Chương 166 - 167
Chương 166
Quảng Linh Linh không để Trần Mỹ Linh chờ lâu, thư ký trường quay chạy tới dập clapboard, Quảng Linh Linh thuận lợi quay xong cảnh này, kết thúc công việc. Sau đó cô nháy mắt với Trần Mỹ Linh đang đứng từ xa, tự mình đi trước, trợ lý nhỏ Trần Mỹ Linh vội vã theo sau.
Tiểu Tây cũng tính đuổi theo nhưng bị Tiết Dao ngăn lại: "Cô đi theo làm gì?"
"Em...." Tiểu Tây có chút ủy khuất, nhưng từ trước tới giờ vẫn sợ Tiết Dao, "đi theo hỗ trợ."
"Không cần, ở lại đây đi."
"Dạ."
Tiểu Tây cảm thấy bóng dáng của trợ lý mang hộp cơm kia theo có chút quen mắt, cô mở to hai mắt, chỉ vào Trần Mỹ Linh, nói với Tiết Dao: "Hình như cô ấy là....."
Tiết Dao ho nhẹ một tiếng.
Tiểu Tây đem những lời còn lại nuốt trở vào.
Phòng hóa trang của Quảng Linh Linh cũng chỉ có mỗi chuyên viên trang điểm của cô, đều là người của studio, không cần phải kiêng dè, vừa vào cửa Quảng Linh Linh liền kéo khẩu trang Trần Mỹ Linh xuống, cúi đầu, nhiệt liệt hôn xuống hệt như nụ hôn nóng bỏng lần trước ở trong xe.
Trần Mỹ Linh bị hôn đến thất điên bát đảo, lưng dựa vào cảnh cửa, thở không thông, cả người dựa vào Quảng Linh Linh. Quảng Linh Linh xoa cánh môi sưng đỏ của cô, chưa thõa mãn nhưng đành buông ra.
"Em ra sofa chờ chị trong một lát." Quảng Linh Linh hôn lên tai cô, giọng có chút khàn khàn.
Trần Mỹ Linh nghe được là chị ấy động tình, trong lòng cô tâm tư cũng hệt vậy, thấp giọng dạ một tiếng, ngoan ngoãn ra sofa ngồi xuống, hai đầu gối khép lại, hai tay đặt lên đầu gối.
Quảng Linh Linh từ đó tới giờ chưa từng cảm thấy lúc tẩy trang lại lâu đến vậy, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Trần Mỹ Linh, chuyên viên trang điểm cũng đặt miếng bông tẩy trang xuống, nói: "Xong rồi..."
Quảng Linh Linh đi qua bên đó, kéo tay Trần Mỹ Linh lên.
Khoảng khắc nắm tay đó, tâm tình Quảng Linh Linh lại bình tĩnh một cách kỳ diệu, còn có mấy ngày nữa, sao cô lại biểu hiện gấp gáp như một quỷ háo sắc làm gì, như vậy là không tốt, không tốt. Vì thế cô lần nữa đeo khẩu trang lên cho Trần Mỹ Linh, cẩn thận quan sát, mỉm cười: "Đi thôi, về khách sạn."
Trần Mỹ Linh cứ như vậy được dẫn ra ngoài trường quay, Tiểu Tây làm trợ lý bên người, đương nhiên là phải đi theo sau Quảng Linh Linh để xách túi, tiện thể còn xách luôn cho cả Trần Mỹ Linh.
Tiểu Tây hiện giờ đang ở trong trạng thái bị chấn động cực lớn, nếu cô không phải là đang nằm mơ, idol của cô – Trần Mỹ Linh đi thăm ban nghệ sĩ nhà mình, là thăm ban Quảng Linh Linh, lén lén lút lút một mình tới đây, ngay cả Tiên nhi - người vẫn luôn được sủng ái cũng không mang theo.
Vậy này có nghĩa là gì? Tiểu Tây không thể tin được kết luận gây sốc kia của mình.
Ba người họ cứ thế đi thẳng đến khách sạn, khách sạn này quy mô không lớn, lại còn được đoàn phim bao trọn cả, sẽ không có nhà báo hay paparazzi nào theo dõi, vô cùng an toàn, an toàn đến mức Quảng Linh Linh vừa vào cửa liền ôm chầm lấy Trần Mỹ Linh, hôn lên môi cô một cái.
Sau đó tay chỉ về phía Tiểu Tây, nhìn khuôn mặt e thẹn của Trần Mỹ Linh, cười nói: "Túi để ở trên bàn, đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại."
Tiểu Tây: "!!!"
Cô cô cô... Cô có chút hoài nghi, thế giới này có phải là lâu đài ma pháp không, sao có thể biến mộng đẹp trở thành hiện thực vậy.
Trợ lý bên cạnh chậm chạp không có động tĩnh gì, Quảng Linh Linh bủn xỉn bố thí cho một ánh mắt qua đó, nhíu mày: "Sao em lại bất động?"
"À!" Tiểu Tây tiến một bước vào, đem túi xách đặt xuống, sau đó là chạy một trăm mét vọt ra cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa cười ngây ngô, vừa chạy nhanh về phòng của mình.
Tiểu Tây cầm lấy điện thoại di động, nhào lên giường, tay kích động tới phát run ——【 tiên nhi tiên nhi tiên nhi!!! 】
Một lần gọi không quá ba lần, Tiểu Tây nhớ kỹ điều này.
Phương Hồi được nghỉ phép, ngồi sofa xem TV, điện thoại di động sáng lên, hiển thị WeChat có tin nhắn mới, cô ăn xong quả táo trên tay, đi rửa tay, lau khô, mở tin nhắn lên, mỉm cười, duỗi chân ra, nhắn lại ——【 nghệ sĩ nhà chị kết thúc công việc rồi? Nhàn rỗi như vậy sao? 】
Tiểu Tây ——【 em nói xem, nghệ sĩ nhà chị lúc đóng phim thì chị cũng nhàn rỗi mà [ hì hì ]】
Phương Hồi ——【 vậy chị rất giỏi rồi. 】
Tiểu Tây ——【 Có muốn ôm ôm hôn hôn rồi vỗ tay khen chị không? 】
Phương Hồi ——【 chị đoán xem [ mỉm cười ]】
Tiểu Tây ——【 không hôn thì không hôn, đe dọa chị làm gì. Chị nói cho em biết, hôm nay có một chuyện đã xảy ra, a a a a a, hiện tại chị muốn phát nổ như pháo hoa vậy. 】
Phương Hồi ——【 Chuyện gì? 】
Toàn bộ chuyện đều khiến cho tâm tình Tiểu Tây kích động, cô rất muốn chia sẻ cho Phương Hồi, nhưng chuyện này lại liên quan đến sự riêng tư của Quảng Linh Linh, cô không thể tùy tiện nói cho người ngoài nghe, nhất thời cảm thấy do dự, nhưng này là tin bát quái mà, nhất là chuyện CP mơ ước bấy lâu nay của cô trở thành sự thật, nhưng lại bị nghẹn ở ngay cổ họng, thật không thể phun ra được, cô muốn nghẹn chết mất!
Cô vừa động tâm niệm: Lỡ như Phương Hồi đã sớm biết thì sao? Không thì nói bóng nói gió trước để dò hỏi thử.
Tiểu Tây ——【 nghệ sĩ nhà em đang đâu á? Như nào em không đi với chị ấy? 】
Phương Hồi ——【 chị thấy cô ấy sao? 】
Tiểu Tây ——【 ha? 】
Phương Hồi ——【 chị hiện tại không phải ở phim trường sao? Nếu không phải chị nhìn thấy Trần Mỹ Linh, chị làm sao biết em không ở cạnh cô ấy? 】
Tiểu Tây ——【.......】
Phương Hồi ——【 chị có phải hay không phát hiện nghệ sĩ nhà em đi thăm ban nghệ sĩ nhà chị? 】
Tiểu Tây ——【.......】
Phương Hồi ——【 Bây giờ chắc là chị đã biết em cũng sớm biết chuyện này, không tính là tiết lộ riêng tư của nghệ sĩ đâu, nói đi, em sợ chị bị nghẹn chết. 】
Tiểu Tây ——【[ không lời gì để nói.jpg]】
Cô cảm thấy mình y hệt một tên trộm cầm cái chiêng theo để đi trộm đồ, ngu ngơ gõ một cái thật to, muốn xem thử có ai ở nhà hay không để trộm, kết quả bị chủ nhà xông ra bắt ngay tại trận.
Phương Hồi nở nụ cười, ngón tay linh hoạt trên bàn phím cảm ứng, nước chảy mây trôi nhắn ra hai chữ ——【 Đồ ngốc】
Tiểu Tây lại ngây ngô cười.
Phương Hồi ——【[ mỉm cười ]】
Tiểu Tây ——【 chị em cùng hội cùng thuyền là em quả là không sai, nếu em đã sớm biết, sao lại không nói cho chị? 】
Phương Hồi ——【[ mỉm cười ]】
Em ấy lại cười mình ngu xuẩn, hôm nay không có cách nào nói chuyện được! Tiểu Tây giận dữ gọi điện thoại qua, trong điện thoại tố cáo Phương Hồi mấy lần, Phương Hồi nghe cô nói, chỉ hời hợt châm chọc, Tiểu Tây không bao lâu liền bại trận, đem chuyện này bỏ sang một bên, tâm trí bừng bừng đi phổ cập kiến thức về CP Quảng - Trần.
Hai vị trợ lý trò chuyện rất hừng hực, trong phòng hai nghệ sĩ chỉ có tiếng thở dốc mập mờ cùng tiếng rêи ɾỉ mê loạn không kiềm chế được.
Chưa nói được hai câu, Quảng Linh Linh liền đẩy người ta lên giường.
Ai chủ động, lật hay bị lật sau này hãy nói, đời người, khi đắc ý nên tận hưởng niềm vui. Ga trải giường bị vò tới vò lui, cắn lên vai Quảng Linh Linh một cái, cả người cứng đờ mấy giây, tay đang nắm chặt ga trải giường cũng thả lỏng, lưng ngã xuống giường.
Sắc mặt Trần Mỹ Linh ửng hồng, không ngừng thở hổn hển, quần áo trên người, ngay cả nội y cũng bị đẩy lên ngực, dưới thân không có mảnh vải nào che thân, Quảng Linh Linh ngoại trừ bả vai có dấu răng, trên người quần áo vẫn gọn gàng.
Quảng Linh Linh rút ra tờ khăn giấy từ hộp khăn giấy ngay tủ đầu giường, đưa tới giữa hai chân Trần Mỹ Linh, nhẹ nhàng lau sạch, khóe miệng bỗng dưng cong lên, bất ngờ cúi đầu xuống.
"A" Trần Mỹ Linh không kiềm lòng được, nhịn không được kêu lên.
Quảng Linh Linh muốn tiếp tục động tác, lại bị một bàn tay Trần Mỹ Linh từ trên cao đè đầu lại, đẩy ra ngoài, Quảng Linh Linh từ giữa hai chân cô, nghi hoặc ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, lộ ra đầu lưỡi hồng mềm mại, giống như là đang hỏi cô "Em không thích sao?" Mặt Trần Mỹ Linh càng đỏ, dư vị cao trào khi nãy vẫn chưa kết thúc, lại bị động tác này của Quảng Linh Linh làm cho kích thích, Trần Mỹ Linh bị cô ấy nhìn như vậy, lại động tình, nhưng cảm giác xấu hổ lại chiến thắng dục vọng, cô thở sâu hai lần, nhẹ giọng nói: "Em... muốn đi tắm, không... không được.... thoải mái."
Ánh mắt Quảng Linh Linh sáng lên: "Để chị chuẩn bị nước cho em!"
Trần Mỹ Linh: "???"
Vì sao nghe giọng nói của chị ấy lại tràn đầy hưng phấn như vậy???
Quảng Linh Linh đi vào phòng tắm, Trần Mỹ Linh khép hai chân lại, kéo chăn che cơ thể mình, sau đó ngồi dậy, sửa sang lại quần áo trên người, đánh giá chỗ ở mấy tháng nay của Quảng Linh Linh.
Điều kiện ở chỗ này cũng không tốt như lúc quay phim 《 phá tuyết 》, chắc là do lựa chọn phim trường, nơi ở gần đây đều tương đối hoang vắng, chỗ ở cũng rất giản dị, ga trải giường không phải màu trắng như những khách sạn khác, mà là màu xanh da trời, sờ lên cảm giác rất tốt, gối đầu vẫn là hai người, chắc là do Quảng Linh Linh mua thêm một cái nữa. Diện tích phòng cũng rất lớn, phòng khách có sofa, sofa giống như là mới mua, làm bằng da, rất rộng, Trần Mỹ Linh liên tưởng đến một số cảnh không tốt cho lắm, lỗ tai lại có chút nóng lên, vội vàng kéo suy nghĩ đúng đắn trở về.
Vừa rồi là cô nghĩ tới mấy chuyện kia sao, cô như nào lại nghĩ tới chứ, đúng là.... Sắc dục vô độ mà.
Trước kia cô không phải là người như vậy, nhiều nhất là nửa tháng chỉ có mộng xuân một lần, hiện tại luôn nghĩ đến chuyện này... Trần Mỹ Linh giơ tay che mặt mình, tự kiểm điểm lại.
Quảng Linh Linh từ phòng tắm đi ra, vỗ vỗ trán mình, cười nói: "Chị quên mất chỗ này không có bồn tắm, chỉ có vòi sen, em không để ý chứ? Sao em lại che mặt? Mắt không thoải mái sao?"
Trần Mỹ Linh buông tay xuống: "Không có."
"Có chỗ nào không thoải mái thì nói với chị." Quảng Linh Linh dịu dàng nắm lấy tay cô.
Trần Mỹ Linh cũng không biết tại sao, chân liền giật giật, vừa làm xong động tác này, cô liền hối hận, hận không thể lấy búa tự đánh chết mình.
"Nơi đó không thoải mái?" Quảng Linh Linh khá chân thật hỏi.
Trần Mỹ Linh càng hoảng hốt: "Không có, không có."
"Em đừng thẹn thùng, không thoải mái thì phải nói, chị chỗ nào cũng thấy qua rồi, cũng không phải là người ngoài." Cô càng như vậy, Quảng Linh Linh lại càng lo lắng, trực tiếp dùng sức kéo chăn của Trần Mỹ Linh ra, đem hai chân Trần Mỹ Linh tách ra, cẩn thận quan sát, còn dùng tay sờ, "Là chỗ này không thoải mái sao?"
Thần kinh xấu hổ của Trần Mỹ Linh bị kích thích quá độ, trực tiếp bị tê liệt, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên, mặt xám như tro tàn: "Không phải."
Quảng Linh Linh lại động một chút, cẩn thận dò xét: "Chỗ này?"
"Không phải."
"Chỗ này sao?"
"Cũng không phải."
"Có phải là chỗ này không? Ban nãy chị có cắn một cái."
".... Không sao đâu, không đau."
"Vậy...."
Xong xuôi, Quảng Linh Linh cúi đầi nhìn ngón tay ướt át của mình, cắn cắn môi dưới, muốn cười lại không dám cười: "....."
Trần Mỹ Linh lẳng lặng nhìn cô: "Chị hài lòng chưa?"
Quảng Linh Linh mỉm cười, gật đầu.
Vẻ mặt Trần Mỹ Linh thừa nhận số phận của mình, nắm lấy cổ tay người kia, nhẹ nhàng đưa xuống, "Được rồi, chị cho vào đi."
Chương 167
Lúc Trần Mỹ Linh bị đè lần nữa, cô liền nhớ tới mấy tháng trước, cô bị thương ở đùi khi quay phim, lúc cởi quần ra, Quảng Linh Linh còn trốn trong phòng tắm, dùng điện thoại di động lén chụp cô.
Từ đó trở đi, cô không nên ảo tưởng ở trước mặt Quảng Linh Linh mà giữ cảm giác xấu hổ.
Xấu hổ là gì? Không tồn tại.
Quảng Linh Linh ngược lại, lại khám phá ra một sở thích khác, kiên trì thu thập lịch sử đen tối của cô, ở trước mặt người khác, cô vẫn còn hình tượng mỹ nhân hoàn mỹ, còn ở trước mặt Quảng Linh Linh, hoàn toàn không còn chút hình tượng nào.
Tương lai nếu có chia tay, những tư liệu đen tối kia trong tay của Quảng Linh Linh đều có thể khiến cô OOC (Out Of Character), phi phi phi, chia tay cái gì chứ.
Năm ngón tay Quảng Linh Linh dùng sức nhéo mông cô, Trần Mỹ Linh vì cảm giác đau đớn, không nhịn được mà cong thắt lưng lên, vừa vặn khiến cho ngón tay Quảng Linh Linh vào sâu hơn, cổ ngửa về phía sau, cổ họng phát ra tiếng kêu ngắn ngủi như thống khổ cùng với cảm giác sung sướng, khóe mắt bởi vì khoái cảm mà nước mắt ứa ra.
Quảng Linh Linh cúi đầu nhìn bày tan như để từ trong nước ra vậy, từ bỏ ý định dùng khăn giấy lau, cúi đầu hôn lên khóe miệng Trần Mỹ Linh một cái, trực tiếp đi vào phòng tắm rửa tay.
Âm thanh của tiếng bơm xà phòng, tiếng vặn vòi rửa tay, tiếng xoa xoa tay dính đầy bọt, tiếng rửa tay dưới vòi nước, những âm thanh đó ở rất xa, tai của Trần Mỹ Linh như một sơn động lớn, đều vọng lại những âm thanh kia, đôi mắt mờ mịt mà nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu.
Phía dưới ướt một mảnh, không thể không đem chân tách ra để giảm bớt xúc cảm dính dính kia.
Ngay cả sức lực giơ ngón tay cũng không có.
Một bàn tay lau đi nước mắt ở khóe mắt của cô, mùi thơm như có như không đến gần, ai đó dán vào tai cô, dịu dàng nói: "Bảo bối, chị tắm cho em được không?"
Cô quên mất bản thân mình có trả lời hay không, chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, mơ mơ màng màng, dường như có người cởi quần áo của cô, sau đó ôm cô dậy, một dòng nước ấm áp dội lên người cô.
"Nóng..." Cô không thoải mái, khẽ nhíu mày.
"Chờ một chút." Quảng Linh Linh buông vòi sen xuống, một tay ôm eo cô, tay kia từ dưới lên, trực tiếp kéo áo lót trên người xuống, ném vào sọt quần áo, một tay thì không dễ dàng cởi quần được, Quảng Linh Linh cố thử vài lần, không thể nên đàng nói, "Em dựa vào bả vai chị một chút."
"Bả vai.." Trần Mỹ Linh quay đầu, vặn công tắc vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ nước, cả người rùng mình một cái, không tỉnh táo, nhưng miệng nói: "Nóng!"
"Nóng cái gì mà nóng, là lạnh, em có bị ngốc hay không." Quảng Linh Linh vui vẻ nửa ngày, Trần Mỹ Linh bỗng nhiên quay đầu lại, mở mắt nhìn cô một cái, trong mắt tràn đày ủy khuất.
Quảng Linh Linh vừa nhìn, trong lòng cầu nguyện: Đừng chớp mắt, đừng chớp mắt, ngàn vạn lần đừng chớp mắt!
Sợ chuyện gì thì chuyện gì cũng tới, Trần Mỹ Linh chớp mắt một cái, giọt nước mắt như mưa liền đổ ào ào xuống, lúc trước là im lặng mà khóc, Quảng Linh Linh lau nước mắt cho cô, giọng điệu còn dỗ dành: "Không khóc, ngoan."
Lần này nước mắt Trần Mỹ Linh như đê bị vỡ, cuồn cuộn không dừng, đồng thời còn kèm theo tiếng khóc chút chít.
Quảng Linh Linh: "....."
Này là như nào đây?
Trần Mỹ Linh khóc không ngừng, cô không thể không ngồi yên mà nhìn, hơn nữa tắm rửa chỉ mới phân nửa, dựa theo đà này nhất định là không dỗ được, lúc trước khi em ấy ở bên ngoài phòng trang điểm khóc suốt 10 phút, hiện tại không có người ngoài, lại càng khóc dữ dội hơn.
Vì thế Quảng Linh Linh trong lúc dỗ dành lại do dự không biết nên tiếp tục tắm rửa hay không.
Cô thừa dịp Trần Mỹ Linh đứng tại chỗ khóc, nhanh chóng cởi quần của mình ra, sau đó ôm lấy người kia, nhiệt độ cơ thể hai người chạm vào nhau, tiếng khóc Trần Mỹ Linh ngừng lại.
Quảng Linh Linh thở phào nhẹ nhõm, tay lướt qua bả vai Trần Mỹ Linh, cầm lấy vòi sen, lần này cẩn thận, trước tiên là thử nhiệt độ nước trên cơ thể mình, ban nãy cô đã thử một lần, nhưng cô thân thể lạnh, có thói quen tắm nước nóng một chút, chắc là Trần Mỹ Linh không quen, vậy thì dựa theo cơ thể em ấy vậy, lạnh quá cũng không được, Quảng Linh Linh thử độ ấm của nước, cảm thấy ổn mới tắm cho Trần Mỹ Linh, nước chảy trên lưng rất ấm áp, nhanh chóng cuốn đi cảm giác mệt mỏi của tứ chi, Trần Mỹ Linh toàn thân đều dựa vào người Quảng Linh Linh, tuy Quảng Linh Linh có sức, nhưng một tay đỡ cô cũng có chút mệt mỏi, nhưng chỉ cần Trần Mỹ Linh ngoan ngoãn tắm rửa, cô có mệt chết cũng đáng giá.
Lại lần nữa, sợ chuyện gì thì chuyện gì liền tới, Trần Mỹ Linh vẫn luôn ôm lấy cô, phía trước không thể tắm rửa qua được, nước có thể xối, nhưng bôi sữa tắm thì không thể.
Quảng Linh Linh thử tách người mình ra một chút, Trần Mỹ Linh lại khóc, nước mắt như hạt đậu nóng, rơi lên bả vai Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh cắn răng: "Em nhịn một chút, một lát liền xong thôi."
Nói xong cô mạnh mẽ tách hai người ra, trong tiếng gào khóc của Trần Mỹ Linh, cô bôi sữa tắm lên, bắt đầu tắm rửa, vội vàng tắm rửa sạch, lại tiếp tục ôm, Trần Mỹ Linh lại lần nữa ngưng khóc.
Quảng Linh Linh đặt vòi sen xuống, tay chống vào vách tường thở dốc, quá là giày vò người, coi như là vừa trải qua một chuyện tra tấn, cô không thể để Trần Mỹ Linh khóc, giống như có một bàn tay nào đó, đang bóp nát trái tim cô từng chút một vậy.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Quảng Linh Linh lấy sức trở lại, bắt đầu tắm rửa vị trí mấu chốt, trong lòng mặc niệm: Không có tà tâm, không có tà tâm, xíu nữa ngủ chắc chắn là không có cảm giác gì.
Vì thế cô vẫn duy trì một tư thế không được tự nhiên, tay vẫn sờ xuống, cô chưa bao giờ cảm thấy ghét bỏ chiều cao của mình, lại cao hơn Trần Mỹ Linh 6cm như vậy, lại càng ước gì thân thể Trần Mỹ Linh không mẫn cảm như vậy.
"Muốn..." Cơ thể Trần Mỹ Linh lại run lên, cô nhẹ nhàng nói ra chữ này bên tai Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh trong nháy mắt ước gì ngón tay mình bị gãy, có thể đúng tình hợp lý mà cự tuyệt.
"Quảng lão sư, ưm..." Trần Mỹ Linh vừa nỉ non, vừa liếm liếm lỗ tai cô, duỗi đầu lưỡi vào tai cô, cảm giác ngứa ngáy giống như bị điện giật.
Quảng Linh Linh hít thở dồn dập, chân mềm nhũn, chuyện tắm rửa cho Trần Mỹ Linh cuối cùng cũng xong, nhanh chóng hoàn thành trước khi đưa binh ra trận lần nữa.
Quảng Linh Linh đưa tay đẩy đầu Trần Mỹ Linh ra, tiếng khóc lại vang lên lần nữa, cô nhanh chóng tắm rửa qua loa cho mình, lấy khăn tắm quấn lấy người Trần Mỹ Linh, ôm em ấy ra ngoài.
Quảng Linh Linh cúi đầu nhìn người kia khóc nức nở đã chuyển sang cắn cắn nhẹ xương quai xanh của cô, bất đắc dĩ cảm thấy buồn cười, may mắn là cô ấy quay phim cổ trang, thôi thì để em ấy cắn đi, rất hiếm khi thấy em ấy chủ động như vậy.
Quảng Linh Linh đem Trần Mỹ Linh đặt lên giường, nhìn điện thoại di động, tắm rửa hơn nửa giờ đồng hồ.
Chợt buông di động xuống, trần truồng mà quỳ ở trên giường, chịu khó lau người cho Trần Mỹ Linh, chỉ có thể dùng một tay, bởi vì tay kia đang ôm Trần Mỹ Linh, động một chút là em ấy liền không không ngừng, Quảng Linh Linh nghĩ như vậy, liền hôn nhẹ lên hàng mi dài ướt ướt kia của cô, thỉnh thoảng khóc một chút cũng tốt, nhưng không nhiều quá là không được, hại cơ thể, không tốt.
Quảng Linh Linh lau người cho cô, kéo chăn đắp lại, đang chuẩn bị lau cơ thể mình, lại nhìn thấy Trần Mỹ Linh khẽ nhắm mắt, nhăn nhăn cái mũi hồng hồng, lông mi vẫn còn dính nước mắt, đôi môi anh đào khẽ mở ra, bộ dáng vừa đáng yêu, vừa đáng thương, cô nhịn không được, lấy điện thoại di động chụp một tấm tách tách, một tấm rồi lại muốn chụp thêm tấm nữa, kéo tay vòng lên cổ mình, cúi đầu hôn cô, lại một tấm nữa.
Thời gian không biết đã trôi qua mấy phút, Quảng Linh Linh cảm thấy trên người mình lành lạnh, thì ra là nước trên người đã khô từ lúc nào.
Quảng Linh Linh nhún vai, ném khăn tắm về phòng tắm, trần truồng chui vào trong chăn, ôm Trần Mỹ Linh, da thịt ấm áp lại chạm vào nhau, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, so với làm chuyện kia lại thấy thỏa mãn hơn.
Quảng Linh Linh nhắm mắt lại, môi dán lên môi người kia, cảm khái nói một câu: "Em kiếp trước nhất định là một yêu tinh."
Quảng Linh Linh không cảm thấy buồn ngủ, liền thử trò chơi lấy lông mi dài chạm nhẹ vào lông mi của Trần Mỹ Linh, cứ như vậy ấu trĩ chơi hết nửa ngày, mãi cho tới khi cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, người trong lòng cũng động, cô giật mình vội vàng giả vờ ngủ, hệt như một đứa trẻ bị phát hiện đang quậy phá vậy.
Sau đó, cô nhẹ nhàng mở mắt, âm thầm quan sát, xác nhận là không có gì nguy hiểm, lại bắt đầu trò chơi khi nãy, lấy lông mi chạm nhẹ vào lông mi người kia, hô hấp đan xen, trán kề sát nhau, ngủ thiếp đi.
6g sáng hôm sau, đồng hồ báo thức trên điện thoại di động của Quảng Linh Linh vang lên, cô duỗi tay tắt báo thức, hôn lên môi Trần Mỹ Linh một cái, thầm đến 180s, Quảng Linh Linh chợt nhíu mày, mở mắt ra, qua kẽ hỡ ngón tay quan sát ánh sát đang xuyên qua rèm cửa sổ, rón rén từ giường đứng lên, tắt hết tiếng chuông báo thức trong điện thoại di động.
Trần Mỹ Linh vẫn ngủ say trong chăn, hai má dán lên gối.
Em ấy khi ngủ sẽ không hoàn toàn ngậm miệng, mà là lộ ra một khe hở nhỏ, mơ hồ có thể thấy được đầu lưỡi hồng hồng.
Quảng Linh Linh nhìn chằm chằm đôi môi của cô trong chốc lát, nhịn không được cười, cúi người hôn xuống.
Trần Mỹ Linh bị cô hôn như vậy, mơ hồ có dấu hiệu tỉnh giấc, Quảng Linh Linh vội vàng vỗ nhẹ lên lưng cô hai cái, ở bên tai nhẹ nhàng dỗ dành: "Em ngủ thêm một lát đi, còn sớm mà."
Trần Mỹ Linh tối hôm qua chịu trận hai lần, lại khóc lâu như vậy, không mệt mỏi mới lạ, trong chăn còn vương vấn lại mùi của Quảng Linh Linh, lông mi cô khẽ run, liền nghe lời dỗ dành mà chìm vào giấc ngủ.
Quảng Linh Linh gửi tin nhắn WeChat, cố ý dặn dò Tiểu Tây đừng qua đây, cô tự mình vệ sinh cá nhân, chọn quần áo, ăn mặc chỉnh tề rồi đi ra ngoài.
Tiểu Tây ở cửa chờ cô, đưa tay nhận lấy túi xách từ trên tay Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh không đưa túi xách mà đưa cho cô một tấm thẻ, dặn dò: "Hôm nay em ở đây đi, chăm sóc Trần Mỹ Linh hệt như lúc chăm sóc tôi.
Đây là thẻ phòng, 9g thì mang bữa sáng đến cho em ấy, không được mở cửa đi thẳng vào, nhớ phải gõ cửa."
Nội tâm Tiểu Tây cuồn cuộn hệt như sóng thần, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, mỉm cười: "Vâng, chị gái nhỏ đi thong thả.".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip