#41

- Đế Nỗ nhìn xem này.

Có cô bé trạc tám chín tuổi đứng trước cửa hàng hoa chỉ tay vào trong. Cành linh lan thanh thoát rủ xuống như một quả chuông màu trắng nhỏ, bao nhiêu xinh đẹp bao nhiêu yêu kiều. Đứng cạnh bên cô bé ấy là cậu trai cao hơn một chút, tuổi có vẻ cũng lớn hơn, đang nhìn theo hướng cánh tay cô bé chỉ đến cành linh lan mềm mại. Cậu trai ấy nở nụ cười rực rỡ, đôi mắt cong cong đối cô bé một ánh nhìn thương yêu.

- Linh lan thật sự rất đẹp.

Khách Ngọc Tú tám tuổi.

Lý Đế Nỗ mười hai tuổi.

Và Hoàng Nhân Tuấn tám tuổi.

Một câu chuyện xưa cũ, dường như đã trôi vào lãng quên từ bao giờ. Một ngày nọ bị chính chủ nhân của nó đào bới lại, những nỗi đau xưa cũ, những cảm xúc xưa cũ, những nỗi niềm cũng cũ xưa. Đột nhiên trào dâng trong lòng Hoàng Nhân Tuấn, rối ren trong những cảm xúc của mình một lần nữa. Đó là một ngày không lâu sau khi cậu tỉnh lại và giấc mơ cũ xưa lại hiện về. Hoàng Nhân Tuấn lại một lần nữa lạc vào thế giới ấy, đến khi bừng tỉnh lại, một cuộn kí ức không lạ không quen hiện lên trong não bộ.

Cậu đã từng yêu Lý Đế Nỗ, bằng một cách quái dị nào đó. Hoàng Nhân Tuấn cậu đã nhớ lại, khi cậu tám tuổi, một lần ra ngoài chơi liền bắt gặp hai cô cậu trạc tuổi mình đang đứng trước cửa hàng hoa. Một cô bé có khuôn mặt giống cậu cùng mái tóc dài màu đen tuyền buông thỏng sau lưng và một cậu trai có đôi mắt cười. Cậu đã từng nghe thấy cô bé gọi cậu trai kia là "anh", và cậu cũng đã từng lầm bầm gọi theo như thế. Nhân Tuấn còn nhớ lại một điều, khi nhỏ cậu đã từng ghen tỵ với Ngọc Tú thế nào. Cậu đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần bản thân vì sao cả hai có cùng một khuôn mặt mà số phận lại khác nhau như thế. Suy nghĩ của một thằng nhóc tám tuổi, như vậy cũng là quá già dặn đi. Một ngày nọ, Khách Ngọc Tú và Lý Đế Nỗ không còn đến cửa hàng hoa linh lan ấy nữa. Vì thế nên Hoàng Nhân Tuấn cũng chẳng đến nơi đó làm gì. Thời gian bắt đầu trôi và mối tình kia lại dễ dàng chôn vùi vào quên lãng. Đến khi nhớ lại, bản thân cậu lại yêu La Tại Dân.

Một câu chuyện thật nực cười làm sao.

Nhân Tuấn nhếch nhẹ khóe môi, cậu cúi gằm mặt. Ngay lúc này nghĩ đến chuyện đó quả thật chẳng ra làm sao. Chiếc xe đang chở cậu đi vù vù trong bầu trời đang dần xế chiều, một khung cảnh yên ả làm sao và nó trái ngược với lòng cậu hiện tại. Tại Dân bị bắt, là La Tại Dân đã bị bắt. Buồn cười làm sao khi người bắt cóc anh lại là La Huyền Mẫn, chuyện quái quỷ gì chẳng biết. Cậu hơi liếc mắt nhìn sang người ngồi cạnh, Lý Đế Nỗ đã ngủ tự bao giờ.

Khi nãy, lúc cậu hét vào điện thoại tên La Huyền Mẫn thì ả đã nhanh chóng dập máy. Nhân Tuấn đã tức giận đến mức muốn phá luôn điện thoại nhưng Đế Nỗ hắn đã ngăn lại rồi bảo cậu.

- Tại Dân bảo linh lan. Tôi nghĩ tôi biết nơi cậu ta đang bị giam giữ.

- Linh lan?

Nhân Tuấn nhíu mày nhìn hắn, nếu nhắc đến linh lan thì nơi đầu tiên cậu nghĩ đến chính là.

- Ý anh là cửa hàng hoa linh lan ngày xưa?

Đế Nỗ gật đầu, hắn bảo.

- Trước đây tôi từng kể về cửa hàng ấy và Tiểu Hàn, à không Ngọc Tú cho cậu ta nghe. Nên khi cậu ta nhắc đến linh lan, tôi chỉ nghĩ ngoài cửa hàng ngày xưa ra thì không còn nơi nào nữa. Ít ra chúng ta cũng đến xem thử.

Nhân Tuấn gật gù, cậu nghe Mẫn Hanh nhanh nhẹn bảo.

- Để anh chuẩn bị xe. Anh đưa cả hai đến đó. Đế Nỗ, em nhớ địa chỉ không?

- Em nhớ.

Và thế là họ lên xe bắt đầu đi. Cũng như việc Hoàng Nhân Tuấn ngồi cùng một chiếc xe với Lý Đế Nỗ, hiện tại lại chính là nhìn hắn đang say ngủ.

Lòng cậu rất lo, Tại Dân vẫn còn đang trong thời gian chữa trị nên cơ thể anh rất yếu. La Huyền Mẫn sẽ không ác đến mức dằn vặt anh ấy đi, nếu không Hoàng Nhân Tuấn này sẽ khó chịu đến chết mất. Cậu thở dài, ánh mắt bất chợt đổ rơi trên khuôn mặt của Đế Nỗ. Xương quai hàm góc cạnh sắc bén, đôi mày rậm đen sẫm, sống mũi cao, đôi môi mỏng, một nốt ruồi dưới đuôi mắt, hàng lông mi dài và khi cười rộ lên đôi mắt sẽ tạo thành hai mảnh trăng khuyết cong cong. Nhân Tuấn khẽ cười, so với trong giấc mơ cũng không khác gì nhau mấy. Chỉ khác ở một chỗ, hiện tại trước mắt cậu, Lý Đế Nỗ đã trưởng thành rồi, trở thành một người đàn ông thực thụ rồi, chứ chẳng phải cậu nhóc ngày ấy cậu yêu thầm nữa. 

Mãi suy nghĩ, ở ghế trước kia, Lý Mẫn Hanh đã kéo thắng dừng lại tự bao giờ. Nhân Tuấn hơi chới với vì đột nhiên anh thắng gấp, liền hơi ngã người sang Lý Đế Nỗ và chạm khẽ vào vai hắn. Nhân Tuấn chẳng biết vì sao cậu đột nhiên tim đập chân run, phản ứng lại vô cùng khó khăn. Đến khi Mẫn Hanh xoay lại nhìn cậu bảo.

- Có phải ở phía trước không, Nhân Tuấn?

Nhân Tuấn hắng giọng, cậu chồm người về phía trước xem nơi Mẫn Hanh vừa đưa đến là nơi nào. Và hiện ra trước mặt cậu, là cửa hàng hoa linh lan đã đóng cửa với màu tường vô cùng cổ xưa.

- Đúng rồi, chính là nơi này.

~o~

Khi La Tại Dân mở mắt tỉnh lại và ngồi dậy khi những người kia đã khuất xa phòng chăm sóc đặc biệt, anh thẫn thờ như một kẻ ngốc ngồi trên giường đưa mắt liếc nhìn xung quanh. Điện tâm đồ vẫn đang chạy, nhưng nhanh hơn, nhịp tim trên máy đo chính là nhịp tim của một kẻ bình thường. Và La Tại Dân  cảm giác bản thân tê rần như hàng ngàn con ong đang chích vào da thịt, nơi vùng bụng nhói lên từng cơn đau đến thấu trời, cứ như da thịt bị xé toạc ra hàng vạn lần, cứ thế lặp đi lặp lại. Đầu anh lại đau đến quay cuồng, từng nhác búa vô hình cứ bổ vào đầu khiến Tại Dân vô cùng khó chịu. Anh chỉ biết ngồi thừ người ra đó, đầu óc anh trống rỗng.

- Đau quá.

Anh lầm bầm, đưa cánh tay ghim đầy dây truyền nước xoa xoa đầu mình. Hình như, anh quên một cái gì đó rồi thì phải. Nhưng Tại Dân không đủ sức mạnh để nghĩ suy điều đó, đầu anh rất đau, rất rất đau, đau đến không thể diễn tả nổi nữa. Và anh quyết định nên đi gọi bác sĩ, mặc dù bản thân anh rõ vì sao đầu lại đau đớn như vậy nhưng bản thân vẫn phải cố đứng lên để đi tìm bác sĩ. Tại Dân cần một liều thuốc an thần. Anh đứng bật dậy, rút hết những dây chuyền nước ra khỏi người, đưa tay tìm đến cái nạng để gần đó và chống từng bước đi. Khi anh mở cửa, lại vừa vặn gặp được một người. 

- Huyền Mẫn?

Anh nheo mắt nhìn cô gái tóc màu đay đang vui vẻ và có phần háo hức tự bao giờ đã đứng trước cửa phòng, đôi mắt anh lạnh căm căm.

- Anh Tại Dân.

Huyền Mẫn vui vẻ gọi một tiếng. Không để anh kịp trả lời, cô lại nói tiếp.

- Dương Hòa. Làm đi.

Câu nói nơi cô vừa dứt, Tại Dân liền cảm thấy cả hai tay mình bị người ta nắm chặt sau đó trói lại. Anh vùng vẫy nhưng cái cơ thể mới tỉnh khỏi cơn đau bệnh kia không nghe lời anh và Tại Dân cứ thế bị vác lên xe, cứ thế bị đưa đến nơi cửa hàng hoa linh lan, cứ thế bị ném xuống mặt đất lạnh ngắt.

- Giờ thì không ai có thể ngăn cản chúng ta nữa.

Huyền Mẫn xảo trá cười, cô đưa đôi mắt cưng chiều nhìn Tại Dân vẫn đang bị trói chặt và nằm lăn trên mặt đất kia, bảo. Chỉ thấy anh căm ghét nhìn cô, miệng không thốt nên một lời. Mãi cho đến khi cô ta gọi điện cho ai đó nói về anh, Tại Dân mới cố gắng nói một câu "linh lan", đổi lại là bị mấy tên đô con đi theo ả ta đập cho một trận. Thân thể yếu ớt của anh chính là chịu không nổi, đầu lại đau, vết thương trên bụng lại hở miệng. Tại Dân anh bây giờ vô cùng khốn đốn, vô cùng đau đớn, nhưng chẳng có thể làm được gì.

- Tại Dân!

Từ phía đằng xa có tiếng người vọng lại, Tại Dân giật mình, một giọng nói thật quen. Nhưng anh lại chẳng nhớ đó là của ai. 

Tại Dân nheo mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, cũng là nơi mà La Huyền Mẫn đang nghiến răng nghiến lợi dõi về. Và anh nhìn thấy Mẫn Hanh, Đế Nỗ cùng một cậu trai lạ mặt đang hối hả chạy đến.

- Chết tiệt!

La Huyền Mẫn nhìn thấy ba người kia liền tức giận xen lẫn hốt hoảng, cô xoay lại nhìn anh rồi bảo với Dương Hòa cùng đám đô con đang đứng cạnh bên.

- Nhanh! Đưa Tại Dân trở lại xe!

- Không kịp đâu!

Mẫn Hanh đã chạy đến từ khi nào và anh đang chĩa thẳng khẩu súng ngắn bản thân đang cầm vào La Huyền Mẫn. Mẫn Hanh nghiến răng ken két.

- Nhích một bước, tôi bắn cô ta một lần.

Dương Hòa và đám đàn em liền ngay lập tức đứng yên một chỗ, ở phía đối diện Mẫn Hanh, La Huyền Mẫn hóa rồ hét.

- Đừng lo cho tôi! Đưa Tại Dân lên xe, ngay!

Nhưng bọn họ vẫn đứng yên như tượng, điều đó khiến cô gái có mái tóc màu đay tức tối đến điên cuồng. Mặc kệ khẩu súng đang chĩa thẳng vào mình, Huyền Mẫn dợm một bước về phía Tại Dân. Và một tiếng đoàng vang lên.

- Tiểu thư!

Dương Hòa hét lên, nhìn máu đỏ gai mắt đang tô điểm giữa không khí. Khẩu súng trên tay Mẫn Hanh run nhẹ, anh vừa bắn một phát vào vai Huyền Mẫn. Cô gái ấy nghiến chặt răng chịu đau, vẫn cố dợm thêm một bước.

- Tôi đã bảo đứng yên.

Mẫn Hanh lặp lại, và anh lại kéo thêm một phát cò, viên đạn thứ hai được bắn ra và ghim sâu vào sườn trái Huyền Mẫn. 

- Chết tiệt.

Cơn đau cứ thế xộc lên não khiến cô gái ấy chịu không nổi, ngay tức khắc quỳ sụp xuống nền đất lạnh ngắt. Dương Hòa đứng lặng người nhìn tiểu thư của mình, chẳng biết làm gì. Cô đứng ở đó, nhìn thấy Mẫn Hanh và Đế Nỗ đang bước tới, nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn đã chạy đến bên La Tại Dân từ khi nào, nghe thấy giọng Huyền Mẫn ra lệnh cho cô, nhưng đôi chân cô mềm nhũn không thể bước đi. Đến Khi Mẫn Hanh đã đứng ở trước mặt, và Lý Đế Nỗ đã khóa lại đôi tay vùng vẫy của Huyền Mẫn bằng một sợi dây thừng, Dương Hòa mới bừng tỉnh. Cô liếc nhìn xung quanh, bọn đàn em đi theo đã chạy đâu hết, hiện tại chỉ còn mỗi cô và Huyền Mẫn. Dương Hòa thở dài, không nên bị bắt giữ dễ dàng như vậy.

- Hai người theo bọn tôi đi. Chúng ta cần có chuyện để nói. Nhân Tuấn, Tại Dân có sao không?

Mẫn Hanh hỏi, nhưng một khoảng không im lặng đến kì lạ bao trùm đột ngột. Anh nheo mày, đột nhiên nghe thấy giọng của Tại Dân vang lên, có vẻ như là hỏi anh và cả Đế Nỗ.

- Mẫn Hanh, Đế Nỗ. Cậu này là ai vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip