Chương 9: Vòng ngọc
Hắc y nhân nắm chắc vòng ngọc trong tay, hung thần ác sát hỏi tên buôn đồ ăn trộm ở chợ đen.
"Ngươi lấy được thứ này ở đâu?"
Tên trộm kia sợ đến run người. Gã đâu có ngờ rằng một thứ tưởng chừng chẳng có mấy giá trị này lại có thể thu hút tới một đại nhân vật.
"Ta... ta lấy trộm ở tiệm cầm đồ thôn Cá!"
Hắc y nhân như lười lãng phí thời gian với gã, chỉ bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
"Tốt nhất là ngươi nói thật."
Vạn Thánh Đạo Phong Khánh cầm chắc chiếc vòng trong tay, hắn đã tìm kiếm thứ này suốt mấy năm qua, cuối cùng cũng có chút manh mối. Nhưng tiệm cầm đồ chưa chắc có được thông tin hữu ích gì, bởi đây là vật tuỳ thân đại diện cho Nam Dận, người hắn cần tìm có thể không biết nó mang ý nghĩa to lớn nhưng cũng sẽ không tuỳ tiện đem đi đổi lấy tiền.
Lý Tương Hiển đời trước đối diện với cửa tử cũng cố gắng gửi gắm lại chiếc vòng này cho Thiện Cô Đao, hắn coi đó là di vật cuối cùng mà phụ mẫu để lại. Đời này đệ đệ hắn, Lý Tương Di vì tránh phiền phức sau này đã dứt khoát đem nó đổi lấy năm lượng bạc.
Nhưng trận ốm đến mê man khi ấy đã khiến hắn quên mất mình còn có một chiếc vòng ngọc cần chuộc lại. Dần dần sự tồn tại của nó cũng rơi vào lãng quên. Lý Tương Hiển quên, Thiện Cô Đao quên, Lý Tương Di là không muốn nhắc tới.
Phong Khánh tìm đến tiệm cầm đồ kia, hắn muốn tra ra người đưa thứ đồ này đổi tiền là ai. Song, ông chủ vì tuổi già sức yếu qua đời, nhi tử tiếp quản lại gia nghiệp ấy. Cậu ta thật sự không biết gì về cuộc đổi trác đêm khuya giữa cha mình và tiểu hài tử bốn tuổi. Manh mối về hậu duệ Huyên phi cứ thế rơi vào ngõ cụt lần nữa.
Chẳng còn cách nào khác, Phong Khánh đành cắt cử người trông chừng tiệm cầm đồ này, đề phòng người hắn cần tìm sẽ quay lại chuộc đồ.
....
Tất Mộc Sơn cầm trên tay một đao một kiếm, hoa văn tinh xảo, thân lưỡi sắc bén, cứng rắn, tương đối nặng. Lý Tương Di nhìn đến trầm ngâm, đã lâu rồi y không nhìn thấy nó.
Thiếu Sư...
"Chỉ còn một năm nữa là hai đứa xuất sơn, hôm nay lại là sinh thần của A Phi, sư phụ đã đặc biệt chuẩn bị cho hai đứa thứ này."
Tất Mộc Sơn đưa đao cho Địch Phi Thanh, trao kiếm cho Lý Tương Di.
"Cảm ơn người." Tuy vẻ mặt Địch Phi Thanh vẫn là bộ mặt quan tài lạnh ngắt ấy nhưng có thể dễ dàng nghe được sự vui vẻ trong giọng nói của hắn.
Lý Tương Di nhận lại thanh kiếm thân thuộc, cảm xúc ngổn ngang bộn bề khiến y chậm chạp hơn Địch Phi Thanh khi cảm ơn Tất Mộc Sơn.
Tất Mộc Sơn cũng không để ý tiểu tiết, nhanh chóng giục bọn họ đặt tên cho chúng.
Địch Phi Thanh không nặng không nhẹ đáp lại: "Đao."
Lý Tương Di: "..."
Cầm Bà: "...?"
Tất Mộc Sơn: "Đao? Chỉ... là Đao thôi à?"
"Vâng, đao thì là Đao thôi, đặt tên hoa hoè hoa sói làm gì."
Lý Tương Di nhớ lại lần thưởng kiếm Thiếu Sư do viện Bách Xuyên tổ chức kiếp trước, Địch Phi Thanh cũng dùng vẻ mặt bình tĩnh này nói giống hệt như vậy, y không khỏi nở nụ cười thành tiếng.
Tất Mộc Sơn thấy y cười, lo sợ Lý Tương Di học theo Địch Phi Thanh, đặt tên bội kiếm là Kiếm thì khổ cái thân ông quá.
"Tương Di, con thì sao?"
"Thiếu Sư. Sư phụ, người thấy thế nào?"
Bỏ được thanh kiếm đang treo trên đỉnh đầu xuống, Tất Mộc Sơn nhẹ lòng thở dài: "Thiếu Sư... là một cái tên không tồi."
Cầm Bà vỗ nhẹ vai Địch Phi Thanh, nói hắn hãy thử đao. Địch Phi Thanh gật đầu nghe lời, bắt đầu thi triển võ công. Quả thực hắn và thanh đao này rất ăn ý, Lý Tương Di không tìm ra được người thứ hai có thể làm chủ được nó tốt hơn Địch Phi Thanh.
Tối muộn hôm đó, Địch Phi Thanh nhìn thấy phòng bếp còn sáng lửa, hắn nghĩ Cầm Bà đã quên dập củi. Hắn mở cửa phòng, ai ngờ lại thấy tiểu hồ ly đang loay hoay cắt thái thứ gì đó.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Nấu ăn, ngươi không nhìn rõ sao A Phi?"
Địch Phi Thanh kìm nén cảm xúc muốn đánh người này một cái, hắn kiên nhẫn hỏi tiếp: "Ý ta là đêm hôm ngươi lại làm gì? Đói sao?"
Lý Tương Di trang trí xong bát mỳ, vô cùng hưởng thụ thành quả nghệ thuật của mình.
"Hôm nay là sinh thần của ngươi mà, thân làm sư huynh, ta đương nhiên phải có quà cho ngươi."
Địch Phi Thanh ngạc nhiên, hắn không nghĩ tiểu bảo bối được sủng trong lòng bàn tay của núi Vân Ẩn này lại tình nguyện vào bếp, vì hắn nấu một bát mỳ trường thọ.
"Cái lót đâu rồi nhỉ..."
Lý Tương Di tự lẩm bẩm với chính bản thân mình. Y muốn mở nắp nồi nước hầm, nhưng vừa nãy tiện tay để miếng lót ở đâu không nhớ nữa. Lý Tương Di sợ đun thêm thời gian thì nước mất độ ngọt cùng dinh dưỡng, định lấy tay không nhấc nắp nồi nóng.
Địch Phi Thanh nhìn thấu ý đồ của y, nhanh chóng tới bên cạnh, không nói lời nào đã thay y mở ra, tiện miệng giáo dục Lý Tương Di.
"Ngươi có ngốc không? Bỏng thì làm sao?"
Lý Tương Di múc từng muôi nước hầm thơm phức, dội lên bát mỳ trường thọ xếp sẵn.
"Chẳng phải ngươi không sao à, ngươi làm được, ta cũng làm được."
Địch Phi Thanh cứng rắn phản bác lại: "Không giống nhau. Ta luyện võ, da tay dày hơn ngươi nhiều. Hơn nữa, ta bị bỏng cũng không sao..."
"Nói cái gì thế... Dập lửa hộ ta đi." Lý Tương Di huých nhẹ cùi chỏ vào bụng trước Địch Phi Thanh.
Địch Phi Thanh ngoan ngoãn vâng lời. Lúc hắn dập xong thì Lý Tương Di ngay lập tức đưa cho hắn đôi đũa.
"Mau nếm thử tay nghề của ta đi."
Thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của tiểu hồ ly, Địch Phi Thanh mỉm cười nhẹ. Hắn nhận lấy đũa, ngồi xuống gắp lấy một miếng mỳ vừa đủ, thổi vài cái cho nguội bớt rồi mới ăn.
Đời này hắn an ổn trưởng thành ở Vân Ẩn sơn, có một số khắc nghiệt không cần nếm trải nữa. Địch Phi Thanh vẫn có đầy đủ vị giác, đây là lần đầu tiên hắn thấy một bát mỳ trường thọ cũng có thể ngon tới như thế.
"Ngon không?"
"Ngon."
"Thật không đấy?"
"Ta cũng ngạc nhiên đấy Lý Tương Di."
Lý Tương Di bây giờ rất vui vẻ, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được. Địch Phi Thanh cảm giác mình nhìn ra đuôi của tiểu hồ ly đang phe phẩy vì thành công này. Y cười đến híp cả mắt, trông bộ dáng dần dần giống với độ tuổi thật hơn.
Ma xui quỷ khiến, Địch Phi Thanh lại hỏi y: "Muốn ăn thử không?"
Lý Tương Di lắc đầu: "Không được, đây là quà sinh thần ta tặng ngươi. Địch Phi Thanh, chúc ngươi hỷ nhạc an khang, sống lâu trăm tuổi."
Nhân sinh ngắn ngủi, chỉ mong có thể bình an sống tốt.
"Thử đi, ta không để ý."
Địch Phi Thanh gắp lên một miếng vừa đủ với miệng Lý Tương Di, giục y mau ăn. Thấy Địch Phi Thanh không định từ bỏ ý đồ, Lý Tương Di cũng không từ chối mà ăn.
Quả thực không tồi. Đời trước vì độc Bích Trà mà y nấu ngon hay dở cũng chẳng biết mùi vị ra làm sao. Khi ấy, một câu khen của Phương Tiểu Bảo cũng đủ khiến y hạnh phúc nguyên một ngày.
Bọn họ cứ thế ngồi trong phòng bếp, ngươi một miếng thì ta một miếng. Nói chuyện hoà hợp vui vẻ, bầu không khí ấm áp vô cùng.
Tất Mộc Sơn nấp bên cạnh cánh cửa: "?????"
Hai đứa không thể lấy hai cái bát riêng, hai đôi đũa riêng mà ăn à? Nhà ta không thiếu đồ, hà tất phải nhất nhất ăn chung một thứ đâu???
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip