Chương 10: Xuất sơn


Lý Tương Di một thân bạch y tay bó khoẻ khoắn, tóc thúc đuôi ngựa cao, khắp người toát ra hơi thở thiếu niên phóng khoáng. Nhưng cách y uể oải trèo lên yên ngựa, sau đó bình thản đuổi theo sau Địch Phi Thanh lại trái ngược hoàn toàn, hệt như một lão nhân gia chuẩn bị về quê trồng rau nuôi cá.

Địch Phi Thanh ghì cương ngựa, cố tình đi chậm lại để đợi y.

"Ngươi không nóng lòng gặp lại huynh trưởng của mình sao?"

Lý Tương Di thở dài không thèm chấp nhặt với sư đệ cứng nhắc Địch Phi Thanh, y nhàn nhạt nói.

"Ngươi không mệt nhưng ta thì có. Đường từ Lạc Dương về đây ngắn lắm sao? Địch Phi Thanh, nếu ngươi vội thì cứ đi trước, ta sẽ chầm chậm theo sau."

Hạ gia Trường Mã Đao bị ba bang ở Đông Lăng bao vây hòng tiêu diệt. Môn phái Trường Mã Đao đã rửa tay gác kiếm từ lâu, ba bang Đông Lăng ngoài miệng lấy cớ diệt giặc nhưng thật ra là ngấp nghé Thiên Ngoại Vân Thiết của Hạ gia.

Hãy còn may, đời này y và Địch Phi Thanh đã kịp thay đổi. Hạ gia trên dưới không ai thiệt mạng, thậm chí hai người họ còn đích thân hộ tống gia quyến tới tận Lạc Dương.

Địch Phi Thanh nhìn biểu cảm của y, nhất thời nhận ra mình vô ý, thể lực của Lý Tương Di không thể trâu bò như hắn được.

"Dừng lại nghỉ một chút đi."

"Không cần, cũng sắp tới nơi rồi."

...

Lúc Lý Tương Di và Địch Phi Thanh tới thì Lý Tương Hiển đã chờ sẵn từ bao giờ. Trên bàn không những có rượu mà còn có cả đồ ăn, nhìn đã biết không hề rẻ.

"Huynh trưởng."

Lý Tương Hiển nhìn thấy bộ dáng đệ đệ mình trưởng thành, ánh mắt như khóc ra tới. Hắn vội vã đứng dậy ôm chầm lấy thiếu niên, hỏi han tình hình sức khoẻ: "Hai đệ thế nào? Sư phụ, sư nương vẫn ổn chứ?"

Lý Tương Di gật đầu: "Ta ổn, sư phụ sư nương ổn, hắn thì khoẻ như vâm."

Địch Phi Thanh sớm đã không chấp nhặt với cái miệng của Lý Tương Di, hắn hỏi Lý Tương Hiển: "Thiện Cô Đao đâu?"

"Đại sư huynh ấy à? Hai đệ mau ngồi xuống, chuẩn bị tinh thần trước chuyện lớn này đi!"

Lý Tương Di và Địch Phi Thanh ngồi vào bàn, hắn vớ lấy ấm trà đổ một chén đầy cho y.

"Uống đi."

Lý Tương Di thản nhiên tiếp nhận đối đãi của đối phương.

"Hai đệ có biết nhị tiểu thư Hà Hiểu Lan của Thiên Cơ Đường? Chắc chắn là có, dù gì bọn họ nổi tiếng giàu có đâu phải ngày một ngày hai."

"Vậy thì có liên quan gì?" Địch Phi Thanh thắc mắc.

"Cô ấy đối với đại sư huynh của chúng ta, nhất-kiến-chung-tình."

Lý Tương Hiển nhìn đôi mắt của Địch Phi Thanh hơi mở lớn liền rất đắc ý. Hắn biết ngay không ai có thể không ngạc nhiên trước sự thật mười mươi này. Lý Tương Hiển quay sang nhìn đệ đệ, ngóng chờ vẻ mặt cả kinh của y.

Nào ngờ...

Y vẫn điềm nhiên thưởng thức chén trà mà mới nãy Địch Phi Thanh đích thân rót cho. Dường như chuyện Hà Hiểu Lan không gây bất cứ ngạc nhiên nào vậy.

"Đệ biết trước rồi sao?"

Lý Tương Di lắc đầu: "Ta mới xuất sơn, bây giờ cũng là lần đầu gặp lại huynh, sao mà biết trước được. Chỉ là chuyện này không phải rất bình thường sao? Kiều nữ gặp anh hùng, không hiếm lạ."

Lý Tương Hiển há hốc mồm bái phục đệ đệ mình. Đạo lý đó hắn đương nhiên hiểu, nhưng lai lịch của Hà Hiểu Lan rất lớn, thậm chí nàng tâm cao khí ngạo, bây giờ bất chấp tất cả mà đuổi theo sau Thiện Cô Đao, đến hắn cũng không kìm được mà ngưỡng mộ.

"Vậy... đại sư huynh tỏ ý thế nào?"

Lý Tương Di hỏi, y sợ mọi thứ lại giống như đời trước. Thiện Cô Đao chưa từng nói với y về Hà Hiểu Lan, y không biết hắn đối với nàng có chút tình cảm nam nữ nào hay không, rốt cuộc đến cuối cùng thì hai ngươi họ vẫn có một đứa bé.

Mặc dù đường chủ Hà Hiểu Tuệ và Phương hộ bộ như thân sinh phụ mẫu của Phương Tiểu Bảo, nhưng việc mười mấy năm sau cậu mới biết nhị di là mẹ ruột, cữu cữu lại hoá thành cha, thật sự không phải chuyện gì tốt lành cả.

Y không muốn tiểu đồ đệ này phải trải qua cảm giác ấy. Y muốn thay đổi, vốn dĩ ngay từ lúc trọng sinh trở về, Lý Tương Di sống cũng chỉ vì muốn thấy một kết cục khác tốt đẹp hơn mà thôi.

Lý Tương Hiển thở dài: "Đại sư huynh hình như cũng có ý với Hà cô nương. Nhưng... huynh ấy đối với võ lâm giang hồ lại để tâm nhỉnh hơn một bậc. Ta đoán, Hà cô nương cũng rất mệt mỏi."

Mệt mỏi, đương nhiên phải mệt mỏi rồi.

Lý Tương Di biết, năm đó A Vãn không phải mang tâm tình này viết lá thư ấy rồi gửi cho hắn sao? Một lá thư mà đến tận một tháng sau y mới đọc...

"Hôm nay huynh ấy có tới không?"

"Ta có truyền tin, chắc là sẽ thôi."

Nhưng bọn họ chờ mãi mà vẫn không thấy bóng dáng Thiện Cô Đao đâu. Đến tận lúc đứng lên đi về thì mới có một người lật đật chạy vào.

"Ở đây ai là Lý Tương Hiển?"

"Là ta."

Tên chạy việc vội vã truyền lại lời của chủ nhân phân phó: "Thiện thiếu hiệp trúng phục kích, thương tích không nhỏ, hiện dưỡng thương tại Thiên Cơ Đường. Chủ nhân của ta biết Thiện thiếu hiệp có hẹn với ngài, cho nên bảo ta đến mời ngài tới Thiên Cơ Đường một chuyến."

"Tại sao lại ở Thiên Cơ Đường?"

"Là do chủ nhân của ta đem người về, lúc đó Thiện thiếu hiệp hãy còn nửa mê nửa tỉnh."

Lý Tương Di nhìn ra cơ hội thúc đẩy tình cảm giữa hai người đó, lên tiếng giục: "Mau đi thôi."

...

"Hà cô nương."

"Lý thiếu hiệp."

Hai người đã gặp mặt nhau vô số lần, không có gì ngạc nhiên. Hà Hiểu Lan nhìn hai thiếu niên đứng bên cạnh Lý Tương Hiển, "Hai vị này là..?"

Lý Tương Di thức thời đáp lại ngay: "Tại hạ Lý Tương Di, người này Địch Phi Thanh, bọn ta đều là sư đệ của huynh ấy."

Hà Hiểu Lan mỉm cười: "Ta đã từng nghe chàng ấy nhắc tới. Đều là người quen, không cần đa lễ."

"Thương thế của huynh ấy thế nào rồi?"

"Không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng do mất nhiều máu nên bây giờ vẫn chưa tỉnh. Dược phòng của Thiên Cơ Đường đang sắc thuốc, đại phu nói chàng ấy sẽ mau chóng tỉnh lại thôi."

"Đa tạ Hà cô nương đã cứu giúp."

Hà Hiểu Lan nhẹ nhàng lắc đầu, ý nói chuyện nhỏ nhặt này không đáng kể.

"Nhị tỷ!"

Tiếng gọi lanh lảnh vang vọng tới, vừa nghe đã biết người sắp xuất hiện là một vị tiểu thư đài các cao quý. Tiểu nha đầu định nhào tới chỗ Hà Hiểu Lan, nhưng lại thấy có ba nam nhân đang đứng trò chuyện cùng tỷ tỷ mình, nàng đâm ra ngượng ngùng.

"Nhị tỷ... sao tỷ không nói sớm là có khách tới a.."

Hà Hiểu Lan yêu chiều vẫy tay gọi nàng tới: "Mau chào hỏi, đây đều là bằng hữu của ta."

Tiểu nha đầu sinh ra ở vạch đích, đương nhiên khí chất không phải tầm thường. Giây trước còn ngại ngùng, giây sau vì nhìn thấy thiếu niên anh tuấn bạch y kia đã không còn e ngại rụt rè nữa.

"Ta là tam tiểu thư Thiên Cơ Đường, Hà Hiểu Phượng."

Sau đó còn cố tình chạy đến trước mặt Lý Tương Di.

"Còn ngươi là?"

Lý Tương Di vì giật mình nên lùi lại một bước, cho dù sống hai kiếp thì y vẫn không quen được tính cách nồng nhiệt của Hà Hiểu Phượng.

Địch Phi Thanh ngay lập tức nhích sang một bước, chắn ngang tầm nhìn của tam tiểu thư Thiên Cơ Đường. Lý Tương Di cũng không ngăn cản hành động của hắn, chỉ hơi nhón chân, ló đầu lên qua vai Địch Phi Thanh mà nói.

"Tại hạ Lý Tương Di."

Hà Hiểu Phượng thầm nghĩ thiếu niên này mặt đẹp mà giọng cũng đẹp, tên cũng đẹp. Thật sự khiến trái tim nàng rung rinh.

Nhưng nàng càng cố nhìn y thêm một chút cũng không được, thân hình của Địch Phi Thanh quá lớn, hắn chỉ cần khẽ "vô tình" nghiêng người đã có thể che chắn hoàn toàn Lý Tương Di ở phía sau.

Tên mặt quan tài này có ý gì đây?

Hà Hiểu Phượng bắt đầu nhìn không vừa mắt Địch Phi Thanh. Mà Địch Phi Thanh cũng chẳng có hào cảm gì với nàng cho cam.

Nhưng... người phía sau lại suy nghĩ theo chiều hướng hoàn toàn khác.

Lý Tương Di nhìn hành động từ nay đến giờ của Địch Phi Thanh, mắt hồ ly chợt loé sáng lên như đã khai thông được chân lý.

Chẳng lẽ nào...

Địch Phi Thanh đổ Hà Hiểu Phượng rồi!?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip