Ngoại Truyện 1: Làm thần tiên gian nan đến thế (1)


Phong Tín sáng sớm vừa ngủ dậy, đã bị gọi tới đứng ngoài thần điện của Quân Ngô, cực kỳ không cam lòng, không kiên nhẫn nghe Linh Văn giao nhiệm vụ. Ù ù cạc cạc nghe một hồi, chỉ đọng lại bên tai một câu chốt của "nàng" ta như sau:

- Tóm lại, Nam Dương chân quân, nhiệm vụ này ngài không thể thực thi một mình. Quân Ngô đặc biệt căn dặn, vì việc này có can hệ rất lớn tới cả ba giới, cần ít nhất hai vị thần quan cùng thi hành. Đối tượng cùng ngài triển khai nhiệm vụ lần này là Phong Sư Thanh Huyền.

Hắn giật mình nhìn lên, trong đáy mắt chân thành hiện rõ lên hai chữ "Kinh hoảng".

Nam Dương chân quân sợ phụ nữ, thiên hạ không ai không biết, sợ đến nỗi Linh Văn mỗi lần truyền nhiệm vụ cho hắn, đều phải dùng hình dạng của Nam Cung Kiệt – Nam thần tuấn nhã phong lưu mà truyền!

Thế nhưng có một người lại cố tình không biết – trên đời này, nhây đến độ ấy mà còn có thể khiến người ta không cách nào giận cho nổi, ngoài Phong Sư Thanh Huyền ra thì còn có thể là ai?

Ừm, trong động của Thích Dung, dùng ngực để huých tay Phong Tín, một lần khác làm nhiệm vụ, không chỉ giả trang thành nữ, Phong Sư còn đi theo sau hắn lải nhải cả mấy canh giờ, dụ dỗ hắn cùng giả nữ trang với mình cho "tiện che dấu tung tích, dễ bề hành sự"! Kết quả là Phong Tín giờ chỉ cần nghe thấy tên của Phong Sư Thanh Huyền thôi là cả người lông tơ tự khắc dựng đứng, tránh nàng đủ ba trăm bước chân, kính nhi viễn chi, không dám lại gần!

- Đổi, đổi, đổi – Phong Tín xanh lét mặt, vội vàng xua tay – Việc cỏn con này, đừng nên làm kinh động tới Phong Sư, huynh ấy chẳng phải rất bận sao?

- À – Linh Văn khẽ chớp mắt, cười đầy ẩn ý – Nếu nói về rảnh, thì hiện tại, ngoài Phong Sư ra, chỉ còn một vị thần quan có thời gian cùng đi thực thi nhiệm vụ với ngài mà thôi.

Phong Tín giống như người chết đuối vớ được cọc, chém đinh chặt sắt nói:

- Chọn người đó đi!

- Là Huyền Chân chân quân – Linh Văn mỉm cười nhét cuộn công văn vào tay Phong Tín – Chúc hai người sớm hoàn thành nhiệm vụ, quay về báo danh.

Giao xong nhiệm vụ, Linh Văn liền phong nhã phất tay áo, đạp gió mà rời đi, lưu lại một Nam Dương chân quân uy vũ chết sững giữa sân Thượng Thiên Đình, vẻ mặt chẳng khác gì ăn phải ruồi! Trong lòng Phong Tín không nhịn nổi mà thầm nghĩ: Làm thần tiên quả thật không dễ, đến thần tiên với nhau mà còn lừa nhau! Lúc nãy, chắc chắn là Linh Văn cố tình gài bẫy!

Mấy hôm trước, Nam Dương điện với Huyền Chân điện có biến, đánh nhau kiểu gì mà sạt cả một góc điện vàng, khắp Thượng Thiên đình làm gì có ai không biết chuyện này? Nội tình sao lại đánh nhau thì Nam Dương chân quân không tiện nói, nhưng việc Mộ Tình vẫn đang giận hắn thì là sự thật, bây giờ còn đi làm nhiệm vụ cùng nhau?

Nghĩ kiểu gì cũng thấy ngứa con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái, vô cùng không ổn! Nhưng nhiệm vụ đã nhận thì phải làm. Nam Dương chân quân ngán ngẩm nhìn trời nhìn đất vài cái, rốt cuộc cũng chịu cải sang hình dạng hay dùng khi đi "vi hành" của mình – thiếu niên Nam Phong – sau đó di dời tiên giá, nhẹ nhàng hạ phàm.

* * *

Bãi đất trống sau núi, màn đêm thê lương dày đặc, yêu khí lượn lờ, người thường không ai dám bén mảng tới. Tất nhiên, đấy là nếu không kể tới một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi, da dẻ trắng muốt, gương mặt thanh tú, hiên ngang đứng tựa vào gốc cây đại thụ. Thiếu niên mặc y phục đen, viền áo thêu chìm họa tiết trắng vô cùng tinh tế, tóc bay loạn trong gió, vừa nhìn đã thấy cái tên Phù Dao quả nhiên đặt rất đúng người! Một màn cảnh đẹp ý vui này lọt vào trong mắt, Nam Dương chân quân liền ngán ngẩm đến mức chẳng muốn liếc thêm lấy nửa cái.

Gọi người đến hỗ trợ cái con khỉ, là gọi người đến cãi nhau hay đánh nhau thì còn có lý!

Mặt mũi thanh tú dễ nhìn như vậy, nếu bớt khó ở đi tám, chín phần, lại bớt trợn trắng mắt lên thì tốt rồi!

Y như rằng, thiếu niên đó vừa thấy Nam Dương võ thần – hiện đang trong hình hài thiếu niên Nam Phong cao lớn uy vũ đi tới – cơ hồ lập tức trợn trừng mắt, giọng cũng được đẩy lên thêm ba quãng tám:

- Ta nói, người chết ở trên Thiên đình đấy à? Sao giờ mới tới?

Nam Phong nhún vai:

- Chết rồi, từ lúc biết ta phải đi làm nhiệm vụ cùng người, thì đã chết rồi!

Phù Dao dường như đã quá quen với màn đấu khẩu kiểu này, cười khẩy, trợn mắt khinh bỉ:

- Đúng thế, đúng thế, ta quên mất, đi cùng Phong sư tốt hơn bao nhiêu. Nàng không chỉ xinh đẹp, còn khéo léo, dịu dàng...

Chỉ nghe nhắc đến tên Phong Sư thôi, da gà, da vịt trên người Nam Phong lập tức lại bắt đầu thi nhau nổi dậy. Hắn quyết định nhanh chóng bịt miệng Phù Dao, giở cuộn công văn Linh Văn nhét cho, bắt đầu đọc nhiệm vụ:

- Dưới chân núi xuất hiện thượng cổ ma thú không rõ lai lịch, đã hại chết hơn mười mạng người...

Phù Dao vất vả gỡ tay Nam Phong ra, trừng mắt nhìn một cái, rồi đá một cục đá chắn đường văng xa cả dặm, bắt đầu không kiên nhẫn nói:

- Tại sao mấy chuyện vô bổ chẳng đâu vào đâu này đều rơi xuống người chúng ta vậy?

Nam Phong nghe thế, thôi không đọc nữa, cuộn tờ công văn trên tay lại, nhìn thiếu niên bên cạnh mình với ánh mắt không thể tin nổi:

- Lang Thiên Thu đang chân trời góc biển truy đuổi Thích Dung, không rảnh quản. Phong Sư, Địa Sư rảnh rỗi sẽ đi ngao du. Bùi Túc, Thủy Sư đóng cửa không tiếp khách. Thái tử điện hạ đến Quỷ thị chơi rồi, không rảnh quản.

Ý tứ rất rõ ràng: "Người ta nghĩ người độc thân, đương nhiên cho rằng chỉ người mới rảnh mà quản mấy chuyện trời ơi đất hỡi thế này, hiểu chưa?"

Phù Dao trợn mắt một lần nữa, miệng thì lẩm bẩm: "Cẩu nam nam bận ân ái, cái gì cũng tới phiên người độc thân làm", chân thì một mạch tiến đến gần kết giới đang tỏa ra yêu khí đen đặc, trực tiếp thò tay vào.

Bàn tay hắn cứ vậy mà xuyên thẳng một mạch qua kết giới, như xuyên qua một dải khói màu đen.

Hắn nhún vai, ngán ngẩm:

- Kết giới không có tác dụng với thần tiên. Hay thử bắt tên thường dân nào, ném qua đây coi sao?

Nam Phong còn chưa kịp nói gì, từ xa, hai thiếu niên chừng mười bảy, mười tám khác đã đi tới.

Hai thiếu niên đó, một người mặc y phục vàng rực rỡ, thêu mẫu đơn trắng hoa lệ trên ngực và vai áo, chu sa đỏ tươi điểm giữa trán, bên hông đeo kiếm, sau lưng đeo cung tên, mặt mũi khó ở đi phía trước. Một người khác mặc y phục trắng viền xanh tinh tế, dải khăn thêu hoa văn mây cuộn ôm gọn quanh trán, buông lơi hai sợi, phất phơ bay theo gió, kiên nhẫn đuổi theo ở phía sau. Nam Phong và Phù Dao rất nhanh liền ẩn thân, yên lặng quan sát tình hình.

- Lam Tư Truy, tốt nhất người nói rõ cho ta, người là có ý gì hả? – Thiếu niên y phục vàng nóng nảy cất tiếng, vùng vằng hất tay người đối diện ra – Người dám đề xuất đêm săn hôm nay ta đừng nên đi trước mặt các trưởng bối, là có ý gì?

- Kim Lăng, bớt giận chút đã – Thiếu niên áo trắng vội vàng nắm tay người phía trước kéo lại – Ta sai rồi, ta không nên đề xuất người không tham dự đêm săn. Nhưng vết thương ở tay trái người còn chưa khỏi, tối nay tốt nhất đứng gần chỗ ta một chút, được chứ? Có chuyện ta còn có thể hỗ trợ kịp thời...

Phù Dao lại một lần nữa, trợn mắt đến chỉ còn lòng trắng!

- Cái thứ đậu xanh rau má gì đây? Ở Thiên Đình nhìn chúng thần tiên, quỷ quái ân ái chưa đủ mù mắt hả? Sao đi đâu cũng gặp cẩu nam nam thế này???

Nam Phong từ chối cho ý kiến, đáy lòng khinh bỉ tột độ. Người làm như người không có cặp có đôi ấy??? Mặc dù thâm tâm hắn đang vạn phần đang bất mãn với Phù Dao, cái kẻ ngoài miệng thì ra vẻ mình còn độc thân, bên trong lại bắt hắn không được tiết lộ quan hệ của hai người với bất cứ ai, nhưng hắn có thể nói thế ra miệng sao? Lần trước nói về vấn đề này, chẳng phải đã cãi nhau đến mức đánh sập cả một góc điện Huyền Chân mà vẫn chưa ra kết quả đấy thôi còn gì?

Nam Phong quyết định: Đổi đề tài! Hắn đưa mắt nhìn quanh, khó hiểu nói:

- Linh Văn nói chỗ này có thượng cổ ma thú mà? Sao một con cũng không thấy đâu nhỉ?

Nam Phong không nói thì thôi, vừa mở miệng ra, liền lập tức hối hận.

Chỉ thấy lời còn chưa dứt, mặt đất đã ầm ầm rung chuyển, dưới ánh trăng vàng võ thê lương, từng đốm đen lồm ngồm bò dậy...

Phù Dao nhìn cảnh này, giận đến nghiến răng nghiến lợi:

- Con – mẹ - nó, là Hắc – nguyệt – mãng – tê!!!

Sau đó, hắn tức tốc mở thông linh trận thông Tam giới, ào ào chửi loạn:

- Má nó, Thích Dung, người mau lăn ra đây!!! Người xem cái thành quả bắt quái vật nước Bán Nguyệt đem lai tạo với tê giác khổng lồ của người đi!!!

Tất nhiên, thông linh trận im như thóc, chẳng ai đáp trả hắn. Thích Dung hẳn đang bị Lang Thiên Thu đuổi giết khắp nơi, càng không có thời gian trả lời hắn!

Nam Phong mặc Phù Dao chửi rủa cho đã, nãy giờ đều yên lặng, bỗng đột ngột giống như bừng tỉnh, lên tiếng:

- Khoan đã, Phù Dao, người không thấy rất quen sao?

Phù Dao đang chửi rủa hăng say, bị thả cho một câu không đầu không đuôi liền ngớ người:

- Cái gì quen?

- Cái khí tức vây quanh kếtgiới này – Nam Phong nghi ngờ đưa mắt sang nhìn Phù Dao, vẻ mặt như cắn phải ruồi– Là Ách Mệnh của Hoa Thành!

____________

1. Đây là cục bả rất lâu về trước tui thả cho các thím nè :v Cái này viết từ khi má Khứu còn đang lết quyển 2 TQTP cơ, nên couple có thể bị tui yy loạn so với nguyên tác.

2. Tui vừa phát hiện ra 1 bug lớn lớn trong Hệ thống F.A: Nguyên tác, Liễu đại thần là sư đệ của Thượng đại thần!!! Cơ mà tui lỡ nhầm An Định Phong là hàng thứ 11 trong 12 phong, Tề sư tỷ trên Liễu đại, bác Mộc bác Thượng đều là sư đệ =)) Thôi các thím chịu khó đọc đi nhé, chứ cái bug này mà fix lại thì bể mạch truyện của tui mất :v



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip