Chương 16: Say rựu
Sau khi LingLing Kwong nói câu đó xong thì tự bản thân cô cũng sửng sốt, muốn Orm Kornnaphat hôn cô? Trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy ư? Đừng nói là ở bên ngoài, ngay cả khi ở nhà không có ai thì Orm Kornnaphat, cô ấy......
Orm Kornnaphat suy nghĩ vài giây, chồm lên hôn lên đôi môi kia, nơi LingLing Kwong vừa nói xong.
LingLing Kwong dừng mọi động tác lại, cô như rời khỏi không gian xung quanh, có cảm giác linh hồn trong cơ thể bay ra, hai tai ù đi, lại dường như không hề có tiếng động nào, cô có thể nghe rõ nhịp tim của mình
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Cô ngây người, Orm Kornnaphat bình tĩnh hỏi: "Là như này sao?"
Một tiếng động vang lên, màng nhĩ lại ngập tràng tiếng ồn, hò hét, nhiệt độ cơ thể tăng nhanh, nhịp tim cũng tăng nhanh khó hiểu. LingLing Kwong chăm chú nhìn Orm Kornnaphat, mãi một lúc lâu mới mở miệng: "Ừm, là vậy đó."
Cô nói xong thì nhìn về đôi môi mỏng màu hồng nhạt của Orm Kornnaphat, màu hồng nhạt, vừa rồi khi nó đến gần cô còn mang theo mùi rượu vang, và cả mùi hương độc đáo của Orm Kornnaphat nữa, khi áp vào môi cô thì thật mềm mại và ấm áp. Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, hỏi Orm Kornnaphat: "Orm say rồi sao?"
Orm Kornnaphat chớp mắt: "Không hề nhé."
Còn ngụy biện, ngụy biện một cách nghiêm túc.
LingLing Kwong bật cười, cô nói: "Vậy Orm hôn cô Hà đi."
Ngồi phía bên kia Orm Kornnaphat là Hà Tiểu Anh, Orm Kornnaphat nghe vậy thì ngoan ngoãn quay đầu, khi muốn thò đầu qua thì bị LingLing Kwong xoay người lại. Hai tay LingLing Kwong giữ má Orm Kornnaphat, nó rất nóng.
Còn nói không say nữa à.
Đáy mắt LingLing Kwong đong đầy ý cười cười, cô không ngờ khi Orm Kornnaphat uống say sẽ như thế này.
Rất, rất đáng yêu, cũng rất bất ngờ, khi cô nhìn đôi mắt Orm Kornnaphat còn nghĩ là cô ấy không say đấy.
Orm Kornnaphat bị ép xoay người lại thì khó hiểu: "Sao vậy?"
LingLing Kwong dụ cô ấy: "Orm lại hôn tôi thêm cái nữa đi."
Orm Kornnaphat không thèm suy nghĩ mà hôn ngay, khi cô ấy đến gần môi cô thì LingLing Kwong lại hơi ngả người ra sau, cô giữ vai Orm Kornnaphat, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Orm Kornnaphat ngây ra, lòng bàn tay đang giữ vai Orm Kornnaphat nóng lên.
Khi cô ấy lại gần thì LingLing Kwong thật sự đã muốn hôn lại.
Xong rồi, cô cũng say rồi.
LingLing Kwong không dám ở lại nữa sợ bị những người khác nhìn thấy sẽ mất mặt, cô kéo Orm Kornnaphat đứng lên, nói: "Chúng tôi đi trước nhé."
Hà Tiểu Anh vội vàng đứng lên: "Bây giờ à? Lát nữa không đi KTV sao?"
LingLing Kwong lắc đầu: "Không đi, mọi người chơi vui đi. Hôm nay tôi và Orm Kornnaphat mời khách, hôm sau cứ nói cô ấy trả lại nhé."
Viên Hồng cũng hỏi: "Có phải Orm Kornnaphat say rồi không?"
Orm Kornnaphat đứng cạnh LingLing Kwong, hai má ửng hồng, nhưng hai mắt thì lại cực kỳ sáng ngời, bình tĩnh trầm ổn, nhìn không khác gì lúc bình thường cả. Hà Tiểu Anh nhỏ giọng hỏi: "Cô có say không?"
Orm Kornnaphat lắc đầu: "Không có mà."
Hà Tiểu Anh vỗ vỗ ngực: "Vậy cô đưa cô Kwong về đi, hình như cô ấy hơi say rồi kìa."
LingLing Kwong cũng uống mấy ly, trên mặt nhiễm men rượu, cần cổ thon dài cũng nhuộm một màu đỏ nhạt. Orm Kornnaphat quay đầu nhìn LingLing Kwong, thật lâu sau mới gật đầu: "Biết mà."
Nghiêm túc thật đấy.
Nhìn không ra chút say nào, chỉ có LingLing Kwong biết cô ấy đã say đến cỡ nào.
Cô nắm tay Orm Kornnaphat, nói với mọi người: "Vậy mọi người cứ nói chuyện nhé, chúng tôi đi trước đây."
Hà Tiểu Anh ở phía sau nói với theo: "Tài xế lái thay......"
LingLing Kwong nói: "Đã gọi rồi."
Hà Tiểu Anh lúc này mới yên tâm.
LingLing Kwong dẫn Orm Kornnaphat trực tiếp đến bãi đỗ xe, người lái thay vẫn còn chưa đến. Trăng thanh gió mát, Orm Kornnaphat ngẩng đầu nhìn ánh trăng, đột nhiên dừng lại, LingLing Kwong quay đầu, nhìn theo ánh mắt cô ấy, hỏi: "Orm đang nhìn gì vậy?"
"Nhìn bánh nướng lớn." Orm Kornnaphat nói: "Em muốn ăn."
Trăng tròn quả rất giống một chiếc bánh nướng lớn.
LingLing Kwong nghe vậy thì vung tay lên, quay đầu nói với Orm Kornnaphat: "Tôi lấy được bánh nướng lớn rồi nè."
Orm Kornnaphat quay đầu nhìn cô đầy mong đợi, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn cô bằng ánh mắt này, vừa rồi khi ở bên trong cô ấy vẫn luôn bình tĩnh. LingLing Kwong bắt gặp ánh mắt này của cô, sợi đàn tình trong lòng cô như được gảy lên, cô vươn tay đến trước mặt Orm Kornnaphat: "Ăn không?"
"Ăn." Orm Kornnaphat ngoan ngoãn nói, cúi đầu cắn đầu ngón tay LingLing Kwong, hàm răng cắn vào lòng bàn tay, vừa đau vừa tê. Cô ấy cắn một cái, ngẩng đầu nhìn LingLing Kwong, tủi thân nói: "Em không ăn được."
LingLing Kwong đột nhiên đau lòng, cô nói: "Đợi lát nữa tôi mua cho Orm nha, tôi sẽ mua cho Orm thật nhiều......"
Lúc người lái thay đến thì thấy hai con ma men đang dựa vào xe nói nhảm, còn nói cái gì ăn bánh nướng lớn. Cô ấy đã gặp qua vô số người say rượu nên đã thành quen, sau khi đỡ hai người lên xe, ổn định chỗ ngồi xong thì lái đi. Đi được nửa đường, bỗng LingLing Kwong nằng nặc đòi xuống xe đi mua bánh, người lái thay không lay chuyển được nên đành phải chở hai người đi mua bánh. Bánh trong siêu thị thì Orm Kornnaphat không muốn, đòi phải là bánh nướng lớn. Đêm hôm khuya khoắt tìm đâu ra? Where?
May là LingLing Kwong vẫn còn một chút ý thức, trả thêm tiền cho người lái thay. Tài xế lái thay lái một đơn thôi mà bằng tiền cả đêm nên rất vui vẻ, lập tức chở hai người đi mua bánh nướng đường phố. Rốt cuộc cũng thấy quầy bánh nướng gần một khu phố ẩm thực, cô ấy muốn bước xuống mua nhưng LingLing Kwong đã xuống trước, khu ẩm thực đông người nên cô ấy không yên tâm, bèn đi chung với LingLing Kwong.
Trên đường đi, cô ấy hỏi: "Chủ xe này, hai người vừa mới yêu à?"
Cũng cũng chỉ có mới yêu nhau thì mới chiều đến mức muốn gì được nấy thôi nhỉ?
LingLing Kwong nghe vậy thì không lên tiếng, không biết suy nghĩ gì nữa, đến quầy bánh cô mới mở miệng: "Chúng tôi kết hôn rồi."
Tài xế ngơ ngác trước câu nói không đầu không đuôi của cô: "Hả?"
LingLing Kwong nhấn mạnh: "Chúng tôi kết hôn rồi, cô ấy là vợ tôi."
Tài xế lái thay gật đầu, hiếm thấy thật đấy, kết hôn rồi còn chiều vợ đến vậy, thật sự rất chu đáo. Hai người đến trước quầy bánh, LingLing Kwong mua mỗi loại bánh nướng một cái. Người lái thay quay đầu nhìn cô, cứ thấy thấy quen mắt. Gặp ở đâu rồi nhỉ? Xinh đẹp thế này, ngôi sao à? Không đâu, ngôi sao thì sẽ có trợ lý đi cùng. Người lái thay lắc lắc đầu, có lẽ là các người đẹp sẽ có phần giống nhau, nhìn quen mắt cũng không thấy lạ.
Khi LingLing Kwong mua xong lên xe thì Orm Kornnaphat đã ngủ rồi, cô cầm một túi bánh nướng ngồi cạnh Orm Kornnaphat, lần này không ồn không quậy nữa, yên tĩnh để tài xế lái thay chở hai người về nhả.
Đến cửa nhà Orm Kornnaphat vẫn chưa tỉnh, tài xế lái thay chạy xe vào gara, tốt bụng hỏi có cần cô ấy giúp không, LingLing Kwong nhìn cô ấy, từ chối: "Không cần đâu, cô đi đi."
Người lái thay nhún nhún vai, rời đi.
Cửa gara khép lại, trong xe không có ánh sáng, tối đen như mực. LingLing Kwong mở đèn trong xe lên, tư thế ngủ của Orm Kornnaphat điềm tĩnh, cô ấy tựa vào ghế, nghiêng đầu, tóc mái che khuất phần trán, hai mắt nhắm lại. LingLing Kwong rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ của Orm Kornnaphat khi ngủ, thường thì các cô sẽ cuồng hoan trong phòng suốt đêm, ngày hôm sau khi tỉnh lại nếu không phải cô đi trước thì là Orm Kornnaphat đi làm, tính ra thì thời gian yên tĩnh ngắm cô ấy ngủ cũng chỉ gần đây mới có.
Đầu óc choáng váng, men rượu xông lên não mang đến tác dụng phụ là nhìn gì cũng không rõ, cô chỉ có thể nhìn rõ phần trước mặt Orm Kornnaphat. LingLing Kwong lay Orm Kornnaphat, nhỏ giọng gọi tên cô ấy, nói là đến nhà rồi để cô ấy tỉnh lại.
Orm Kornnaphat đẩy tay cô ra, rất thiếu kiên nhẫn, tay còn lại thì kéo kéo cổ áo, trông có vẻ nóng, cổ áo bị cô ấy kéo ra một mảng lớn, lộ ra chiếc áo lót màu trắng ở bên trong.
LingLing Kwong ngơ ngẩn nghĩ đến chuyện đã diễn ra trong hôm nay ở studio. Orm Kornnaphat mặc áo thun lót chụp ảnh cho cô, nghiêm túc, đứng đắn, tỉ mỉ không chút cẩu thả. Lúc này chất cồn cũng đã phát huy tác dụng, ăn mòn sự tỉnh táo của cô, Orm Kornnaphat ở trước mắt và Orm Kornnaphat trong lúc làm việc chồng lên nhau, LingLing Kwong đến gần cô ấy.
Mùi vang đỏ quanh quẩn giữa hai người, khoảng cách ngày càng hẹp dần, chỉ còn là một khe hở, LingLing Kwong rũ mắt, tầm mắt rơi xuống đôi môi màu hồng nhạt kia, thật hấp dẫn, cô cầm lòng không nổi, cúi đầu xuống.
Orm Kornnaphat bị cô hôn đến mức khó thở, hay tay cô ấy LingLing Kwong đẩy ra, muốn hít thở nhưng lại bị nắm chặt hơn, lại thêm một đợt khó thở tập kích, cô ấy mở mắt ra.
Lông mi lướt qua mặt LingLing Kwong, LingLing Kwong hơi lùi lại một chút, nhìn thẳng vào Orm Kornnaphat, hai má Orm Kornnaphat còn đỏ hơn lúc trên bàn tiệc, nhưng đôi mắt kia vẫn phát ra tia sáng bình tĩnh.
LingLing Kwong nói: "Về đến nhà rồi."
Orm Kornnaphat gật đầu, lại nghe thấy LingLing Kwong hỏi: "Còn muốn ăn bánh không"
Cô ấy nhìn về phía LingLing Kwong, thật thà nói: "Muốn chứ."
LingLing Kwong đặt tay lên gói bánh, sau vài giây cô vẫn không lấy, mà lại đưa tay mình đến trước mắt Orm Kornnaphat, nói: "Ăn đi."
Orm Kornnaphat ngẩng đầu nhìn cô ngơ ngác, phần thịt ngón giữa của LingLing Kwong đặt lên môi cô ấy, nhẹ giọng nói: "Mở miệng nào."
Người trước mặt ngoan ngoãn mở miệng, cắn lấy ngón tay thon dài của cô từng chút một.
Đầu ngón tay bị ấm áp và ẩm ướt bao quanh, mút vào, dễ dàng khơi dậy bão tố trong lòng LingLing Kwong. Cô khó đè nén được những vọng tưởng cùng điên cuồng chậm rãi nảy mầm trong cơ thể.
Orm Kornnaphat còn lơ đãng dùng răng cắn lòng bàn tay cô, cảm giác tê dại từ sống lưng LingLing Kwong truyền đến bắp chân cô, rất cần được giải phóng, muốn được dung hợp.
Cô rút tay lại, Orm Kornnaphat dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô. nói: "Hết bánh rồi."
Giọng nói không giống mọi khi, LingLing Kwong dỗ dành cô ấy: "Còn đây mà, nhưng không được ăn ở ngoài. Chúng ta về nhà ăn được không?"
Orm Kornnaphat gật đầu: "Được."
LingLing Kwong đỡ cô ấy xuống xe, về nhà, mở cửa, động tác liền mạch gọn gàng. Sau khi vào cửa nhà thì cô đỡ Orm Kornnaphat về phòng, Orm Kornnaphat lảo đảo theo kịp cô, cuối cùng LingLing Kwong chê cô ấy đi chậm nên trực tiếp bế cô ấy lên, sau khi vào phòng thì hai người ngã nhào lên giường. Mùi ga trải giường quen thuộc, mùi thơm cơ thể của Orm Kornnaphat, hơi nóng của rượu bốc lên, LingLing Kwong kéo áo sơ mi của Orm Kornnaphat ra, điên cuồng mà tỉnh táo.
Nhiệt độ tăng vọt, hơi thở của hai người dao động rõ ràng, chỉ cần một cú kích nổ thì hai cô có thể lăn giường ngay.
LingLing Kwong cúi đầu, khi muốn hôn Orm Kornnaphat thì cô ấy lại quay đầu đi, giọng cô buồn buồn, vùi mặt vào trong chăn, nói: "Tắt đèn."
Ánh đèn pha lê trên đầu như ánh sao, LingLing Kwong ngẩng đầu ngọn đèn pha lê lắc lư, cũng có thể là ý thức của cô đang dao động. Cô gật đầu, chuẩn bị xuống giường tắt đèn thì bỗng vạt áo bị giữ lại, LingLing Kwong xoay người, nhìn thấy Orm Kornnaphat dùng một tay giữ áo cô, lẩm bẩm tự nói: "Đừng đi."
Đây là lần đầu tiên cô nghe Orm Kornnaphat nói đừng đi, trái tim đột nhiên như bị gõ mạnh vào, tứ chi tê dại.
LingLing Kwong nhìn công tác đèn pha lê, lại quay đầu nhìn Orm Kornnaphat, cuối cùng khom lưng bế Orm Kornnaphat lên cùng đi tắt đèn.
"Phụt"
Trong phòng hoàn toàn tối đen, hai người ôm nhau hòa hợp, hoàn toàn hóa thành cá trong biển, du lịch ở vô tận nước sâu, thỏa thích bơi lượn.
LingLing Kwong ôm chặt chân Orm Kornnaphat, xương quai xanh cùng mắt cá chân va vào nhau, áp lực mà chặt chẽ, mồ hôi chảy dọc sống lưng, đọng lại ở nơi xương cụt. Cô cúi đầu cắn bắp chân Orm Kornnaphat, người Orm Kornnaphat run nhẹ, muốn lùi lại nhưng lại bị mạnh mẽ giữ lại, không thể cử động. Nhưng chỉ một lát sau, cô ấy đã bị kéo vào vực sâu dục vọng sâu hơn, ngày càng sâu...
Sau đó
Bặp bặp bặp bặp bặp bặp bặp bặp bặp
Bặp bặp bặp bặp bặp bặp bặp bặp bặp
Bặp bặp bặp bặp bặp bặp bặp bặp bặp
Bặp bặp bặp bặp bặp bặp bặp bặp bặp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip