Câu Chuyện Về Lữ Khách Phương Xa

--Con Rối Và Lữ Khách?
------------------------------------------------------------

Phù dung vẫn đợi - tựa chưa tàn
Ánh sao ngang qua tựa như thơ
Tặng cho người - một bài hát xưa
Tặng cho người - một nỗi niềm nhỏ

------------------------------------------------------------

---

[Câu chuyện được kể, tại một vùng đất xanh nằm ở đại lục Teyvat - được ví như nơi trí tuệ ngự trị...

Ở nơi giấc mơ không tồn tại-
Được xem như một điều xa xỉ
Ở nơi đã trải qua bao biến cố-
Lại lần nữa đón chào đầu nắng cuối mùa.]

---

"A.. Nara Nón Tròn lại trốn học rồi... Đi báo với Tiểu Vương thôi...!!" Aranara nhỏ núp sau bụi cây, đôi mắt nhỏ nhìn lên bóng dáng Wanderer đã sớm nhanh chóng rời đi. Lại quay sang nói với đồng bạn của mình.

Một Aranara khác gật đầu, quay đi, khi cất bước chân nhỏ nhanh chóng rời đi...

--Hôm nay, lại là một ngày yên bình.
Ít nhất là đối với những người dân tại thành Sumeru... hoặc, cũng có đôi chút sự náo nhiệt khi sắp phải đón chào một vị khách ' đặc biệt '.

Một vị anh hùng đến từ phương xa.

Và Sumeru - chưa bao giờ náo nhiệt như hiện tại... Hắn cũng nhân lúc sự huyên náo này vẫn đang diễn ra, đã nhanh chóng trốn khỏi giáo viện...

Vốn ban đầu Wanderer nghĩ rằng bản thân rất lâu mới bị phát giác là đã rời đi, đến lúc đó khi bọn họ nháo nhào cả lên đi tìm Wanderer, thì hắn sớm đã trốn đến một nơi không ai biết.

Nhưng ai mà ngờ đâu?
Hắn tính không bằng Buer tính cơ mà... Ai ngờ cô ta rời đi vẫn để lại một đám Aranara canh giữ hắn, ngay khi Wanderer rời đi thì tụi Aranara đó cũng rất nhanh đã phát giác.

Đúng là xui rủi, nhưng cũng may, hắn biết bay còn đám Aranara kia thì không... Nên ít nhất trong lúc đám Aranara bận đi báo lại cho Nahida, có lẽ Wanderer đã tranh thủ thời gian đến nơi không ai biết, khi đó có lẽ vẫn kịp, nhỉ?

Bay được một lúc, cũng cảm thấy đủ xa rồi, Wanderer liền dừng chân đáp xuống ngôi làng nhỏ gần đó...

Hắn đưa mắt nhìn quanh - nơi này có đôi chút yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng chim hót cùng một ít tiếng rao hàng hòa quyện cùng nhau. Bên ngoài cũng khá ít người dân qua lại.

Không nghĩ ngợi gì mấy, Wanderer bước chân đi một lúc, cho đến khi dừng chân tại một điểm không xa ngôi làng nhỏ đó...

Một nơi bị đá che phủ, hắn nhanh chóng dùng kỹ năng tạo một đường gió cắt, mỏng, nhẹ, và nhanh phóng đến tảng đá đó khiến nó vỡ tang, để lộ một cái hang rộng lớn được giấu bên trong... Thoạt nhìn tuy chiêu thức Wanderer phóng ra khá yếu mềm nhưng uy lực lại không hề tệ đâu...

--Nhắc đến...? Cái hang động này hắn vô tình tìm được.

Nơi này khá kỳ lạ, bên trong khắp nơi đầy ắp hoa Tường Vi nở rộ khoe sắc tím, còn có... Một con suối nhỏ, và một gốc cây trông khá lớn.

Nơi này còn thông với một đường khác, nhờ vậy gió nhẹ từ bên ngoài cũng dễ dàng thổi đến vào bên trong...

Có vẻ cũng quên nói, nơi này còn có điểm lạ.

Chẳng biết nhờ ma thuật nào, nơi này mỗi hai giờ tảng đá chặn bên ngoài cửa hang lại được khôi phục nếu nó bị phá vỡ, nhờ vậy nơi này ít ai biết đến, cũng không ai quan tâm, nơi này cũng là nơi trốn lý tưởng cho hắn...

Nhất còn một điều: Nơi này Aranara còn không vào được nếu không phá đá bên ngoài, chẳng phải lại càng tuyệt sao?

...
Wanderer nhìn quanh hang động,
Vẫn là cái mùi hương của hoa Tường Vi quen thuộc mà ập đến, dòng suối nhỏ kêu róc rách, cùng mùi hương của ẩm ướt từ đất truyền đến...

Lý tưởng - yên tĩnh - tự do: Là những gì có thể miêu tả, một chỗ trốn lý tưởng và yên tĩnh vì không ai làm phiền, cùng sự tự do dù ở một nơi hang động tuy lớn nhưng hạn chế như thế này.

Còn gì tuyệt vời hơn thế chứ?

Hắn nở nụ cười, bước chân đi đến gốc cây, nơi cành cây rung rinh tiếng nhỏ tạo nên âm thanh rì rào từ những ngọn gió từ đâu thổi đến. Cảm giác yên bình, thật sự khó lòng miêu tả thêm.

Không nghĩ ngợi gì thêm.
Wanderer liền sau khi ngồi xuống, đã theo cảm giác yên bình này mà ngủ thiếp...

---

Bên ngoài bầu trời không biết thời gian trôi qua bao lâu... Chỉ biết, nó trôi qua rất lâu, cũng rất nhanh, thoáng chốc cái nắng ấm từ ánh mặt trời trên cao đã không còn.

Làn gió nhẹ vẫn thổi - nhưng mặt trời đã dần lặn khuất, bầu trời cứ thế không hay không biết lại chuyển sắc sang ánh cam dịu nhẹ của hoàng hôn...

---

"Ý? Nhà lữ hành, ở kia có một tảng đá... Nhìn lạ quá!"

"Hay cậu thử phá vỡ nó xem sao? Như mấy lúc ở Liyue với Mondstadt ý, nhỡ như sau lớp đá lại ẩn chứa kho báu...!!" Giọng nói lạ từ ngoài hang truyền vào, mang theo sự phấn khích khó che giấu...

Tiếp đến, lại một giọng nói cất lên, đáp lời "Được rồi, được rồi, thử cũng được..."

"Nếu thật sự có kho báu, thì tiền ăn tháng này có lẽ đủ cho cậu ăn đấy...!"

"Hì hì...!! Kho báu... Kho báu, có gì giấu sau lớp đá? ~" Giọng nhỏ cất tiếng ngân lên nhẹ nhàng, mang theo sự háo hức cùng tò mò không gọi tên...

Aether nhìn dáng vẻ Paimon thích thú, cùng sự háo hức, dễ dàng có thể nhận thấy thông qua sắc mặt cô bé - liền không để Paimon đợi lâu, cậu chàng nhà lữ hành nhanh chóng vung kiếm, một đường nhẹ thôi, lớp đá đã vỡ tan, mảnh vụng, bụi đất bay tứ tung trong không trung cuối cùng rơi xuống đất.

Thứ sau lớp đá dần lộ ra, Paimon nhanh chóng bay vào trong không đợi Aether, nhưng bấy chốc, sự háo hức trên gương mặt cô bé đã không còn, khi nhận ra, đằng sau lớp đá không có gì ẩn giấu cả, kho báu không có, đến ngay cả một chiếc rương thường cũng chẳng có...!!

Vẻ mặt háo hức nhanh chóng được Paimon thay bằng một vẻ mặt ỉu xìu, buồn bã, cô bé quay sang nhà lữ hành, cất tiếng.

"Nhà lữ hành... Không có kho báu rồi... Ểh??" Ngay khi Paimon vừa quay sang, đã thấy Aether không nói gì, đứng chôn chân, liền thấy lạ.

Thật sự lạ đấy, mọi lần không có kho báu nhà lữ hành mặt sẽ hầm hầm, chí ít là chửi một vài câu cho khuây khỏa, vậy mà giờ, không nói gì, càng không chửi rủa. Chỉ im lặng đứng đó...

--Thì không phải rất lạ à?

"Chẳng nhẽ vì cú sốc? À mà- không phải, dù sao cũng chỉ là rương... Sẽ không khiến nhà lữ hành sốc vì điều đó đâu!" Đấy là điều Paimon có thể nghĩ được hiện giờ.

"... Nhà lữ hành? Bạn bị sao vậy, sao cứ đứng chôn chân ở đó..."

"Này! Đừng làm tôi sợ nha!" Paimon nói, nhưng Aether vẫn không đáp lời.

Mãi một lúc khi cô bé định hét lên để khiến hồn nhà lữ hành nhập về, thì đã bị Aether chặn cái họng không khác gì loa phát thanh của Paimon lại.

"... Paimon, im lặng chút đi!"

"Hở...?" Cô nhóc nghiêng đầu, thật sự đấy, nhà lữ hành hôm nay rất lạ cơ.

Sáng nay từ khi tới Sumeru, không ăn nói gì thì thôi, giờ lại vậy, chẳng lẽ... Aether bị một thứ gì đó nhập rồi? Vực sâu?...

À không- nói đến điều đó thì hơi hoang đường, nói chung, hiện tại cứ xem theo ánh mắt nhà lữ hành trước xem sao, thử coi thứ gì đã khiến Aether như mất hồn giống hiện tại!

--Gió nhẹ khẽ thổi vào trong hang động, sau khi nhìn theo ánh mắt nhà lữ hành, Paimon mới chợt nhận thấy, ở gốc cây không xa, một bóng dáng quen thuộc đã ở đó từ khi nào.

Thiếu niên với mái tóc ánh chàm, đôi mắt nhắm nghiền - khuôn mặt lại như được điêu khắc một cách tinh tế: tĩnh lặng và sắc sảo, nhưng lại khiến người đối diện không thể rời mắt.

Paimon ngỡ ra một chút, trước khi cất tiếng: "Ể, đó... Không phải kẻ lang thang sao!"

Cô nhóc cất lên tiếng bất ngờ.
Xong lại quay sang Aether, âm giọng đôi chút nghi hoặc.

"Này nhà lữ hành, bạn có biết cậu ta ở đây làm gì không?" Paimon ghé sát tai nhà lữ hành, giọng điệu thì thầm nhỏ.

Aether cũng chỉ nhún vai, hờ hững đáp, nhưng rồi lại im lặng, như thể suy nghĩ điều gì sâu sắc trước khi nói tiếp: "Tôi nghĩ cậu ấy đang về nhà... Và hiện tại, lại đang rất yên bình..."

Paimon thấy vậy, liền nói tiếp, giọng ra vẻ bất ngờ nhưng nội dung lại như đùa giỡn.

"Ểh!! Vậy ta đang 'xâm phạm gia cư bất hợp pháp' à??"

Aether gật đầu, hùa theo: "Ừm, và nếu hiện tại đang ở Fontaine, thì có lẽ chúng ta đang ở trong tù đấy."

Cô nhóc gật đầu xem như đồng ý, trước khi bụng Paimon chợt réo lên.

"Í..." Cô nhóc ôm bụng, đôi má đỏ bừng nhìn sang nhà lữ hành, không khỏi nở nụ cười "Hì hì-.. Vậy nhà lữ hành! Tôi đi trước về thành đây."

Aether nhìn Paimon, khẽ cười.

"Được, cậu về trước đi, tôi sẽ về sau..."

"Ừm!"

Paimon nhanh chóng bay ra ngoài hang, trước khi rời đi, cô nhóc lại không quên quay sang Aether, lên tiếng.

"Mà này...!! Bạn nhớ đừng 'gây mất trật tự' trong gia cư của người ta đấy nha!" Paimon nói, xong nhanh chóng bay đi.

"... Paimon thật là.." Nhà lữ hành thở dài, rồi lại nhìn sang Wanderer - cậu chàng dường như vẫn ngủ, một giấc yên bình, trước khi Aether bước chân đến gần, ngồi xuống.

Nhà lữ hành nhìn chăm chăm hắn một hồi, trước khi bị một tiếng kêu lên làm giật mình: "Sao ngươi không rời đi cùng con nhóc ồn ào kia?"

Aether nhìn theo giọng nói, không biết từ lúc nào, Wanderer đã tỉnh dậy, và nhìn cậu chàng bằng ánh mắt... Không thể không chán ghét hơn được!

Aether không đáp, chỉ nở nụ cười nhẹ, còn hắn - đảo mắt khi nhìn vào cái nụ cười ấy, lại lên tiếng: "Sao không về? Ta hỏi ngươi đấy! Bị câm hay bị điếc rồi?"

Hắn gắt gỏng, không buồn buông câu nặng nề, còn Aether, chỉ nhún vai như không quan tâm đến những lời nặng nề kia, cuối cùng đáp.

"Tại sao không à?"

"Tại vì có lẽ... Tôi đã tìm được nhà rồi."

Aether cười cười, lời nói như thật như đùa đáp.

Còn Wanderer sau khi nghe xong, đảo mắt liên hồi rồi khịt mũi, lên tiếng đầy sự khinh thường.

"Ý ngươi là hang động này? Gió thổi lộn xộn, lại ẩm thấp khó chịu - hoa cỏ vướng víu, ngươi gọi cái này là nhà à?"

Aether không phản ứng, nghiêng đầu đáp, giọng điệu nhẹ tênh, ngắn gọn.

"Tôi không nói nơi này là nhà của tôi."

Hắn khựng lại đôi chút, trước khi đôi mày khẽ chau:

"... Thế ngươi đang nghĩ gì?"

Aether cười nhẹ, tay nghịch cánh hoa Tường Vi bên dưới.

"Tôi chỉ nói... Tôi đã tìm được nhà rồi."

Cậu chàng nở nụ cười nhẹ, bên ngoài hang động, gió khẽ thổi vào...

Còn Wanderer, chỉ im lặng nhìn Aether, không đáp, cũng không nói gì.

Cứ thế, không gian rơi vào im lặng như lúc ban đầu, chỉ khác rằng hiện tại - hắn không còn một mình ở nơi này, chí ít là bây giờ.

------------------------------------------------------------

Lời yêu chẳng cần nói nhiều
Không cần thành lời, chỉ cần bên người
Bởi yêu chẳng cần nói ra
Chỉ cần ở bên, cho đời ấm êm_

------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip