Chương 4: Tam sư huynh


Lý Tương Hiển giao phó tiểu tử hiếu chiến Địch Phi Thanh cho Thiện Cô Đao, bản thân vội vã lại gần kiểm tra đệ đệ.

"Có làm sao không? Vừa nãy doạ chết bọn ta rồi."

Lý Tương Di vui vẻ lắc đầu: "Huynh yên tâm, ta và tứ đệ chỉ đùa giỡn một chút thôi."

Hai chữ 'tứ đệ' này Lý Tương Di cố tình nhấn nhá, ánh mắt nhìn thẳng vào Địch Phi Thanh.

"Ai là tứ đệ của ngươi!" Địch Phi Thanh phẫn nộ phản bác đồng thời giãy giụa muốn thoát khỏi Thiện Cô Đao.

Lý Tương Di vẫn chỉ cười cười: "Tứ đệ thật hung dữ."

Thiện Cô Đao thấy y không ngừng trêu chọc Địch Phi Thanh, chỉ đành bất lực nói: "Tương Di, ta sắp không kiềm lại được tiểu tử này rồi. Đệ mau đi tìm sư phụ đi."

Lý Tương Di ngược lại giục bọn họ đi gọi Tất Mộc Sơn.

"Sư huynh, ca ca, hai huynh đi đi. Ta ở lại đây chơi với tứ đệ."

"Không được, nhỡ hắn lại làm gì đệ thì sao?" Lý Tương Hiển lắc đầu nguầy nguậy.

"Ca ca yên tâm, tứ đệ và ta có quen biết từ trước, phải không?"

Địch Phi Thanh khó hiểu, hắn khẳng định mình không biết y. Nhưng nếu như y đã nói vậy thì hẳn là có ý đồ gì đó, đâm lao thì phải theo lao, Địch Phi Thanh lựa chọn im lặng không phản bác mà cũng không đồng tình.

Thiện Cô Đao và Lý Tương Hiển nhìn nhau, họ vẫn còn nghi ngờ. Chẳng nhẽ Tương Di đã nói chuyện với hắn từ đêm qua sao? Nhưng cả hai bọn họ đều biết y sẽ không để mình chịu thiệt, vậy nên trong tình huống này họ đành tin tưởng Lý Tương Di.

Hai người đi rồi, Lý Tương Di cũng không nhúc nhích. Địch Phi Thanh mở miệng trước tiên: "Ta với ngươi rõ ràng chưa từng biết nhau."

"Đó là tất nhiên."

Địch Phi Thanh: "...."

"???"

"Thế mà vừa nãy ngươi lại nói..."

Lý Tương Di phẩy tay mấy cái, than thở: "Ngươi có ngốc không? Chẳng qua ta tìm đại một cái cớ để họ đi thôi."

"Vì sao?"

"Vì ta muốn biết ngươi có hận Địch gia hay không."

Địch Phi Thanh cứng người, ánh mắt của hắn ngay lập tức rét lạnh đi.

"Làm sao ngươi biết được chuyện của Địch gia?"

"Sư phụ kể. Ngươi thật đúng là đồ ngốc, ta mới năm tuổi, sao biết được nhiều chuyện tới vậy."

Địch Phi Thanh yên lặng không nói gì tiếp. Lý Tương Di bèn lặp lại một lần nữa: "Ngươi có hận Địch gia hay không?"

"Hận thì có thể thế nào? Bây giờ ta chưa đủ sức để giết hắn. Hơn nữa, chuyện của ta cũng không liên quan tới ngươi."

"Ta tên Lý Tương Di."

Đột nhiên y nói vậy khiến Địch Phi Thanh không biết đằng nào mà lần. Đối phương quá khó hiểu, nhỏ nhắn vô hại chẳng khác gì cục bông chưa trải sự đời, vậy mà có thể dễ dàng xoay hắn trong lòng bàn tay.

"Ta không quan tâm ngươi tên gì."

"Để tiện xưng hô thôi. Địch Phi Thanh, ta đương nhiên có tư cách quan tâm chuyện của đệ. Tứ đệ à, nếu ngươi muốn báo thù thì với võ công mèo cào này sẽ không có khả năng đâu."

"Ngươi thử gọi ta 'tứ đệ' nữa xem."

Lý Tương Di tặc lưỡi một cái, thầm cảm thán Địch Phi Thanh thật sự quá khô khan.

"Nơi này là núi Vân Ẩn, người cứu ngươi tên Tất Mộc Sơn. Ông ấy võ công cao cường, nội lực thâm hậu, kiến thức uyên thâm, mặc dù trông không đáng tin cậy nhưng thực chất có thể dựa dẫm vào, nhân đạo vô cùng, một lòng đường đường chính chính, quân tử vô song. À, sư nương cũng rất bá, nội lực Dương Châu Mạn thuần khiết độc nhất vô nhị, võ công có thể sánh ngang với sư phụ, hiền từ độ lượng bao dung, công dung ngôn hạnh đủ.."

Địch Phi Thanh nghe y khoe về sư phụ, sư nương của mình tới đau tai, hắn không chút lưu tình cắt ngang: "Đủ rồi."

"Ngươi cũng cảm thấy phi thường tốt phải không?" Lý Tương Di bắt đầu quá trình tẩy não Địch Phi Thanh.

"Thực ra sư phụ không tuỳ tiện nhận đồ đệ, ngươi và ông ấy quả thực có lương duyên trời định. Nếu vận mệnh cũng muốn ngươi bái ông ấy làm vi sư, tại sao phải kháng cự? Vân Ẩn sơn sẽ không tiếc ngươi một gian phòng ấm áp hay một bữa cơm đàng hoàng. Nếu ngươi muốn giải thoát cho tất cả những đứa trẻ giống ngươi ở Địch gia, bọn ta có thể giúp ngươi."

Địch Phi Thanh nghe đến đây liền dao động rồi.

"Các ngươi vì sao cứ một hai phải giúp ta?"

"Ấy, tứ đệ không để tâm lời ta nói sao? Vận mệnh, là vận mệnh nha."

"Ngươi nói ngươi tên Lý Tương Di?"

Lý Tương Di gật gật đầu, nở nụ cười của kẻ chiến thắng.

"Đúng, sau này ngươi gọi ta sư huynh hay tên thật đều được hết. Ta cũng chẳng quan trọng vấn đề này."

Địch Phi Thanh nghĩ nghĩ, xem ra Vân Ẩn sơn này cũng không đến nỗi tồi.

...

Lý Tương Hiển gấp rút gọi Tất Mộc Sơn và Sầm Bà đến, bọn họ lo một mình Lý Tương Di ở với Địch Phi Thanh sẽ xảy ra chuyện. Nhưng tiểu ngoan bảo Tương Di đã chứng minh cho mọi người thấy rằng họ thực sự lo thừa.

Vừa đặt chân vào ngưỡng cửa, người nào người nấy há hốc mồm vì cảnh tượng hoà bình bên trong.

Lý Tương Di cười cười nói nói với Địch Phi Thanh, còn Địch Phi Thanh chỉ yên lặng giặt khăn trong chậu nước vừa nãy y mang đến.

"Tương Di..." Lý Tương Hiển thậm chí còn dụi mắt mấy lần. Rốt cuộc tiểu tử hung hăng mới nãy biến đi đâu mất rồi.

"Sư phụ, sư nương, hai người mau tới xem hắn." Lý Tương Di thiên chân vô tà chạy tới, đánh tan bầu không khí ngượng ngùng.

Địch Phi Thanh âm thầm đánh giá 'tam sư huynh' của mình. Y thật sự là một tiểu hồ ly.

Tất Mộc Sơn tới bắt mạch cho hắn, Địch Phi Thanh không còn kháng cự.

"Ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ, ý ngươi thế nào?"

Sầm Bà cũng yên lặng chờ đợi câu trả lời.

Lý Tương Hiển và Thiện Cô Đao khẳng định chắc nịch rằng thuyết phục tiểu tử này khó hơn lên giời, hắn sẽ không đồng ý đâu, mới nãy còn định bóp chết tiểu ngoan bảo của bọn họ nữa.

Ai mà ngờ được, họ tính không bằng Lý Tương Di tính. Địch Phi Thanh bình tĩnh trả lời.

"Sư phụ."

Sầm Bà ngạc nhiên, rất nhanh liền vui vẻ niềm nở nói với hắn: "Gặp nhau đúng thực sự là cái duyên. Kể từ hôm nay, Địch Phi Thanh chính thức trở thành đệ tử thứ tư của núi Vân Ẩn. Nào, để ta giới thiệu cho con. Đây là đại sư huynh, Thiện Cô Đao. Đây là nhị sư huynh Lý Tương Hiển, ca ca ruột của Lý Tương Di."

Địch Phi Thanh nhìn hai người đang trợn mắt há mồm vì sự thay đổi chóng vánh trong thái độ của mình, rồi sau đó hắn lại nhìn Tất Mộc Sơn và Sầm Bà. Đây đều là những thứ mà hắn chưa từng cảm nhận được khi còn ở Địch gia.

Lý Tương Di đứng phía sau cùng, làm khẩu hình đối với hắn.

"Ta thật sự không gạt ngươi, có đúng không?"

Địch Phi Thanh cười nhẹ. Quả thực y không lừa hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip