Chương 124 - 125

Chương 124

Gió ở phương Bắc rét run, nhóm người vây quanh hình tròn bên ngoài lều trại, thậm chí đang dần dần có nhiều người hơn.

Tuy gió lớn, nhưng bên ngoài ồn ào như vậy, người bên trong vẫn nghe thấy, người ra xem đầu tiên là một nhân viên công tác, nhìn thấy liền lập tức hướng về phía trong vẫy vẫy tay, còn kêu mọi người ra xem với giọng đầy hưng phấn, đủ để thấy đoàn phim của Tần Hàn Lâm không đứng đắn cỡ nào.

Quảng Linh Linh gần như là người cuối cùng đi ra, cô còn chưa kịp đọc tin nhắn trong điện thoại, nếu như Trần Mỹ Linh ngã trễ một chút, Quảng Linh Linh đọc xong tin nhắn, cho dù cô không ngã vào lòng của Quảng Linh Linh thì cô vẫn được Quảng Linh Linh che chở ở phía sau.

Hiện tại tình hình như thế này, trăm lần cũng không dám nghĩ tới.

Tần Hàn Lâm ở trước mặt mọi người, giơ điện thoại lên, "tách tách" vài tiếng, lưu lại những khoảng khắc đen tối của Trần Mỹ Linh trong đoàn phim 《 phá tuyết 》. Chỉ có mình ông là dám làm vậy, còn những người khác thì không dám lấy di động ra chụp.

Trần Mỹ Linh ngã một tư thế thật sự là khó coi, đứng dậy đều tốn sức lực không ít, lúc này có một cánh tay nắm lấy tay cô, còn dùng sức kéo cô đứng dậy: "Em vì muốn mọi người giải trí nên phải hi sinh như này à, chị rất cảm động."

Tần Hàn Lâm che giấu đi khoảng khắc đen tối của ai kia xong, cười nói: "Tôi thay mặt đoàn phim hoan nghênh em trở lại nha."

Trần Mỹ Linh: "....Cảm ơn đạo diễn Tần."

Nếu trên mặt ông không có tươi cười khi nhìn thấy người khác gặp họa như vậy, Trần Mỹ Linh vẫn nguyện ý nói chuyện vui đùa cùng ông.

Cả đoàn người đi vào lều trại, Trần Mỹ Linh lúc này mới thấy rõ bố trí ở bên trong, lều này so với lều ban nãy to hơn, có bàn cát, có trường án, trên bàn còn chồng chất chiến báo từ chiến trường, cô lập tức hiểu được là đang quay cảnh nào.

Kinh Tú thoát khỏi trại quân địch, tập hợp lực lượng ở phía Nam, đối đầu với Cô Tang.

Cảnh này còn chưa có quay xong, Trần Mỹ Linh và Phương Hồi được sắp xếp chỗ ngồi cùng với Tiểu Tây, xem mọi người diễn.

Trần Mỹ Linh vừa rồi không chú ý, trên bàn, phía trên trường án dài của Quảng Linh Linh còn có chiếc khăn trắng, dài hai thước, rộng khoảng hai ngón tay, theo phân cảnh trước mắt, Quảng Linh Linh hẳn là phải đeo khăn trắng kia để che mắt.

Là vở kịch lúc cô ấy bị thương!

Bình thường Quảng Linh Linh trước màn ảnh cũng đẹp, nhưng đều không thể so được với giây phút hiện tại. Bình thường mắt của Quảng Linh Linh thâm thúy như một giếng sâu không đáy vậy, bây giờ lại che mắt, cô mới biết được thế nào là vẻ đẹp xương cốt từ làn thu thủy kia, cô ấy một thân như ngọc, khí thế ngạo nghễ, luôn khiến cho mọi người không thể nhìn thấu được biểu tình gì, mọi chuyện dường như dần dần đang diễn giải sự biến chuyển này của Kinh Tú, từ một hoàng tử ngây thơ biến thành một vương đế vì chiến loạn.

Tay của Trần Mỹ Linh vòng qua sau lưng mình, nắm lấy cánh tay của Phương Hồi. Phương Hồi kỳ quái nhìn cô, bỗng nhiên cánh tay truyền đến một trận đau đớn: "....."

Trần Mỹ Linh ngoài mặt bình tĩnh, bên trong đã hứng chịu một "làn đạn" từ Quảng Linh Linh: Soái quá đi aaaaa, thật đẹp aaaa, cùng một vài câu khác không thể dùng từ ngữ mà miêu tả.

Tầm mắt Tiểu Tây ngay cánh tay của Trần Mỹ Linh, xác định hai người này có mập mờ gì đó, vẻ mặt của Trần lão sư giống như là không thể kìm lòng được nữa, hơn nữa hình ảnh ban nãy ở bên ngoài lều lần nữa hiện ra, Tiểu Tây nhẹ nhàng mà "aiz" một tiếng, đột nhiên hiện lên một suy nghĩ động trời --- không thể nào? Chẳng lẽ CP Quảng Trần của cô lại muốn lung lay, chả lẽ đây là "thuyền" mới? Thế giới này sao lại biến đổi như vậy chứ.

Phương Hồi nhẹ nhàng động cánh tay của mình, Trần Mỹ Linh đành phải nắm lấy chỗ khác, cô thấp giọng nói: "Trần lão sư, chị làm như này là tổn thương người đó, trường hợp này đâu có trong hợp đồng đâu đúng không?"

Trần Mỹ Linh rất biết điều: "Tháng này liền tăng lương cho em."

Phương Hồi mỉm cười: "Được, cho chị tùy tiện nắm, chị muốn cắn cũng được."

Trần Mỹ Linh có chút giận dữ mà trừng mắt nhìn cô một cái, cô mới không thèm cắn, muốn cắn cũng là cắn Quảng lão sư, không được, da thịt của Quảng lão sư mịn, mềm, dạo gần đây còn phải dầm mưa dãi nắng, thôi thì tự cắn bản thân vậy.

Biểu tình của Tiểu Tây càng thêm kinh hãi, đừng nói này là thật nha?!

Nơi này ở trên cao, môi trường rất khắc nghiệt, giao thông đường xá không tiện lợi, cơm hộp đưa tới nơi đều nguội cả, cho nên đoàn phim bỏ vốn ra mời một đầu bếp chuyên dụng, thuê xe tải thường xuyên vận chuyển nguyên liệu nấu ăn đến, bày hẳn cả mấy cái nồi lớn, trực tiếp nấu, lúc đến nhận cơm hộp, cơm canh đều còn nóng, ăn như vậy mới có vị ngon.

Trần Mỹ Linh vừa tới không bao lâu, cũng chỉ mới 4-5 giờ, bên ngoài liền có mùi thơm của canh hầm thịt với cải trắng, mùi thơm kia với mùi thơm trong cơm hộp không giống nhau, là mùi nguyên liệu đang được nấu, xông thẳng vào mũi, lều trại có dày cỡ nào cũng không ngăn nổi.

Cơm trưa Trần Mỹ Linh không ăn, đây vốn dĩ là thói quen của cô, không có cảm thấy đói, nhưng khi vừa ngửi được mùi này, trong nháy mắt bụng liền kêu lên.

Ục ục -----

Trần Mỹ Linh xấu hổ mà đè bụng mình lại, thậm chí bản thân muốn cuộn lại thành hình tròn, mượn quần áo dày để che giấu âm thanh không cho truyền ra ngoài.

Ục ục ----

Phương Hồi cũng xấu hổ.

Hai người nhìn nhau một cái, nghĩ liền muốn quyết định đi ra ngoài, không muốn ảnh hưởng mọi người đóng phim.

Nhưng hai người còn chưa kịp hành động, hết đợt này đợt khác bụng liền kêu vang lên, cả đoàn phim đều nghe rõ. Gần hai người nhất chính là Tiểu Tây, Trần Mỹ Linh nhìn về phía cô, ánh mắt kinh ngạc không kịp che giấu.

Hai người vừa đến cảm thấy rất bối rối: "......"

Tần Hàn Lâm cười cười, vỗ tay: "Được rồi, biết hai người đều đói bụng, chúng ta quay hai lần nữa, lấy lại tinh thần nào, chỉ cần qua, lập tức có cơm ăn nha. Tối nay là thịt bò hầm khoai tây, canh thịt hầm cải trắng, rau xào, còn có thịt dê nướng nguyên con!"

Trần Mỹ Linh không cầm lòng được mà nuốt một ngụm nước miếng, hoài nghi sâu sắc phải chăng đây là mánh khóe quay phim có hiệu suất cao của Tần Hàn Lâm.

Tổ công tác cầm một bao nilon đi tới, phân phát cho mỗi người một thanh chocolate, Trần Mỹ Linh cũng có phần, ăn xong bụng liền không kêu nữa, nhưng cứ nghĩ đến bên ngoài có thịt dê nướng, thịt bò hầm với khoai tây, cô liền cảm thấy chocolate trong miệng đều không có mùi vị gì cả.

Nhân viên công tác ở đây ai cũng có suy nghĩ giống hệt cô, ăn xong chocolate tinh thần liền phấn chấn hẳn, quay diễn đều thể hiện ra tình cảm mãnh liệt, đôi mắt tỏa sáng, quả thực so với ban nãy tốt lên không ít.

Tục ngữ nói người chết vì tiền, nhưng nếu là người chân chính, so với tiền bạc, đối với đồ ăn thì họ còn liều mạng hơn.

Buổi tối 6g, đoàn phim phá lệ kết thúc công việc, Tần Hàn Lâm nói là đón gió tẩy trần vì Trần Mỹ Linh, đêm nay liền không quay, đốt lửa trại ăn mừng. Mọi người ai cũng vui vẻ, sôi nổi nhao nhao trước mặt Trần Mỹ Linh, làm cho cô không ít ngượng ngùng, còn nói cùng cô trải ngặm đắng nuốt cay, nói quay diễn một tháng này quả thực đã trôi qua hẳn một năm, Dư Thanh Ngôn lúc trước rõ ràng còn là tiểu thịt tươi hồng hào, trắng nõn, giờ đây dường như là ra dáng đàn ông hơn, nhìn cô cười, hàm răng so với mặt còn trắng hơn.

Anh trai Camera đi qua đây, thiếu chút nữa là Trần Mỹ Linh không nhận ra, tóc dài hơn trước, che khuất lỗ tai, trên mặt lôi thôi lếch thếch, so với nông dân thực sự thì còn ra dáng hơn, Trần Mỹ Linh nhịn không được cười. Anh trai than thở khóc lóc: "Đều là vì giữ ấm! Tôi lúc trước nhìn cũng đáng yêu mà, cô không biết là tụi tui phải đẩy camera tới lui, cả ngày phải chịu mưa gió không ít, có đôi khi cát còn bay vào nữa..."

Có người vỗ vỗ vào bả vai anh trai camera.

Anh trai cũng không quay đầu lại: "Chờ chút, tôi liền tới liền."

Trần Mỹ Linh lướt qua bờ vai của hắn, nhìn phía sau hắn, đang tươi cười liền cảm thấy bất an.

Cái tay kia lại vỗ vỗ vai hắn lần nữa, anh trai quay đầu lại: "Anh Ngô, em một hồi liền đi----- a Quảng lão sư!"

Hắn phản xạ có điều kiện liền đứng thẳng, Quảng Linh Linh không nói gì, anh trai thân hình bỗng nhiên bé nhỏ, chạy nhanh đi, chỉ để lại một câu còn không nghe rõ âm thanh cuối: "Ngày mai tôi lại tìm cô nói chuyện."

Mặt Quảng Linh Linh không có biểu tình gì, cúi đầu nhìn Trần Mỹ Linh một cái, đi ra ngoài, thấp giọng nói: "Đi theo chị."

Trần Mỹ Linh nói một câu "Phương Hồi, em theo Tiểu Tây đi ăn cơm trước đi, chị xíu nữa sẽ đi." Hai ba bước liền đi theo. Quảng Linh Linh đưa cô đến phòng nghỉ của mình --- là một lều khác, hệt như cái doanh trại nhỏ vậy.

Hai góc lều được dùng đá đè chặt lại, Quảng Linh Linh xác nhận là không có khẽ hở nào, bước nhanh tới.

Trần Mỹ Linh bước tới phía cô, đại não không ngừng chạy tới chạy lui, thiêu chết gần hết một trăm triệu tế bào, là nên giải thích chuyện cùng anh trai camera nói chuyện phiếm trước, hay là nên giải thích bản thân vừa ngã như vậy là do trong lòng quá sốt ruột dẫn tới hạ huyết áp, hay là nên giải thích chuyện chụp ảnh bìa cho 《ELLE》tháng 11 tới.

"Quảng lão sư em----" cô do dự mở miệng.

Một cái ôm ấm áp, gắt gao bao quanh lấy cô, trong nháy mắt ngôn từ vừa nói liền bị gián đoạn.

Quảng Linh Linh ôm lấy cô với tốc độ rất nhanh, thậm chí Trần Mỹ Linh còn cảm thấy ngực mình có chút đau, nhưng ngoại trừ đau đớn, tựa hồ còn có cảm giác khác. Quảng Linh Linh đặt cằm lên vai cô, có chút nặng nề, khiến cho bả vai cô thấy đau.

Sau đó dùng hai tay ôm chặt, như là muốn đem cô đè chặt trong lòng ngực mình vậy.

Trần Mỹ Linh sửng sốt, đầu tiên là nhẹ nhàng lấy tay vòng lấy eo gầy, nhưng rất rắn chắc của cô, sau đó chậm rãi ôm chặt lấy, còn có chút dùng sức. Trần Mỹ Linh không nhìn thấy biểu tình gì của Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh cũng vậy, cũng không nhìn thấy biểu tình gì của cô, cái ôm này hệt như trong mộng ảo vậy, nhưng sự ấm áp và lực đạo như vậy là chân thật.

Những suy nghĩ từ bấy lâu được giải phóng, cảm giác đau đớn, rồi sau đó cảm thấy như một dòng nước nhẹ nhàng chảy qua, cuối cùng nảy sinh ra một cảm giác ngọt ngào ở trong tim.

Không biết là ôm bao lâu, Quảng Linh Linh ở bên tai cô nhẹ nhàng nói ra một câu, âm thanh có chút khàn khàn, nghe như là đang nhẹ nhàng than thở vậy:

"Chị rất nhớ em."




Chương 125

Hai người cùng buông đối phương ra, nhìn nhau rồi nở nụ cười.

Thõa mãn mà thở dài một cái, sau đó lại lần nữa ôm nhau, Quảng Linh Linh mượn ưu thế về chiều cao sờ vào gáy Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh ngoan ngoãn để cô sờ, mắt nhắm lại, cảm thấy mình y hệt một con mèo được chủ nhân sủng ái vậy.

Cô bị sờ rất thoải mái, cảm giác được trên trán có gì đó mềm, ấm áp, nhẹ nhàng mà lướt qua trên trán cô.

"Quảng lão sư...." Cô ngẩng đầu, chị ấy vừa rồi là hôn mình hả?

Cảm xúc trong lòng không an phận mà dâng lên, Quảng Linh Linh đè nén lại, cũng không có giải thích gì.

Bên ngoài truyền đến tiếng chân cùng tiếng gọi ầm ĩ, "Quảng lão sư, ăn cơm."

Người kêu chính là Phương Hồi, chỉ gọi mỗi tên của Quảng Linh Linh, nhưng cô cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Mỹ Linh từ lều trại đi ra, thấp giọng kêu một tiếng: "Trần lão sư."

Quảng Linh Linh liếc nhìn cô một cái.

Phương Hồi kêu xong thì đi trước, Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh đi theo sau, Quảng Linh Linh nói với Trần Mỹ Linh: "Trợ lý này của em so với của chị thì thông minh hơn nhiều."

"Muốn đổi sao?" Trần Mỹ Linh cười nói, "Em không muốn đổi với chị đâu."

"Chị đúng là có suy nghĩ này, bất quá nếu em không đồng ý thì thôi vậy." Quảng Linh Linh đi hai bước, lại nhẹ giọng nói bên tai cô, "Dù sao em là của chị, trợ lý của em cũng là của chị."

Trần Mỹ Linh nghe được câu đó của cô thì đỏ bừng mặt, lại cảm thấy ngọt ngào ở trong lòng, để che giấu, cô phải dùng sức mà mím môi lại.

Tiểu Tây không biết mình mém nữa là bị đổi nghệ sĩ, trong lòng ôm 4 hộp cơm, vội vàng mà chạy qua đây, reo lên: "Màu hồng, màu hồng hoa văn, này của em."

Phương Hồi nói: "Tôi không thích màu hồng."

Tiểu Tây nói: "Đây là cố ý muốn mua cho em."

Phương Hồi nói: "Tôi muốn màu xanh này."

Tiểu Tây cao hứng nói: "Được rồi được rồi, vậy em lấy đi."

Phương Hồi cảnh giác nhìn cô: "Màu xanh này là của ai vậy?"

Tiểu Tây nói: "Tôi."

Phương Hồi nói: "Vậy hai hộp còn lại là của Trần lão sư và Quảng lão sư sao?"

"Đúng vậy đúng vậy."

"Cái nào của Trần lão sư?"

"Màu xanh lục."

Phương Hồi lấy hộp cơm màu hồng, xếp hàng đi ăn cơm, Tiểu Tây đuổi theo ở phía sau.

Gió lúc này nhỏ hơn khi nãy, cát bụi cũng không còn bay mịt mù nữa, người ở trong lều đều chui ra ngoài, hoặc ngồi xổm hoặc đứng thành tụ ba tụ năm lại ăn cơm, trăng đã leo lên trên đỉnh đầu, ánh trắng sáng, để lại vệt sáng trên đất.

Buổi tối 7g, ở giữa lều trại, lửa hừng hực cháy.

Tiểu Tây trải một tấm vải trên đất, bảo Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh ngồi lên, còn cô cùng Phương Hồi ngồi ở một bên, giữa trung gian cách nhau khoảng một người.

Cao nguyên địa thế cao, ngày đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, mỗi người ai cũng mặc một áo khoác thật dày, đội mũ, chống lạnh. Áo ngoài này ước chừng cũng phải vài cân, Trần Mỹ Linh muốn mặc nhưng mặc rồi lại không đứng dậy được, Quảng Linh Linh giúp cô, còn nhân cơ hội này là sờ sờ bàn tay nhỏ nhắn của bạn gái nhà mình.

Đầu tiên là trộm hôn, sau đó là ăn đậu hủ, Trần Mỹ Linh rất muốn nói với cô, nếu muốn thì cứ quanh minh chính đại mà nói, dù sao thì cô sẽ vô cùng phối hợp, không cần phải làm đạo tặc lén lút như vậy, nhưng cô lại không nói, vì cô nghĩ Quảng Linh Linh làm vậy là có đạo lý của cô ấy.

Hẳn là cô ấy có đạo lý đi.. Trần Mỹ Linh hoàn toàn không yên lòng mà nghĩ thầm.

"Lúc đầu tới đây, ăn cơm hộp là chính, thức ăn không có ngon như vậy." Quảng Linh Linh nhìn con dê đang nướng tới nướng lui trước đống lửa, nói, "Điều kiện ở đây rất khổ, nhân viên công tác còn bị dị ứng thời tiết với cao nguyên ở đây, tuy không có nghiêm trọng lắm, nhưng cũng làm trễ tiến độ. Hơn nữa, cơm hộp đưa tới nơi thì đều nguội hết. Cơm nước xong thì quay phim, tinh thần ai nấy đều phấn chất, nhưng ăn xong thì không thoải mái, có lên tinh thần thì cũng vô dụng."

Quảng Linh Linh nói không đầu không đuôi, nhưng Trần Mỹ Linh lại thích cô nói chuyện với mình, cho dù cô ấy không có nói gì, cô cũng cảm thấy vui vẻ.

"Tần Hàn Lâm liền nghĩ ra một biện pháp, để cho tổ kế hoạch đi mời đầu bếp chuyên dụng, mỗi ngày đều làm cơm cho mọi người. Đúng vậy thật, người ta bình thường ở nhà của mình thì không có để ý đến cơm canh ra sao, vừa đi đến chỗ xa lạ khác, thì liền để ý. Chị còn nhớ rõ ngày đầu tiên vừa nhận được cơm từ đầu bếp, chính là anh trai camera của em kia kìa, nước mắt nước mũi chảy tèm lem."

Trần Mỹ Linh vội cười, phản bác: "Người ta có bạn gái rồi, không phải của em."

Hiện tại với lúc trước không giống nhau, giờ đã có danh phận rồi, Quảng Linh Linh thấy chua xót mà nói: "Muốn người ta không có bạn gái, vậy là của em sao?"

Trần Mỹ Linh lẳng lặng nhìn cô, cô không nói lời nào, Quảng Linh Linh ngược lại với lúc trước, lại ngượng ngùng, cô lại tùy tiện đi ăn dấm, muốn nghe vài lời âu yếm, Trần Mỹ Linh cũng thật là thấy ghét như vậy, cũng không thèm dỗ dành cô.

Quảng Linh Linh quay mặt đi, sau đó cô liền cảm thấy lòng bàn tay của mình ngứa ngứa, liếc mắt nhìn một cái, là Trần Mỹ Linh đang viết chữ trong lòng bàn tay cô.

Một nét phẩy, một nét ngang..... Em

Một nét ngang, một nét sổ thẳng... Thích

Một nét phẩy, một nét sổ thẳng, một nét móc.... Chị

Khóe miệng Quảng Linh Linh hơi cong lên, cố gắng đè xuống, một câu như vậy liền bỏ qua?

Còn chưa viết xong.

Trần Mỹ Linh lại viết:

Thích, chị, nhất.

Chỉ, thích, mỗi, chị.

Quảng Linh Linh thu tay trở về, nói: "Phiền quá nha."

"người làm phiền" Trần Mỹ Linh nở nụ cười, đôi mắt cong cong, phản chiếu lại sắc cam của lửa trại, giống như là đang cất giấu một thế giới ấm áp khác. Trái tim Quảng Linh Linh bỗng nhiên lỡ một nhịp, không còn cố tình mà áp đi cảm giác thủy triều ở trong lòng nữa, liền trong một khắc cảm xúc ở trong lòng Quảng Linh Linh nổi lên, thích một người, cảm giác thực lạ.

Đó là niềm vui sướng khi đang tản bộ trên bờ biển mà lại bất ngờ phát hiện ra một vỏ sò rất xinh đẹp; là vẻ đẹp tráng lệ của một dòng sông; là niềm tiên mãnh liệt của một con ngựa khi được thả tự do, như một dòng nước trong suốt, nhẹ nhàng, mang lại một cảm giác thoải mái nhất.

"Quảng lão sư."

"Ừm?" Quảng Linh Linh nghiêng đầu nhìn cô, trước nay không nghĩ tới có ngày giọng nói của mình cũng dịu dàng như vậy.

Lại là từ "ừm?" này, Trần Mỹ Linh cảm giác toàn thân của mình đều run run, cô nhất thời vẫn chưa quen được với thanh âm này, lần trước là chỉ nghe Phương Hồi nói, cô đã không chịu được, bây giờ người ta ở ngay sát bên cô mà nói như vậy, cô cảm thấy mình sắp ngất xỉu rồi, những suy nghĩ muốn nói đều tan biến hết.

"Trần Mỹ Linh?" Quảng Linh Linh dùng mu bàn tay vỗ nhè nhẹ lên mặt Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh: "A?"

Quảng Linh Linh ngạc nhiên nói: "Em cười ngây ngô cái gì?"

Trần Mỹ Linh sờ sờ khóe miệng: "Em có cười sao?"

Quảng Linh Linh nhìn động tác của cô, nói: "Em không cười, nhưng em chảy nước miếng."

Trần Mỹ Linh: "....."

Nghe rõ rồi, là chị ấy đang trêu mình.

Quảng Linh Linh hỏi: "Nói chuyện đàng hoàng, tự nhiên như nào lại phát ngốc vậy?"

Trần Mỹ Linh xấu hổ với lí do của mình, ấp úng nói: "Em suy nghĩ một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Chị vừa rồi là tính nói chuyện gì?"

Quảng Linh Linh biết cô là không nói thật, nhưng cũng không vội hỏi cho rõ, ở đây quá nhiều người, chờ một hồi chỉ còn mình với cô ấy hỏi cho ra lẽ, Trần Mỹ Linh không hiểu sao lại thấy lạnh sống lưng.

"Tiếp theo chính là, biện pháp này của Tần Hàn Lâm rất hữu dụng, vừa thấy cơm canh nóng thì mọi người liền lên tinh thần, sau đó liền áp dụng vào buổi sau khi quay, có khi còn sắp xếp cho đầu bếp nấu ăn gần ngay lều quay phim, mùi thơm kia, sẽ kích thích mọi người, sau đó liền phân phát chocolate cho mọi người, y như chẳng khác gì mơ treo trước mắt người khát vậy. Em nói xem, ông ấy xảo quyệt không?"

Trần Mỹ Linh cảm thán: "Đạo diễn Tần thật sự là có tài mà."

Quảng Linh Linh lạnh nhạt nói: "Ông ấy ban nãy vừa chụp hình em với trợ lý chơi cát đó."

"....." Trần Mỹ Linh trong lòng căm phẫn, "Đạo diễn Tần thật quá đáng! Còn tính toán như vậy nữa! Phỏng chừng là không muốn cho mọi người ăn cơm"

Quảng Linh Linh nói: "Không phải là mọi người đâu, còn có bọn mình nữa."

Trần Mỹ Linh: "Ngày mai khi quay lại bị trêu chọc nữa sao?"

"Đúng vậy." Quảng Linh Linh dừng một chút, nói, "Em cam chịu? Liền không muốn giải thích với chị một chút sao?"

Trần Mỹ Linh ngây ngốc, cô cam chịu cái gì, lại còn yêu cầu giải thích gì cơ chứ.

Quảng Linh Linh nhắc nhở: "Ban nãy chị có nói."

"Là bọn mình sao?"

Quảng Linh Linh lắc đầu.

"Đạo diễn Tần xảo quyệt?"

Quảng Linh Linh lắc đầu.

"Cùng Phương Hồi chơi cát đó hả?"

Quảng Linh Linh trừng mắt, em còn dám nói?

Trần Mỹ Linh bất đắc dĩ thở dài: "Em là ở bên ngoài ngồi xổm lâu quá, vội vã đứng dậy đi vào, kết quả thì bỗng nhiên trước mắt mọi thứ tối sầm lại, Phương Hồi không biết từ khi nào đã lao tới, chờ em nhận thức được thì đã lao vào trong lòng của cô ấy. Em đâu biết sẽ bị mọi người nhìn thấy đâu."

"Nói thật, bằng không hai chúng ta đổi trợ lý đi, Tiểu Tây cười muốn ná thở luôn đó." Quảng Linh Linh nhìn cô ấy rồi bĩu môi, Trần Mỹ Linh nhìn theo tầm mắt của cô, Tiểu Tây đang chỉ vào bầu trời đầy sao, nói cười với Phương Hồi, miệng lúc đóng lúc mở, Phương Hồi thì vẻ mặt lạnh nhạt.

Tiếng gió lớn, cách ra xa một chút liền không nghe thấy được người khác đang nói gì, cho nên Quảng Linh Linh cùng Trần Mỹ Linh mới dám nói chuyện phiếm.

Cẩn thận đến gần, mới nghe rõ được đối thoại của hai người nọ.

Tiểu Tây: "Phương Hồi em xem, kia là sao Bắc Đẩu Thất Tinh đó nha."

Phương Hồi: "À."

Tiểu Tây: "Kia là sao Trường Canh Tinh, mỗi ngày xuất hiện vào buổi tối, là ngôi sao sáng nhất. Nhiều người không biết nó với sao Mai Tinh là một, buổi sáng thì gọi là Mai Tinh, tối thì gọi là Trường Canh Tinh, chị cảm thấy là tên Trường Canh Tinh này rất hay, em thấy sao?"

Phương Hồi: "Ừm."

Tiểu Tây: "Kia chính là chòm sao Đại Hùng trong truyền thuyết..."

Phương Hồi: "Ừm."

Tiểu Tây: "Chị chỉ em xem sao, em nhìn chị làm gì?"

Phương Hồi lạnh nhạt nói: "Tôi là đang xem sao, thấy trên mặt chị hình như có sâu."

"Sâu nào sao đẹp bằng sao, em nói cái gì?!" Tiểu Tây "A" một tiếng rồi nhảy dựng lên, nhảy một cái cao ba thước, "Sâu đâu? Rớt xuống chưa?" Kinh hãi hét lên khiến cho Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh cũng giật mình, Quảng Linh Linh không dám nhìn thẳng là lấy tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, còn Trần Mỹ Linh vẫn là bộ dáng nhịn cười.

Bên này bốn người trò chuyện vui vẻ, bên kia thì đang nướng thịt dê cũng rất vui vẻ, Tần Hàn Lâm phụ trách phân chia thịt dê, nhưng ông không có vội vã mà phân chia cho mọi người, kêu mọi người vây quanh lửa trại.

"Trước tiên nhảy một cái thì sao?" Tần Hàn Lâm vung tay hô một cái.

"Được!" Náo nhiệt không sợ chuyện gì cả.

"Kêu nữ chính của chúng ta tới nhảy thì sao?"

"Được!"

Bỗng nhiên bị điểm danh – Trần Mỹ Linh: "???" Đã xảy ra chuyện gì? Tôi đang ở đâu đây?

"Chúng ta cùng vỗ tay hoan nghênh nào!"

Mới vừa điều về đơn vị Trần Mỹ Linh còn không kịp trốn, thì bị Tần Hàn Lâm mặt mày hớn hở tóm lấy. Cô nhìn về phía Quảng Linh Linh cầu cứu, kết quả Quảng Linh Linh vỗ tay còn to hơn so với người khác.

Này có phải là bạn gái của cô hay không vậy? Chỉ biết vỗ tay!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Một ngày nọ:

Quảng Linh Linh: "Ừm.. Chúng ta làm nhé?"

Trần Mỹ Linh đã chịu bạo kích của từ "ừm".

Quảng Linh Linh: "Á, 120 sao? Cứu mạng! Vợ của tôi bị ngất xỉu!!!"

Tới bệnh viện.

Bác sĩ: "Sao cô ấy lại bị ngất?"

Quảng Linh Linh: "Hmmmmm"

Bác sĩ: "Ấp úng cái gì, có gì thì nói thẳng mau."

Quảng Linh Linh: "Tôi chỉ là nói muốn cùng cô ấy làm tình thôi."

Bác sĩ: "E hèm, thực xin lỗi, tôi độc thân, cô liền mang cô ấy đi về đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip