Chương 48,49

Chương 48


Tiểu Tây: [Trần lão sư, cô đến phim trường chưa?]

Hai phút sau, Trần Mỹ Linh trả lời: [Vẫn chưa. ]

Tiểu Tây lập tức nói với Quảng Linh Linh: "Nhắn lại rồi, nhắn lại rồi."

Quảng Linh Linh nhìn cái yêu cầu trong wechat, khi Tiểu Tây nói xong câu này, bên kia cũng chấp nhận:

Bạn đã thêm Lục Địa Và Sao, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.

Quảng Linh Linh đánh chữ: [Mỹ Linh, có đó không?]

Trần Mỹ Linh nhận lấy ly nước Phương Hồi đưa qua, uống một ngụm nước ấm, cài đặt không cho "tên phóng viên" đó (cái tên account) thấy được friendzone của mình, sau đó nhắn tin wechat cho Tiểu Tây: [Quảng lão sư đến lâu chưa? Tối qua điện thoại để chế độ máy bay, giờ mới mở ra. ]

[Cô mới ngủ dậy?]

[Ừm. thấy có chút không khỏe, dậy trễ rồi. ]

Tiểu Tây hồi báo: "Báo cáo, Trần lão sư nói cô ấy không được khỏe."

Quảng Linh Linh lúc nãy còn muốn bùng cháy, giờ lại xìu xuống, mím môi nói: "Hỏi cô ấy không khỏe chỗ nào?"

[Quảng lão sư kêu tôi hỏi cô......] Tiểu Tây đánh đến đây, ngón tay ngừng lại, ngẩng đầu hỏi: "Dùng danh nghĩa của chị hay là của em?"

Quảng Linh Linh rất kỳ lạ, theo lẽ đương nhiên nói: "Tất nhiên là của em rồi."

Không biết có phải là ảo giác của Quảng Linh Linh không nữa, khi cô nó xong câu này, Tiểu Tây hình như hơi thất vọng.

[Không khỏe chỗ nào vậy? Tôi hiện giờ cũng đang rảnh, đi mua thuốc cho cô nha. ]

[Chắc là do ngâm nước lạnh quá lâu, ban đêm lại mở máy lạnh ở nhiệt độ thấp, bị cảm lạnh. Không cần mua thuốc đâu, chỗ tôi có thuốc rồi, cám ơn nha. ]

"Trần lão sư cảm lạnh rồi, chắc cảm cúm phát sốt đó." Tiểu Tây thêm mắm thêm muối vào.

Quảng Linh Linh lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, ngón tay đang nắm chặt tay vịn ghế đã để lộ tâm trạng thật sự của cô. Cái mầm họa này, hết tụt đường huyết giờ tới bị cảm, cơ bắp trên bụng là để trưng hả, người gì mà yếu ớt như đậu hũ vậy.

"Lát nữa tôi xin nghỉ phép với Tần Hàn Lâm dùm cô ấy, kêu cô ấy nghỉ ngơi đàng hoàng đi."

Tiểu Tây: "Câu này dùng danh nghĩa của chị hay là của em?"

Quảng Linh Linh liếc mắt một cái, hồi lâu, nói: "Của tôi."

"Vâng."

Câu đó của Tiểu Tây vẫn chưa đánh xong thì tin chat của Trần Mỹ Linh đến:

[Quảng lão sư có hỏi tôi không?]

Tiểu Tây xóa câu cũ đi, trả lời: [Không có hỏi. ]

Trần Mỹ Linh gửi biểu cảm [Buồn] qua, Tiểu Tây lén nhìn Quảng Linh Linh: [Cái này là cô ấy kêu tôi nói với cô đó, sáng giờ hỏi hết mấy lần rồi nhưng lại không cho tôi nói cho cô biết. Cho nên tin chat này tôi phải xóa đi, cô nhớ trả lời là "Emo này buồn cười quá tôi xu làm của riêng". ]

Sau đó Tiểu Tây lập tức xóa tin chat đó, Trần Mỹ Linh phối hợp trả lời: [Emo này buồn cười quá tôi xu làm của riêng]

Tiểu Tây: [Tạo hình đáng xấu hổ. ]

Trần Mỹ Linh: [AAA xóa nhanh quá không kịp save lại rồi. ]

Tiểu Tây: [Quảng lão sư kêu tôi nói với cô là cô ấy sẽ xin nghỉ phép với Tần Hàn Lâm dùm cô, kêu cô nghỉ ngơi đàng hoàng đi.]

Trần Mỹ Linh: [Cám ơn. ]

Cái câu "Cám ơn" này làm Tiểu Tây khó hiểu, có gì đâu mà phải cảm ơn.

Quảng Linh Linh xem lại lịch sử chat, không có nghi ngờ gì đối với cái tin chat đã bị Tiểu Tây xóa bỏ, cũng hỏi: "Có gì mà phải cảm ơn?"

Tiểu Tây nhún vai.

Khách sạn.

Trần Mỹ Linh lấy cái khăn lạnh trên trán xuống, vén chăn ra nhảy xuống giường, Phương Hồi giật mình: "Chị sao vậy?"

"Chị phải đến phim trường gặp Quảng Linh Linh!" Mặt Trần Mỹ Linh hơi đỏ, do sự kích động và cảm sốt cùng phát tán.

Phương Hồi nhìn đôi mắt phát sáng của cô ấy là biết mình không thể ngăn cản được rồi, do đó đi chuẩn bị nước ấm, thuốc, kẹo ngậm, ô che và kem chống nắng, đeo xong khẩu trang và kính râm, Trần Mỹ Linh bước đi khỏe như trâu, hoàn toàn không chút biểu hiện nào là của bệnh nhân.

Quảng Linh Linh có chút hối hận khi dùng acc clone wechat add Trần Mỹ Linh, cô cũng không phải là có tật giật mình mới dùng acc clone, vốn dĩ muốn gửi tấm hình chụp chung mà Tiểu Tây chụp được hù cô ấy chơi, bây giờ người ta bệnh rồi, còn làm chuyện này nữa thì trời đất khó dung.

Thôi bỏ đi.

Gánh nặng trong lòng được đặt xuống, dường như lại có một cảm xúc kỳ lạ khác xuất hiện. Vùng đất bí ẩn trong lòng, có cái gì đó như đang đâm chồi, nảy sinh ra.

Quảng Linh Linh ngủ không được, hỏi Tiểu Tây vu vơ một câu: "Trần Mỹ Linh nói chỗ cô ấy có thuốc hả?"

"Đúng vậy."

"Là thuốc gì?"

"Em không có hỏi, bây giờ đi hỏi không?"

"Hỏi đi, dùng danh nghĩa của tôi."

Mắt Tiểu Tây sáng lên, gửi wechat: [Quảng lão sư kêu tôi hỏi cô, chỗ cô có thuốc gì? Có đủ dùng không?]

Một phút sau, Quảng Linh Linh hỏi: "Cô ấy trả lời chưa?"

"Vẫn chưa."

"Chắc là đang ngủ, em đừng nhắn tin nữa, mắc công quấy rầy cô ấy."

"Vâng."

Vừa mới nói xong, thì phòng hóa trang vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu Tây: "Mời vào."

Trần Mỹ Linh đeo khẩu trang đi vào, âm thanh phía sau khẩu trang tràn đầy sức sống và mị lực riêng có của cô, làm người ta nghe thấy là tâm trạng liền vui vẻ, ngọt ngào dịu dàng kêu: "Quảng lão sư!"

Trái tim Quảng Linh Linh sắp bị kêu đến mềm nhũn, khóe miệng cong lên, nhưng sau đó là liền xệ xuống, lạnh giọng nói: "Em không phải đang bệnh hả? Còn đến đây làm gì?"

Không nghỉ ngơi đàng hoàng trong phòng? Giả bộ kính nghiệp gì hả, cái con bé này!

Trần Mỹ Linh mang tâm trạng vui mừng đến tìm cô ấy, đột ngột bị tạt một gáo nước lạnh, có lẽ người đang bệnh nên cực kỳ yếu đuối, vừa bị nạt một cái là đột nhiên uất ức muốn khóc, nước mắt tuôn ra trong chớp mắt.

Không muốn rơi nước mắt trước mặt cô ấy, cho nên Trần Mỹ Linh quay đầu ra ngoài, chân cô thậm chí vẫn còn đang ở cửa liền lui trở ra.

Phương Hồi đi theo ở phía sau, thấy Trần Mỹ Linh như vậy thì sốt ruột kêu một tiếng: "Kính râm."

Trần Mỹ Linh đeo kính râm vào, cúi nhanh đầu xuống.

"Trần——" Phương Hồi lần đầu tiên thấy cô ấy khóc, cực kỳ hoang mang, lại sợ người khác nhìn thấy nên đành nuốt hai chữ phía sau, giả bộ nói nhỏ bên tai cô ấy, tất nhiên là cô không có phát ra âm thanh gì rồi.

Trần Mỹ Linh lặng lẽ rơi nước mắt dưới kính râm.

Phương Hồi lần nữa lại nghiệm được nỗi khổ khi làm minh tinh, cười không phải mình mà khóc cũng không phải mình, khó khăn lắm mới có được chút cảm xúc, nhưng lại không thể biểu lộ ra trước mặt người ngoài. Nếu như còn yêu ngay một người không nên yêu, thì đời người thật là thảm thương mà.

Quảng Linh Linh ngay giây phút thấy Trần Mỹ Linh lui ra ngoài là muốn đuổi theo, nhưng lại bị cây lược dính trên đầu ngăn lại, trong lòng lo lắng không yên, hơi khó hiểu hỏi Tiểu Tây: "Tại sao cô ấy lại đi khỏi?"

Tiểu Tây hiếm khi đen mặt, phẫn nộ dùm idol, lòng đầy căm phẫn nói: "Sao chị lại nói ra lời đó?"

"Tôi nói gì rồi hả?"

"Trần lão sư vui mừng vậy đến gặp chị, bộ chị không thể nói chuyện nhỏ nhẹ với cô ấy được hả? Tại sao lại nạt cô ấy?"

"Tôi nạt cô ấy rồi hả?"

"Nạt rồi!" Tiểu Tây rất kích động.

"Tôi nạt cô ấy rồi hả" Quảng Linh Linh mơ hồ hỏi thợ hóa trang, thợ hóa trang lặng lẽ gật đầu.

Quảng Linh Linh: "......"

Lúc nãy cô chẳng phải dùng thái độ cực kỳ "hữu nghị" biểu đạt ra cái ý kêu cô ấy nên về khách sạn nghỉ ngơi hay sao? Bộ không phải hả?

Đối với sự phản biện của cô ấy, Tiểu Tây trung thành bảo vệ idol, "đại nghịch bất đạo", lạnh giọng biểu thị: "Xin lỗi, em nhìn không ra được. Em chỉ thấy cô ấy vui vẻ đi vào đây, chị lạnh lùng nạt nên người ta bỏ chạy rồi."

"Có hả?"

"Có! Nói không chừng đang khóc ở bên ngoài đó."

Trần Mỹ Linh đang khóc ở bên ngoài đột nhiên hắt hơi một cái. Phương Hồi thở phào, nghĩ bụng: "Cuối cùng Trần lão sư cũng khóc xong rồi."

Dưới ánh mắt lên án của Tiểu Tây, Quảng Linh Linh tự mình kiểm điểm lại, cảm thấy thái độ "hữu nghị" đó chắc chưa biểu đạt ra hết. Cô im lặng, ngồi thêm lát nữa, nhưng rồi cũng ngồi không yên nữa, dưới mông như bị đinh ghim vào vậy, hất cái tay của thợ hóa trang ra rồi đi ra ngoài.

Tiểu Tây giờ mới thấy sợ hãi, nhanh chóng đi theo sau.

Cô cả gan nhiều lần cãi lại boss, AAA nhưng cô không muốn bị đuổi việc đâu.

Quảng Linh Linh nhìn xung quanh phim trường, trong một góc, cách phòng hóa trang không xa thấy hai người Trần Mỹ Linh và Phương Hồi, cô quay đầu qua nhìn Tiểu Tây, Tiểu Tây ra sức gật đầu.

Quảng Linh Linh nhận được khích lệ, vuốt vuốt tóc, đi qua đó.

Phương Hồi cứ tưởng là đã kết thúc ai dè vẫn chưa, phải tiếp tục đóng vai diễn câm của cô. Lại còn phải thay đổi liên tục giữa các biểu hiện nghiêm túc, cười...... để cho người ta thấy hai người họ giống như đang trò chuyện vậy, Phương Hồi vừa diễn vừa mệt tim, nghĩ: "Nếu tiếp tục trải qua cuộc sống như vầy nữa chắc cô có thể gia nhập showbiz được rồi quá, đóng vai nữ phụ chắc là không thành vấn đề, có khi còn giỏi hơn mấy nữ phụ ác độc chỉ biết trợn mắt trong phim truyền hình nữa."

Thậm chí phải nhìn xem có ai đang nhìn qua đây không, đôi mắt của Phương Hồi đứng hình ở phía trước, mặt đầy vẻ kinh sợ. Cô nhanh chóng vỗ vai Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh mang theo tiếng khóc, hạ giọng nói: "Một lát nữa sẽ khỏi."

"Không kịp rồi! Quảng lão sư tới rồi!!!"

Trần Mỹ Linh: "!!!"

Quảng Linh Linh: "......"

Sao cô vừa đi là Trần Mỹ Linh lập tức đưa lưng về phía cô.

Trần Mỹ Linh không khóc nữa, vội vã dùng hai tay lau nước mắt, nhưng đôi mắt sưng đỏ chắc chắn là không hết ngay lập tức được, do đó cô lấy điện thoại ra, đeo kính râm lên nhìn vào màn hình.

Quảng Linh Linh: "Em làm gì đó?"

Trần Mỹ Linh sợ lên tiếng sẽ để lộ giọng khóc, huơ màn hình cho cô ấy thấy là mình đang lướt weibo.

Quảng Linh Linh chủ động đi đến trước mặt cô ấy, cằm của Trần Mỹ Linh xuống thấp tới nỗi sắp cắm vào ngực mình, tim thì đập liên hồi.

Quảng Linh Linh cao hơn cô nửa cái đầu, cô cúi đầu như vậy ngược lại để lộ đôi mắt đỏ hoe ra trước mắt Quảng Linh Linh, tay trái của Quảng Linh Linh nâng cằm cô lên, Trần Mỹ Linh vùng vẫy một lát nhưng không thoát được. Ngón trỏ tay phải móc lấy kính râm trên sóng mũi cô, nhè nhẹ kéo ra ngoài......

Một khuôn mặt đẫm nước mắt xuất hiện trước mặt Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh đã thấy qua rất nhiều người khóc trong phim, cô cũng có khóc qua, cảnh khóc của cô còn được truyền thông phong là "Một trong những cảnh khóc đẹp nhất".

Khuôn mặt Trần Mỹ Linh rất xinh đẹp, khóc cũng rất xinh đẹp, nhưng Quảng Linh Linh cảm thấy mình không thưởng thức nổi.

Chắc có lẽ, cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy biểu cảm này trên mặt cô ấy.

Trong mắt cô đầy vẻ dịu dàng và thương tiếc mà ngay đến cô cũng không phát giác ra, ngón cái ma sát nhẹ khóe mắt của Trần Mỹ Linh, dịu dàng nói ra một câu: "Xin lỗi."

Trần Mỹ Linh ngẩn người, giây sau nhảy bổ vào lòng cô ấy, khóc oa oa lên.

Quảng Linh Linh cũng ngẩn người theo, cơ thể cứng đơ hẳn ra, sau đó thả lỏng, một tay choàng ra sau ôm lưng cô ấy, gượng gạo nói ra một câu dỗ dành nửa an ủi, nửa uy hiếp: "Đừng khóc nữa, khóc nữa là sẽ có kẻ xấu đến bắt cóc em đó!"

Đây là chiêu mà người lớn hay dùng để hù dọa con nít không nghe lời, Trần Mỹ Linh nhịn không nổi phụt cười một tiếng.

Quảng Linh Linh mừng thầm trong lòng, nhưng sau đó lại nghe tiếng khóc lớn hơn nữa.

Quảng Linh Linh: "......"

Phim trường huyên náo, nhân viên công tác qua lại không ngớt.

Tiểu Tây và Phương Hồi mới đầu còn thấy mừng, sau đó mới cảm thấy không đúng, đã có người giơ điện thoại lên chụp hình rồi.

Phương Hồi nhỏ tiếng nhắc nhở hai người, Trần Mỹ Linh đang khóc ngon lành hoàn toàn không nghe thấy.

Hai trợ lý sốt ruột đến đổ mồ hôi, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, cả hai ăn ý nhìn nhau, rưng rưng nước mắt, sau đó liền vỗ tay, lớn tiếng nói: "Diễn hay quá, diễn hay quá! Diễn hay quá, diễn hay quá!" (=)))))))))

"Diễn hay quá, đúng không Phương Hồi?"

"Đúng đúng, hay quá!" Tiểu Tây ra sức vỗ tay, nước mắt rơi xuống đúng lúc.

Phương Hồi kinh ngạc nhìn cô ấy, nghĩ bụng: "Xem ra vai nữ phụ của mình phải nhường cho Tiểu Tây tỷ tỷ trước rồi."

Do đó cô vỗ tay còn mạnh hơn Tiểu Tây nữa, lần này là vỗ thật lòng.

Chương 49

Quảng Linh Linh ngáp một cái.

Hai trợ lý vỗ đến tay đỏ hết cả tay luôn, Trần Mỹ Linh vẫn nằm trong lòng Quảng Linh Linh khóc, động tĩnh có nhỏ hơn một chút, nhưng một chút đó có thể bỏ qua không tính.

Phương Hồi: "Trần lão sư, Trần lão sư, Trần lão sư."

Trần Mỹ Linh vẫn đang khóc.

Quảng Linh Linh: "Tôi vẫn chưa trang điểm xong, một lát còn phải đóng phim nữa."

Trần Mỹ Linh liền bật ra khỏi lòng cô ấy: "Xin lỗi Quảng lão sư, em thất lễ rồi."

Phương Hồi: "......"

Hiện giờ cô cực kỳ nghi ngờ Trần lão sư là hoàn toàn cố ý, nhân cơ hội này để nhõng nhẽo khóc nhè. Thời buổi bây giờ, làm trợ lý đúng là không dễ mà.

Quay đầu qua nhìn Tiểu Tây, Phương Hồi: "!!!"

Tiểu Tây tỷ tỷ không ngờ lại đang khóc theo! Trần Mỹ Linh khóc được bao lâu thì cô ấy khóc theo bấy lâu, còn kính nghiệp hơn diễn viên chuyên nghiệp nữa. Có thời gian rảnh phải đi thỉnh giáo cô ấy mới được, sao có thể làm tròn được bổn phận như thế chứ.

Tiểu Tây phát giác được ánh mắt của cô, trả lời bằng nụ cười kèm nước mắt.

Phương Hồi tưởng cô ấy đang khích lệ mình, do đó gật đầu lại.

Lợi hại quá, Tiểu Tây tỷ tỷ của tôi!

Quảng Linh Linh: "Tiểu Tây."

"Có mặt."

"Lấy khăn giấy cho Trần lão sư lau nước mắt."

"Vâng."

Trần Mỹ Linh lau khô nước mắt, hai con mắt đều sưng đỏ lên, đang từ thế giới loài người liền bước vào thế giới loài thỏ, cô nhìn Quảng Linh Linh, rồi mới hồi tưởng lại lúc nãy bản thân đã mất mặt tới cỡ nào, đỏ mặt hối thúc cô ấy: "Chị mau đi hóa trang đi, em đi rửa mặt cái."

"Trong phòng hóa trang có bồn rửa mặt, em theo tôi vào đi."

Trần Mỹ Linh như cô vợ bẽn lẽn theo sau, Trần Mỹ Linh lần trước có rửa qua tay, không cần Quảng Linh Linh mở miệng, tự động đi đến bồn rửa tay.

Rửa mặt xong, một trong những trợ lý của Quảng Linh Linh không biết từ đâu kiếm được hai túi đá, Quảng Linh Linh ngồi trước bàn hóa trang, nhắm mắt nói: "Đắp vào, một lát để Tần Hàn Lâm nhìn thấy được lại nói tôi ăn hiếp em nữa."

Trần Mỹ Linh cầm lấy túi đá, di chuyển qua lại giữa hai lòng bàn tay, nhỏ tiếng lẩm bẩm nói: "Chị ăn hiếp em thật mà. Trong mơ cũng ăn hiếp em nữa."

Không biết cô đang nghĩ đến chuyện gì, cúi đầu xuống, lỗ tai từ từ nóng lên.

"Em nói cái gì?"

"Chị cực kỳ xinh đẹp!" Trần Mỹ Linh ngẩng đầu lên, cao giọng nói.

Quảng Linh Linh hừ nhẹ một tiếng, bộ dạng miễn cưỡng hài lòng, nhưng khóe miệng lại không khống chế được cong lên.

Sau khi Quảng Linh Linh hóa trang xong là 7g15, buổi sáng Trần Mỹ Linh chỉ biết lo khóc mà chưa nói được một câu nào đàng hoàng với Quảng Linh Linh. Khó khăn lắm mới đợi cô ấy hóa trang xong, mắt cũng đã bớt sưng thì Tần Hàn Lâm đến.

"Tiểu Trần cũng ở đây à, không phải nói bị cảm xin nghỉ phép hả?" Tần Hàn Lâm vừa vào cửa là nhìn thấy Trần Mỹ Linh, đặc biệt vui mừng.

Trần Mỹ Linh thì chẳng thấy vui mừng gì, u oán nhìn ông ấy.

"Coi kìa, coi cái bộ dạng tội nghiệp này đi, mắt xanh luôn rồi, vừa đỏ vừa xanh, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?" Tần Hàn Lâm nói, "Vậy nha, tôi đi điều xe, giờ đưa em đi."

Trần Mỹ Linh liền thu ánh mắt lại, nói: "Không cần, không cần, em chỉ đói thôi, đói đến xanh cả mắt, lát nữa ăn chút đồ là đỡ à."

Đồng tử Quảng Linh Linh khẽ động, sao cái cách nói "đói đến xanh mắt" này nghe quen quen vậy ta?

Tần Hàn Lâm: "Không sao thật hả?"

"Không sao thật mà, mai em sẽ khỏi."

"Mùa hè dễ bị bệnh cảm, em nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi, tôi đi dời kế hoạch lại lịch quay phần của em lại, nghỉ ngơi cho đàng hoàng."

Trần Mỹ Linh không muốn để cho Tần Hàn Lâm tưởng cô là người yếu ớt, mới quay được vài ngày là ngã bệnh, như thế sẽ có ấn tượng xấu đối với cô, do đó tìm đủ mọi cách chối từ Tần Hàn Lâm. Cho đến khi Quảng Linh Linh mất kiên nhẫn nói: "Kêu em nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi, nói nhiều làm gì? Em vác cái thân bệnh này ở chung một phòng với tôi, tôi còn sợ bị em lây bệnh nữa đó."

Ở.. ở.. ở...ở chung một phòng?

Tâm trí của Trần Mỹ Linh liền "bùm" một cái, cổ cứng đờ quay sang nhìn Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh hất cằm: "Đi hỏi ông già Tần."

Tần Hàn Lâm xoa tay, kiềm nén sự hưng phấn của bản thân, vẻ mặt vô tư giải thích: "Tôi có suy nghĩ như vầy, cảm giác CP của hai em là có, nhưng không đủ đối với tôi. Tôi thấy có vẻ hai em không quá thân với nhau hay không?"

Trần Mỹ Linh lại nhìn Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh nhìn lên trần nhà, do đó Trần Mỹ Linh chỉ còn cách cân nhắc trả lời: "Vẫn tốt."

Tần Hàn Lâm rõ ràng không chấp nhận cách nói mơ hồ này: "Có đi ăn chung với nhau chưa?"

"Lần trước có cùng đạo diễn......"

"Lần đó không tính, chỉ hai người thôi có không?"

"Không có."

"Có cùng nhau xem kịch bản trong phòng không?"

"......Không có." Trần Mỹ Linh nghĩ bụng, cô thì thường xuyên lên lầu tìm người ta, nhưng phần lớn Quảng Linh Linh đều phớt lờ cô. Tổng cộng chả có lần nào được vào cửa, à có, lần trước thì có một lần, là lần hỏi chuyện MV cắt ghép kia, không biết tại sao tự nhiên lại khiến cho Quảng Linh Linh giận nữa.

Cô ấy đúng là dễ giận thật í, y như con mèo hay xù lông lên, vừa hung dữ, vừa dễ thương. Khóe miệng của Trần Mỹ Linh bất giác cong lên.

"Có số điện thoại của nhau chưa? Tôi nhớ Tiểu Trần đi ngủ thường chuyển sang chế độ máy bay, chỉ có điện thoại mới gọi được."

Suy nghĩ của Trần Mỹ Linh nhanh chóng thu lại, quyết đoán nói: "Không có."

"Wechat?"

"Không luôn."

"QQ với email thì sao?"

Trần Mỹ Linh lắc đầu.

Trong đoàn phim là phải có số liên lạc của các thành viên, tất cả mọi người đều có, bao gồm cả Trần Mỹ Linh, duy nhất là không có của Quảng Linh Linh thôi, trong đó chỉ ghi số điện thoại của trợ lý, cô với Tiểu Tây gần như là hình bóng không rời. Còn số điện thoại của cô thì Tần Hàn Lâm và nhà sản xuất từ lâu đã có rồi, bản thân cô không thích có quá nhiều người biết số điện thoại của mình, cho dù đó chỉ là số liên lạc trong công việc.

Tần Hàn Lâm "chậc chậc" hai tiếng, không biết là đang nổi giận hay nuối tiếc nữa: "Em xem đi, hai diễn viên chính của tôi mà ngay đến cách thức liên lạc cũng không có, hai em còn đóng phim gì nữa? Linh Linh......" Ông dường như đang muốn trách mắng Quảng Linh Linh.

Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh một cái, liền nói: "Bây giờ bọn em sẽ add."

Ánh mắt Quảng Linh Linh lộ ra một tia kinh ngạc.

Người này, lúc nãy còn kiêu ngạo không nóng vội, bây giờ lại mở to mắt ra nói bừa rồi.

Tần Hàn Lâm khoanh hai tay lại: "Bây giờ add liền đi, add cho tôi coi."

Quảng Linh Linh: "......"

Trần Mỹ Linh: "......"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không biết được đối phương có tâm trạng gì.

Như vậy thì... add thôi.

Add xong số điện thoại, Tần Hàn Lâm lại nói: "Còn wechat nữa, đoàn phim chúng ta thường dùng wechat để liên lạc."

Do đó lại add thêm wechat.

[Bạn đã thêm Lục King Bomb, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện]

Trần Mỹ Linh đã nhìn chằm chằm vào hàng chữ này 20 phút rồi, cứ cách hai phút lại nhấn màn hình điện thoại vào ngực mình, đồng thời lại phát ra tiếng hét hưng phấn yếu ớt, gào thét xong thì cho một tay che màn hình lại, cảnh giác nhìn xung quanh, như sợ bị ai nhìn thấy vậy.

Phương Hồi thở dài, cũng may là đang trong phòng hóa trang, không có ai khác. Nếu như là ở bên ngoài, không bị coi là thần kinh mới là lạ đó.

Phương Hồi giả vờ nhìn vào màn hình điện thoại của cô ấy, Trần Mỹ Linh liền giống như sói con bảo vệ thức ăn vậy, lập tức ôm lấy điện thoại, nhìn cô với ánh mắt hung dữ.

Phương Hồi: "Em không xem, em lướt weibo."

Vừa nói đến weibo, Trần Mỹ Linh mới nhớ ra là mình đã ba ngày không vào weibo rồi, weibo vẫn bình yên sóng lặng, đối với cô mà nói không có tin gì của Quảng Linh Linh thì là chính là bình yên.

Cô nhập từ khóa, Quảng Linh Linh Trần Mỹ Linh, có không ít tin nhảy ra.

Đa phần đều là tin tức của hai hôm trước, không có gì mới cả, Trần Mỹ Linh lướt xuống dưới, nhìn thấy một tag, #Quảng Xoạc Mỹ#, nội dung tin là về hình đồng nhân CP, truyện tranh 4 ô.

Trần Mỹ Linh nhìn vào màn hình, cẩn thận né nút like ra, nhấn vào hình.

Nhân vật chibi trong truyện cực kỳ dễ thương, còn thú hóa nữa, Quảng Linh Linh thì có cả hai cái tai cún, bộ dạng rất bá khí, Trần Mỹ Linh thì là tai mèo, đuôi mèo, khom người trước mặt Quảng Linh Linh.

"Trần hoa đán, tay ta đau."

Trần Mỹ Linh trong truyện tranh xoa tay cho cô ấy.

"Chân ta đau."

Trần Mỹ Linh trong truyện tranh xoa chân cho cô ấy.

"Lưỡi......ta đau."

Trần Mỹ Linh trong truyện tranh đỏ mặt, từ từ chu môi qua: "Em......giúp người xoa."

Phong cách ô thứ 4 đột nhiên thay đổi, áo quần bay tứ tung trong không trung, Trần Mỹ Linh đè Quảng Linh Linh xuống, trên mặt vẽ mấy vạch xấu hổ, lời thoại: "Người còn đau chỗ nào khác không? Em giúp người xoa bóp."

Quảng Linh Linh: "Ngươi......ư ư!"

Trần Mỹ Linh cười một tiếng, không kiềm chế nổi tưởng tượng theo, 3 ô trước thì rất bình thường, còn ô cuối, cô nếu mà dám làm vậy, chắc Quảng Linh Linh sẽ xử tử cô quá, đồng nhân quá là OOC rồi (Out of Character).

Tiếp tục lướt xuống dưới, có một tag là #Quảng Lương Nhất Mỹ#, vẽ Quảng công Trần thụ, Trần Mỹ Linh nhấn vào xem, cười còn khoái chí hơn nữa.

Bối cảnh là trong cung, Quảng Linh Linh là công chúa, Trần Mỹ Linh là cung nữ, là truyện tranh nhiều tập, chủ weibo tên là "Cắn Chặt Băng Tôm Không Buông". Trần Mỹ Linh nhấn vào trang chủ của người này, kinh ngạc phát hiện người này là fan CP lâu năm, 2 năm trước bắt đầu ship CP chả ăn nhập gì nhau này, tự mình thỏa mãn. Bây giờ giống như cây khô gặp được mùa xuân, fans gần vượt 40.000 rồi.

"Lương thực" bên trong rất phong phú, gần như là mỗi tuần đều ra hình mới, đặc biệt là gần đây, đã update liên tục 5 ngày rồi.

Tin weibo mới nhất viết là: Từ lúc mới bắt đầu tự mình thỏa mãn, đến bây giờ lại phát triển mạnh mẽ, hội chị em, bạn dì nhiều vô số kể. Nhìn thấy team #Quảng Lương Nhất Mỹ# lớn mạnh như vậy, mị thấy rất an ủi, nước mắt đầm đìa, mọi người nhất định phải tin, hoa mộc lan cũng có mùa xuân! Càng những lúc khó khăn thì mọi người càng phải đoàn kết!

Trần Mỹ Linh trực tiếp chuyển qua acc clone, nhấn like cho weibo này! Đồng thời bình luận:

Trên Lục Địa Cũng Có Ngôi Sao: Cảm ơn chủ thớt đã duy trì sản xuất "lương thực", mơ ước của ngươi nhất định sẽ thành hiện thực. Fighting!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip