Chương 6
Trong đình viện một đám đệ tử nhỏ đang tập trung luyện kiếm.
"Hây..a.."
"Hây..hây.."
Đột nhiên một đứa trẻ dừng lại há to miệng không phát ra thành lời.
"Sư.. tôn.. sư tôn..."
Thẩm Thanh Thu buồn cười bảo nó ngậm miệng lại chỉnh lại thế cầm kiếm giúp nó.
"Lưng thẳng lên.. chân trụ giang rộng hơn nữa.."
Thế là cả đám quên cả tập đứng nhìn Thẩm Thanh Thu chằm chằm, đám đệ tử nhỏ này không biết là đời thứ bao nhiêu làm gì có cơ hội được sư tôn chỉ bảo. Thường ngày tụi nó chỉ thấy được bóng lưng của Thẩm Thanh Thu đã là may mắn lắm rồi. Nhưng mà đám đệ tử nhỏ vẫn không kiềm lòng được sùng bái Thẩm Thanh Thu.
Minh Phàm thấy Thẩm Thanh Thu liền chạy đến bái kiến, y phất tay cầm lấy kiếm của Minh Phàm đi lên phía trên.
"Vi sư làm mẫu mấy chiêu này một lần. Nhìn cho kĩ."
Đám đệ tử nghe xong nháo nhào cả lên song cả đám rất nhanh đã ổn định lại vị trí hận không thể dán luôn con mắt lên người Thẩm Thanh Thu. Minh Phàm cũng không kìm lòng được nhìn thật kĩ. Sư tôn đã lâu lắm rồi không đích thân hướng dẫn bọn họ nữa.
Thẩm Thanh Thu không hiểu sao mình lại cao hứng như vậy. Mấy chiêu này vốn không có gì đặc sắc nhưng được hắn sử dụng biến thành ưu nhã đến vô cùng lại không mất phần sắc bén. Thẩm Thanh Thu đánh xong cảm thấy vui vẻ nên liền đánh thêm một bài kiếm. Hơn hai tháng nay nằm trên giường nên hắn cũng muốn vận động một tí.
Khoé môi khẽ câu lên,trên khuôn mặt tuấn mĩ lặng lẽ chảy một giọt mồ hôi mỏng. Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng buông kiếm đưa nó cho Minh Phàm. Một đám đệ tử còn chưa hồi thần đâu họ đã bao giờ thấy cảnh đẹp như thế, sư tôn luyện kiếm còn cười với bọn họ.
"Được rồi. Ta đi đây."
Đám đệ tử nhìn Thẩm Thanh Thu quay lưng tiếc nuối muốn khóc lên. Cơ hội này bao lâu mới có chứ bọn họ gì sư tôn có thể ở lại với bọn họ lâu hơn một chút.
Đột nhiên Thẩm Thanh Thu bị một cái bóng nhỏ xíu ôm chân hắn thật chặt. Hắn nhíu mày nhìn xuống thì thấy một nhóc con trắng trẻo đang ôm chân hắn khóc rồi.
Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ kêu Minh Phàm lại.
"Sư tôn đứa nhỏ này là con của tam sư đệ và lục sư muội suốt ngày thích nghe kể chuyện về sư tôn lắm. Nên thấy người mới không chịu buông đó. Cơ hội này đâu có dễ."
Thẩm Thanh Thu nghe xong nhíu mày gõ đầu Minh Phàm một cái cũng không nói Minh Phàm gỡ nó ra nữa. Ráng lê một chân có thêm một đứa trẻ ba tuổi đến đình hóng mát phía xa xa.
Thẩm Thanh Thu ngồi xuống ghế trúc, được rồi hắn có chút mệt.
"Ta không đi nữa. Con có thể buông chân ta ra được không ?"
Đứa nhỏ mặt đã đỏ bừng nghe xong ngại ngại ngùng ngùng buông chân Thẩm Thanh Thu ra. Nó lấy cái khăn tay mà mẫu thân để trong ngực áo mình nhón nhón chân lau mồ hôi cho Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu nhìn khuôn mặt đáng yêu của nó nhịn không được tâm tình tốt đẹp bế nó lên đặt lên đùi mình.
"Ngoan."
Hắn nghĩ tiểu bảo bảo mình sinh ra hiền lành như thế này thì tốt biết mấy. Nhưng thật tế chứng minh tiểu bảo bảo của Thẩm Thanh Thu lại không như thế, bé con quậy đến Thương Khung Sơn phái chao đảo, ai nghe thấy đại danh đều phải đi đường vòng. Tất nhiên đó là chuyện sau này.
Bé con ôm lấy cổ Thẩm Thanh Thu thơm lên má y một cái cảm thấy sư tôn thật thơm thật xinh đẹp. Thẩm Thanh Thu cũng không so đo với nó còn xoa đầu nó, khổ nổi cái đầu chỉ còn ba chỏm tóc, mẫu thân nó cũng thật dụng tâm.
"Con tên gì ?"
"Con tên là Hứa Tịch Vân."
Giọng nói non nớt còn có chút ngọng. Thẩm Thanh Thu đem nó thả xuống đất đưa tay đến bụng vuốt ve. Hình như tiểu bảo bảo trong bụng mới đạp hắn một cái.
"Bây giờ vi sư phải về trúc xá giải quyết sự vụ. Sau này con muốn đến thăm sư tôn có thể kêu cha con mang con đến, có được không ?"
Vừa dứt lời Thẩm Thanh Thu liền bị ăn thêm một đạp. Chắc không phải là vì tiểu bảo bảo trong bụng ganh tị với bé con này đấy chứ. Thẩm Thanh Thu rùng mình lập tức phủi suy nghĩ này đi. Còn không phải là vì có đứa nhỏ trong bụng rồi nên hắn nhìn đứa nhỏ nào cũng cảm thấy đáng yêu sao?
Bé con Hứa Tịch Vân gật đầu ôm chân Thẩm Thanh Thu một cái nữa rồi nhanh chóng thả ra. Nó tạm biệt Thẩm Thanh Thu rồi chạy đi.
Thẩm Thanh Thu ở đình một lát rồi chậm rãi đi về trúc xá. Mở cửa đã thấy thân ảnh Nhạc Thanh Nguyên ngồi nghiêm chỉnh trong phòng.
Thẩm Thanh Thu không vui nói.
"Sao Chưởng Môn sư huynh lại ghé thăm tệ xá thế này ?"
Nhạc Thanh Nguyên nhìn thấy Thẩm Thanh Thu liền chạy đến hai tay nắm lấy bả vai Thẩm Thanh Thu nhìn từ trên xuống dưới thật kĩ một lượt. Sau đó Nhạc Thanh Nguyên thở ra một hơi,y rất sợ Thẩm Thanh Thu xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Cửu đệ không sao thật tốt quá."
Thẩm Thanh Thu hất văng cánh tay Nhạc Thanh Nguyên ra làm y loạng choạng lùi về sau. Buồn rầu nhìn hắn.
"Ta rất lo cho đệ."
"Ai cần ngươi lo. Năm đó tại sao ngươi không lo cho ta ? Bây giờ chuyện của ta ngươi đừa xía vào."
"Tiểu Cửu..xin đệ tha lỗi cho Thất ca được không ?"
Lúc còn nhỏ hai người bọn họ nương tựa lẫn nhau, vô cùng thân thiết nhưng bây giờ Thẩm Thanh Thu lại vô cùng ghét y.
Thẩm Thanh Thu cầm Tu Nhã Kiếm lên làm bộ muốn rút kiếm.
"Ngươi cút ra khỏi đây cho ta. Thẩm Cửu đã chết bị Thu gia kia hành hạ tới chết. Thẩm Cửu chờ đợi ngươi đã chết. Thẩm Cửu tin tưởng ngươi đã chết."
Thẩm Thanh Thu dồn dập nói có chút thở không thông,bao nhiêu phẫn uất kìm nén đều trút ra.
"Ta ở Thu gia sống không bằng chết nhưng thầm nhủ rằng phải cố gắng đợi ngươi. Rằng ngươi sẽ quay về mang ta đi. Ta chỉ nghĩ rằng có lẽ nào ngươi đã chết hoặc giả cũng bị bắt nhốt như ta.Ta dám chống lại những người ở Thu gia chỉ để đi tìm ngươi. Nhưng khi cả người ta đã dính đầy máu ngươi lại xuất hiện cao cao tại thượng thủ tịch đệ tử Thương Khung Sơn phái lừng danh."
"Ngươi bảo ta tha thứ..vậy tại sao ngươi không đến sớm một chút..sớm một chút thôi.. ta đã không như thế này.."
"Tiểu Cửu.."
Nhạc Thanh Nguyên đau đớn, Thẩm Thanh Thu cũng không vui vẻ. Tay cầm kiếm nắm chặt đến nỗi trắng bệch.
Đột nhiên Thẩm Thanh Thu cảm thấy thân thể chao đảo bụng co rút đau đớn. Hắn cắn môi nhịn đau chỉ nghĩ đến hai chữ động thai rồi.
Nhạc Thanh Nguyên ngay lập tức lao đến đỡ Thẩm Thanh Thu nhưng một cái bóng trắng còn nhanh hơn y. Nhận ra người đó là ai Nhạc Thanh Nguyên liền sững sờ.
"Liễu Thanh Ca.."
Eo được một bàn tay chắc chắn giữ chặt lấy, Thẩm Thanh Thu suy yếu nhìn Liễu Thanh Ca ôm lấy mình.
Liễu Thanh Ca vội vàng bế Thẩm Thanh Thu lên có chút mất bình tĩnh hắn gấp gáp nói.
"Đi tìm Mộc Thanh Phương."
"Đặt ta lên giường..thuốc ở trong y phục."
Nhạc Thanh Nguyên tiến đến liền bị nguồn linh lực bao bọc lấy Liễu Thanh Ca và Thẩm Thanh Thu hất văng ra. Nhạc Thanh Nguyên muốn đến xem Thẩm Thanh Thu cũng hình thành uy áp chống lại nhưng ngay lập tức bị ép trở ra.
Nhạc Thanh Nguyên nuốt máu trong miệng vào lại vẫn tiến đến.
"Để ta xem đệ ấy một chút thôi."
Liễu Thanh Ca vẫn bình tĩnh đem thuốc nhét vào miệng Thẩm Thanh Thu bàn tay nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu rất chặt. Uy áp không những không thuyên giảm lại càng tăng thêm. Giọng Liễu Thanh Ca không nóng không lạnh nhưng nhìn khí tức đã biết tâm tình hắn rất khó chịu, hắn đáp.
"Nhạc sư huynh, ngươi đi đi. Chuyện của hắn không dính dáng gì đến ngươi.
Liễu Thanh Ca trực tiếp đuổi người luôn. Nhạc Thanh Nguyên nhìn lông mày Thẩm Thanh Thu nhíu lại đau lòng không thôi nhưng không thể làm được gì.
"Vậy ta đi mời Mộc sư đệ đến."
Đợi Nhạc Thanh Nguyên đi rồi Thẩm Thanh Thu liền gõ lên mu bàn tay của Liễu Thanh Ca một cái.
"Ngươi phóng linh lực nhiều như thế làm gì tính ép chết ta à ?"
Thẩm Thanh Thu đương nhiên không bị Liễu Thanh Ca làm tổn thương nhưng có thể cảm nhận được khí tức đó. Hắn không hiểu Liễu Thanh Ca tại sao lại đột nhiên nổi điên như vậy ?
Liễu Thanh Ca lập tức yểu xìu nhưng tay lại nắm chặt hơn, đem năm ngón tay của mình đan vào năm ngón tay của Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu đỏ mặt giả bộ khó chịu hất tay hắn ra nhưng không thể được.
"Ngươi.. bị điên à..thả tay ta ra.."
"Không."
"Thả ra."
"Không."
Thẩm Thanh Thu hừ một cái xoay mặt qua phía bên kia không thèm nhìn Liễu Thanh Ca nữa. Không gian yên tĩnh được một lúc thì Thẩm Thanh Thu cất tiếng.
"Ngươi nghe thấy cả rồi."
"Nghe hết rồi."
Liễu Thanh Ca mỉm cười đem đầu Thẩm Thanh Thu xoay lại, hắn thích nhìn khuôn mặt Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu cảm thấy chua xót, không ngờ tiểu bảo bảo còn chưa ra đời hắn đã bỏ mạng rồi.
"Ngươi định bắt ta, đem chuyện này tố cáo ra bên ngoài. Cũng phải, ngươi là người chính trực thích trừ gian diệt bạo mà."
Vừa dứt lời thân thể bị người nào đó mạnh bạo ôm vào lòng,mũi ngập tràn mùi hương của y.
Liễu Thanh Ca cảm nhận được thân thể Thẩm Thanh Thu run run chỉ biết ôm chặt y hơn.
"Sẽ không, ta sẽ không bắt ngươi đi đâu cả. Ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta, ta sẽ bảo hộ ngươi mãi mãi."
"Ta đã giết người. Ta đã giết Thu Tiễn La. Ta không giết những người kia.. là lão quái nhân giết. Vậy mà lúc Nhạc Thanh Nguyên đến hắn lại nghĩ là ta giết sạch Thu gia. Sau đó ta giết lão quái nhân..hắn quá ác độc. Ta đến Thương Khung Sơn.."
Sau đó ta nhìn thấy ngươi..sau đó ta có tiểu bảo bảo...Nhưng lời này Thẩm Thanh Thu không có nói.
Liễu Thanh Ca đem cằm tựa lên đầu Thẩm Thanh Thu.
"Là hắn đáng chết. Ngươi chỉ tự bảo vệ mình. Ngươi không có sai."
Thẩm Thanh Thu gật đầu giá như Nhạc Thanh Nguyên cũng nghĩ như vậy. Tình huống lúc đó không phải Thu Tiễn La chết thì là hắn chết. Nhạc Thanh Nguyên giấu giếm mọi người nghĩ như vậy là giúp hắn. Lại không biết rằng điều đó khiến hắn phải chịu một nỗi dày vò nặng nề.
Thẩm Thanh Thu rất sợ, hắn chưa bao giờ muốn giết người. Lúc đó không giết Thu Tiễn La thì hắn chết, không giết lão quái nhân thì Nhạc Thanh Nguyên sẽ chết. Chưa một ai hiểu cho hắn giống như người này.
"Đừng khóc."
"Ngươi khóc ta rất khó chịu."
Liễu Thanh Ca nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thẩm Thanh Thu rồi dịu dàng ôm hắn. Người này hiếm khi dịu dàng như vậy.
"Ta nhất định sẽ bảo vệ người ta thích cả đời. Thanh Thu, Liễu Thanh Ca thích ngươi cả đời."
Thẩm Thanh Thu không nói gì đem tay Liễu Thanh Ca di chuyển xuống bụng mình. Tiểu bảo bảo trong bụng rất phối hợp đá một cái.
Thẩm Thanh Thu liền thật tâm mỉm cười.
-----------------------------
Lâu quá hông gặp hihi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip