Chương 112 - 113


Chương 112

Tần Hàn Lâm: "Cắt, qua."

Mấy vai phụ giả chết, trẻ đứng lên trước, sau đó nâng người già cùng nhau đứng lên, rất tình cảm hài hòa. Camera trung thực ghi lại khoảng khắc đặc biệt này, sẵn sàng cho cảnh quay hậu trường.

Nói chung, ngoài quay phim ra thì trong quá trình còn quay một số video hài hước, nhưng cũng có quay lại những khoảng khắc tình cảm như vậy, đặc biệt là sau đoạn phim bi tráng này, có thể thư thả hơn với những cảnh quay hậu trường, hơn nữa còn có vai trò tích cực khác.

Quảng Linh Linh cầm kiếm đứng ở cửa, không nhúc nhích, thậm chí cười cũng không cười một cái, trước sau vẫn duy trì trạng thái ở trong phim, không quan tâm đến những nhân viên công tác đi tới đi lui, hay là Tần Hàn Lâm chỉ huy điều hành, ông ấy còn nói cười, vui đùa với những vai phụ cùng phối diễn với Quảng Linh Linh khi nãy.

Trần Mỹ Linh bảo Phương Hồi lén chụp một tấm của Quảng Linh Linh, sau đó đưa cho cô. Thiếu niên tướng mạo tuấn mỹ, không màng tới hồng trần ồn ào náo động kia, vẫn cứ khoanh tay mà đứng, mặt mày lạnh nhạt, như là một bức tranh sơn thủy, bị tô mực tùy ý vậy.

Thời gian không chờ ai, lúc quay phim là vào buổi chiều, hiện tại sắc trời đã tối, 10p sau, thư ký trường quay dập bảng clapboard lần nữa, nhanh chóng nói: "Phá Tuyết" lần thứ.....nhất!

Kinh Tú rút kiếm đi ra ngoài, dự đoán cục diện nguy hiểm này Trần Khinh sẽ không xuất hiện, hắn sửng sốt.

Ngoài cửa không có Trần Khinh, chỉ có quân địch đông như kiến, trang bị đầy đủ giáp mũ, thủ lĩnh quân địch thấy một thứ gì đó, đang ở trên không trung, bắt lấy, mở ra, đó là một món đồ vật, ánh mắt nhìn về phía Kinh Tú, nhíu mày.

Đó là một miếng ngọc bội dùng dây màu đỏ treo lơ lửng, kiểu dáng bình thường, ngay cả chất liệu cũng vậy, cũng không có độ sáng, quả thật là một miếng ngọc tầm thường, thậm chí còn bị khuyết một góc.

Sắc mặt Kinh Tú lập tức trắng, đó là nương đã để lại cho hắn, hắn đưa cho Trần Khinh làm tín vật định ước. Hắn tiến lên một bước, quát lớn: "Nàng ở nơi nào?"

Thủ tĩnh quân địch khóe miệng tà ác cong lên: "Ngươi nói xem?"

"Thật sự là một tiểu mỹ nhân a." Ngữ khí của hắn châm chọc, cố ý nói cho Kinh Tú nghe, "Đang ở trại doanh của đại nhân hưởng thụ, các tướng sĩ đều nguyện tới gần nàng, ngươi cũng muốn đi à, sợ là muộn rồi."

Quân sĩ đi theo cùng nở ra một nụ cười dâʍ đãиɠ, mà trong lòng người nam nhân nào cũng rõ.

Hắn thành công chọc giận Kinh Tú.

Kinh Tú nhìn chằm chằm hắn, cả đôi mắt vì nổi lên cơn thịnh nộ mà đỏ ngầu, hắn rút kiếm bước lên phía trước, hét to: "Súc sinh! Ta giết ngươi!"

Thủ lĩnh quân địch đỡ được một kiếm của hắn, thoáng kinh ngạc: "Nghe nói ngươi là một con ma ốm, không thể ngờ lại còn thật sự có tài." Nói xong liền thư giãn gân cốt, cái cổ phát ra tiếng răng rắc, không cần kiếm, lấy chùy của hắn, vung lên một cái đem Kinh Tú đẩy lùi về sau ba bước, một đòn trúng ngay mũ miện của Kinh Tú.

Mái tóc dài của Kinh Tú đột nhiên xõa xuống, bị gió thổi hỗn độn, trong đó còn đang che giấu một đôi mắt màu đỏ.

Hắn lại một đòn một đòn nữa, đem Kinh Tú bức đến không thể lùi được nữa, lưng đυ.ng vào trụ cột ngay ngoài hiên, một đòn đánh trúng ngực, Kinh Tú quay đầu phun ra một ngụm máu tươi.

"Ta.... Muốn giết ngươi!" Thiếu niên tuấn tú, nho nhã ngày nào, giờ đây tóc dài xõa tung ra, mắt đỏ như máu, cổ nổi lên từng gân xanh, ngực kịch liệt phập phồng, khớp hàm tất cả đều là máu, thanh âm bởi vì gào rống lên mà giọng có chút khàn khàn, trong lòng có chút chua xót.

Hai binh lính dùng thương kề ngay yết hầu của hắn.

Thủ lĩnh kẻ địch phủi phủi bụi trên áo giáp, hắn hất cằm lên, mỉa mai nhìn, giọng điệu khinh bỉ: "Đem hắn dẫn đi, nhốt lại."

Kinh Tú bị áp giải xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh kia, bên trong tràn ngập phẫn nộ, thù hận, hận không thể bây giờ mà lóc thịt tên đó. Kinh Tú không còn là thiếu niên cười lên là tràn ngập ánh sao trong mắt nữa.

Điện hạ Kinh Tú kia đã chết.

Sống sót chỉ còn tù nhân Kinh Tú mà thôi.

Hắn bị giam giữ trong thiên lao, một tháng sau bị lưu đày, đưa đến địch doanh mà làm việc.

Tần Hàn Lâm: "Cắt-----" ông tạm dừng một lát, cao giọng nói, "Qua!"

Chuyên viên trang điểm vội vàng dẫn Quảng Linh Linh đi, đưa quần áo dơ cho cô mặc, Quảng Linh Linh vẫn xõa tóc ra, từ khe hở của tóc mà nhìn người xung quanh, cặp mắt kia vẫn là màu đỏ.

Tiểu Tây run lập cập: "Quảng lão sư chị có thể đừng nhìn em như vậy không? Em hoảng sợ."

Quảng Linh Linh cong cong khóe miệng, trò chơi giả làm ác quỷ kết thúc.

Trần Mỹ Linh cười tủm tỉm đi tới, Quảng Linh Linh nhìn cô, không hề báo trước mà nói ra ác khẩu, gào thét nói: "Ta hận ngươi!"

Trần Mỹ Linh: "???"

Quảng Linh Linh: "Ngươi cố ý bày bố để lừa ta đi ra, làm ta bị người khác đánh tới nỗi phun ra máu, còn ở trong tối cười trộm."

À, là nói kịch bản.

Trần Mỹ Linh ở bên cạnh cô lấy ra cái ghế gấp nhỏ ngồi xuống, ôn tồn giải thích: "Ta là vì không để ngươi tự sát, nếu ta không cho người đi kêu một tiếng thì ngươi đã sớm cắt cổ tự vẫn, nào ngươi có thể được xưng bá thiên hạ. Lại nói, ta ở trong tối......."

"Đủ rồi!" Quảng Linh Linh thô bạo mà cắt ngang cô, thanh âm lãnh khốc từ trước tới nay chưa từng có, "Ngươi ở trong tối mà xem ta giống hệt như một con giòi vậy, ngươi nhìn ta ở trong nhà giam trăm phương nghìn kế để dò la tin tức của ngươi, ngươi thấy ta đối với ngươi thâm tình như vậy, cuối cùng lại đem ta như một trò cười!"

"Ta không có!"

"Vậy ngươi vì cái gì?" Quảng Linh Linh lấy vỏ kiếm kề ngay yết hầu của cô, ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt oán hận lại xuất hiện, cô trước nay không hề nghĩ sẽ dùng ánh mắt này mà nhìn ái nhân, cô tức giận, rít gào, "Ngươi nói chuyện a!"

Tiểu Tây sợ tới mức giật mình một cái, thiếu điều muốn ngồi xổm xuống, vắt chân lên cổ mà chạy. Trong lòng chuyên viên trang điểm rất mệt, tay nhanh tới hết cỡ, này còn tẩy trang được không, hai vị chú ý xíu đi?

"Ta là-----" Trần Mỹ Linh nghẹn lời.

"Không có lời nào để nói?" Vỏ kiếm Quảng Linh Linh vẫn ngay yết hầu cô, hừ hừ nói, "Tôi nếu là Kinh Tú, tôi liền chém em."

Cô ấy là diễn, Trần Mỹ Linh cũng thoải mái diễn.

"Lúc trước Quảng lão sư không phải nói với em, muốn diễn được phải khiến bản thân trở thành nhân vật, đi lý giải suy nghĩ của nhân vật đó trong từng lựa chọn của hắn sao?" Trần Mỹ Linh cười, "Như thế nào bây giờ lại muốn giết em?"

Quảng Linh Linh dùng vỏ kiếm nhẹ nhàng cọ một chút ở mặt cô, vỏ kiếm này giống như là bàn tay Quảng Linh Linh đang vuốt ve gương mặt cô, động tác quá nhẹ, Trần Mỹ Linh muốn tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ tại chỗ.

Quảng Linh Linh chậm rãi nheo mắt lại, nói: "Bởi vì em là yêu tinh mê hoặc lòng người, không giết em, tôi sẽ chết trong tay em."

Đây không phải là lời thoại trong phim, nhưng lại có liên quan. Cùng với vẻ mặt nghiêm túc Quảng Linh Linh bây giờ, Trần Mỹ Linh thật sự không có biện pháp khiến mình suy nghĩ theo hướng phân tích, phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy, nhưng nếu một lần nữa như vậy, chị còn nguyện ý chết trong tay em sao?"

"Tôi nguyện ý." Quảng Linh Linh nhìn đôi mắt của cô, nói rõ từng chữ một.

Trần Mỹ Linh không kiềm được mà mặt đỏ tim đập, vì cái gì cô ấy lại nói ba chữ "tôi nguyện ý" kinh điển trong hôn lễ vậy!

Tiểu Tây từ bỏ suy nghĩ vắt chân lên cổ mà chạy, hạnh phúc tới nỗi sắp ngất xỉu, chuyên viên trang điểm nhẹ nhàng đẩy cánh tay của cô một cái, thiện ý nhắc nhở.

Trần Mỹ Linh đè nén xuống tâm tình muốn nổ tung của mình, tự nhiên cười nói: "Em xem này thử đi."

Tiểu Tây dâng lên một loại dự cảm, Quảng lão sư là muốn nổi bão táp a.

Quả nhiên, ngay sau đó Quảng Linh Linh liền ném vỏ kiếm vào trong lòng Trần Mỹ Linh, nhắm mắt chờ tẩy trang.

Trần Mỹ Linh: "???"

Tiểu Tây hiển nhiên là vô cùng mất mát: "......"

Chỉ có vậy? Trước kia Quảng lão sư phát giận có thể làm nổ cả một tòa nhà, hiện tại sao giống tiểu cô nương làm nũng ném vỏ kiếm thôi vậy, đây là ảnh hậu bá đạo cao quý lãnh diễm sao?

Giải thích loại tình huống này chỉ có một khả năng duy nhất----- hai người họ đang yêu nhau.

Tiểu Tây cảm thấy mình bất tri bất giác mà nhận thấy được chân lý, mà chân lý này khiến cả người cô rơi vào trạng thái điên cuồng, toàn bộ não đều quay cuồng, so với phát đường còn khiến người ta kích thích tột cùng----- CP chính thức trở thành sự thật!!!

Cô hiện tại đại khái như một phế nhân vậy.

Trừ bỏ "AAAAAAA" thì không có hoạt động tâm lý nào khác.

Quảng lão sư nhìn Trần Mỹ Linh một cái, là e lệ ngượng ngùng, liếc mắt đưa tình, AAAAAAAA.

Tiểu Tây ăn cẩu lương cảm thấy mình phi thường hạnh phúc.

Nhưng vì cái gì Phương Hồi lại cười nhạo cô, cô ấy có phải hay không đối với mình có thành kiến? Cô ấy dựa vào cái gì mà lại có thành kiến với mình?

Tiểu Tây vừa mới đi qua một chút, Phương Hồi liền tránh cô, xem đoàn phim dọn dẹp dụng cụ, chăm chú còn hơn cả diễn viên sắp lên sân khấu, diễn xuất cũng không kém là bao. Hừ, này tiên nhân, vừa nãy rõ ràng là nhìn cô, hiện tại lại giả vờ, thật là miệng chê nhưng thân thể lại thành thật.

Tần Hàn Lâm xem lại playback, buổi tối 7g, mọi thứ đều thuận lợi, kết thúc công việc trở về khách sạn.

Trước khi trở về, Quảng Trần hai người cố ý mời Tần Hàn Lâm ra ngoài ăn cơm để cải thiện thức ăn cho đoàn phim, Tần Hàn Lâm rất vui mừng, có một loại cảm giác như cải trắng nhà mình trồng cuối cùng cũng có thể cho lợn nhà mình ăn, nước phù sa không chảy ra ngoài ruộng.

Mới vừa lên đồ ăn, ông liền nhắn tin cho sứ giả hóng chuyện Lai Ảnh ——【 vợ chồng son mời ta ăn cơm, chụp ảnh chung, hâm mộ đi [ hình ảnh ]】

Lai Ảnh ——【 không hâm mộ, tôi còn xem qua hai người họ hôn lưỡi, ông có xem qua sao? 】

Tần Hàn Lâm ——【 xem qua a, hôn diễn đều quay mấy lần, còn bị NG rất nhiều lần. 】

Lai Ảnh ——【 Xì, ý tôi nói là không phải kiểu diễn xuất, là hôn lưỡi trực tiếp, hôn rất kích thích trong 3 phút. 】

Tần Hàn Lâm ——【 Trời má ơi, cầu video, không, cầu ảnh chụp. 】

Lai Ảnh ——【 không dám chụp, chụp thì tôi hiện tại còn ở đây sao, Quảng Linh Linh nhất định sẽ chém tôi ra trăm mảnh a [ buông tay ]】

Tần Hàn Lâm ——【 vậy thím còn nói làm gì. 】

Lai Ảnh ——【 nói cho ông chảy nước miếng a, đồ gay khống bách hợp. 】

Tần Hàn Lâm ——【đồ thẳng nữ khống bách hợp 】

Lai Ảnh ——【 lêu lêu lêu. 】

Tần Hàn Lâm bị bại trận trước Lai Ảnh, không kiêu ngạo, không nóng nảy mà cất di động, trực tiếp nhìn cẩu lương trước mặt mình, Quảng Linh Linh lại cùng Trần Mỹ Linh ngồi cạnh nhau ăn cơm, giống như là tay không có được dài vậy, đồ ăn gần ngay trước mặt cũng không gắp được, phải chờ người kia gắp cho cô.

Bất quá Tần Hàn Lâm có biện pháp không ăn cẩu lương: "Hai người thu dọn hành lý xong chưa?"

Hai người mờ mịt dừng lại, hành lý cái gì?

Tần Hàn Lâm chậc chậc một tiếng, hai tay chéo nhau đặt ở trên bàn, ngồi đoan chính, nói: "Cảnh quay đầu phim đều đã quay xong. Ngày mai Linh Linh bay qua tỉnh X, Tiểu Trần bay tới Cửu Trại Câu, hai người quay một ngoại cảnh riêng biệt, sau đó chúng ta cùng tụ tập lại ở tỉnh X."

"A?"

Hai người nhìn nhau, điều này có nghĩa là cuộc sống ở chung của họ đã kết thúc?



Chương 113

Phải chăng đây là sét đánh giữa trời quang??

Điện ảnh dự tính sẽ quay tổng cộng trong sáu tháng, hiện tại đã đi qua một nửa, Tần Hàn Lâm không đề cập tới chuyện này thì Trần Mỹ Linh cũng không biết, cư nhiên đã qua một nửa. Ba tháng nay, tâm tình của cô mỗi ngày đều không ổn, từ trên xuống dưới, ngày đêm đều tơ tưởng tới nữ nhân bên cạnh, ngọt ngào nhưng cũng chua xót. Hiện nay thật vất vả mới có thể nhìn thấy tia hy vọng, cô cảm thấy Quảng Linh Linh hẳn là cũng có một chút thích cô, mặc dù không có, thì cũng có thói quen có cô bên cạnh làm bạn.

Cùng tới cùng về, cùng ngủ chung với nhau, mà bây giờ sinh hoạt thường ngày như vậy lại sớm bị phá vỡ.

Trần Mỹ Linh ở tỉnh X chỉ có hai cảnh diễn phối hợp cùng với Quảng Linh Linh, một cảnh là cô và Quảng Linh Linh ở địch doanh gặp nhau, một cảnh khác là Quảng Linh Linh bắt được cô, giam lỏng trong cung.

Cảnh cuối cùng là đóng máy diễn ----- "Tuyết Trung", phải chờ tuyết rơi dày vào cuối mùa đông, Tần Hàn Lâm không thích lấy bọt biển dùng, sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới cảm xúc quay phim của ông.

Ba cảnh diễn, cộng thêm thời gian mà cô điều chỉnh ở trong đoàn phim, có thể tranh thủ thời gian bên cạnh Quảng Linh Linh, nhiều nhất là nửa tháng.

Mãi cho đến khi trở về khách sạn, Trần Mỹ Linh cố lấy lại tinh thần, Quảng Linh Linh so với cô cũng không tốt hơn là mấy, chỉ là cô giỏi che giấu. Vì không thể "ở chung" với nhau mà cô khổ sở buồn bã, như thế nào cũng không thấy phù hợp với phong tác của cô.

Vì vậy, khi Trần Mỹ Linh nhiều lần nhìn lén cô để tìm một chút dấu vết trên mặt cô, Quảng Linh Linh chuyển đề tài nói: "Em tắm trước hay là tôi tắm trước?"

"Em trước đi." Trần Mỹ Linh nói, cầm váy ngủ đi vào.

Trong lòng cô nổi lên trống lớn.

Quảng Linh Linh tìm thấy cái túi ở một góc phòng, bên trong là váy ngủ có dây đeo mà Tiểu Tây mua cho cô. Vừa lấy ra, Quảng Linh Linh: "......"

Váy ngủ dây đeo này thật sự có thể đáp ứng được chuyện giữ ấm, nhưng nếu dây đeo có thể màu nhạt hơn, không cần có lớp lông xù xù phía trên thì thật tốt. Váy ngủ này y như bức họa tiết trên Taobao vậy, cái này cô làm sao mà mặc?

Mặc nhất định sẽ có biện pháp để mặc.

Một mặt là có thể cùng Trần Mỹ Linh tiếp xúc thân mật, một mặt nữa là mặt mũi của cô, cái nào nặng cái nào nhẹ hơn, suy nghĩ là biết. Ngày mai là ai đi đường nấy rồi, nếu không để lại chút hồi ức trân quý thì sẽ muộn.

Đem váy ngủ gói lại, sau khi Trần Mỹ Linh tắm rửa xong, thần bí mà đem túi gói tiến vào.

Trần Mỹ Linh cầu xin giúp đỡ từ Lai Ảnh ——【 Chị, chị chị, ngày mai em với chị ấy từng người phải bay đến nơi khác đóng phim? Em có nên thổ lộ không?】

Chênh lệch thời gian một chút, Quảng Linh Linh cũng gửi tin nhắn cho Lai Ảnh ——【 ngày mai bay đến nơi khác, hôm nay là đêm cuối cùng, tớ có nên đánh cược một phen? 】

Lúc có thời gian để hóng chuyện thì Lai Ảnh lại không có mặt, do hôm nay chồng của cô vừa vặn rảnh rỗi, hai người ngọt ngào ở trong khách sạn, nấu cháo điện thoại, sớm đem hai người bạn tốt của cô ném sang một bên.

Quảng Linh Linh tay đè một bơm sữa tắm, nhớ tới kế hoạch tối qua của cô dùng sắc dụ, nếu không thành công thì sao? Cô phải giả vờ như thế nào thì Trần Mỹ Linh mới có thể tin, có hay không sẽ trực tiếp đưa cô đến bệnh viện, nhưng khả năng lớn là sẽ chăm sóc cô cả đêm mà không ngủ.

Thôi bỏ đi, đừng làm ra nhiều chuyện như vậy, an tĩnh trôi qua đêm nay cũng không tệ, qua một tháng nữa vẫn sẽ gặp lại nhau mà.

Quảng Linh Linh vừa suy nghĩ thì đem bọt sữa tắm tắm sạch sẽ, xấu hổ mặc váy ngủ vào, váy ngủ có hơi ngắn, chỉ che đến đùi, khom lưng, từ phía sau nhìn chính là một tư thế có chút xấu hổ a.

Trần Mỹ Linh nôn nóng mà chờ Lai Ảnh nhắn lại, bên tai đã truyền đến tiếng mở cửa, vừa nâng mắt lên, ngẩn người tại chỗ.

Quảng Linh Linh một thân mát mẻ ---- lúc này thật sự mát mẻ, một bộ váy ngủ màu xanh nhạt chỉ đến đùi, tuy kiểu áo ngủ có chút quỷ dị, nhưng không hề để vẻ đẹp của Quảng Linh Linh bị cắt giảm chút nào, mái tóc đen dài mềm mại ở sau vai cô. Bọt nước dọc theo cổ thon dài mà trượt xuống, dừng lại ở xương quai xanh gợi cảm, cô nghiêng người một chút, hai xương quai xanh song song nhau lại càng thêm nổi bật, bọt nước lại theo xương quai xanh mà trượt xuống ngực. Hai chân thẳng tắp thon dài, bắp chân có chút độ cong, rất đẹp.

Trần Mỹ Linh là lần đầu tiên nhìn thấy Quảng Linh Linh mặc như vậy, ở phim trường, bởi vì thế vai nên cô không để lộ quá nhiều, nhiều nhất chỉ lộ ra một chút lưng, như vậy cũng đủ làm cho Trần Mỹ Linh mặt đỏ tim đập nhanh, choáng váng.

Hiện tại.....

Cô tựa hồ đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ ngẩn ngơ mà nhìn.

Quảng Linh Linh đối với phản ứng của cô rất hài lòng, giơ tay của mình thưởng cho trán Trần Mỹ Linh một cái, Trần Mỹ Linh theo bản năng che trán lại, mới phát hiện hoàn toàn không đau xíu nào, chớp chớp mắt, hoang mang.

Quảng Linh Linh: "Là ngày cuối cùng ở chung, đối với em ôn nhu một chút, em còn không quen?"

Trần Mỹ Linh: "Không có không có."

Quảng Linh Linh cởi dép ra, bên kia thì lại không đi, một hai phải vòng qua Trần Mỹ Linh mà đi, cô đứng trên giường, chân dài bước qua người Trần Mỹ Linh, người dưới thân không bỏ sót cảnh sắc nào.

Trần Mỹ Linh tâm tư như nổi trống, dời mắt nhìn di động, bất động thanh sắc mà nuốt nước miếng.

Quảng Linh Linh ở không trung dừng lại ước chừng có ba giây --- cô cảm thấy như vậy ---- phàm là người có tình cảm với cô thế nào cũng sẽ phản ứng, nhưng Trần Mỹ Linh không có, cô ấy căn bản không có nhìn cô, là Trần Mỹ Linh không thích cô hay là cô ấy lãnh đạm, từ từ, vì cái gì mà cô lại nói hay là?

Muốn lấy "phong cảnh" cho Trần Mỹ Linh xem, nhưng Quảng Linh Linh trong lòng lại phiền muộn, như vậy sẽ phá hỏng hình tượng của cô trong lòng Trần Mỹ Linh, có nên lén lút nói với cô ấy không? Không nói rõ cho cô ấy biết? Nhưng làm như vậy lỡ như cô ấy hiểu lầm là người khác thổ lộ với cô ấy thì làm sao bây giờ?

Thần tượng Quảng đại ảnh hậu có thể nói là phi thường nặng a.

Trên tủ đầu giường đồng hồ vang lên, là buổi tối 9g rưỡi, đi ngủ hơi sớm, không nói lời nào nhưng miệng lại thấy khô. Trần Mỹ Linh lấy ly nước, rót vào rồi uống mấy ngụm, trong miệng liền mát lạnh, khô nóng ở cổ liền biến mất, nhịp tim trong người cô đập loạn xạ, mở miệng nói: "Quảng lão sư, em có chuyện muốn hỏi chị."

"Chuyện gì?" Quảng Linh Linh nói.

"Hợp đồng của em ở công ty tới tháng 7 là hết hạn, tối qua người đại diện của em có gọi hỏi em có gia hạn hợp đồng hay không. Em lưỡng lự, muốn chị giúp em phân tích một chút."

Nói đến chuyện chính sự, không khí giữa hai người vô cùng hài hòa, Quảng Linh Linh xếp bằng ngồi trên giường, Trần Mỹ Linh cũng khoanh chân ngồi đối diện cô, nỗ lực khiến tầm mắt của mình chỉ dừng ở trên mặt Quảng Linh Linh.

Xương quai xanh? Ngực? Đều không tồn tại, không thể nhìn a.

Quảng Linh Linh so với cô cũng không sai biệt lắm, cô sợ lang tính của mình phát tác, dọa tới cây xấu hổ.

Quảng Linh Linh: "Em nói trước một chút những ưu và khuyết điểm của công ty em."

Trần Mỹ Linh ngẫm lại: "Trước nói về nhược điểm đi, công ty quy mô quá nhỏ, tài nguyên tốt tổng cộng chỉ có như vậy, chỉ có thể nghiêng về một người, hiện tại là em, những người khác đều không có gì, không có cơ hội tốt."

Quảng Linh Linh mỉm cười, vui đùa nói: "Em là chê tài nguyên công ty cho em quá nhiều hả? Thánh mẫu nha."

Trần Mỹ Linh thật lòng gật đầu một cái: "Không hoàn toàn như vậy, nhưng cũng có nhiều nguyên do khác. Công ty nhiều nghệ sĩ như vậy, chỉ chú trọng đến mỗi mình em, em thấy cảm giác đeo vương miện lên đầu là một gánh nặng, một khi em flop, lập tức sẽ có người mới xuất hiện, có thể duy trì mãi cục diện như bây giờ, em sợ là em không chịu nổi."

"Tiếp tục nói."

"Sau đó chính là, chị hiểu là chỗ khó khăn lớn nhất của em là tìm chỗ ký hợp đồng, thực xin lỗi em quên mất, Quảng lão sư xuất đạo là tự mở phòng làm việc, khả năng sẽ không hiểu, chính là.....A!"

Trán Trần Mỹ Linh tê rần, Quảng Linh Linh nói: "Ai nói tôi không hiểu, tôi hiểu chứ. Không phải là không có tính tự chủ sao? Người đại diện ở công ty em xem ra còn có đầu óc, tiếp nhận bộ phim truyền hình rồi nổi tiếng về sau, nếu không em hiện tại cho dù bộ phim điện ảnh có tốt cỡ nào cũng không đứng dậy nổi."

"Chị Tô Hàn đối với em thực tốt."

Quảng Linh Linh giơ tay muốn đánh, Trần Mỹ Linh vội vàng bổ sung: "Đương nhiên Quảng lão sư đối với em là tốt nhất. Chị là nhất, những người khác chỉ xếp hạng thứ mười thôi."

Quảng Linh Linh khóe miệng cong một chút, "Tiếp tục."

Trần Mỹ Linh: "Chị hiểu đó, có đôi khi không phải do cô ấy sắp đặt, là do bài trí từ phía trên công ty xuống, yêu cầu em nhận những bộ phim có doanh thu cao, cô ấy chỉ cố gắng tiếp nhận, sau đó chọn ra vai diễn phù hợp với em, chọn ra con đường phát triển tốt nhất cho em."

Quảng Linh Linh nhíu mày: "Em cùng lão bản công ty Tần Mộ không phải là có quan hệ đặc biệt tốt sao?"

Trần Mỹ Linh bật thốt lên nói: "Chị như nào lại biết?"

Còn không phải là vì em cố ý đi tra hả! Quảng Linh Linh trong lòng nổi sóng gió mãnh liệt, mặt ngoài thản nhiên nhún vai: "Tôi nghe người ta nói, tốt như chị em ruột vậy, phải không?"

Trong lời nói để lộ ra một mùi chua chua.

Trần Mỹ Linh bật cười, không nghĩ sẽ làm Quảng Linh Linh hiểu lầm, vội giải thích: "Chỉ là tình chị em đơn thuần, cùng với những người khác đều xếp thứ mười."

Xin lỗi chị Mộ.

Quảng Linh Linh lười biếng mà vươn vai, giữa mày không giấu được một vẻ đắc ý nhỏ, nói: "Nếu sếp với em xem nhau như chị em, vậy trong việc lựa chọn tài nguyên, không phải quyền tự chủ ở em là rất lớn sao? Ngay từ đầu em chọn kịch bản này là vai cung nữ, cũng không có ai làm khó dễ cho em, nghe nói là sếp của em một tay giải quyết hết? Cô ấy thật sự thích em." Đắc ý thì đắc ý nhưng lại chua a.

Trần Mỹ Linh vừa định mở miệng, Quảng Linh Linh liền giành nói: "Có phải hay không Tần tổng ở công ty mặc kệ chuyện này, công tác thực tế vẫn do ở phía trên đó nắm giữ, cô ấy có thể giúp em một lần, không giúp được em lần hai lần ba, em lại nghĩ không muốn cô ấy bị cha mình trách cứ."

"Chị như nào lại biết?" Trần Mỹ Linh cả kinh nói.

Quảng Linh Linh lại lần nữa nhún vai, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tôi nghe người ta nói."

Trần Mỹ Linh lặng lẽ thè lưỡi :"......"

Hơ, người này cũng thật là dẻo miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip