Chương 21

Văn Toàn đang nằm quay lưng về phía Ngọc Hải, nghe anh gọi cậu thì quay người sang vô tình thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình.

" Anh làm gì vậy, trễ rồi sao không ngủ?"_ Văn Toàn.

" Ờ thì anh thắc mắc là năm đó em nói là khi trở về có bất ngờ cho anh, rồi bất ngờ đâu?"_ Ngọc Hải lại nhắc nợ cũ với cậu.

" Nguyễn Tiến Hào là gì? Không phải nó là con của anh sao? Đòi hỏi gì nữa?"_ Cậu nhăn nhó nhìn anh.

" Không, con đâu tính là bất ngờ nó là món quà ông trời cho mà."_ Ngọc Hải nũng nịu cứ như trẻ con.

" Chứ anh muốn gì nữa?"_ cậu tự nhiên cảm thấy con người trước mặt cứ như một đứa trẻ to xác chứ không phải một người lạnh lùng bá đạo.

" Hừm.. anh được chọn không?"_ Ngọc Hải nhìn cậu rồi cười cười.

" Thật ra anh muốn cái..."_ Văn Toàn có kịp nói hết câu là Ngọc Hải nằm đè lên trên người cậu.

" Anh làm cái gì, đi xuống nặng quá."_ Văn Toàn lấy tay đẩy anh nhưng mà tay cũng bị anh giữ chặt xuống giường.

" Anh có nghe không, liêm xỉ rớt rồi hay gì?"_ Văn Toàn vùng vẫy.

" Ở gần em thì anh cần gì liêm xỉ đâu?"_ Ngọc Hải thản nhiên trả lời.

" Đi xuống lẹ, đi ra sofa mà... ưm"_ Chỉ có cách này mới ngăn Văn Toàn nói tiếp được nữa.

Nụ hôn chỉ kéo dài vỏn vẹn trong vài giây ngắn ngủi nhưng nó mang lại một cảm giác an toàn đến lạ, đầu óc vẫn còn lâng lâng và hơi bất ngờ trước nụ hôn của anh. Văn Toàn im lặng hẳn, tựa như bị đứng hình trong vài giây.

Ngọc Hải nhẹ nhàng rời đôi môi ấm nóng ấy.

" Anh xin lỗi, để em chịu thiệt. Cho anh cơ hội nha em!"_ Ngọc Hải vẫn nằm trên người cậu nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc màu hạt dẻ.

" Văn Toàn, em biết anh vẫn luôn đợi em mà."

" Em cũng không muốn con mình không biết ba ruột của nó là ai mà, đúng không em. Anh muốn chăm sóc em và con."_ Ngọc Hải giọng run lên chân thành phát ra từng lời nói từ sâu trong lòng.

Văn Toàn nãy giờ nghe anh nói chỉ biết để cho giọt lệ ấm nóng trong mi mắt tự lăn xuống gối. Cậu rất muốn quay về bên anh, muốn hằng ngày mở mắt thấy anh đầu tiên.. muốn làm tất cả mọi thứ cùng với anh.

Ngọc Hải khom xuống hôn lấy khóe mắt ướt đẫm của cậu, hôn lên đôi má, rồi lên chóp mũi cuối cùng là đến môi. Nụ hôn mày nhẹ nhàng đến lạ, nụ hôn mà cả hai chờ đợi hơn 3 năm. Nụ hôn này không chứa dục vọng, nó là niềm mong nhớ, sự mòn mỏi chờ đợi đối phương.

Lần này Văn Toàn không phản ứng gay gắt như muốn tránh né anh nữa, cậu vòng tay qua cổ Ngọc Hải nhấn cho nụ hôn thêm sâu. Nụ hôn thỏa lấp đi sự trống vắng trong thời gian sống không anh.

Ngọc Hải đưa tay sờ lên từng sớ thịt trên cơ thể cậu. Sau khi có em bé thì cơ thể cậu khá nhạy cảm, bất giác run lên nơi anh chạm qua. Nụ hôn vẫn chưa dứt nhưng có vẻ hơi thở của cả hai đều mất đi sự ổn định.

Ngọc Hải đưa tay tháo từng chiếc cúc áo của cậu, vài chục giây thì trên người Văn Toàn trống trơn, Ngọc Hải cũng vậy. Hình như cậu lại gầy hơn lúc trước rồi. Anh nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ trắng lướt qua để lại một vết đỏ nhỏ nhỏ.

Ngực của Văn Toàn phập phồng theo từng nhịp, tay anh nhẹ nhàng di chuyển khắp nơi trên cơ thể Văn Toàn. Anh vẫn không mạnh bạo vẫn rất mềm mại với cậu, một tay nắm lấy tay Văn Toàn. Cảm giác này vẫn rất giống như trước đây vẫn là Văn Toàn của anh. 

Anh rất muốn nhìn thấy dáng vẻ Văn Toàn gọi tên anh trong cuộc hoan hỉ, cậu đẹp lắm, nhưng anh chỉ muốn mình là người duy nhất nhìn thấy khoảng khắc ấy. Đã rất lâu anh không được quay lại cảm giác như này, và Ngọc Hải chỉ có cảm giác với mỗi mình Văn Toàn.

Hai cơ thể như hòa vào nhau, du nhập thành một cá thể như đã quá lâu cho một cuộc " vui ".

Cuộc " vui " nào cũng có lúc tàn. Anh cũng không muốn cậu quá mất sức, cả hai người nhẹ nhàng rời giường sau đó vệ sinh lại chỗ khi nãy. Vẫn là cậu nằm vào lòng anh, vẫn là nụ hôn lên mái tóc còn vương hương bưởi, vẫn là vòng tay ấm áp đó... Vẫn là Ngọc Hải.

Nhưng thời gian đã bắt Văn Toàn chờ đợi quá lâu cho những điều này...

Mở mắt thức dậy, Văn Toàn sờ tay sang chỗ bên cạnh nhưng trống trơn. Chắc anh đi rồi.. Ngồi dậy bước xuống giường thì thấy một mẩu giấy nhỏ, là anh để lại sao?

| Anh có việc phải rời đi trước, anh sẽ tìm em sớm thôi. Yêu em, Văn Toàn.|

Không phải nghĩ chắc là anh cũng trở về với người phụ nữ kia, cả đêm anh không về chắc cô ấy lo lắm. Văn Toàn cười khổ. Nhanh chóng chuẩn bị đồ sang đón bé Sữa bên phòng Văn Hoàng.

Dừng chân tại khách sạn vài ngày thì cả ba người cũng về lại nhà. Văn Hoàng thì quyết định về thăm nhà 1 tuần, Minh Vương và Thiên Minh thì về Thái Bình rồi. Nhà cả hai gần nhau nên về cùng. Nhà chỉ còn lại mỗi Văn Toàn và bé Sữa.

* Ting, toong*

Văn Toàn đang bận tay nấu ăn, nghe tiếng chuông thì vội tắt bếp chạy ra xem là ai.

" Anh đến thăm con."_ cửa vừa mở là Ngọc Hải mỉm cười tươi nhìn cậu.

" Anh vào đi thằng bé đang ngồi ở sofa."_ Văn Toàn đứng snag một bên cho anh đi vào rồi mình cũng theo sau.

" Tiến Hào xem ai đến nè con."_ Văn Toàn bước vào nhà gọi bé con của mình đang nghịch đồ chơi.

" Là chú đẹp trai, a chú đẹp trai."_ Bé Sữa mắt sáng lên vì có người đến chơi cùng, từ sáng đến giờ nó chơi một mình chán lắm.

" Chú đẹp trai đến chơi với con đúng không chú?"_ Thằng bé chyaj lại níu lấy tay của anh nũng nịu.

" Ừm chú đến thăm con, xem chú mang gì cho con nè."_ Ngọc Hải giơ tay đang cầm bộ đồ chơi Lego vừa mới mua.

" Wow đồ chơi, con cảm ơn chú, chú chơi cùng con đi nha chú."_ bé sữa háo hứng nhận lấy món quà của anh.

" Được rồi, hai người ở đây em vào nấu ăn đã."_ Văn Toàn yên tâm lên tiếng.

Đúng là hai cha con nhà này quậy chưa từng thấy, đồ chơi bày ra đầy nhà, quăng tứ lung tung. Cậu nấu ăn xong lên thấy đống đồ chơi bị vứt tứ tung lại mắng hai người một trận. Anh ôm bé con vào trong lòng vỗ về, thật là anh chả khác gì đứa trẻ cùng lứa với bé Sữa mà chỉ hơi to xác, nghe cậu mắng thì mếu máo.

Cả ba người ăn cơm trưa xong thì anh vẫn nén lại nhà của cậu. Hôm nay không có việc gì nhiều nên anh muốn dành thời gian cho cậu và con. Sau khi cho bé Sữa ngủ trưa thì cả hai xuống dưới nhà.

" Anh sẽ đưa hai người đến một căn hộ chỉ mỗi mình anh biết thôi."_ Ngọc Hải ôm lấy Văn Toàn đang ngồi trong lòng mình.

" Tại sao?"_ Văn Toàn ngước lên nhìn anh.

" Em về đây chắc chắn Hữu Duy sẽ làm khó em, anh không muốn con và em phải gặp chuyện gì nữa."_ Ngọc Hải xoa xoa mái tóc cậu.

" Anh sẽ giải quyết mọi chuyện, sau đó sẽ đến ở cùng với em và con được không?"_ Ngọc Hải.

" Em không muốn anh phải vì em mà gặp nguy hiểm Ngọc Hải."_ Văn Toàn nắm lấy bàn tay to lớn của anh.

" Từ giờ nghĩa vụ của anh là chăm sóc cho em và con."_ Ngọc Hải.

" Anh lớn lên không đủ tình thương, anh không muốn con anh phải như anh. Anh sẽ ở bên nuôi dưỡng và chăm sóc con cùng em."_ Ngọc Hải nói tiếp.

Văn Toàn gật gật đầu đồng ý. Ngọc Hải ôm chặt lấy con người trong lòng. Giây phút này bình yên biết bao,  chỉ muốn nó kéo dài mãi mãi.


Khi Văn Toàn xuất hiện lại ở Việt Nam, tên Hữu Duy kia cũng biết chuyện cậu quay về, cũng cho người điều tra cậu. Biết đứa bé năm xưa mà anh ta muốn cậu phá đi vẫn chưa chết. Hắn ta sai người đi theo dõi anh và cậu, hắn biết chắc rằng anh sẽ đến tìm cậu. Tất nhiên hắn ta đã đúng.

Nghe tin Ngọc Hải sẽ dẫn cậu đi đến nơi khác, đích thân hắn là người theo dõi. Hữu Duy đứng cách nhà Văn Toàn khá xa. Thấy anh, Văn Toàn và một đứa bé di chuyển ra xe của Ngọc Hải, theo hắn đoán đó chính là con Ngọc Hải. Hắn ta âm thầm quan sát ba người đang dọn hành lý chuẩn bị xuất phát.

Cậu bế bé con trên tay, Ngọc Hải thì nhanh chóng đưa đồ vào sau xe.

" Baba con buồn ngủ."

" Được rồi, lên xe mình ngủ nhe con."_ Văn Toàn nhẹ nhàng vỗ lưng bé.

Ba người nhanh chóng lái xe rời đi. Lúc này, Hữu Duy lấy điện thoại ra gọi cho ai đó rồi nhanh chóng lái xe rời đi. Đến chỗ nhà của Xuân Trường.

Vừa đến hắn ta đập cửa gọi Xuân Trường. Xuân Trường khó chịu chạy ra mở cửa thì hứng trọn một cú từ hắn ta, khóe miệng bật máu.

" Mày làm cái m* gì vậy hả Xuân Trường?"_ Hữu Duy tức giận gào lên.

" Mày đã làm cái quần gì? Hả?"_ Hắn ta nắm lấy cổ áo của Xuân Trường.

" Anh làm cái gì vậy?"_ Xuân Trường bất ngờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

" Không phải mày nói thằng oắt con đó xảy thai rồi sao? Nó cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa mà?"_ Hắn ta quát vào mặt Xuân Trường.

" Anh ấy hứa sẽ không làm phiền anh Hải nữa mà."_ Xuân Trường.

" Mày.. mày đang đào mộ chôn tụi mình đó biết không hả?"_ Hắn ta tức giận.

" Bây giờ Ngọc Hải nó mang cậu ta với đứa trẻ rời khỏi đây. Rồi nhỡ như gia tộc bên kia biết thì sao?"_ Hắn ta đấm cho Xuân Trường một cái nữa, làm y té nhào xuống đất.

Hắn ta tức giận quay người rời khỏi nhà Xuân Trường. Trường nhanh chóng lấy điện thoại gọi điện cho Ngọc Hải kể lại tất cả mọi chuyện.

Anh nghe vậy thì nhanh chóng hẹn gặp Hữu Duy ở bãi biển gần căn hộ của Văn Toàn đang ở.

" Anh muốn nói gì không?"_ Hai tay Ngọc Hải đút vào túi mặt hướng về phía biển.

" Mày biết tất cả đám rác rưởi kia cũng chỉ lợi dụng mày thôi."_ Hữu Duy.

" Mày muốn bao nhiêu người phải đổ máu nữa mày nói vừa lòng hả, biết điều thì dừng lại đi."_ Hữu Duy lớn tiếng.

Ngọc Hải nhìn anh ta rồi nhếch môi không nói gì.

" Mày đừng quên tao vẫn luôn đứng về phía mày, chiến đấu giữa mối thù hai bên. Họ sẽ không dừng mối thù nếu mày là người phản bội. Đừng có quên mày là người bắn chết Ấu Thanh Tùng."_ Hắn ta.

" Anh tưởng tôi không biết hay sao Hữu Duy? Anh muốn nhanh chóng rút hết tiền từ ngân hàng. Rồi anh tự xem lại bản thân có khác gì lũ rác rưởi kia không? Tôi biết anh chỉ lợi dụng cuộc hôn nhân này để kiếm lời."_ Ngọc Hải quay sang lạnh lùng nói.

" Anh còn chút nữa giết chết con tôi."_ Ngọc Hải hằn giọng.

Hắn ta nghe đến đây ánh mắt có chút hoảng loạn.

" Mày còn hại người tao yêu thương. Mày đừng mong chạy trốn với tội lỗi mà mày gây ra."_ Ngọc Hải tiến lại giữ chặt lấy người hắn ta. Từ từ móc trong túi ra cây súng.

* Đùng*
Hữu Duy ngã xuống cố gắng nói ra câu cuối.

" Bọn nó ..kh.. không để mày sống yên.. đâu."_ Giọng Hữu Duy yếu ớt.

" Tôi biết chứ."_ Anh lạnh lùng trả lời.

Nói rồi hắn ta đổ gục xuống mặt đất. Chết rồi, cái giá phải trả cho kẻ muốn làm tổn thương đến người anh yêu.






____________________________________________________________________

Tự nhiên có hứng ra truyện hehe. Còn drama lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip