Chương 136 - 137
Chương 136
Nếu không phải đang ở bữa tiệc đóng máy, Trần Mỹ Linh nhất định nhào vào lòng Quảng Linh Linh khóc một trận lớn, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên cô khóc trước mặt Quảng Linh Linh, trước kia cô ấy cũng thấy cô khóc qua một hai lần, giờ có thấy nữa thì cũng không khác gì.
Cô muốn Quảng Linh Linh cùng nhau sống cả một đời này, cô ấy hẳn là nên thấy con người thật sự của cô như nào.
Trần Mỹ Linh cố gắng kiềm nén nhưng vẫn không kiềm được, nước mắt vẫn tuôn rơi.
Quảng Linh Linh dùng tay khẽ chạm nhẹ vào mi mắt cô, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: "Thu hồi ánh mắt đó của em lại, em mà còn nhìn chị với ánh mắt đáng thương đó nữa, chị thật sự không kiềm được mà muốn hôn em."
Trần Mỹ Linh: "!!!"
Có phải vừa rồi ai bắt mất Quảng lão sư của cô hay không, Quảng lão sư như nào lại ở trước mặt công chúng nói lời này?? Chẳng phải khi chỉ có hai người chị ấy mới giở trò lưu manh thôi sao? Trêu ghẹo mình xong lại còn có chút thẹn thùng nữa! Tuy chị ấy giỏi che giấu, nhưng mình vẫn phát hiện!
Không phải chứ, Quảng lão sư thay đổi, không, là tiến hoá thì đúng hơn!
Quảng Linh Linh làm ra vẻ mặt không có chuyện gì xảy ra, ôm lấy bả vai cô, lần nữa dẫn cô đi đến đám người ở đằng kia, Trần Mỹ Linh nghiêng đầu nhìn cô, cố gắng tìm được một tia minh chứng Quảng lão sư của cô vẫn là đức nghệ song hinh, quả nhiên, làn da ở ngay cổ Quảng Linh Linh có một chút đỏ, nhưng vành tai thì lại bình thường.
Đây là Trần Mỹ Linh trong lúc vô ý phát hiện được, quả nhiên Quảng Linh Linh với người khác không giống nhau, người khác lúc thẹn thùng thì sẽ đỏ mặt, vành tai hồng hồng, nhưng cô ấy lại không vậy, làn da từ cổ trở xuống thì lại đỏ.
Đặc biệt là lúc hôn xuống, càng đỏ hơn, tựa như là một quả đào chín mọng vậy, làm cho người ta muốn ngừng mà không được, cắn một cái cũng không đủ, vẫn muốn cắn thêm một cái nữa.
Không được, không thể suy diễn tiếp, Trần Mỹ Linh nghiêm túc cảnh cáo bản thân mình, hiện tại đang trong tình cảnh nghiêm túc, nếu muốn suy diễn tiếp thì chờ tới khi không có ai, muốn nghĩ gì nghĩ, cười ngây ngô gì thì cười, hiện tại cần phải nghiêm túc.
Quảng – người vàng biết đi - Linh Linh dẫn Trần Mỹ Linh đi một vòng giới thiệu cho các nhà đầu tư, biên kịch, nhà sản xuất, lúc 11 giờ, bữa tiệc đóng máy vẫn chưa kết thúc, biên kịch, camera, đạo cụ, đạo diễn, người điều chỉnh ánh sáng, đều tụ tập lại tám chuyện với nhau, bên kia cũng có tụm năm tụm ba lại xì xào gì đó, Quảng Linh Linh liền kéo Trần Mỹ Linh đi chào hỏi Tần Hàn Lâm một tiếng, nói là còn có chuyến bay nên phải đi trước.
Tần Hàn Lâm hơi say, chớp chớp mắt, vỗ vai hai người một cái, sau đó nói: "Bảo trọng!"
"Ông cũng vậy."
Thật sự có một tia lưu luyến, không muốn chia ly.
Chuyến bay của hai người cách nhau nửa giờ, nên chỉ gọi một xe, lúc Trần Mỹ Linh sắp ra khỏi cửa khánh sạn, cô quay đầu lại, nhìn về phía trường quay, tâm tình phức tạp.
Cô đã từng quay rất nhiều bộ phim, nhưng đây là một bộ phim có rất nhiều ý nghĩa với cô. Không chỉ là được rèn giũa về kỹ thuật diễn, còn được quen biết rất nhiều người tốt, mà còn có chuyện khác, vì nó mà cô có được người mình yêu, là người cô đã thích từ rất nhiều năm về trước.
Ngôi sao của cô đang ở bên cạnh cô, nắm lấy tay cô.
"Đi thôi." Quảng Linh Linh nói, "Đến lúc đi đến đoạn tiếp theo của cuộc hành trình rồi."
"Dạ." Trần Mỹ Linh không lưu luyến nữa, đem tất cả những ký ức tốt đẹp trong nửa năm qua lưu lại trong lòng, nhẹ nhàng, không chút vướng bận mà bước lên cuộc hành trình mới.
Hai người ngồi trong xe, vẫn như cũ, lấy áo khoác che lại, nắm lấy tay nhau, cơ thể Quảng Linh Linh lạnh, Trần Mỹ Linh lấy áo đắp lên cho cô ấy, không bao lâu liền ấm trở lại, đường đi đến sân bay mất một tiếng, hai người vẫn nắm tay nhau, đến mức lòng bàn tay toát ra mồ hôi, ai cũng không buông ra.
Hai người so với người thường không giống nhau, lịch trình bận rộn, có được một phút một giây nào ở bên nhau, sao lại dám lãng phí được.
Đến sân bay thì đã là đêm khuya, đi qua lối dành cho VIP, sau đó đi tới kiểm tra an ninh, hai người cùng vào phòng VIP nghỉ ngơi, Phương Hồi và Tiểu Tây rất ăn ý, để lại túi xách ở trên ghế rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Sau khi rời đi, hai người mới nhìn mặt nhau rồi hỏi: Ụa, tại sao lại bỏ túi xách lên ghế rồi đi ra ngoài??? Tựa như là có một lực vô hình nào đó đem hai người họ đẩy ra ngoài vậy.
Chả nhẽ, căn phòng này thiết lập kết giới cho Quảng lão sư và Trần lão sư nghỉ ngơi?
Thôi kệ đi, hai người họ ở bên ngoài đợi cũng được.
Tâm hồn CP sôi nổi của Tiểu Tây biến mất trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt tiên nhân của Phương Hồi, mất hứng mà ngồi một chỗ lướt Weibo, tìm kiếm đồng râm.
Phương Hồi cầm một cái đĩa, đi lấy điểm tâm, sau đó ngồi bên cạnh cô.
Tiểu Tây: "Hở?"
Phương Hồi hỏi: "Ăn không?"
Tiểu Tây có chút thụ sủng nhược kinh: "Không ăn, nãy ăn no rồi, em ăn đi."
Phương Hồi ừ một tiếng, cũng không động.
Chẳng lẽ đây là đặc biệt vì mình mà lấy? Vì thế Tiểu Tây rất nể mặt mà ăn một miếng: "Thật ra có chút đói bụng."
Phương Hồi cũng ăn một miếng.
Bánh ngọt quá, Tiêu Tây ngồi một bên, vừa lướt Weibo vừa nghĩ thầm.
Trong khi đó, ở trong phòng riêng.
Cửa vừa đóng, Quảng Linh Linh liền ôm lấy thắt lưng Trần Mỹ Linh, để cô tựa vào cửa, cúi đầu rất chuẩn xác, ngậm lấy bờ môi kia, trải qua 3 tháng yêu đương, tựa như đã quen thuộc, nhẹ nhàng liếm láp, trêu chọc, tách ra khớp hàm, tiến vào bên trong, tìm kiếm đầu lưỡi của người kia.
Trong nháy mắt, cảm giác tê dại phủ khắp toàn thân, bị Quảng Linh Linh nhiệt tình hôn như vậy, Trần Mỹ Linh cảm giác lâng lâng, như bước chân lên từng đám mây, có chút đứng không vững, cũng may là Quảng Linh Linh ôm chặt lấy cô.
Đáp lại, càng thêm nhiệt tình, còn có chút liều lĩnh hơn.
Lúc tách ra, hai người đều mặt đỏ, tai hồng, nhìn nhau cười.
Sau đó lại ôm, ôm rất chặt.
Quảng Linh Linh thở hổn hển nói: "Ở trong bữa tiệc, nhịn muốn chết, em không biết là chị nhớ em như nào đâu."
"Em biết." Trần Mỹ Linh cũng thở hổn hển như vậy, nói "Em cũng vậy."
Một tuần, chỉ có một cơ hội thân mật như vậy. Trước kia khi hai người chưa quen nhau, quân tử thẳng thắn, không sợ gì cả, hiện tại thì đã chính thức quen nhau, ngược lại thì "có tật giật mình", sợ mắc lỗi, sợ bị người khác nắm được điểm yếu, phải khắc chế bản thân.
Trần Mỹ Linh đột nhiên tỉnh táo, hỏi: "Trong đây không có camera chứ?"
"Em yên tâm, không có."
Trần Mỹ Linh cảm thấy nhẹ nhõm, thoát khỏi vòng tay Quảng Linh Linh, lần nữa hôn cô, Quảng Linh Linh để Trần Mỹ Linh ngồi trên đùi mình, ôm lấy cô ấy.
Chóp mũi chạm vào nhau, sau đó mở mắt nhìn đối phương.
Quảng Linh Linh nói: "Uống hơi nhiều rượu, chị hơi say."
Trần Mỹ Linh: "Em cũng vậy."
"Muốn nghỉ ngơi một chút?" Không chờ Trần Mỹ Linh trả lời, Quảng Linh Linh liền thở dài, nói, "Nhưng chị luyến tiếc, không muốn nghỉ ngơi."
Trần Mỹ Linh nói: "Em cũng vậy."
"Vậy thì không nghỉ ngơi nữa," Quảng Linh Linh nhìn giờ trên di động, "Chúng ta chỉ còn một giờ để thân mật với nhau, lên máy bay thì ngủ tiếp, vậy được không?"
"Được."
"Em cùng chị nói chuyện một chút đi."
"Chị muốn nói cái gì?"
"Gì cũng được, chỉ là chị muốn nghe em nói." Quảng Linh Linh để cằm lên vai cô, bên tai đều là tiếng hô hấp của Trần Mỹ Linh.
"Vậy được." Trần Mỹ Linh nghĩ nghĩ, vừa muốn mở miệng, Quảng Linh Linh liền ngăn cô lại: "Chờ một chút."
Quảng Linh Linh mở khoá màn hình điện thoại, mở ghi âm ra, ấn start: "Em nói đi."
Trần Mỹ Linh cũng làm theo cô, vì thế mà hai chiếc điện thoại được mở chế độ ghi âm được đặt lên bàn, chấm đỏ nho nhỏ chớp chớp, hai người liền bắt đầu nói chuyện phiếm.
Câu đầu tiên, thiếu chút nữa là Quảng Linh Linh cười ra tiếng.
Trần Mỹ Linh hỏi: "Con gái lớn của dì Tư bên ngoại là ai?"
"Em hỏi chuyện này làm gì?" Quảng Linh Linh cười cong cong đôi mắt.
"Chị lần trước uống say, chị có nói chuyện này, em cứ nghĩ mãi, không biết người này là ai."
Quảng Linh Linh "à" một tiếng, nói: "Chính là con gái của em gái thứ tư của mẹ chị, mà dì của chị thì sớm mất do tai nạn xe cộ, dượng thì cưới vợ khác, sinh con, nhưng gia đình nhà đó có quan hệ rất tốt với nhà chị, thường hay tới lui hỏi thăm, cho nên cũng gọi là biểu tỷ."
Trần Mỹ Linh hít một hơi sâu, quan hệ họ hàng thật làm người khác rối não...
Quảng Linh Linh nói: "Bà ngoại của chị, là con gái lớn của con rể thứ hai của chị gái thứ tư của cố chị, do vậy người đó có cùng quan hệ với chị, chị gọi biểu tỷ, không phải là Lương Thư Yêu, là một người khác."
Trần Mỹ Linh cố gắng thuận theo vẽ sơ đồ gia phả này ở trong đầu, hơn nữa còn dùng sơ đồ cây để phân tích, cuối cùng đạo não truyền đến tín hiệu khẩn cấp, "Bỏ đi, em từ bỏ biết về người này."
"Về sau em sẽ gặp thôi."
"Về sau?"
"Đúng vậy, em không dự tính đi gặp gia đình của chị sao?"
Quảng Linh Linh trả lời rất tự nhiên, tự nhiên đến nỗi Trần Mỹ Linh không biết làm sao trả lời cho phải. Nếu cô lập tức đáp ứng, thì có vẻ như cô rất nóng vội, không chờ được, mặc dù là không thể chờ được, nhưng ở trước mặt người mình yêu phải giữ lại một chút rụt rè; nhưng nếu không đáp ứng thì rất khẩu thị tâm phi, cô là đứa trẻ rất trung thực, không thể gạt người được.
Là nên đáp ứng hay là không đáp ứng..?
Trong lúc cô đang rối rắm, Quảng Linh Linh ân cần đưa cho cô một bậc thang bước xuống: "Hiện tại thì vẫn chưa được, có dịp thì sẽ dẫn em về nhà ra mắt mọi người."
Trần Mỹ Linh thuận ý mà "dạ" một tiếng, bình mật trong lòng bị đổ úp xuống, sự ngọt ngào lan toả khắp người cô.
Hai người nói chuyện một hồi, Trần Mỹ Linh bỗn "A" một tiếng, từ trên đùi Quảng Linh Linh nhảy xuống, lấy túi xách đang ở trên bàn, sốt ruột mà tìm kiếm thứ gì đó.
"Em tìm cái gì?" Quảng Linh Linh kinh ngạc hỏi.
"Có quà cho chị."
"Thật đúng lúc, chị cũng có quà cho em."
Lúc này đến phiên Trần Mỹ Linh kinh ngạc: "Quà cho em?"
"Ừm", Quảng Linh Linh nhướng mày, "Không thì chúng ta cùng đếm một hai ba đi, rồi cùng nhau lấy quà ra?"
"Một, hai, ba!" Hai người từ trong túi lấy ra một cái hộp màu đỏ, mỗi người nheo mắt lại đánh giá đồ vật trên tay của đối phương, hộp nhẫn thì không có khả năng, sẽ không lớn như vậy, vậy thì là cái gì?
Hai người đều cho rằng món quà của mình là độc nhất vô nhị, quyết định đếm một hai ba rồi cùng nhau mở ra.
Ba tiếng đếm xong.
Hai người thấy món quà ở bên trong hộp, đều ngẩn người.
Món quà trên tay Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh đã từng thấy qua, món đồ ở trong vali lần đó, là một bình thuỷ tinh trong suốt hình vuông, được buộc một dải ruy băng màu tím nhạt, dải ruy băng còn được thắt nút rất đẹp.
Còn món quà trên tay Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh chưa từng thấy qua, hoặc có thể thấy qua rồi, là một bình thủy tinh hình tròn giống hệt một cái mà cô từng mất, được buộc một dải ruy băng màu xanh da trời, dải ruy băng cũng được thắt nút rất đẹp mắt.
Trong bình ấy có đủ mọi loại màu sắc, đều là những ngôi sao được xếp.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Quảng Linh Linh: "Chị lần trước làm mất cái bình của em, làm mất nhưng vẫn tìm được. Nhưng làm mất thì chính là làm mất, cho nên.... Chị, chị học cách xếp sao...."
Cô bỗng nhiên cảm thấy đặc biệt khẩn trương, vì thế liền đẩy cái bình về phía người kia, ánh mắt đầy vẻ mong đợi, "....Tặng cho em."
Chương 137
Cũng giống như hầu hết các thiếu nữ khác, Trần Mỹ Linh cũng từng đọc tiểu thuyết về tình yêu tuổi thanh xuân, trước khi cô thích Quảng Linh Linh, cô cũng từng tưởng tượng về người tương lai của mình như nào, người đó ôn nhu, săn sóc, tinh tế ra sao, không nhất thiết phải đẹp, nhưng nhất định phải là người sạch sẽ; không nhất thiết phải là người tài giỏi xuất chúng, nhưng nhất định phải biết khiêm tốn mà tiến tới.
Chỉ là sau này, người đó lại là cô ấy.
Cô từng coi Quảng Linh Linh là một thượng thần cao cao tại thượng, là một thượng thần hoàn hảo, không bao giờ phạm vào sai lầm nào. Nhưng khi vị thần đó rơi xuống tế đàn, trở thành người phàm, cô nghi ngờ bản thân mình, cô đã rung động, nhưng cô cũng không từ bỏ.
Định mệnh cũng thật chiếu cố cho cô, vị thần ấy từ tế đàn nhảy xuống, lại ngã vào trong lòng cô. Cô ấy dịu dàng, tinh tế, có hết thảy tất cả mọi thứ tốt đẹp mà cô mong muốn, cô ấy cũng rất xuất sắc, ưu tú, cô ấy có khuyết điểm sao? Phàm là người thì ai cũng có, Quảng Linh Linh cũng vậy, bất quá cô vẫn chưa nghĩ ra được. Nhưng ở trong mắt người mình yêu, khuyết điểm thì cũng trở thành điểm khác biệt, đó là một minh chứng, Quảng Linh Linh cũng là một người bình thường.
Trong vòng 1s đồng hồ ngắn ngủi, trong đầu Trần Mỹ Linh hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng thì hội tụ lại thành một ý nghĩ tràn đầy hạnh phúc: Sao Quảng Linh Linh có thể tốt như thế chứ, người này lại chính là người yêu của mình, sao cô lại có thể may mắn như vậy chứ.
Quảng – thiếu nữ ngây thơ - Linh Linh lần đầu tiên yêu đương, lần đầu tiên tặng quà cho người mình yêu, lần đầu tiên tự mình xếp sao, nhiều lần đầu tiên như vậy, đều tặng cho Trần Mỹ Linh, cô đã vô số lần tưởng tượng qua phản ứng của Trần Mỹ Linh, kinh hỉ, khϊếp sợ, vui vẻ, thậm chí còn có rơi lệ, nhưng Trần Mỹ Linh lại không phản ứng chút nào, làm cô cảm thấy thật thất bại.
Là không thích sao?
Vậy bỏ đi.
Lần sau không xếp nữa.
Quảng Linh Linh muốn đem cái bình đó ném vào thùng rác, tay vừa động, Trần Mỹ Linh liền nhanh chóng đưa tay đoạt lại, trong lòng còn sợ hãi: "Chị đừng có ném đi."
Quảng – tuỳ hứng - Linh Linh lạnh lùng nói: "Em không thích, chi bằng ném đi."
"Em không có nói là không cần, em chỉ là nhất thời bị kích động!" Trần Mỹ Linh vội vàng ôm cái bình vào trong ngực, ngay cả một ke hỡ cũng không có, sợ cô ấy đoạt lấy ném vào trong thùng rác.
Tâm tình Quảng Linh Linh hơi tốt trở lại, nhưng vẫn cố ý nói: "Em không cần miễn cưỡng, chị biết chị xếp không đẹp như em."
"Đẹp, đẹp đẹp, đẹp mà." Trần Mỹ Linh nói, "đẹp vô hạn tuần hoàn."
"Em cảm thấy đẹp sao?"
"Dạ!" Trần Mỹ Linh trả lời, thiếu chút nữa là thề với trời biểu thị tấm lòng của mình.
"Kích động sao?"
"Kích động!"
"Vậy kích động một cái cho chị nhìn xem?" Quảng Linh Linh lui về sau một bước, khoanh tay ung dung nhìn cô. Khi Trần Mỹ Linh còn chưa kịp biểu cảm, Quảng Linh Linh liền nói, "Chút diễn xuất đó của em, đừng hòng mà qua mặt chị, nên cân nhắc."
Trần Mỹ Linh trầm tư, Quảng Linh Linh khẽ nhíu mày.
Một giây, hai giây, ba giây.
Mặt Trần Mỹ Linh bỗng nhiên đến gần Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh mở to mắt, trên môi liền xuất hiện chút ấm áp, hệ thống sưởi ấm trong phòng cũng bật lên với nhiệt độ vừa phải, khi Trần Mỹ Linh vừa hôn lên, cánh môi liền bắt đầu nóng, càng hôn sâu nhiệt độ càng nóng lên, cánh tay siết chặt, cả hai người đều mang theo cổ nhiệt ở trong người, không biết là tay của ai bắt đầu sờ soạng, khi hai người tách ra, áo len của Quảng Linh Linh bị vén lên trước ngực, vạt áo của Trần Mỹ Linh cũng được cởi bỏ, làn da trước ngực ấy trắng như sữa, cực kỳ mẫn cảm, một lần ngón tay khẽ chạm, đều là một trận run rẩy, thở gấp.
Trần Mỹ Linh cảm thấy chân mình nhức mỏi, ngửa đầu, duỗi tay vuốt nhẹ cổ của Quảng Linh Linh đã bị hồng do tình triều, ở bên tai cô ấy nói: "Thu hồi ánh mắt của chị, chị còn nhìn em như vậy, em sẽ không kiềm được mà hôn chị."
Quảng Linh Linh cúi đầu chỉnh lại quần áo, sau đó mới phản ứng, hình như những lời này có chút quen tai, tựa hồ như vừa mởi ở bữa tiệc đóng máy cô đã nói qua vậy.
Quảng Linh Linh ngẩng đầu: "Em..." Đây là muốn lên trời sao.
Trần Mỹ Linh cũng nâng cằm cài lại cúc áo, ánh mắt vừa lúc chạm vào ánh mắt cô: "Sư tỷ, chị thấy em học mau không?"
"....Mau." Quảng Linh Linh cảm thấy trong trường hợp này bị gọi "sư tỷ" có chút xấu hổ, tuy thời điểm Trần Mỹ Linh đã tốt nghiệp rất lâu rồi, nhưng cô lại cùng cô ấy học cùng trường.
Trần Mỹ Linh cảm thấy bản thân đã ăn phải gan hùm mật gấu, vẫn còn có tác dụng trong người, lại hỏi: "Chị có thấy thích hay không?"
Quảng Linh Linh đón nhận ánh mắt đó của cô, lập tức quay đầu: "Aiz, còn cái bình em tặng chị đâu? Chưa gì đã hôn, hôn rồi thì cái bình của chị đâu rồi?"
Trần Mỹ Linh nhìn thấy làn da sau gáy cô ấy có chút ửng đỏ, liền nở nụ cười.
"Ở trong túi của chị." Trần Mỹ Linh nói.
Quảng Linh Linh ngồi xuống, lục lọi ở trong túi, tìm được rồi: "Em bỏ vào từ khi nào, tại sao chị lại không biết?"
"Bỏ vào lúc hôn chị." Trần Mỹ Linh đi tới trước mặt cô, một tay tuỳ ý chống lên bàn, xoay nửa người, đôi chân thon dài như duỗi, lại không duỗi về phía trước, đầu gối của một chân hơi cong, tay cô đang chống lên bàn liền hạ xuống, cả cơ thể liền nghiêng qua, cách trước mặt Quảng Linh Linh chỉ có 20cm, bỗng dưng mỉm cười, "Quảng lão sư, chị cảm thấy thế nào về biểu hiện của em?"
Vóc dáng Trần Mỹ Linh không cao bằng Quảng Linh Linh, nhưng cũng không phải là thấp, hơn nữa chân dài, nếu không đứng chung với những người khác, thoạt nhìn ít nhất cũng cao 1m7, đôi chân tuỳ ý duỗi về phía trước như vậy, dưới ảnh hưởng của hiệu ứng thị giác, lại càng tạo ra cảm giác "đôi chân thon dài". Hôm nay cô mặc một sơ mi trắng cổ điển, giá không hề rẻ, tuy nhìn thuần khiến, đơn giản, nhưng đầu vai, tay áo lại ẩn giấu những chi tiết, làm nổi bật vòng eo mê người của cô, khi xắn nửa tay áo lại để lộ cánh tay trắng nõn, xinh đẹp. Lúc nói cười, trong mắt tựa như là cất giấu cả một bầu trời đầy sao vậy.
Tư thế này nhìn như tuỳ ý, kỳ thật đều ẩn giấu tâm tư, có rất nhiều cô gái phải gào thét đòi cưới Trần Mỹ Linh cho bằng được. Cô ấy biết làm như thế nào để người khác vì mình mà gào thét chói tai, làm thế nào để người khác vì mình mê muội, cô có rất nhiều thủ đoạn, chỉ là từ trước đến nay đối với Quảng Linh Linh đều vô dụng.
Nhưng thỉnh thoảng thử dùng một chút cũng không tồi.
Quảng lão sư thừa nhận là mình bị trêu chọc. Chẳng những bị choáng váng mặt mày, mà đầu óc cũng ong ong cả lên. Em ấy, em ấy, em ấy, em ấy vừa nãy mới nói cái gì? Cảm thấy? Cảm thấy cái gì chứ? Làm gì còn có tư tưởng cảm thấy cái gì chứ, cô bây giờ chỉ cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.
Thấy Quảng Linh Linh nuốt nước bọt, Trần Mỹ Linh liền biết được thử nghiệm lần này của mình có hiệu quả, cô tỏ vẻ rất hài lòng. Một khi đã như vậy, ừm... Cái động tác này không thể ở trước mặt fans làm.
5s sau, Quảng Linh Linh vẫn không có động tĩnh gì.
Trần Mỹ Linh bắt đầu hoài nghi bản thân có phải đi trêu chọc cán bộ già ngây thơ Quảng Linh Linh quá mức hay không, cô thu chân lại, đem tay áo buông xuống, ánh mắt khẽ động, tia điện trong không khí cũng biến mất.
"Quảng lão sư?"
Quảng lão sư thở dài, nói: "Chị muốn uống nước."
Trần Mỹ Linh rót ly nước cho cô, đưa qua, Quảng Linh Linh uống ừng ực xong, mới cảm giác trái tim của mình đã dần trấn tĩnh trở lại, thở ra, thật khiến cho người khác hít thở không thông mà.
Quảng lão sư chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh cô, không nói gì
Trần Mỹ Linh cũng nghe lời ngồi xuống.
Quảng Linh Linh đan xen hai tay mình lại, đặt trước trán mình, cảm giác khó có thể nói thành lời tràn ngập khắp sợi dây thần kinh của cô, hiện tại cô vẫn còn cảm thấy một dòng điện chạy khắp cơ thể. Cô phải cẩn thận trấn tĩnh bản thân mình lại.
Đừng tưởng là cô nhìn không ra, cái động tác kia khẳng định cô ấy làm không dưới mười lần mới có thể thành thục như vậy.
"Em từng làm như vậy với ai? Lí do gì?"
"Lúc thời điểm fans meeting, em ở trên sân khấu, không có cố ý vì ai làm vậy, chỉ là tuỳ tiện dựa vào bàn."
"Tuỳ tiện, tuỳ tiện mà có hiệu quả như vậy?"
"Có cố ý luyện qua."
"Luyện cái này để làm gì?"
"Là chị Tô Hàn kêu em luyện." Trần Mỹ Linh quyết đoán quăng nồi qua cho Tô Hàn, một chút đều không do dự. Kỳ thực, còn có một nửa nguyên nhân khác, do cô không thuộc tuýp người đẹp nổi bật, theo lý mà nói thì rất khó thu hút fans nữ, nhưng vai diễn mà cô tiếp nhận thì rất tốt, không phải là loại cái gì mà ngốc bạch ngọt, nhìn bên ngoài Triệu Mẫn có vẻ nhu nhược, nhưng nội tâm lại là cứng cỏi, do vậy cũng có người thích cô, hay cũng có người vì thích nhân vật nên cũng thích cô, nhiều lý do tụ họp – chung quy lại thì là thu hút fans nữ.
"Là thật?"
"Thật còn hơn cả vàng thật!" Trần Mỹ Linh thề với trời.
"Được rồi, em bỏ tay xuống đi," Quảng Linh Linh nói, "Sau này đừng có tuỳ tiện phóng điện với người khác."
Trần Mỹ Linh ngoan ngoãn nói: "Dạ"
Quảng Linh Linh thầm nói: Lỡ như em phóng điện mà khiến người ta nhồi máu cơ tim thì sao? Còn phải tốn tiền bồi thường nữa.
Nói một hồi, Quảng Linh Linh mới nhớ ra: "Em vừa mới nói, cái gì cảm thấy biểu hiện gì chứ?"
"À, chính là...."
Cộc cộc cộc -----
Cửa phòng bị gõ vang lên, Tiểu Tây ở bên ngoài cửa nhắc nhở: "Sắp lên máy bay rồi, Quảng lão sư."
Chuyến bay của Quảng Linh Linh sớm hơn Trần Mỹ Linh, cho nên cô phải rời đi trước.
Hai người nhìn nhau, Quảng Linh Linh nhìn di động, một giờ đã trôi qua, sự kinh ngạc xuất hiện trong ánh mắt của cả hai, sao có thể lại trôi nhanh qua như vậy?
Bầu không khí kiều diễm khi nãy trong nháy mắt liền biến mất không thấy dấu vết.
Trần Mỹ Linh trầm mặc lấy khẩu trang, kính râm, đeo cho Quảng Linh Linh, nhẹ nhàng nói: "Lên đường bình an."
Quảng Linh Linh gật gật đầu.
Từ khi hai người xác nhận mối quan hệ, tách ra ba lần, đây là lần thứ tư, không có lần nào là không nỡ như lần này, Trần Mỹ Linh sợ nói thêm một câu nữa, cô sẽ nhịn không được mà bật khóc.
Quảng Linh Linh mở cửa phòng, xoay người lại nói với cô: "Em đừng ra ngoài, cứ ở trong phòng đi."
Sân bay vào thời điểm rạng sáng quạnh quẽ, từ cửa kính nhìn ra bên ngoài, trong màn đêm chỉ có mấy ánh đèn nhấp nháp của máy bay, trong phòng VIP có 4 người, Trần Mỹ Linh cự tuyệt, nói: "Em tiễn chị ra cửa."
Quảng Linh Linh mở miệng, thật lâu sau, thở dài, nói: "Ừm."
Tiểu Tây khoác áo khoác cho Quảng Linh Linh, quấn khăn quàng cổ, quấn kít mít mặt mũi, hai người cùng nhau đi ra ngoài, vừa đến cửa, Quảng Linh Linh liền thúc giục cô quay về, Trần Mỹ Linh đứng tại chỗ bất động.
Quảng Linh Linh cũng không giục nữa, đành để cô nhìn bóng lưng của mình.
Cô liên tiếp quay đầu lại, cuối cùng cũng rẽ vào một góc đường, hoàn toàn bị che khuất đi.
Đáy mắt khẽ dâng lên một cổ khí nóng, Trần Mỹ Linh nhanh chóng cúi đầu, chớp chớp mắt, rơi xuống một giọt nước mắt, cô hít sâu một hơi, xoay người nói: "Chúng ta đi vào thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip