Chương 17: Đi chợ Tết
Cả căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng của đêm khuya, chỉ có tiếng thở đều của hai người nằm cạnh nhau, nhịp điệu vững vàng của giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi. Cánh cửa khép lại nhưng ánh sáng nhạt nhòa từ chiếc đèn ngủ vẫn lặng lẽ chiếu qua, khiến không khí trở nên ấm áp, thân thuộc.
Bất chợt, tiếng gõ cửa vang lên liên tục, đều đặn như một chuông báo thức.
"Oii, Orm! Chị dậy đi, mẹ gọi"
Tiếng Art vang lên từ ngoài cửa, hồn nhiên và nghịch ngợm, khiến Orm lập tức quay người lại, lầm bầm trong cơn mơ ngủ.
"Cái thằng này... Đã biết chị không dậy được rồi mà còn gõ cửa ồn ào vậy."
Orm ngái ngủ, giọng nói có chút bực bội nhưng đầy trìu mến. Cô kéo chăn che mặt, không muốn tỉnh dậy ngay lập tức.
Lingling nằm cạnh cũng không nhịn được cười, nụ cười nhẹ nhàng vẽ lên môi cô. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối, rồi cười nhỏ với Orm.
"Chào buổi sáng, em có vẻ mệt mỏi nhỉ?"
Orm nhìn cô, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng lắc đầu, ngồi dậy.
"Chào buổi sáng"
Nói xong Orm lồm cồm bò xuống giường, bước tới cửa và mở ra.
Ngay lập tức, Art nhảy vào với nụ cười tươi rói.
"Chào chị, dậy chưa. Còn có bạn chị nữa, chị ấy dậy chưa?"
Cậu nhóc chớp mắt nhìn Lingling, rồi quay sang Orm trêu đùa.
"Đã dậy rồi này"
Orm không biết phải làm sao, đành chỉ cười khổ.
"Đừng có phá nữa, Art. Em về sớm từ trường vậy à?"
"Vâng, em phải dậy sớm đón chuyến sáng sớm về đấy."
Art cười tinh nghịch, rồi quay sang Ling.
"Chào chị, chị xinh quá, ăn đứt bà chằn này"
Ling cười nhẹ, lắc đầu, cảm thấy không khí gia đình này thật thoải mái.
"Chào Art."
Orm nghe Art khen Lingling xinh đẹp mà chê bai mình vội đá vào chân Art một cái, cu cậu la oai oái khi nhìn lên đã nghe tiếng đóng sầm cửa. Trong này Lingling chỉ biết cười, rồi cũng nhanh chóng dậy chuẩn bị, không để người lớn đợi lâu, kẻo mất điểm.
...
Cả nhà dậy, và không lâu sau, họ đã có một bữa sáng tuyệt vời trong không khí ấm cúng. Mẹ Koy đã chuẩn bị một bàn ăn đầy ắp các món ăn truyền thống của gia đình, từ bánh chưng, thịt kho hột vịt, đến những món ăn tươi ngon đặc trưng của mùa Tết. Mỗi người đều ngồi vào bàn, chúc nhau những lời tốt đẹp, cười đùa vui vẻ.
Trong không khí đó, Art và Orm không ngừng đấu khẩu.
"Chị chắc chắn không phải là người chị đáng tin cậy. Mỗi cái trứng cũng không nhường em"
Art cười, đôi mắt sáng ngời đầy nghịch ngợm.
Orm nhướng mày, vờ như không nghe, nhưng vẫn không thể kìm lại sự bực dọc.
"Cái thằng này..."
Orm phải lấy đũa gõ nhẹ lên tay cậu.
Ling không thể nhịn cười thầm nghĩ "Mọi người sao mà dễ thương thế!" Cô vừa ăn vừa cười, không khí trong gia đình thực sự làm cho Ling cảm thấy như mình là một phần của họ.
Cuối cùng, bữa sáng kết thúc trong tiếng cười vui vẻ và cả những pha đấu khẩu quen thuộc giữa Orm và Art. Mẹ Koy nhìn họ với ánh mắt hiền hậu, còn ba Korn cũng chỉ biết lắc đầu cười, không can thiệp vào cuộc tranh luận của hai anh em.
Sau bữa sáng, cả gia đình chuẩn bị đi chợ để mua sắm đồ đón giao thừa. Mẹ Koy dẫn đầu, còn Orm và Ling đi theo sau. Ling nhìn quanh, cảm thấy không khí ngày Tết ở đây thật náo nhiệt và ấm cúng. Mặc dù vẫn còn chút lo lắng về việc ba mẹ Orm sẽ hiểu rõ hơn về mối quan hệ của họ, nhưng Ling cảm nhận được sự chân thành và yêu thương từ gia đình Orm.
Trong lòng cô, dường như mọi lo toan trước đó đã dần tan biến, thay vào đó là cảm giác an yên và hy vọng cho một tương lai hạnh phúc bên người cô yêu.
...
Chợ Tết, dù chưa bước vào sáng sớm hoàn toàn, đã tấp nập người qua lại. Đoàn người di chuyển nhanh chóng qua từng con phố, tiếng nói cười, tiếng mời chào và hương vị đặc trưng của mùa xuân quyện vào không khí, tạo nên một bức tranh sống động, ngập tràn sắc màu.
Lối đi trong chợ được rực rỡ bởi những dãy đèn lồng đỏ rực treo lơ lửng, phản chiếu ánh sáng lung linh dưới bầu trời hơi se lạnh. Mỗi gian hàng đều bày bán những món đặc sản ngày Tết như bánh chưng, bánh tét, mứt Tết, trái cây, và những sản phẩm thủ công truyền thống. Mùi hương thơm ngào ngạt của các món ăn, hòa với mùi hoa cúc, hoa mai và cả mùi tươi mát của những gánh hàng rau quả, khiến cho người ta cảm thấy bâng khuâng về một không gian Tết đậm đà.
Lề đường đông đúc, tiếng chào hàng ồn ào vang lên khắp nơi, các bà, các mẹ mặc áo dài, khăn vấn, đang mải miết ngã giá với những người bán hàng. Một vài trẻ em ngồi trên vai cha mẹ, đôi mắt to tròn nhìn ngắm các món đồ chơi, những trái cam, quả quýt đẹp như những viên ngọc sáng.
Lingling bước đi cùng Orm, mắt cô không thể không bị cuốn hút bởi những gian hàng sặc sỡ, những tiếng cười đùa và không khí vui tươi của mọi người. Cô cảm nhận được một sự bình yên lạ thường, như thể mọi lo toan trong cuộc sống đều tan biến trong khoảnh khắc này.
Cô nhìn thấy mẹ Koy đang nhiệt tình chọn lựa những món hàng, chỉ dẫn Orm và Art, thi thoảng quay sang bảo Ling lựa chọn thêm những thứ cần mua. Dù còn chút e ngại khi đối diện với người lạ, Ling không thể không cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm của mẹ Orm.
"Cứ tự nhiên đi, Ling. Hôm nay là ngày vui, đừng lo chuyện gì cả."
Mẹ Koy nhẹ nhàng nói với cô, như thể hiểu được những suy nghĩ của Ling.
Những gian hàng đầy ắp quần áo mới, những bó hoa xuân đủ màu sắc được bán rong, làm cho không khí Tết trở nên nhộn nhịp và vui tươi hơn bao giờ hết. Cô đưa tay vuốt nhẹ những cánh hoa mai vàng óng ánh, cảm nhận từng cánh hoa mềm mại và mịn màng, bỗng nhiên thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn.
Orm đi cạnh cô, đôi mắt luôn hướng về phía cô, đôi khi lại khẽ cười khi thấy Ling nghiêng đầu, chọn lựa từng món đồ. Orm rất vui khi thấy Ling hòa nhập tốt với gia đình mình, nhưng cũng không khỏi lo lắng về những điều chưa nói ra.
Bất chợt, Ling dừng lại trước một quầy bán trái cây, những quả cam tròn trịa được xếp ngay ngắn trên kệ, với vỏ vàng ươm hấp dẫn. Cô cầm lên một quả, nhẹ nhàng lướt tay trên bề mặt, rồi quay sang nói với Orm.
"Em có thích cam không? Những quả này trông đẹp quá, chắc ăn sẽ rất ngon."
Orm mỉm cười, ánh mắt có chút lấp lánh.
"Thích chứ, nhất là khi được ăn cùng người mình yêu."
Orm nói, đôi mắt nheo lại, khiến Lingling đỏ mặt. Thật ra cô không thích cam lắm, mỗi lần phải uống cam là cô né tránh, chẳng qua giờ là Lingling lựa cho, cô cảm thấy cam cũng ngon.
Mẹ Koy nhìn thấy cảnh này từ xa, khẽ mỉm cười một cách hiền hậu. Cả gia đình cùng tiếp tục đi dọc con đường chợ, không gian như tràn ngập sự ấm cúng của ngày Tết, những con đường rực rỡ sắc màu xuân, và trái tim mỗi người đều đầy ắp niềm vui.
Những bước chân của Orm và Ling cùng mẹ Koy nhẹ nhàng dẫn họ vào một quầy thịt tươi ngon ở cuối chợ. Cả ba đi qua những gian hàng khác, dọc theo con đường sặc sỡ hoa quả, mứt Tết, bánh kẹo... nhưng nơi này, mùi thịt thơm ngọt đặc trưng của mùa Tết khiến không khí như thêm phần ấm cúng.
Quầy thịt của bà chủ nằm trong một góc nhỏ, nhưng lúc nào cũng đông đúc khách hàng. Bà chủ là một người phụ nữ tầm tuổi trung niên, khuôn mặt phúc hậu, nụ cười hiền lành. Thấy Orm bước vào cùng Ling, bà chủ mừng rỡ gọi to
"Ôi, Orm đấy à! Lâu rồi không gặp cháu! Dạo này lớn quá, nhìn đẹp gái thật đấy!"
Orm mỉm cười, cúi đầu chào bà chủ:
"Dạ, con mới về thăm nhà thôi. Cảm ơn dì, dì cũng đẹp ra đấy!"
Bà chủ nhìn sang Ling, ánh mắt lướt qua cô một lượt rồi khẽ tấm tắc khen:
"Mà cô bé này là ai thế? Xinh xắn quá! Bạn cháu à?"
Ling hơi ngượng ngùng, nhưng Orm đã nhanh chóng giới thiệu
"Dạ, đây là Lingling, bạn con. Cô ấy cũng là học sinh giỏi đấy dì."
Mẹ Koy đứng cạnh, ánh mắt sáng lên như thể phát hiện ra một kho báu, tự hào nhìn Ling và Orm.
"Đúng rồi, chúng nó đều học hành đỉnh cao đấy! Lingling không những học giỏi mà còn tài năng, xứng đôi với Orm nhà tôi. Thôi, phải tìm thịt ngon để bữa Tết thêm phần hoàn hảo!"
Mẹ Koy nói, tay vỗ nhẹ vào vai Ling, làm cô càng thêm ngượng ngùng.
Bà chủ không giấu được sự thích thú, lấy một miếng thịt bò tươi ngon đặt lên cân rồi quay lại khen
"Trông cả hai đứa thật đẹp đôi. Mà Orm dạo này học hành thế nào rồi? Tiến bộ nhiều lắm phải không?"
Orm cười nhẹ, gật đầu
"Cũng cố gắng thôi dì"
Mẹ Koy lại thêm vào, giọng đầy tự hào
"Cả hai đứa, học top đầu trong lớp, ai cũng khen! Lần này Orm dẫn bạn về nhà, tôi còn lo không biết Ling có ngại ngùng gì không, nhưng nhìn xem, toàn người tài giỏi với nhau thôi!"
Ling không thể không đỏ mặt trước sự khoe khoang của mẹ Koy, nhưng cảm giác ấm áp, dễ chịu từ những lời khen lại khiến cô không muốn phản bác. Cô nhìn Orm, ánh mắt ẩn chứa chút xao xuyến, vì dù sao, cô cũng chẳng ngờ rằng những ngày tháng Tết này lại mang lại nhiều cảm xúc đáng nhớ đến vậy.
Bà chủ tiếp tục lựa chọn những miếng thịt tươi ngon, vội vã gói lại, trong không khí ngập tràn tiếng cười nói, còn mẹ Koy thì vẫn chăm chú khoe về con cái, khiến cho Ling cảm thấy như đang lạc vào một không gian đầy yêu thương và ấm áp.
...
Sau khi đã mua đủ các món đồ Tết và đồ cúng giao thừa, tay Ling và Orm đều khệ nệ xách đầy những túi lớn nhỏ, chứa đủ thứ từ hoa quả, thịt, bánh chưng, mứt Tết, cho đến những hộp trái cây tươi ngon. Không khí Tết đã tràn ngập vào từng món đồ, khiến cho cả hai cảm nhận được sự ấm áp và nhộn nhịp của mùa xuân.
Art, lúc nãy còn đi cùng, giờ lại biến mất sau khi gặp mấy người bạn cũ trong xóm. Cậu ta lập tức lỉnh đi chơi net, để lại Ling và Orm trong cảnh tay xách nách mang. Mặc dù đã quen với công việc chuẩn bị Tết, nhưng không thể phủ nhận rằng hai người bây giờ đều có chút mệt mỏi. Mấy cái túi đều nặng, và mỗi bước đi dường như đều nặng nề hơn, nhưng đôi mắt họ vẫn không ngừng nhìn nhau, đôi khi lại bật cười khi thấy mình giống như một đôi vợ chồng già đang vất vả đi chợ Tết.
Ling hơi nhăn mặt khi chiếc túi bên tay trái kéo cô xuống, nhưng cô cũng không thể trách Orm vì em ấy cũng đang vật lộn với đống túi vải trên tay. Cô nhìn sang em ấy, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp vì dù gì, đây cũng là một phần trong những khoảnh khắc của Tết này.
"Em đang định về nhà sẽ mắng Art đúng không"
Ling hỏi, mắt nhìn về phía trước, rồi quay sang nhìn Orm với vẻ mặt có chút nghịch ngợm.
Orm cười khẽ, vẫn kiên nhẫn bước đi dù tay anh đã mỏi nhừ.
"Tên đó lúc nào mà chẳng thế."
Ling nhìn Orm, cảm nhận được sự quan tâm trong ánh mắt cô, cũng có một phần nào đó cảm thấy thoải mái và gần gũi, như thể tất cả những lo toan ngoài kia đều không thể chạm vào họ. Những đống túi nặng nề này như một phần của hành trình mà họ sẽ cùng nhau vượt qua.
"Vậy chúng ta phải nhanh lên thôi, kẻo mẹ Koy lại bảo mình chậm chạp rồi."
Ling nói với một nụ cười nhẹ, cô vẫn cứ như vậy, bỗng nhiên thấy mình có chút ngượng ngùng vì những lời khen của mẹ Koy hồi nãy.
Orm nhìn cô, mỉm cười rồi gật đầu.
"Chắc mẹ đang chờ chúng ta về chuẩn bị đồ cúng giao thừa rồi."
Khi vừa ra khỏi cổng chợ, giữa không khí náo nhiệt của ngày Tết, Ling bất chợt dừng lại và quay sang Orm.
"Em đợi một chút, chị đi toilet công cộng rồi sẽ quay lại ngay."
Cô nói, cố gắng giữ giọng tự nhiên, dù trong lòng lại có chút lo lắng. Orm gật đầu, không chút nghi ngờ, chỉ mỉm cười với vẻ mặt mệt mỏi vì những túi đồ nặng đang xách trên tay.
Ling nhanh chóng rẽ vào một góc khuất của chợ, nơi có một gian hàng bán đồ lưu niệm nhỏ xinh. Lúc đi qua đây trước đó, cô đã để ý thấy một chiếc móc khoá hình con capybara mặc đồ truyền thống Thái Lan rất dễ thương, và trong đầu cô chợt lóe lên ý tưởng làm một món quà nhỏ cho Orm. Cô không thể ngừng nghĩ đến việc này kể từ lúc nhìn thấy nó, và hôm nay, cô quyết định làm một điều bất ngờ cho Orm.
Với động tác nhanh chóng, cô lấy chiếc móc khoá từ giá hàng và thanh toán ngay lập tức. Cảm giác gấp gáp khi mua món quà này khiến trái tim cô đập nhanh hơn, nhưng cô cũng rất vui vì sẽ tạo được niềm vui cho Orm. Ling giấu chiếc móc khoá vào túi đeo chéo của mình rồi vội vã quay lại, không quên nhìn quanh để đảm bảo không ai nhìn thấy.
Khi quay lại nơi Orm đứng, cô thấy Orm vẫn đang đứng đó, chăm chú nhìn về phía cô với vẻ mặt bình thản. Cô mỉm cười và tiếp tục cùng Orm xách đồ về nhà, tất cả mọi thứ dường như trở lại bình thường, nhưng trong lòng Ling thì lại có chút phấn khởi. Cô đã làm được điều mà cô nghĩ sẽ khiến Orm cảm thấy vui vẻ, dù chỉ là một món quà nhỏ.
Orm không hề nghi ngờ gì về sự biến mất ngắn ngủi của Ling. Orm nhìn cô với nụ cười hiền hòa, rồi lại quay sang nhìn những túi đồ nặng nề đang xách
Ling chỉ cười nhẹ, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô không cần phải nói gì thêm, chỉ cần những khoảnh khắc như thế này, những hành động nhỏ nhưng chân thành, là đủ để khiến cô hạnh phúc.
Cả hai tiếp tục bước đi, trong không khí đón xuân hối hả, tay họ lướt qua nhau, vô tình nhưng cũng đầy ấm áp, khi những chiếc túi nặng nề không còn là vấn đề nữa.
Về đến nhà, dù thời tiết có lạnh nhưng Ling và Orm đều cảm nhận rõ sự mệt mỏi khi vừa phải đi bộ vừa xách đồ nặng trong suốt gần 10 phút. Cả hai đều lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầy mệt mỏi nhưng không thể không mỉm cười vì cuối cùng cũng về tới nhà. Mẹ Koy đã về trước để chuẩn bị chén dĩa, trong khi Ling và Orm ở lại một chút để đợi các cô bán hàng cắt sẵn thịt, giờ thì cả hai mới thở phào vì đã hoàn thành phần việc đầu tiên.
Khi bước vào cửa, Ling nhìn Orm và thấy anh hơi thở dốc, khuôn mặt mệt mỏi vì phải mang đồ nặng lâu như vậy. Mặc dù cô không muốn làm phiền anh thêm, nhưng cô cũng không thể ngừng lo lắng. Cô thấy Orm lắc đầu một chút, gạt mồ hôi trên trán và khoanh tay lại ngồi xuống sofa.
Ling đứng một chút, ngập ngừng rồi quyết định đi tìm nước trong tủ lạnh cho Orm. Cô rảo bước về phía bếp, mở cửa tủ lạnh, tìm thấy chai nước lạnh. Cô vặn nắp rồi cầm ra cho Orm, thấy anh vẫn ngồi trên sofa, đôi mắt hơi nhắm lại như đang cố gắng lấy lại sức.
"Em uống chút nước đi"
Ling nói, hơi ngượng khi đưa chai nước cho Orm, nhưng cũng cố gắng để không lộ vẻ lúng túng.
Orm nhận lấy chai nước, ánh mắt của Lingling vẫn nhìn cô dịu dàng.
"Cảm ơn chị... nhưng chị cũng mệt rồi, Chị cũng uống đi"
Ling mỉm cười, ngồi xuống cạnh Orm, vẫn cảm thấy mình hơi lúng túng khi làm điều này. Cuối cùng cô vẫn cầm lấy chai nước Orm vừa uống mà nóc tu tu.
Không khí giữa họ trở nên ấm áp lạ thường, dù thời tiết bên ngoài có lạnh đến đâu, nhưng bên trong ngôi nhà nhỏ này, sự quan tâm và chăm sóc lẫn nhau lại khiến mọi thứ trở nên gần gũi, thân mật hơn bao giờ hết. Cả hai ngồi im lặng, chỉ có những âm thanh nhỏ như tiếng thở nhẹ của Orm và tiếng động lách cách của chai nước trên bàn, nhưng trong lòng họ lại cảm thấy như thể mọi thứ đều đang trở về đúng với nơi nó thuộc về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip