh, dù không người có thể đến gần, hoàn mỹ đến không tỳ vết nhưng quan trọng hơn hết đều yêu nàng hết mình. Hai con đường hai hướng đi nàng biết làm thế nào cho trọn vẹn đây chứ? [ngươi..vậy sao còn.. Tiểu Long Nữ của ta :(( aaa đồ trap. Khúc này còn thua DCB ít ra hắn thật thích một mình TLN]
"Tở phải đi." Thái Anh quay về phía Lạp Lệ Sa nói.
Lạp Lệ Sa nhanh chóng chạy tới bên Thái Anh nắm chặt lấy tay nàng, lắc đầu như không muốn như vậy.
"Sa, gặp lại sau."
Lạp Lệ Sa quay đầu lại thì đã nhìn thấy Tiểu Long Nữ ở rất xa, nàng không muốn, không thể mất Tiểu Long Nữ, chạy nhanh tới bên Tiểu Long Nữ, muốn bắt lấy nàng lại, nhưng càng chạy càng xa, càng chạy càng không thấy Tiểu Long Nữ nữa, cả một khoảng không trắng xóa chỉ có nàng. Nàng kêu tên Tiểu Long Nữ, kêu rát cả cổ họng, nhưng đáp lại nàng không tiếng trả lời không một câu nói mà chỉ là thanh âm 'Tiểu Long Nữ' từ không trung vọng về.
Tiếc nuối, thương cảm, đau xót, nàng định quay lại phía sau khóc cùng Thái Anh nhưng vừa quay đầu thì Thái Anh cũng biến mất.
Lạp Lệ Sa bị cuốn vào trong hắc ám, bóng tối như bao trùm lấy nàng, không một ai cả, không người nào bên cạnh, chỉ có nàng và bóng tối xung quanh. Nàng kêu tên Tiểu Long Nữ, vẫn chỉ là Tiểu Long Nữ mà thôi....
———————————— mộng và hiện thực cuối cùng cách nhau chỉ một lằn ranh mà thôi ———————————————
[ chết tiệt..hú hồn..đứng tim.. :)) ]
Bên trong khách điếm tại trấn Phiền Xuyên, Tiểu Long Nữ lặng lẽ canh giữ bên giường của Tiểu Long Nữ, mới tối hôm qua, Lạp Lệ Sa bỗng nhiên sốt cao, chắc vì cái lạnh của Hoa Sơn, Tiểu Long Nữ dút cho Lạp Lệ Sa những dược thảo nàng mang bên người. Vì vị đắng của dược liệu, xung quanh khóe mắt lông mày của Lạp Lệ Sa nhăn lại. Trên vầng trán xuất hiện không ít mồ hôi, mê man li bì Lạp Lệ Sa liên tiếp kêu tên nàng cùng Thái Anh - một cái tên làm nàng đố kị.
Tiểu Long Nữ lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán Lạp Lệ Sa, lại thay đổi một chiếc khăn khác đắp lên trán Lạp Lệ Sa, bên tai Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng gọi:
"Sa nhi."
Thế nhưng Lạp Lệ Sa không có bất kì phản ứng nào đáp lại lời gọi của nàng.
Tay của Tiểu Long Nữ chạm qua lông mi, con mắt, cánh mũi, gương mặt, cuối cùng là đôi môi của Lạp Lệ Sa:
"Sa nhi."
Vì sao Lạp Lệ Sa gặp phải Thái Anh, vì sao trong lòng Lạp Lệ Sa không phải chỉ có một mình nàng kia chứ?
Lạp Lệ Sa lộn xộn cả người, hai tay quơ quào trong không trung như muốn bắt lấy một thứ gì đó. Tiểu Long Nữ đưa tay nắm lấy bàn tay Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa như chiếm được một cái gì đó ấm áp bắt đầu an tĩnh trở lại:
"Long nhi, Long nhi, đừng đi...đừng đi."
Tiểu Long Nữ nguyện ý cùng Lạp Lệ Sa xuống núi nó cũng biểu thị nàng nguyện ý cùng Lạp Lệ Sa nắm tay đi suốt cuộc đời, chỉ là Lạp Lệ Sa không biết mà thôi. Tiểu Long Nữ dung túng, che chở nàng mọi mặt là bởi vì Tiểu Long Nữ thích nàng. Lạp Lệ Sa tuy rằng vui vẻ chấp nhận ôn nhu cùng chăm sóc của Tiểu Long Nữ, nó như một chuyện rất ư bình thường giữa hai nàng, nhưng Lạp Lệ Sa không hề nghĩ tới, Tiểu Long Nữ lạnh nhạt, lạnh hơn Thái Anh rất nhiều, nàng như tiên tử không thực nhân gian khói lửa xa cách mọi người. Các nàng không hề quan tâm người khác như thế nào, Thái Anh là bất cần là xa lạ thì Tiểu Long Nữ là dù có người chết trước mắt nàng thì nó cũng chỉ là thường tình, vậy mà với Lạp Lệ Sa nàng lo lắng không thôi.
Lạp Lệ Sa sốt cao tới ngày thứ hai mới có thể hạ sốt, Tiểu Long Nữ một đêm không ngủ không ngừng túc trực bên cạnh chăm sóc Lạp Lệ Sa. Cuối cùng không ngờ nàng tại bên cạnh Lạp Lệ Sa ngủ gục. Động tác này của Tiểu Long Nữ kinh động Lạp Lệ Sa, làm cho Lạp Lệ Sa giật mình tỉnh giấc, mở to hai mắt, cố chớp chớp mắt cho tỉnh táo, vừa nhìn lại thấy khuôn mặt Tiểu Long Nữ đang gục bên cạnh nàng. Tối hôm qua giấc mơ kia, vừa có ngọt ngào lại mang theo tràn ngập thống khổ như bóng ma đè nặng trong thâm tâm Lạp Lệ Sa, làm cho nàng lo lắng sợ hãi.
Lạp Lệ Sa nắm chặt bàn tay của Tiểu Long Nữ, tìm kiếm một cái an toàn ấm áp mà nàng sợ rằng nếu chính mình nắm không chặt nàng sẽ biến mất trong cuộc đời mình. Lạp Lệ Sa sợ, sợ mất đi Tiểu Long Nữ, nàng không muốn biết cái cảm giác đến khi mất đi mới biết hối hận, nàng không muốn. Một đời nàng sai lầm, một đời nàng bỏ lỡ, nàng không muốn bây giờ lại mất đi Tiểu Long Nữ, không muốn!!
"Long nhi, Long nhi, Long nhi..."
Lạp Lệ Sa to gan ôm lấy Tiểu Long Nữ vào trong lòng, trong giấc mơ thân ảnh Tiểu Long Nữ biến mất như khói sương lượn lờ không chút vết tích làm cho nàng đau nhức đến tan nát, có thể nói lúc đó nàng không thể thở nổi, không một chút hơi thở của sự sống, bóng tối u ám bao phủ lấy nàng, kéo nàng vào đêm đen không lối thoát.
Tiểu Long Nữ đẩy Lạp Lệ Sa ra:
"Ngươi nếu thích Thái Anh thì tốt nhất đừng thích ta."
*Sa nhi, nếu như ngươi còn thích một người khác thì đừng bao giờ thích ta.*
Hiện thực hòa ảo mộng quá giống nhau, nhận thấy bên người không thấy độ ấm của Tiểu Long Nữ, Lạp Lệ Sa thâm tâm đau thắt không thôi, trong lúc nhất thời nàng thật sự không biết nên làm thế nào cho đúng.
Tiểu Long Nữ cứ im lặng chờ đợi Lạp Lệ Sa nói gì đó với nàng, nhưng dù nàng chờ đợi thế nào thì Lạp Lệ Sa cũng chỉ im lặng không nói một câu.
Cho đến lúc hai vợ chồng Quách Tĩnh gõ cửa, Lạp Lệ Sa cũng không cho Tiểu Long Nữ một câu trả lời nào thích đáng, không một cử chỉ không một biểu hiện. Tiểu Long Nữ cười buồn, biểu hiện của Lạp Lệ Sa làm cho nàng mất hết can đảm, đã như vậy, cần chi cưỡng cầu:
"Sa nhi, ngươi đi tới Gia Hưng đi, ta quay về cổ mộ."
Tiểu Long Nữ nói xong không nhìn Lạp Lệ Sa một cái mà tuyệt tình quay đầu bước đi.
"Không thể, không thể."
Lạp Lệ Sa đứng chặn trước cửa, tựa hồ với nàng cảm thấy nếu nàng đứng như vậy Tiểu Long Nữ không thể bước đi, không thể bỏ lại nàng một người, như vậy lời Tiểu Long Nữ nói cũng sẽ không trở thành sự thật.
"Sa nhi, hà tất như vậy."
Nếu Lạp Lệ Sa không thể quyết định, vậy thì để cho nàng làm cái kết thúc đi.
"Long nhi, không nên đi, không nên..."
Lạp Lệ Sa gắt gao nắm chặt quần áo của Tiểu Long Nữ, đầu ngón tay vì dùng lực quá lớn mà trở nên trắng bệt, y phục Tiểu Long Nữ thẳng thớm bỗng chốc nỗi lên nhiều vết nhăn nhúm. Lạp Lệ Sa còn không tỉnh ngộ, Tiểu Long Nữ đang ghen, trình độ ghen này chỉ có thể nói là một bình lớn dấm chua, trước nay lạnh nhạt vô cầu, không nói không biểu hiện nhưng điều đó không có nghĩa là Tiểu Long Nữ không biết ghen. Lãnh đạm mà ôn nhu như Tiểu Long Nữ, tới lúc ghen lên rồi thì chỉ có bạo phát mà thôi. Mà hôm này là lúc Tiểu Long Nữ bạo phát.
Lạp Lệ Sa chỉ cần nói một câu, nàng liền có thể giữ chân Tiểu Long Nữ.
Quách Tĩnh Hoàng Dung gõ cửa phòng Lạp Lệ Sa không người nào đáp lại liền đến gõ cửa phòng Tiểu Long Nữ, nhưng hai người đâu biết rằng, cả đêm qua Tiểu Long Nữ luôn túc trực bên giường chăm sóc cho Lạp Lệ Sa.
"Long nhi."
"Ngươi, ngươi và Thái Anh..." Tiểu Long Nữ tuy rằng là tiên tử không thực nhân gian khói lửa nhưng từ khi gặp Lạp Lệ Sa vướng vào lưới tình cùng Lạp Lệ Sa, Tiểu Long Nữ cũng giống bất kì cô gái đang yêu nào, thâm tâm nàng như đáy biển khó dò.
"Ta chỉ muốn Long nhi, ta chỉ cần Long nhi."
Tiểu Long Nữ lắc đầu.
"Ta cũng chỉ thích Long nhi."
Lời nói của Lạp Lệ Sa như một lời thề sắc son minh chứng cho tình cảm của chính nàng.
Tiểu Long Nữ là người luôn luôn lý trí, trong tình cảm dù rụt rẻ thiếu nữ nhưng vẫn có nhưng suy nghĩ của chính nàng, nàng nghĩ Lạp Lệ Sa hiện tại nói ra chỉ là xúc động nhất thời, không có gì chứng minh cho lời nói của Lạp Lệ Sa cả, Tiểu Long Nữ rất rõ sự tình trong đó, nhưng vì yêu Lạp Lệ Sa nên Tiểu Long Nữ nhẹ dạ, nàng dung túng cho Lạp Lệ Sa mọi chuyện, hướng Lạp Lệ Sa thỏa hiệp.
Lạp Lệ Sa và Tiểu Long Nữ đi đến cửa nhà trọ thì gặp phải hai vợ chồng Quách Tĩnh Hoàng Dung. Lạp Lệ Sa nắm chặt bàn tay Tiểu Long Nữ, chỉ sợ Tiểu Long Nữ đổi ý mà rời xa nàng. Quách Tĩnh chuẩn bị bốn con khoái mã (ngựa tốt, chạy nhanh), Lạp Lệ Sa lại cố ý muốn cùng Tiểu Long Nữ cưỡi chung một con ngựa.
Quách Tĩnh cho rằng việc Lạp Lệ Sa làm không hợp nam nữ lễ nghĩa, Hoàng Dung không nói gì chỉ lắc đầu.
"Sa nhi, ta sẽ không một mình quay về Cổ mộ."
Lạp Lệ Sa tuy nghe rõ từng lời nói của Tiểu Long Nữ nhưng nàng vẫn lo sợ, hòn đá trong ngực không thể buông xuống, phải biết rằng Tiểu Long Nữ rất để tâm đến những chuyện vụn vặt, nàng tại bên tai Tiểu Long Nữ thì thào liên tục:
"Long nhi, ta thích ngươi, chỉ thích một mình ngươi."
Trong thâm tâm Lạp Lệ Sa đã quyết định, nếu như giữa Tiểu Long Nữ và Thái Anh nàng phải chọn một người, cho dù như thế nào, nàng quyết định buông tay Thái Anh, dù Thái Anh sẽ rất thương tâm, rất khổ sở, nàng cũng không muốn như thế, nàng luyến tiếc, thế nhưng nàng không thể chấp nhận việc Tiểu Long Nữ rời xa mình, không thể.
Trên đường đôi lúc cũng dừng lại nghĩ chân trong chốc lát. Quách Tĩnh nhìn thấy Lạp Lệ Sa từ phía sau ôm lấy Tiểu Long Nữ, hắn không nghe rõ được Lạp Lệ Sa nói gì bên tai Tiểu Long Nữ, nhưng dù sao trong tâm trí hắn, nam nữ có khác, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, hai người lại trước mật công chúng thân mật như vậy, thực sự là vi phạm luân thường:
"Dung nhi, dù cho Quá nhi thích vị Long cô nương kia, nhưng hai người cũng nên giữ ý tứ, chưa lập gia đình mà ở chốn đông người thân mật như vậy là không đúng..."
Hoàng Dung lắc đầu, có nói thế nào cũng vô ích mà thôi.
Tại thế kỉ 21, người yêu ôm nhau là chuyện bình thường, mà vẫn ẩn cư trong cổ mộ không tiếp xúc thế tục thì những lễ nghi phiền toái đó Tiểu Long Nữ cũng chẳng quan tâm, nàng đang hưởng thụ Lạp Lệ Sa ôm ấp, hưởng thụ Lạp Lệ Sa cấp nàng hạnh phúc.
Lạp Lệ Sa đem chuyện của nàng và Thái Anh kể cho Tiểu Long Nữ nghe. Tiểu Long Nữ trước nay chưa hề biết cảm giác đố kị là như thế nào, nhưng hiện nay cái tên Thái Anh này đang làm nàng đố kị không thôi, quá khứ của Lạp Lệ Sa có Thái Anh góp mặt quá nhiều. Tiểu Long Nữ là một bình dấm chua, càng nhưỡng càng chua, đây là sự ẩn nhẫn của Tiểu Long Nữ, Lạp Lệ Sa nhìn thấy như vậy, trong lòng run sợ:
"Long nhi, là ngươi muốn nghe mà."
Lạp Lệ Sa không muốn nói, nàng phi thường xác định ( in tưởng 100%), Tiểu Long Nữ không phải một nữ nhân hào phóng, biểu hiện của Tiểu Long Nữ đại biểu nàng là một người có tính chiếm hữu cao, chỉ muốn giữ lấy cho riêng mình.
Từ rất lâu, trong thâm tâm Tiểu Long Nữ đã luôn nhận định, Lạp Lệ Sa là của nàng, chỉ một mình nàng mới có thể thân mật đối xử với Lạp Lệ Sa, nhưng nay làm cho nàng biết Lạp Lệ Sa còn thân mật với một người khác, dù chỉ là trong quá khứ nàng vẫn đối với Lạp Lệ Sa bất mãn.
Một nữ tử đơn thuần như Tiểu Long Nữ, chưa từng trãi qua ái tình thì thứ ái tình mà nàng muốn có phải thật tinh khiết, thật khôi nguyên không cho nó có bất cứ tia tạp chất nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip