Chương 14
Thoáng cái mà thấm thoát đã qua 4 tháng, cuộc sống ở nơi xa xôi ấy dù gặp không ít khó khăn nhưng tất cả đều có thể trải qua.
Cậu và Minh Vương đã có việc làm ở một quán cafe nhỏ gần nhà, quán cafe chính là của Văn Hoàng. Cả hai chỉ làm công việc pha chế, vì cậu có mang nên hạn chế đi lại. Công việc thuận lợi cuộc sống cũng dễ dàng hơn.
Từ lúc mang thai đến giờ đã hơn 5 tháng, bụng cậu cũng đã to hơn trước, lúc mang thai cậu được sự chăm sóc tận tình đến từ Minh Vương và cả Văn Hoàng nên đã lên cân và hồng hào hơn trông thấy. Da dẻ trắng hơn, hai má tròn tròn rất đáng yêu, không gầy như trước nữa.
Hiện giờ là giờ nghỉ trưa, cả hai người cùng nhau dọn dẹp quán một chút cho gọn gàng.
" Ê ê, để tao làm cho mày ngồi nghỉ đi." Vương thấy cậu cầm trên tay giẻ chắc là chuẩn bị lau bàn liền ngăn lại.
" Thôi, cứ ngồi trong quầy riết chán òm vận động một xíu mới tốt cho em bé." Cậu nhăn nhó, tay thì xoa xoa bên bụng đã nhô lên của mình. Bỏ giẻ lau xuống, cậu đi lại bạn ngồi.
" Nào nào nào, mấy anh nghỉ tay đi. Ăn trưa thôi!!" Là Thiên Minh, cậu là nhân viên của quán anh Hoàng. Nhỏ hơn cậu 2 tuổi.
Là một quán cafe nhỏ nên chỉ có 4,5 nhân viên thay ca cho nhau làm thôi, mà nhân viên ở đây đều là người Việt, có khi cậu thắc mắc tại sao anh lại chọn toàn nhân viên quán là người Việt, anh chỉ cười trả lời rằng anh thích hương vị cafe do người Việt pha. Cũng đúng, dù là một quán cafe nhỏ nhưng cafe đều được lấy về từ Việt Nam.
" Đây anh Toàn của anh, em biết anh thích ăn thịt nên đây là phần của anh." Cậu nhỏ ân cần đưa cơm cho Văn Toàn, lấy cả muỗng cho cậu.
" Anh Vương, anh lại đây." Làm xong thì Thiên Minh chạy lại chỗ Vương đang lau giành lấy giẻ lau bỏ xuống bàn, kéo y lại quầy để rửa tay sau đó lại kéo y đến ngồi vào bàn.
" Từ từ anh lại, em đấy làm gì cứ nháo lên thế kia." Vương lại càu nhàu đứa em đồng hương đang ra dáng quan tâm mình.
" Em đây là lo anh đói nên mới làm vậy mà." Cậu ấy bĩu môi đưa mắt đáng thương nhìn Vương.
" Thôi, Minh Minh là đang lo cho mày đó, trách em tội nó." Văn Toàn thấy vậy lên tiếng.
" Ừm.. mà sao em nói chiều nay có tiết nên xin nghỉ sớm sao?" Vừa đưa phần cơm sang cho Thiên Minh, Vương vừa hỏi thăm.
" À, em sợ các anh lại ăn trưa trễ nên em mua cơm sang để ăn cùng nè." Nhận lấy phần cơm từ Vương, cậu ấy mỉm cười rồi trả lời thành thật.
" Mai mốt không cần phải mua cho tụi anh đâu, cực em lắm!" Toàn cảm thấy đứa em này quá hiếu thảo với bọn anh rồi.
" Vậy hai anh phải thương em nhiều hơn, đúng không anh Vương??" Minh cười tít mắt rồi quay sang nháy mắt với Minh Vương.
" Ghê quá, ăn lẹ vào nghỉ ngơi chút lên trường." Vương nhìn cậu đá mắt với mình thì buông lời xỉa xói.
Văn Toàn nhìn hai người này cứ như hai đứa nhóc chọc ghẹp lẫn nhau lắc đầu rồi cười. Cả ba dùng xong bữa trưa thì đóng quán để nghỉ ngơi có sức chiều làm việc.
Thiên Minh sau đó cũng đã lên trường học, lúc này Văn Toàn và Vương đang nằm trên giường trong phòng riêng cho nhân viên nghỉ ngơi.
" Mày có thấy thằng bé Thiên Minh có ý với mày không Vương?" Toàn đưa tay khều Minh Vương đã lân la hát gì đó.
" Gì, có ý là sao?"
" Là thích mày đó, ngốc ghê!"
" Mày thấy vậy à, nếu có thật thì tao nghĩ đó là cảm xúc nhất thời thôi." Vương chán nản nằm dài trên giường.
" Nhưng nó quan tâm mày lắm, mày có nên.."
" Thôi nhe, tao rất là hưởng thức dư vị tự do, với tao chỉ cần mày và con là đủ rồi." Y vừa nói rồi đưa tay xoa xoa bụng cậu.
" Ể, bé còn này hơn 4 tháng nữa là ra đời rồi nhanh Toàn nhỉ. Mà đã nghĩ ra tên cho con chưa?" Vương xoa xoa bụng cậu rồi không nhịn được lại đưa tai áp lên bụng cậu.
" Có chứ, Nguyễn Tiến Hào, bé sẽ theo họ tao." Cậu cười hất mặt tự hào.
" Nghe giống hào sảng ghê:))" Vương trêu đùa cậu.
" Đập phát giờ, là Hào Quang hiểu chưa, bậy bạ là giỏi." Toàn cốc nhẹ lên đầu Vương trách móc, bĩu môi còn lườm y nữa.
" Rồi xin lỗi bạn Toàn được chưa, khó chiều." Nói rồi Vương bật dậy chạy ra khỏi căn phòng cười hè hè tránh lại bị cậu kí đầu nữa.
Sau đó cũng đến giờ đầu chiều, cả hai cũng bắt đầu tiếp tục công việc pha chế, khoảng thời gian cũng ít khách lui tới. Đến tầm chiều tối thì có hai bạn nhân viên khác sẽ thay ca cho hai người.
Cả hai cùng nhau về, trên đường về còn ghé ngang siêu thị mini để mua một ít đồ nấu ăn. Cuộc sống cả hai đều đơn giản như vậy, đôi khi không cần làm quá cầu kì chỉ cần một người ngồi cùng bàn cùng nhau ăn những món mình tự nấu cũng đủ cảm thấy ấm áp.
* Ting ting * Một tin nhắn đến từ Nguyễn Văn Hoàng
Nguyễn Văn Hoàng: - Toàn em đã ăn cơm chưa?
Nguyễn Văn Toàn: - Em rồi anh ạ, có việc gì ạ anh?
Nguyễn Văn Hoàng: - À, mai là cuối tuần anh định đi dạo đâu đó, em có bận gì không?
Nguyễn Văn Toàn: - Ừm dạ không, mai em cũng rảnh.
Nguyễn Văn Hoàng: - Vậy mai 9h anh đón em nhé.
- Em ngủ sớm đi tốt cho bé.
Nguyễn Văn Toàn: - Vâng, anh Hoàng ngủ ngon.
Nguyễn Văn Hoàng: - Em cũng ngủ ngon nhé.
Thời gian ở đây mối quan hệ của cậu và Văn Hoàng rất tốt, anh luôn xuất hiện giúp đỡ cậu lúc cậu cần, có lúc Minh vương vắng nhà mà cậu bị ngã may anh là người đưa cậu đến viện kịp lúc dù là tối muộn . Anh hay sang nhà chăm sóc còn giúp sửa bóng điện hay lắp máy sưởi, anh còn thay luôn cả thảm trải sàn để không bị trơn cho Văn Toàn dễ di chuyển mà không sợ ngã. Văn Hoàng đối với cậu như một người anh cả, một người anh trai biết chăm sóc em.
Còn anh Hoàng thì sao, tất nhiên thứ tình cảm anh dành cho cậu không phải là loại tình cảm anh em thân thiết bình thường, loại cảm giác khiến anh muốn che chở bảo vệ cho cậu, muốn cưng chiều, yêu thương và chăm sóc.
Anh không dám thổ lộ tình cảm của mình với cậu không phải vì anh nhút nhát, vì anh biết hiện tại cậu vẫn còn chưa quên hết những chuyện cũ mà chấp nhận anh.
Nói nếu không có cảm giác gì với Văn Hoàng là nói dối, nhưng cảm giác đó chưa lớn đến mức để cậu phải bao dung bỏ qua quá khứ để chấp nhận. Có lẽ cậu cũng có tình cảm với anh?? Anh Hoàng luôn là người xuất hiện lúc cậu cần, an ủi những lúc cậu tủi thân, là người mà chăm sóc cậu từ lúc cậu sang đây tới giờ.
Cậu không hiểu bản thân mình nữa, cảm giác cậu dành cho anh là gì, là thương hại hay ... có phải cậu vừa trải qua mối tình đó không lâu trong lúc thiếu vắng thì Văn Hoàng lại xuất hiện nên cậu không biết đó là gì? Là thứ tình cảm thiếu thốn nhất thời??
Thôi vậy, cứ để thời gian chứng minh tất cả. Cậu không mong sẽ đánh mất đi mối quan hệ với Văn Hoàng vì .. anh rất tốt, cậu nghĩ mình ích kỷ nhưng hiện tại cậu không muốn ai bước chân vào cuộc sống của mình nữa. Cánh cửa đó đã đóng chặt rồi, không mở, cũng không thể mở trừ phi chính chủ nhân của nó tự mở.
Cuộc sống của Quế Ngọc Hải bây giờ lại trái ngược với cậu. Hôn nhân không viên mãn, cuộc sống anh bị gò bó bởi hai từ " HÔN NHÂN". Anh đã quyết định về lại Việt Nam, lí do là công ty ở Việt Nam chỉ mỗi Xuân Trường không thể quán xuyến cả nhưng thực chất anh muốn về Việt Nam để tiếp tục tìm cậu. Còn cô ta Ấu Thanh Mỹ?? Anh không cho theo rồi, những lần phá hoại trước cũng đủ để anh không cho cô đi cùng.
Về lại Hà Nội, nơi tình yêu của anh và Văn Toàn chớm nở cũng kết thúc ở tại đây. Đứng trên cây cầu mà anh đã từng trao chiếc nhẫn đó cho cậu. Từng làn gió lành lạnh nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của anh, nhưng trong gió lại không còn vương hương thơm của cậu. Văn Toàn đi rồi.
" Nhất định anh sẽ tìm được em Văn Toàn." Anh đưa tay đang mang chiếc đồng hồ cậu tặng, bật nắp mở ra là tấm hình hai người cùng nhau cười thật tươi. Anh cũng cười nhưng nụ cười hiện tại lại chứa thêm phần đắng cay.
" Dù cho năm năm hay mười năm anh vẫn sẽ đợi em."
" Chỉ cần... chỉ cần trong tim em vẫn còn anh." Nực cười, chính Ngọc Hải là người lừa dối Văn Toàn lại mong trong tim cậu còn anh?? Quá vô lý không chứ?
Đang suy tư trong đầu, một bàn tay đặt lên vai anh kéo anh về thực tại.
" Anh về sao không gọi em đến đón?" Xuân Trường giọng tràm ổn.
" Em chỉ cần tìm Văn Toàn thôi, mà sao em biết anh về đây?"
" Hơ hơ em là ai chứ, là Xuân Trường đấy anh hai." Hắn lúc này mặt vênh váo lên giọng ta đây muốn biết gì mà chả được.
" Anh về đây rồi cũng muốn gặp lại đám nhoi nhoi kia." Anh cata tiếng.
" Lâu không gặp lại nhớ à?"
" Ừa dừa lòng chưa. Hẹn nhau ở chỗ cũ đi." Chỗ cũ là một quán bar do nhà anh có đầu tư.
" Vậy nhé, em đi đây." Nói rồi Xuân Trường nhanh chân chạy ra xe.
" Nhớ về sớm, anh không chờ cửa đâu!"
" Biết rồi anh già hì hì" Nhanh lái xe đi mất hút bỏ lại anh đang bơ vơ.
Anh cũng nhanh chóng lái xe rời đi về nhà. Lần này trở về lại nơi mà anh và cậu đã từng có những kí ức đẹp đẽ, mọi nơi trong nhà anh đều có thể nhìn thấy hư ảnh của cậu. Hừ, chắc là anh nặng tình quá rồi.
Anh đi lên phòng tắm rửa rồi nhanh chóng đánh giấc sau chuyến bay không dài từ Thái Lan về Việt Nam.
____________________________________________________________________
Dạo này làm bai tập quá trời luôn mấy bà.
Đọc rồi thì vote nhe, lấy động lực ra tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip