CHƯƠNG 121 - CÒN YÊU LI HƠN EM NGHĨ
Bà Manoban đi vào cửa nhìn thấy Chaeyoung thẫn thờ ngồi trên ghế sofa, trong lòng ít nhiều đã hiểu vừa rồi Lee Eun Ji tới nói gì đó với nàng rồi. Đặt bình giữ nhiệt trong tay lên bàn trà lại liếc thấy mẩu thuốc lá bị dụi tắt trong đĩa trái cây, nhíu mày, e là cái này cũng là do đứa bé nhà họ Lee vừa để lại.
"Chaeyoung à..."
Lúc này nàng mới phục hồi tinh thần lại nhìn bà - "Mẹ, mẹ đến rồi sao?"
"Đi, về phòng trước đi, ở đây nhiều khói, không tốt cho em bé."
Chaeyoung gật đầu xách bình giữ nhiệt về phòng.
Đợi sau khi Chaeyoung đi, bà Manoban lập tức mở hết cửa sổ trong phòng ra, dọn sạch sẽ tàn thuốc trên mặt đất cùng với mẩu thuốc lá trên bàn trà, rửa sạch cái đĩa trái cây nhiều lần, mặt khác quét dọn trong ngoài phòng khách một lần. Đợi làm xong những thứ này, bà mới gõ cửa vào phòng ngủ tìm nàng. Mở cửa đi vào thấy nàng đang ngồi ở trên giường, trong tay còn ôm cái bình giữ nhiệt kia, động tác giống y như khi còn ngồi trong phòng khách.
"Mẹ đi cả chặng đường rất xa không phải đưa con ôm cho ấm đâu."
Bà tiến lên xách bình giữ nhiệt đi ra ngoài, một lát sau bưng bát canh gà còn bốc hơi nóng đi vào đến trước mặt Chaeyoung - "Nhanh uống canh gà đi, đây là mẹ hầm cả ngày hôm qua đấy, con nghe lời ăn hết đi."
"Cám ơn mẹ."
Bà Manoban ngồi xuống bên cạnh nàng - "Có gì không vui, có muốn nói với mẹ không?"
Động tác uống canh dừng lại, Chaeyoung không quay đầu lại nhìn bà, bởi vì không biết phải nói như thế nào.
"Không sao, không muốn nói thì đừng nói, nhưng nếu thật có chuyện gì thì đừng giấu trong lòng, không muốn nói với mẹ thì phải nói cho chị em tốt của con, giấu sự khó chịu trong lòng không tốt cho chính con và đứa bé, biết không?"
Chaeyoung biết bà hiểu lầm mà cũng không mở miệng giải thích, chỉ khẽ gật đầu rồi cúi đầu ăn canh.
Bà Manoban nhớ tới bộ dạng Lee Eun Ji đi khỏi vừa rồi, trong lòng không khỏi mắng Lisa, bà tưởng là con bà đã làm rõ chuyện với cô ta rồi, ai biết cô ta lại vẫn lấn tới!
Tính tình Chaeyoung quá dịu ngoan, ngay cả nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ. Có thể nói là bà nhìn đứa bé nhà họ Lee kia lớn lên, nhìn thì dịu dàng yếu ớt nhưng nội tâm thì độc ác tàn nhẫn, có nhiều mưu tính quỷ quái, nếu không hồi đó xảy ra chuyện lớn như thế, đổi lại là người khác đâu còn dám quay về. Có lẽ bà nên tìm ông Lee nói chuyện một chút, hiện tại Chaeyoung đang mang thai, là thời kỳ đặc biệt không thể để con bé kia quấy rầy.
Chaeyoung uống xong bát canh gà mà bà đã chuẩn bị, đứng dậy vừa định cầm cái bát đi ra ngoài thì cái bát trong tay lại được bà tiếp nhận.
"Đưa cho mẹ." - Bà Manoban cười khẽ nhận lấy cái bát, đưa tay vén tóc cọ lên trên mặt nàng - "Mệt không, mệt thì đi nằm ngủ một lát, phụ nữ có thai phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Vâng."
Đợi Chaeyoung nằm ngủ rồi bà mới xoay người ra cửa, nhìn đồng hồ rồi cầm điện thoại gọi cho Lisa, điện thoại vang lên một lúc lâu mới được nhận, còn không đợi Lisa mở miệng bà đã mắng một trận,
"Lalisa Manoban, con làm được chuyện gì hả, cả ngày chỉ biết bận rộn, ngay cả vợ con mình cũng không bảo vệ được, để người ta lấn tới, Lee Eun Ji con bé đó muốn làm gì? Phải chấm dứt thì nên chấm dứt, mẹ với ba con dạy con thế nào hả?"
Lisa nghe không hiểu ra sao, không biết bà đang nói cái gì - "Mẹ à, mẹ đang nói gì vậy, Lee Eun Ji làm sao?"
"Con cùng với Lee Eun Ji là chuyện gì xảy ra?"
"Cái gì cùng với Lee Eun Ji chứ?!"
"Hôm nay mẹ tới chỗ con đưa canh gà cho con dâu, vừa từ trong thang máy đi ra đã nhìn thấy cô ta đứng ở cửa thang máy, đến khi mẹ đến nhà các con, thấy cửa không khóa, còn con dâu thì ngẩn người ngồi trên ghế sofa, ngây ngốc, hỏi nó Lee Eun Ji nói gì với nó, con dâu chỉ lắc đầu không trả lời." - Bà Manoban kể lại chi tiết cho Lisa nghe.
"Bây giờ Chaeyoung đâu ạ?"
"Ngủ rồi, nhưng mà rầu rĩ không vui." - Bà Manoban lo lắng nói - "Lisa à, con phải làm rõ lập trường của mình, bây giờ con là người có vợ rồi, không lâu nữa sẽ làm mommy, mẹ nhìn ra con rất thích con dâu đó, đừng để người khác hiểu lầm rằng mình còn có cơ hội."
"Con biết rồi, mẹ giúp con chăm sóc Chaeyoung đã, vợ con dễ suy nghĩ lung tung, con xong việc sẽ trở về ngay."
"Ừ."
Chaeyoung không biết mình ngủ bao lâu, lúc đầu thì không buồn ngủ, chỉ là cứ nằm rồi mí mắt ngày càng nặng trịch, cũng không biết làm sao lại ngủ thiếp đi. Xoay người, nhìn cái đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, không ngờ đã gần 6h, nàng nhớ khi mình nằm xuống rõ ràng mới chưa đến 3h, không nghĩ tới ngủ liền qua ba tiếng. Lại nhắm mắt nằm ở trên giường một lúc lâu, đến lúc hoàn toàn tỉnh táo Chaeyoung mới vén chăn xuống giường. Vào phòng tắm rửa mặt qua loa, mở cửa đi ra ngoài nghe thấy Lisa đang nói gì đó cùng mẹ chồng ở ngoài cửa, thấy nàng đi ra ngoài liền chấm dứt đề tài không nói thêm nữa.
"Con dâu à, con tỉnh rồi." - Bà Manoban nhìn nàng cười nói.
Chaeyoung gãi tóc hơi ngượng ngùng - "Hình như con ngủ quên mất."
Lisa đứng dậy bình tĩnh đi về phía nàng, vén sợi tóc trên trán nàng dịu dàng hỏi - "Em đói chưa?"
"Vẫn chưa đói."
Thấy hai đứa như thế bà Manoban giơ tay lên nhìn đồng hồ, quả thật đã không còn sớm, mặt khác, bà thấy hai đứa Lisa và Chaeyoung cũng cần tâm sự - "Được rồi, thời gian cũng không sớm, vừa rồi ba con còn gọi điện thoại tới hỏi mẹ đi đâu đấy."
"Mẹ ở lại ăn cơm đi ạ."
"Không cần, cô giúp việc trong đại viện nấu cơm giúp mẹ rồi, về là có cái ăn."
"Mẹ à, con đưa mẹ về." - Lisa bảo bà.
"Không cần, con có dư thời gian thì ở cùng con dâu đi, khi tới là lính cần vụ đưa tới, bây giờ chắc là đang buồn chán chờ dưới tầng đấy."
Bà đưa tay kéo tay Chaeyoung đặt vào lòng bàn tay mình - "Con dâu à, nếu Lisa dám bắt nạt con, con tìm mẹ cho con chỗ dựa, không thì tìm ba hoặc ông nội, để bọn họ dạy nó như huấn luyện binh lính nha."
Chaeyoung cười khúc khích, gật đầu - "Cám ơn mẹ"
"Cái con bé ngốc này." - Bà vỗ tay nàng, một lúc lâu mới buông ra - "Được rồi, mẹ về đây, lát nữa các con đói thì hâm nóng thức ăn mà ăn."
"Vâng." - Chaeyoung gật đầu rồi cùng Lisa đưa bà ra cửa, khi còn muốn đưa bà xuống lại bị bà khăng khăng từ chối, nháy mắt cho Lisa như ám chỉ điều gì.
Bà Manoban đi rồi trong nhà còn lại Lisa và Chaeyoung.
Lisa nhìn nàng rồi sủng nịnh nhéo mũi nàng - "Mẹ nói rằng chiều nay Lee Eun Ji đã tới?"
Chaeyoung cũng nhìn cô rồi nhớ tới những lời Lee Eun Ji nói chiều nay.
Lisa kéo nàng ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, ôm nàng để nàng tựa vào ngực mình - "Li không biết Lee Eun Ji tới nói gì với em, nhưng mà Chaeyoung à, em tin Li chứ?"
Chaeyoung gật đầu, nàng luôn luôn tin cô, từ lúc bắt đầu hai người chưa hiểu nhau nàng cũng chưa từng hoài nghi cô.
Lisa cười khẽ cúi đầu ngắm nghía bàn tay của nàng, nàng có đôi tay thật đẹp, ngón tay thon dài, nhìn rất thích hợp đánh đàn dương cầm, người ta tuyệt đối không thể nhìn ra nàng lại làm thiết kế, còn là thiết kế kiến trúc.
Gãi gãi lòng bàn tay của nàng, cô nở nụ cười - "Tin Li mà còn bị lời người khác lay động, hửh?"
"Em đâu có." - Hiển nhiên là nàng có chột dạ, thanh âm nhẹ đến nỗi bản thân mình cũng không nghe thấy.
"Em ấy, tâm tình như thế nào đều viết ra ở trên mặt hết rồi này." - Lisa ghé vào bên tai nàng, cắn vào dái tai - "Em như thế là dọa mẹ rồi, còn gọi điện răn dạy Li một trận."
"Hả?!" - Chaeyoung bất ngờ quay đầu nhìn cô - "Em không hề biết!"
"Ừ, Li biết em không biết, vì em đang ngủ mà." - Lisa gật đầu, trán chống lên trán nàng - "Nói cho Li nghe, Lee Eun Ji đã nói gì với em?"
Chaeyoung nhìn gương mặt của Lisa hầu như không có khoảng cách trước mắt, cô thật rất xuất sắc, cũng khó trách Lee Eun Ji không từ thủ đoạn mà muốn đoạt lại cô như vậy, nhớ tới những lời cô ta nói lúc chiều trong lòng không hiểu sao lại thấy rối rắm, không phải là lo lắng không tin tưởng cô, chỉ là nàng quan tâm nên mới sợ hãi.
Tay chậm rãi đặt lên mặt Lisa, ngón tay miêu tả đường nét của cô - "Gần đây công việc bề bộn lắm sao? Có thuận lợi không?"
"Bận, nhưng rất thuận lợi."
"Chiều nay Lee Eun Ji đến nói muốn giao dịch với em, chỉ cần em bằng lòng phá thai, cô ta sẽ bỏ qua cho Li."
Nàng vốn không muốn giấu diếm, suy cho cùng chuyện này liên quan đến cô, bất kể Lee Eun Ji nói thật hay giả, nàng đều phải nói với cô để cô đề phòng.
Sắc mặt Lisa lúc này bỗng dưng trầm xuống, trong mắt lộ ra tia hung ác và tàn nhẫn, buông nàng ra, giọng nói đã bắt đầu lạnh hơn sương giá.
"Cô ta dám?"
Lalisa Manoban lúc này đã hoàn toàn mất hết vẻ ôn nhuận nho nhã lúc trước, lúc này cô dường như biến thành người khác, cả người tỏ ra sát khí, bất cứ ai tới gần cũng sẽ bị luồng khí giết người đó dọa đến không còn hồn vía.
Cô như vậy.... nàng chưa từng thấy bao giờ.
Nàng biết cô đang tức giận nhưng nàng không thích cô như thế, tay đặt lên mặt cô, chạm vào gương mặt trở nên cứng ngắc kia, tay nhẹ nhàng xoa xoa như muốn trở về Lalisa Manoban lúc đầu.
Lúc này Lisa mới nhận ra mình mất bình tĩnh, áy náy nhìn nàng rồi kéo tay nàng đặt trên miệng hôn lấy, cẩn thận từng li từng tí, đối xử với nàng như bảo bối quý báu - "Thật xin lỗi, dọa em rồi?"
"Không, chỉ là không thích thôi."
Một lần nữa ôm nàng vào lòng, vỗ lưng nàng ôn nhu lên tiếng bên tai - "Em đồng ý rồi sao?"
"Không có, làm sao em có thể bỏ đứa bé, hôn nhân của chúng ta không phải là tiền đặt cược, cũng không phải là hàng hóa, làm sao em có thể dùng để giao dịch."
Lisa ôm nàng chặt hơn, thậm chí bản thân cô cũng không phát hiện ra lúc này khóe miệng đang lộ ra nụ cười đẹp mắt.
"Trừ phi chính miệng Li nói không cần em, muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này, nếu không em sẽ không lấy hôn nhân của chúng ta trao đổi hay giao dịch với người khác."
"Li sẽ không!" - Lisa chợt buông nàng ra, nhìn nàng với ánh mắt rằng cô bảo đảm chắc chắn điều đó - "Li sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không!"
"Em cũng sẽ không."
Lisa nhìn nụ cười đẹp hơn hoa của nàng, tâm trạng vừa động liền cúi đầu cứ như vậy hôn xuống, rất dùng sức, không có một chút dịu dàng như mọi khi, cái lưỡi cạy hàm răng nàng ra, không đợi nàng kịp phản ứng liền quấn lấy lưỡi nàng cùng nhau nhảy múa. Chaeyoung phản ứng chậm nửa nhịp, bị hành động hơi thô lỗ của cô tối nay khiến cho có chút đau, nhưng không đẩy cô ra, không kháng nghị, ngược lại còn giơ tay ôm lấy cổ cô để hai người càng kề sát nhau hơn.
Lisa như được cổ vũ, nụ hôn càng nhiệt tình hơn như muốn nhấn chìm hai người.
"Ưm --" - Chaeyoung bật ra tiếng rên nhẹ, nàng bị hôn đến không thở được, môi bị người nào đó hôn mà sưng lên, còn đau rát.
Nhiệt tình như bị đè nén rất lâu, một khi dâng lên dễ khiến người ta trở nên khó tự kiềm chế, rõ ràng là một người rất lý trí, tối nay Lisa trở nên điên cuồng khó tả. Hôn từng chút từng chút biến vị, rời bỏ đôi môi, chậm rãi đi xuống, tay vốn đang ôm chặt nàng cũng bắt đầu trở nên không an phận, bàn tay chạy đi chạy lại trên người nàng, mỗi lần chạm nhẹ cũng khiến cả hai người đồng thời run rẩy. Giờ phút cả hai nhận ra thì hai người đã gần như trần trụi, ngọn lửa dục vọng che phủ đôi mắt hai người, trong phòng khách yên tĩnh, trên ghế sofa chật hẹp, hô hấp hai người trở nên nặng nề.
Nụ hôn của cô ngày càng thấp xuống, đến chỗ nào đều để lại lửa nóng ở đó, thiêu đốt nàng, Chaeyoung khó chịu nức nở, nói không ra lời cảm giác lúc này của mình là gì, muốn đẩy cô ra nhưng lại không chịu được kéo cô càng chặt hơn, đáy lòng trống rỗng như hư không.
"Chaeng à --" - Giọng nói Lisa khàn khàn thấp đến mức gần như không thể nghe thấy, cong người để trọng lượng của mình không ép xuống nàng, vùi đầu vào ngực nàng, hô hấp nặng nề, thanh âm ám ách không thể ám ách hơn nữa từ ngực nàng truyền đến.
"Li muốn em! Li muốn em -"
Trái tim Chaeyoung run lên, lúc này lý trí thoáng đã quay lại, quay lại từng chút một đến khi đầy đủ, hai mắt vốn bị dục vọng phủ kín cũng dần dần trở nên trong veo, cô muốn nàng, nói thẳng ra nàng cũng muốn cô, cũng nhớ cảm giác được cô ôm chặt, nhớ sự rung động của nàng và cô trong cơ thể nàng. Nhưng mà --
"Lisa à --" - Tay chậm rãi di chuyển lên trên, ôm lấy đầu cô, ngón tay luồn vào tóc cô - "Lisa --"
Nghe thấy, tên nhóc đang vùi trong ngực nàng buồn bực hừ một tiếng, bỗng chốc dừng lại tất cả động tác, chỉ ôm nàng, ôm nàng thật chặt. Cả căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hô hấp của bọn họ, không hề nhẹ nhàng, hơi phập phồng bất định, nàng thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống, cô nặng nề, mỗi lần hô hấp là đang hết sức cố gắng kìm nén khát vọng và kích thích trong lòng!
Chaeyoung đau lòng lấy tay nhẹ nhàng vỗ về cô.
Một lúc lâu hai người mới bình ổn lại từ trong kích tình, Lisa buông nàng ra đứng dậy, mặc lại quần áo bị cởi ra cho nàng. Chaeyoung e thẹn đỏ mặt, cúi thấp đầu khép hờ mắt không nhìn. Đến khi mặc quần áo cho nàng xong, lúc này Lisa mới lại ôm nàng vào lòng, tay vòng qua hông, bàn tay áp lên bụng nàng.
"Bảo bảo à, biết điều một chút, mau mau lớn lên."
Chaeyoung bị hành động trẻ con này của cô chọc cười, không phản bác lại cô chỉ thả lỏng người nhẹ nhàng tựa vào ngực cô, hoàn toàn để tùy cô ôm - "Lee Eun Ji nói nếu em đồng ý buông tay, phá thai, ly hôn với Li, cô ta có thể giúp Li, nếu em không đồng ý, như vậy sẽ có người đến điều tra Li, dù Li có làm gì hay không, nếu đã điều tra bọn họ nhất định sẽ có đủ lý do lật đổ Li."
Lisa cười lạnh - "Cô ta nghĩ mình quyền lực tới vậy sao?"
Trước kia thị trưởng Lee cũng từng tìm cô nói chuyện, hình như có ý lôi kéo, cô không đồng ý, sau đó dường như có một số việc biến đổi. E rằng cô lên đến vị trí này đã làm cản trở lợi ích của ai đó rồi, cũng không khó nhận ra, gần đây thái độ của ông ta đối với cô thì cô đã biết ông ta sẽ có hành động. Bọn họ có thủ đoạn gì, chẳng lẽ cô sẽ để tùy người khác xâu xé?
"Không tin Li sao?"
"Không phải, là do em sợ ...... "
"..."
"Em tin tưởng năng lực của Li, chỉ là trong lòng vẫn sợ hãi, em không hiểu biết về quan trường, hoàn toàn không rõ chỗ lợi hại và hoạt động của quan trường, em có cảm giác vô lực bối rối, biết rõ có người muốn hại Li, nhưng chỉ có thể đứng một bên, không biết nên làm gì, thậm chí còn có thể trở thành trở ngại của Li."
Lisa nhẹ thở dài, đưa tay giữ khuôn mặt nàng - "Chaeyoung à, cho dù bọn họ muốn hãm hại Li, nếu tin Li tất cả sẽ không sao!"
"Em biết, em biết Li nhất định có thể xử lý tốt, nhưng mà, trong lòng vẫn không khống chế được lo lắng, không rõ nguyên do của nỗi sợ, em không biết tại sao lại thế."
Chiều nay khi Lee Eun Ji nói những điều kia, rõ ràng trong lòng biết cô cũng không phải là quả hồng mềm có thể để tùy người ta hãm hại, nhưng trong lòng vẫn không kìm được lo lắng, sợ hãi, thật bảo nàng nói ra cảm giác này nàng không hề biết mình đang lo lắng cái gì, sợ cái gì.
"Đồ ngốc." - Lisa cười khẽ, một lần nữa ôm nàng vào trong ngực, nhẹ tay vỗ lưng nàng - "Đừng nghĩ nữa, chỉ cần bình tĩnh đứng cạnh Li, dù có chuyện gì xảy ra, hãy luôn kiên định đứng bên cạnh Li, đừng rời xa, biết không?"
"Vâng." - Được cô ôm vào lòng Chaeyoung kiên định gật đầu, đưa tay ôm lại cô - "Em sẽ không bỏ đứa con này, càng sẽ không từ bỏ cuộc hôn nhân của chúng ta."
Lisa khẽ cười ôm nàng chặt hơn, chỉ cần như vậy là đủ rồi, chỉ cần nàng đủ kiên định ở bên cạnh cô thì cô có đủ lòng tin và động lực chém đứt trở hại trược mặt, cho nàng và con hạnh phúc lớn nhất.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, một lúc lâu Lisa mới buông nàng ra, tay vỗ về mặt nàng - "Cùng Li ăn gì một chút, làm cả ngày, thật là đói bụng."
Chaeyoung cười khẽ gật đầu, khi đứng dậy nhẹ nhàng tiến tới bên tai cô, ôm cổ cô nhỏ giọng nói cho cô biết - "Hình như em còn yêu Li hơn so với em nghĩ!"
Vì yêu sâu sắc, nên mới để ý, mới không hiểu sao lại bối rối và sợ hãi.
Lisa ngẩn người còn chưa kịp phản ứng, người bên cạnh đã sớm buông cô ra nhẹ nhàng bước vào bếp, ngoái đầu lại nhẹ mỉm cười nhìn cô - "Li đi rửa tay, em đi hâm lại thức ăn."
Cô cũng cười gật đầu với nàng, nở nụ cười thật tươi chan chứa hạnh phúc và thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip