Chương 108: Thử (Chính văn hoàn)

LingLing Kwong ở nhà nghỉ ngơi thật lâu, dùng toàn bộ thời gian hưởng tuần trăng mật để nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại cùng Orm Kornnaphat đi ra ngoài đi dạo. Các công viên gần đây hai người đều đã đi qua, còn đi cả công viên trò chơi mà lần trước không đi. Đang là kỳ nghỉ đông nên hầu như là trẻ em, LingLing Kwong cùng Orm Kornnaphat đứng giữa một đám trẻ con, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Trong khoảng thời gian này, những người tới tìm LingLing Kwong hợp tác đều bị cô đẩy cho Trì Vãn Chiếu, Trì Vãn Chiếu đã sắp xếp cho cô một người đại diện trước cuối năm, chính là người đại diện của Khổng Hi Nhan, Đồng Duyệt. Đồng Duyệt ở Cảnh Yên chuyên môn quản lý Khổng Hi Nhan, nhưng khổ nỗi Khổng Hi Nhan bình thường không hay đóng phim, cô ấy không có việc gì làm bèn nhận công việc này.

LingLing Kwong không phản đối, trước khi hết năm lại đến Cảnh Yên một chuyến để ký hợp đồng với người đại diện. Đồng Duyệt hỏi cô nên sắp xếp biểu diễn Xuân Vãn như thế nào, LingLing Kwong nói: "Orm Kornnaphat sẽ đi cùng tôi."

Cô đã thu xếp vị trí cho Orm Kornnaphat, không cần trợ lý đi theo. Đồng Duyệt tìm một stylist tốt, mấy ngày trước cuối năm LingLing Kwong vẫn luôn tập dượt ở đài truyền hình. Orm Kornnaphat cũng không đến tạp chí, đồng hành cùng cô trong suốt quá trình.

Hôm 29 phải lên sân khấu nên ngày 28 Hoàng Thủy Cầm đã gọi điện thoại cho cô nói cô về nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Sau khi trở về từ Giang Thành thì cô vẫn chưa đến nhà họ Kwong, bây giờ cô đang đứng dưới lầu, trong lòng LingLing Kwong rất phức tạp. Orm Kornnaphat đứng cạnh LingLing Kwong, nghiêng đầu nói: "Vào thôi nào."

LingLing Kwong quay đầu, buổi tối có tuyết rơi, bông tuyết dày đặc rơi trên vai Orm Kornnaphat, LingLing Kwong đưa tay phủi tuyết xuống rồi nắm tay Orm Kornnaphat lên lầu.

Hoàng Thủy Cầm và Kwong Sơn đang làm cơm tất niên, nghe tiếng mở cửa bèn quay đầu lại, LingLing Kwong và Orm Kornnaphat đồng thanh gọi một tiếng: "Mẹ."

Hoàng Thủy Cầm cười: "Về rồi à."

Tóc mai trắng tuyết, nếp nhăn hằn sâu trên trán, khuôn mặt trước kia luôn cau có mà nay cũng cười ôn hòa, LingLing Kwong gật đầu: "Dạ, con về rồi ạ."

Hoàng Thủy Cầm nói: "Ngồi đi, bố con đang nấu cơm. Nhiều năm rồi ông ấy không nấu cơm mà đến năm nay lại muốn nấu."

LingLing Kwong cùng Orm Kornnaphat ngồi trên sofa, xem ra trong nhà cố tình bày biện, tràn đầy không khí hân hoan, chữ Phúc đỏ tươi dán trên cửa, hai bên ban công còn treo hai chiếc đèn lòng nhỏ. Kwong Liễu Băng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Orm Kornnaphat thì hai mắt sáng ngời, việc đầu tiên là hét lên: "Chị dâu!"

Orm Kornnaphat quay đầu, Kwong Liễu Băng hỏi LingLing Kwong: "Có thể cho em mượn chị dâu vài phút không chị?"

LingLing Kwong nhìn về phía Orm Kornnaphat, nói: "em đi thử xem?"

Orm Kornnaphat gật gật đầu, đi vào phòng cùng Kwong Liễu Băng.

LingLing Kwong ngồi im vài giây rồi đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía phòng bếp. Kwong Sơn và Hoàng Thủy Cầm đang xào rau, hai người bận rộn nhưng vẫn luôn ồn ào, phòng cô đang mở đèn, LingLing Kwong bước vào. Chăn ga gọn gàng, có thể ngửi được mùi thơm của nước xả vải, bên cạnh là phòng của Kwong Liễu Băng. Không biết Kowng Liễu Băng hỏi Orm Kornnaphat về vấn đề gì mà Orm Kornnaphat bình tĩnh lắc đầu, nét mặt Kwong Liễu Băng chùng xuống.

Tâm tình LingLing Kwong vào phút giây này vô cùng bình tĩnh, cô cười cười rồi đi vào phòng bếp.

Kwong Sơn thấy cô vào, nhíu mày: "Con vào làm gì, đợi lát nữa là có cơm ăn rồi. Đi ra ngoài xem TV đi."

LingLing Kwong nói: "Con vào giúp mà."

Hoàng Thủy Cầm cầm chén đũa đưa cho cô: "Vậy con bỏ chén đũa trước đi."

Nói xong, bà nhìn LingLing Kwong: "Chuyện ăn cơm với bố mẹ Orm Kornnaphat......"

LingLing Kwong nói: "Năm sau đi mẹ, chờ mọi người không bận rồi nói sau."

Hoàng Thủy Cầm gật gật đầu, LingLing Kwong cầm chén đũa đi ra ngoài.

Cơm tất niên rất phong phú, Orm Kornnaphat và LingLing Kwong đều không phải là người quan trọng lễ tết, nhưng năm nay lại ngồi cùng gia đình ăn bữa cơm đoàn viên.

Sau khi ăn xong, LingLing Kwong đưa Orm Kornnaphat về nhà, Hoàng Thủy Cầm hỏi: "Không ở lại sao?"

LingLing Kwong suy nghĩ rồi nói: "Lần sau đi mẹ."

Kwong Sơn gật đầu: "Vậy thì lần sau, trên đường về nhớ cẩn thận."

LingLing Kwong dạ vâng, nội tâm vô cùng bình tĩnh. Cô dắt tay Orm Kornnaphat lên xe, trên đường về hỏi thì Orm Kornnaphat: "Chúng ta có nên bày biện trong nhà một chút không nhỉ?"

Nhà hai người ngay cả một chữ Phúc cũng không dán. Orm Kornnaphat nhìn cô, nói: "Được thôi."

LingLing Kwong nói làm là làm ngay, chở Orm Kornnaphat đến siêu thị mua vài chữ Phúc cùng mấy chiếc đèn lồng nhỏ, còn mua một ít đồ Tết. Lúc mua hai người còn gặp được Triệu Nguyệt Bạch trong siêu thị. Triệu Nguyệt Bạch mang áo lông vũ, trùm kín mít, cô ấy vẫy tay với LingLing Kwong: "LingLing!"

LingLing Kwong ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Nguyệt Bạch chạy tới, cô nhìn Orm Kornnaphat nói: "Là Nguyệt Bạch."

Orm Kornnaphat cũng thấy được, hơi gật đầu với Triệu Nguyệt Bạch, đi qua bên cạnh nhìn đèn lồng, Triệu Nguyệt Bạch nói: "Trời ơi, rốt cuộc cậu cũng ra ngoài, mấy nay bận gì thế? Gọi điện mà không nghe!"

LingLing Kwong nói: "Trong nhà có chút chuyện."

"Chuyện gì thế!" Triệu Nguyệt Bạch hỏi: "Có phải cha mẹ cô ấy không đồng ý cho hai người ở bên nhau không? Hào môn mà, nếu......"

"Không có." LingLing Kwong cắt ngang dòng suy nghĩ lung tung của Triệu Nguyệt Bạch, nói: "Chuyện của mình."

"Ơ." Triệu Nguyệt Bạch nghẹn nghẹn: "Bây giờ ổn chứ?"

LingLing Kwong gật đầu: "Không sao cả."

"Không sao thì tốt rồi." Triệu Nguyệt Bạch nói: "Mà này, vợ cậu thấy phòng vẽ tranh chưa, có phải hạnh phúc lắm không?"

Giờ LingLing Kwong mới nhớ tới chuyện lần trước nhờ Triệu Nguyệt Bạch sửa lại phòng đàn. Nhiều ngày đã qua mà cô còn chưa bước vào nữa, Orm Kornnaphat đương nhiên cũng chưa vào. Buổi sáng hai người đi ra ngoài đến tận tối mới về nhà, trong khoảng thời gian này lại tập dượt nên phòng đàn đã lâu không mở. LingLing Kwong nói: "Mình vẫn chưa nói với cô ấy."

"Vân chưa?" Triệu Nguyệt Bạch nhíu mày: "Chưa nói cho cô ấy sao?"

LingLing Kwong lắc đầu: "Tối nay nói cho cô ấy."

Triệu Nguyệt Bạch cười: "Được, có chuyện gì cứ việc gọi điện thoại cho mình, ngày mai lên sân khấu cố lên."

Sau khi nói chuyện cùng Triệu Nguyệt Bạch xong, LingLing Kwong tìm được Orm Kornnaphat. Thấy cô ấy đang đứng cạnh một loạt đèn lồng, cô bước đến hỏi: "Em thích cái này à?"

Orm Kornnaphat gật đầu, LingLing Kwong chọn một cái rồi đi tính tiền.

Đến khi quay về, LingLing Kwong dọn phòng, giăng đèn kết hoa. Orm Kornnaphat dán chữ Phúc lên cửa, nghe thấy LingLing Kwong gọi mình: "Em ơi!"

Cô bước đến, LingLing Kwong đẩy cửa phòng piano ra, đứng ở cửa, Orm Kornnaphat đi vào. LingLing Kwong mở đèn trong phòng piano lên, chói mắt mà rực rỡ. Orm Kornnaphat híp mắt, LingLing Kwong đứng trước mặt cô, vài giây sau Orm Kornnaphat mới thích ứng được. Bên trong có hơi khác lúc trước, phòng đàn được ngăn ra, bên trong chia thành một phòng làm việc hình vuông, LingLing Kwong kéo tay Orm Kornnaphat bước vào đó. Phòng làm việc tuy nhỏ nhưng vẫn có cửa ra vào và cửa sổ, bên trong đặt một chiếc bàn gỗ gụ, trên bàn có giấy và bút, còn có rất nhiều họa cụ. Orm Kornnaphat quay đầu hỏi: "Ling mua khi nào thế?"

LingLing Kwong nói: "Trước khi đi Giang Thành."

Vốn đã định nói cho Orm Kornnaphat biết nhân gần gây bận bịu nên quên mất. Orm Kornnaphat bước vào, nhìn thấy bên cạnh giá vẽ còn đặt một hộp tranh rất lớn, cô tò mò mở ra, trên cùng là bức tranh cô vẽ LingLing Kwong lần đầu tiên.

Ký ức lập tức rõ ràng, thậm chí bộ đồ mà LingLing Kwong mặc vào hôm đó, lời nói cũng rõ ràng hơn. Orm Kornnaphat cúi đầu, nhìn thấy dưới bức tranh còn có nhiều bản thảo khác.

Tất cả đều là tranh vẽ bỏ đi của cô lúc trước, cô còn tưởng rằng nó bị vứt hết rồi. Ngoài cửa sổ, pháo hoa nổ bùm bắn lên, rực rỡ và chói mắt.

LingLing Kwong và Orm Kornnaphat quay đầu cùng lúc, nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ trong phòng vẽ tranh và phòng đàn đều không lớn lắm, chỉ tầm một nửa. LingLing Kwong mở cửa sổ ra, gió to thổi vào làm bay tóc cô ấy. Orm Kornnaphat ở sau lưng LingLing Kwong ngắm sườn mặt cô ấy, xinh đẹp thản nhiên. Bàn tay đang rủ xuống tự nhiên vô thức phác họa hình dáng của LingLing Kwong

LingLing Kwong bỗng quay đầu lại, nhìn phòng vẽ tranh, cuối cùng nói với Orm Kornnaphat: "Chúng ta chuyển một chiếc sofa vào đi."

"Sofa?" Orm Kornnaphat không thể tưởng tượng: "Không bỏ vào vừa đâu."

LingLing Kwong cười, kéo tay cô vào phòng làm việc, ở đó có một chiếc sofa lười màu vàng mua về nhưng chưa dùng bao giờ, vì hai người rất hiếm khi vào phòng làm việc. Orm Kornnaphat nhìn LingLing Kwong đặt chiếc sofa đó ở gần cửa sổ, khi ngồi xuống chỉ cần ngẩng đầu lên là chắc chắn có thể nhìn thấy pháo hoa ngoài cửa sổ.

LingLing Kwong ngồi trên sofa, vóc dáng cô ấy mảnh khảnh, bên cạnh còn để trống một nửa, LingLing Kwong vỗ vỗ vị trí bên người: "Đến ngồi nào em."

Orm Kornnaphat đi qua, ngồi trên sofa, sofa lập tức hơi lõm xuống, mềm mại bóc lấy cơ thể, như bông vậy, mềm nhẹ mà thoải mái. Cô ngồi gần LingLing Kwong hai người ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ trên trời, vài giây sau LingLing Kwong lại đứng dậy đến quầy rượu lấy một chai vang đỏ, khi ngồi xuống cạnh Orm Kornnaphat, cô ấy rót cho cô một ly. Orm Kornnaphat nhấp một ngụm, rượu vang đỏ hơi chua nhưng lại ngọt ngào.

LingLing Kwong buông cái ly, gọi: "Orm Kornnaphat."

Orm Kornnaphat quay đầu, pháo hoa đánh lên gò má LingLing Kwong, sáng tối đan chéo, LingLing Kwong nhìn pháo hoa hỏi: "Đẹp không em?"

Orm Kornnaphat ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu: "Đẹp."

LingLing Kwong quay đầu, nhìn về phía Orm Kornnaphat nói: "Em cũng đẹp."

Orm Kornnaphat hơi giật mình, quay đầu đối diện LingLing Kwong, pháo hoa rơi vào đáy mắt hai người, rực rỡ lung linh. LingLing Kwong nói: "chị vẫn luôn có một câu hỏi muốn hỏi em."

Orm Kornnaphat tò mò: "Gì thế Ling?"

LingLing Kwong hỏi: "Em có biết là chị kết hôn với em không phải là vì em giống Dư Bạch không?"

Orm Kornnaphat bỗng nghĩ đến lời Lâm Thu Thủy từng nói, cô gật đầu: "Biết chứ."

LingLing Kwong lại hỏi: "Vậy em có biết chị đã không còn thích Dư Bạch từ lâu rồi không?"

Orm Kornnaphat lại gật đầu: "Em biết."

LingLing Kwong cười: "Vậy em có biết bây giờ chị thích em không?"

Orm Kornnaphat sửng sốt, đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh chứa đầy nước, sóng nước lấp lánh, pháo hoa nở rộ phản chiếu vào trong phản chiếu ra màu sắc đẹp mắt. LingLing Kwong hỏi: "Em không biết sao?"

Sao lại không biết được đây? LingLing Kwong không hề che giấu tình cảm của cô ấy, sau khi nghe Lâm Thu Thủy nói thì Orm Kornnaphat đã nghĩ tới, nhưng nghe chính miệng LingLing Kwong nói ra vẫn có cảm giác khác hẳn. Tim cô đập rất nhanh, đồng tử hơi co lại, đáy mắt đột nhiên chỉ còn lại ảnh ngược của LingLing Kwong.

*Fact: Mắt bạn sẽ tiếp nhận hình ảnh bạn thấy theo chiều ngược lại, và não bộ sẽ tự động đảo hình ảnh lại. Có thể hiểu đôi mắt như một thấu kính đảo ngược.

Orm Kornnaphat nói: "Bây giờ thì biết rồi."

Nỗ lực để thái độ trông bình tĩnh nhưng sự run rẩy trong giọng nói đã bán đứng cô, LingLing Kwong lấy một hộp nhẫn từ phía sau, đưa cho Orm Kornnaphat: "Chị đã đặt xong từ sớm nhưng vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để tặng cho em."

Nhưng bây giờ em chợt nhận ra rằng, mỗi một khoảnh khắc ở cạnh em đều là đặc biệt.

Orm Kornnaphat cúi đầu, mở hộp nhẫn ra, thấy LingLing Kwong lấy một chiếc nhẫn ra. Cô ấy vòng qua người cô, giơ tay lên rồi đẩy vào, đẩy đến gốc ngón tay, kích thước rất vừa vặn. LingLing Kwong ôm Orm Kornnaphat, vào khoảnh khắc đeo nhẫn cô ấy đã nói: "Orm Kornnaphat, chị yêu em."

Orm Kornnaphat nhìn nghiêng, thấy được pháo hoa rực rỡ trong đôi mắt nghiêm túc của LingLing Kwong, tim cô đập nhanh vài giây, môi khẽ mở. LingLing Kwong cúi đầu chuẩn bị hôn cô nhưng đột nhiên lại dừng lại, nhỏ giọng hỏi: "Ngay tại đây luôn sao?"

Hiểu ý cô ấy, Orm Kornnaphat đến gần hôn lên khóe môi LingLing Kwong, quay đầu bước nhanh vào phòng khách rồi trở lại, nói với LingLing Kwong: "Ngay tại đây."

Cô nói xong lại chui vào ngực LingLing Kwong, vẫn là tư thế nửa nằm như vừa rồi, vẫn là chiếc sofa không lớn nhưng rất mềm mại kia, ngồi chỗ nào thì sẽ bị lõm chỗ đó. Hai người rơi vào lốc xoáy, LingLing Kwong hỏi: "Em được chứ?"

Orm Kornnaphat gật gật đầu, trên tay cầm một cái bịt mắt màu đen, giọng cô run: "Em, em có thể thử."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip