57 Ngoại truyện

Kẻ đầu tiên là Nana nữ sinh trong lớp, lúc đầu Nana cũng không biết quan hệ của Orm Kornnaphat và Lingling Kwong. Lúc nghỉ trưa, cô ta nấu mì rồi lớn tiếng nói chuyện với hai ba người bạn, Lingling Kwong ở trong lớp đang học tiếng Anh, nhìn thấy họ nói chuyện lớn tiếng không chút kiêng nể.

Lingling Kwong cúi đầu đặt bút xuống, chuẩn bị đi lấy nước, Nana đẩy một nữ sinh ở bên cạnh mình, nữ sinh này nhấc chân, ly mì trong tay Nana rớt xuống, Lingling Kwong kêu lên, cả lớp đều quay đầu lại nhìn.

Mì vừa mới nấu... vẫn còn nóng, đổ lên đùi phải.

Dù trời mùa hè không mặc nhiều đồ nhưng cũng may vẫn còn cách một lớp vải quần đồng phục...

Lingling Kwong được Junji dẫn vào nhà vệ sinh, Junji run lẩy bẩy nói: "Không được rồi, đỏ hết rồi, đi lên phòng y tế."

Lingling Kwong lắc đầu, cô rất đau, mắt đỏ hoe: "Không sao đâu, bôi thuốc mỡ là ổn thôi."

Nếu như đi phòng y tế, nhất định bác sĩ sẽ hỏi xảy ra chuyện gì, một mảng da lớn như vậy cô biết nói thế nào, tự mình làm phỏng? Nếu như nói chuyện này với giáo viên... chỉ sợ mọi chuyện đều sẽ không có hồi kết.

Orm Kornnaphat cùng với Kanya và vài người đi chơi bóng trở về, khi đó Orm Kornnaphat thấp hơn Lingling Kwong một chút, cho nên không phục, trừ lúc đi ngủ thì đều đến sân vận động.

Một tay chuyền bóng mở cửa, lúc vào phòng, mấy bạn học ngồi hàng trước rất kỳ lạ, khẩn trương nhìn cô, Nana thì không biết nhưng bọn họ thì quá rõ quan hệ của Orm Kornnaphat và Lingling Kwong rất tốt.

Orm Kornnaphat hít hít mũi: "Móa, đứa nào không có tư chất như vậy, ở trong lớp ăn mì thu hút người khác."

Cô vừa vận động xong, đói không chịu nổi, ánh mắt nhìn về vị trí Lingling Kwong lại không thấy người.

Cô nghĩ có thể Lingling Kwong đi vệ sinh hoặc đi lấy nước cho nên tự mình mở cặp sách của Lingling Kwong. Lingling Kwong biết cô hay ăn cho nên thường bỏ đồ ăn vặt như kẹo sữa chua trong cặp sách.

Orm Kornnaphat đang ăn sữa chua thì ngoài cửa Lingling Kwong và Junji đi vào.

Lingling Kwong không cho Junji đỡ mình, cô cắn răng chịu đựng, cố tỏ ra không có chuyện gì đi vào trong phòng.

Orm Kornnaphat đang cùng Kanya nói về cuộc thi đấu, cô nhìn thoáng qua Lingling Kwong, vừa nhìn đã cau mày.

Mãi cho đến khi Lingling Kwong ngồi xuống xong, Orm Kornnaphat cũng không lên tiếng.

Giáo viên vừa vào, nhìn bảng đen lòe loẹt liền nhíu mày đi lau, Orm Kornnaphat quan sát Lingling Kwong từ trên xuống dưới, trái tim Lingling Kwong đập 'thình thịch thình thịch'.

Không biết vì sao, người khác đều không nhận ra cô khác lạ.

Thậm chí Kanya còn cười ha ha nhìn cô muốn uống sữa chua, nhưng cặp mắt của Orm Kornnaphat thì nhìn thấu, chỉ thoáng qua đã nhận ra cô là lạ.

Giáo viên đang giảng bài, Orm Kornnaphat trực tiếp đưa tay đẩy quần của Lingling Kwong lên, Lingling Kwong lập tức bắt lấy tay cô.
Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong nhỏ giọng: "Xảy ra chuyện gì?"

Lingling Kwong cúi đầu không dám nhìn: "Không có gì."

Orm Kornnaphat cười lạnh: "Không có chuyện gì sao mắt cậu đỏ lên? Chân đi không bình thường, ai ăn hiếp cậu?"

Lingling Kwong không nhắc lại, cô chăm chú nhìn bảng đen.

Thời điểm đó Orm Kornnaphat rất nóng nảy không giống như bây giờ dịu dàng như nước, cô bị thái độ đó của Lingling Kwong chọc tức, bùng nổ, chính xác là kích nổ, Lingling Kwong thì không nói câu nào, cứ như tảng đá. Cô nghiến răng nghiến lợi đá văng cái ghế, xoay người đi ra ngoài.

Giáo viên trên bục càng hoảng sợ, nói: "Em gì đó?!"

Làm gì?

Càng ngày càng vô pháp vô thiên.

Orm Kornnaphat không chỉ một mình cúp học mà còn chạy đến lớp kế bên quấy rầy chủ tịch hội học sinh, người ta bị làm phiền đến đầu hàng, dẫn theo cô lén chui vào phòng giám thị.

Vị này muốn điên lên: "Orm, cậu ngon quá, cậu có mẹ già chống lưng cho cậu, còn mình nếu bị phát hiện nhất định là bị xử liền."

Orm Kornnaphat nhìn chằm chằm màn hình: "Yên tâm đi, xảy ra chuyện gì mình gánh hết."

Cô nhất định phải xem đứa nào cả gan dám ăn hiếp Lingling Kwong.

Video ngay trước mặt.

Orm Kornnaphat nhìn thấy rõ ràng, sắc mặt cũng thay đổi, chủ tịch hội học sinh ở bên cạnh cô cũng là người quen, nhìn thấy sắc mặt cô tái mét, mắt đỏ bừng, sợ tới nuốt nước miếng.

"Orm, cậu không sao chứ?"

Orm Kornnaphat nhìn chằm chằm màn hình, ánh mắt lạnh lẽo: "Không sao."

Cô thì có chuyện gì?

Ha ha.

Sắp đến giờ tan học, Orm Kornnaphat mới trở về, cô sao chép lại đoạn video đó, tự mình đi đến cửa hàng bán đồ ăn nhỏ mua một tô mì cực lớn, nấu nước sôi, chờ tiếng chuông tan học vừa vang lên, tất cả mọi người đều đi ra ngoài, chỉ có mình cô cầm tô mì trong tay đi về hướng phòng học.

Giáo viên nhìn ra ánh mắt là lạ của Orm Kornnaphat liền: "Orm Kornnaphat, em làm gì đó?"

Lingling Kwong đang cúi đầu nhìn Junji thoa thuốc mỡ trên đùi, nghe thấy giáo viên la lên, cô liền ngẩng đầu nhưng đã chậm.

Orm Kornnaphat đi thẳng đến chỗ Nana, cô vỗ vai Nana, Nana hoảng sợ ngẩng đầu nhìn, tay cô chợt run run tô mì đổ lên đùi Nana: "Á, xin lỗi nha, tay bị run."

Tiếng khóc, tiếng la, tiếng hét...

Ồn ào...

Nửa tiếng sau.

Orm Kornnaphat bị mời phụ huynh.

Bình thường ở tiểu học, cô đánh nhau quậy phá thành thói quen, đa phần đều là Dew nghe điện thoại, lần này vừa bắt máy là bị hiệu trưởng gọi đến, bà biết nhất định chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Lingling Kwong đứng ở bên ngoài văn phòng, cô không biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy giọng tức giận của Dew, người luôn yêu thương Orm Kornnaphat nhất, Orm Kornnaphat không nói một lời cũng không giải thích.

Nana khóc thành lệ nhân, từ nhỏ đến lớn chưa bao bị ấm ức như vậy, đùi bị thương đã nhanh chóng xử lý, cũng cách một lớp quần áo hơn nữa xem ra Orm Kornnaphat dù có chuẩn bị cũng không tàn nhẫn như lần Nana làm với Lingling Kwong.

Dew xin lỗi phụ huynh người ta cả nửa ngày, muốn bồi thường, phụ huynh nhà bên kia cũng biết địa vị của Kornnaphat gia, con gái vẫn còn muốn tiếp tục học tới cấp ba ở chỗ này cho nên có thể nói được gì, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Vốn dĩ cho rằng mọi chuyện sẽ kết thúc. Không ngờ đến cuối cùng, giáo viên hỏi Orm Kornnaphat một câu: "Em có biết mình làm sai không?"

Từ đầu đến cuối Orm Kornnaphat đều im lặng lúc này bất ngờ đôi mắt đỏ lên, quay đầu qua giận dữ nhìn Nana, ở trước mặt mẹ mình nói: "Má nó, sau này còn dám đụng tới cậu ấy thử xem."

Câu nói này làm cho những người lớn ở trong phòng bối rối.

Orm Kornnaphat dù làm càn nhưng miệng chưa từng nói những điều không sạch sẽ.

Dew nghe ra vấn đề trong đó, bà kéo Orm Kornnaphat qua hỏi:

"Con bé đó động ai?"

Lúc trước, cho dù bị giáo viên răn dạy thế nào đi nữa, bị Dew trách mắng thế nào đi nữa, Orm Kornnaphat đều không có phản ứng gì, nhưng hôm nay, nước mắt ngay lập tức chảy xuống, cắn môi không nói, ra sức nhìn chằm chằm Nana.

Nana sợ tới không dám khóc nữa.

Chuyện Kornnaphat tổng muốn tra, có gì mà không tra được?

Đến tối, cả nhà Nana xem video, im lặng không nói một lời, mẹ Kwong cũng tới, mắt bà đỏ bừng, nhìn thấy con gái ở trong video dù bị bỏng nhưng vẫn cắn răng không nói, giả vờ như không hề xảy ra chuyện gì, bà đau lòng muốn chết.
Chuyện tiếp theo thì cần người lớn giải quyết.

Lúc Orm Kornnaphat từ văn phòng đi ra, Lingling Kwong nhìn chằm chằm nhưng Orm Kornnaphat không hề quan tâm, chỉ dành một cái liếc mắt cho Lingling Kwong rồi rời đi.

Lingling Kwong đuổi theo vài bước, sau đó cô đứng lại, muốn gọi nhưng gọi không thành tiếng.

Suốt một tháng, Orm Kornnaphat không làm gì khác ngoài việc xử lý những đứa ăn hiếp Lingling Kwong, từ đầu đến cuối không để sót một tên nào.

Cho dù cứng cựa như Cho Hosook, là cổ đông lớn của Kornnaphat gia, Dew sau khi nghe Orm Kornnaphat nói thì chỉ thản nhiên trả lời: "Chuyện con nít các con tự mình giải quyết."

Bà là ai? Từ sớm bà đã nhìn ra con gái đối xử khác thường với Lingling Kwong, mặc dù tuổi còn nhỏ, tính tình không dễ chịu nhưng bảo vệ người phụ nữ của mình còn phải dựa vào bà mẹ này à?

Trước khi ra tay Orm Kornnaphat luôn nhận thức rõ một điều và dựa vào đó mà hành động. Ăn hiếp cô thì được một khi ăn hiếp Lingling Kwong thì chỉ có tìm đường chết.

Nhưng trong khoảng thời gian đó cô vẫn không để ý tới Lingling Kwong.

Mãi cho đến một ngày, Lingling Kwong làm xong bài tập, cô cầm lấy điện thoại dốc hết can đảm gọi cho Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat lười biếng nói: "A lô?"

Lingling Kwong im lặng, cứ cầm lấy điện thoại, tim thì đập rộn lên.

"Lại không nói chuyện? Sau này mình dứt khoát không gọi cậu là Lingling nữa, gọi là nhỏ câm điếc luôn." Orm Kornnaphat cười nói, đến cuối cùng cô vẫn không thể nhẫn tâm.

Từ nhỏ đã như vậy, cô luôn kiêu ngạo ngang ngược với người khác nhưng lại rất kiên nhẫn với Lingling Kwong.

Lúc Orm Kornnaphat chạy đến nhà Lingling Kwong thì Lingling Kwong đang ăn bánh chẻo đông lạnh, Orm Kornnaphat tất nhiên cướp sạch hết bánh chẻo, sau đó nằm vỗ bụng chơi đùa.

Lingling Kwong lấy hộp thuốc trong phòng ra, ngồi xổm xuống bên cạnh Orm Kornnaphat, cẩn thận giúp người này thoa thuốc.

Thuốc mỡ lành lạnh được Lingling Kwong cẩn thận xoa xoa, còn nhẹ nhàng thổi thổi, mùi hương như hương hoa lan phả vào mặt, Orm Kornnaphat cảm giác khóe miệng bỗng tê tê, loại cảm giác là lạ chưa từng trải qua.

Orm Kornnaphat hoang mang, lúc đầu còn an nhàn thảnh thơi bắt chéo chân không thèm nhúc nhích.

Lingling Kwong thì rất đau lòng, giọng cô khàn khàn hỏi:

"Đau không?"

Vết bầm đen này khi còn nhỏ thường xuyên nhìn thấy trên đùi trong của Orm Kornnaphat, lúc đầu sẽ không đau nhưng càng về sau càng đau âm ỉ.

Orm Kornnaphat im lặng, cô vẫn còn đang ở trong trạng thái thất thần mờ mịt, cảm giác cơ thể có gì đó khác lạ.

Lingling Kwong cho rằng Orm Kornnaphat còn giận, cô suy nghĩ sau đó lấy hết can đảm kéo ống tay áo của Orm Kornnaphat: "Cậu còn giận?"

Lingling Kwong cho rằng người này còn đang tức giận, cô suy nghĩ một lúc rồi lấy hết can đảm kéo ống tay áo của người này, nói: "Cậu còn giận?"

Lúc này Orm Kornnaphat mới xoay người nhìn Lingling Kwong.

Lingling Kwong yếu đuối ngồm xổm trước mặt cô, trong đôi mắt lóng lánh nước mắt, đầy vẻ dịu dàng, trên người tỏa ra mùi thuốc cùng với mùi hương đặc trưng của thiếu nữ.

Orm Kornnaphat im lặng, cô nhìn Lingling Kwong nghiêm túc hỏi: "Cậu quyến rũ mình?"

Sau này lớn lên Lingling Kwong vẫn không chịu nổi những lần đùa giỡn của Orm Kornnaphat, càng miễn đến lúc cô còn nhỏ.

Mỗi lần Lingling Kwong đỏ mặt thì cổ và lỗ tai cũng nhuốm đỏ bởi vì làn da quá trắng.

Orm Kornnaphat nhìn thấy tâm tình vui vẻ, cô ngồi thẳng người, cười tít mắt nhìn Lingling Kwong, sát đến gần. Lingling Kwong theo bản năng trốn tránh thì người này chu miệng, ấm ức nói: "Cậu có lương tâm không hả, có nhìn thấy người mình đầy thương tích là vì ai không?"

Vừa nhắc tới 'vết thương' Lingling Kwong liền khẩn trương nhìn Orm Kornnaphat: "Trên người còn chỗ bị thương nữa?"

Những chỗ Lingling Kwong có thể nhìn thấy là khóe mắt và khóe miệng.

"Đúng rồi." Orm Kornnaphat vừa nói vừa kéo kéo cổ áo, lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện: "Ở đây." sau đó kéo rộng cổ áo ra: "Còn bên này, bên này ~", cô thành công nhìn thấy mặt Lingling Kwong hoàn toàn đỏ bừng, cười lớn.

Tâm tình của cô tốt hơn nhiều, nằm ngửa trên sofa tiếp tục vỗ bụng.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì nhưng từ bé đã vậy, cô sẽ bảo vệ Lingling Kwong rất kỹ, không ai được phép đυ.ng tới.

Hồi còn nhỏ ơi là nhỏ, trong tiểu khu có một bé trai lấy món đồ chơi Lingling Kwong thích nhất ném vào trong vũng bùn, còn đẩy Lingling Kwong nhưng lại để Orm Kornnaphat nhìn thấy, hậu quả Orm Kornnaphat suýt chút nữa cắn rớt tay con nhà người ta.

Người ta luôn nghĩ khi trưởng thành sẽ đỡ hơn chỉ là không ngờ tới, Orm Kornnaphat càng lớn ngược lại càng táo tợn hơn.

Orm Kornnaphat ngâm nga bài hát, lúc đó nhạc của Chu Kiệt Luân rất phổ biến, cô thích nhất là bài 'Tình yêu đơn giản'.

(Truyện gốc Trung Quốc nên nhạc của Chu Kiệt Luân)

-Thực sự chẳng biết nói tại sao đây

Anh lại thành người chủ động như vậy

Nếu yêu một người rồi thì điều gì cũng đáng làm thôi

....

Lingling Kwong ở bên cạnh vừa thu dọn bàn vừa nhìn hai mí mắt của người này dính lại với nhau, nhỏ giọng hỏi: "Đêm nay ở lại đây nha?"

Orm Kornnaphat gật đầu, cô lật người, ôm eo Lingling Kwong: "Tụi mình tắm chung nha."

Hồi nhỏ hai người thường xuyên được bỏ chung một bồn tắm, khi đó, đều là con nít thích chơi nước, Orm Kornnaphat nhớ rõ những con vịt nhỏ của Lingling Kwong.

Nhưng chẳng biết sao bắt đầu từ năm trước Lingling Kwong sống chết cũng không muốn cùng cô tắm, nói sao cũng không đồng ý, dáng vẻ cắn môi kiên trì khiến cho Orm Kornnaphat hết cách,

Lingling Kwong không để ý tới Orm Kornnaphat, cô đi nấu canh cho Orm Kornnaphat bởi vì cô biết người này thích ăn canh thịt bò, cũng cất công học nấu tuy tay nghề không tốt nhưng lần nào người này cũng ăn sạch.

Đến buổi tối, Orm Kornnaphat bừng bừng sức sống, cầm điện thoại cùng mấy ranh con kia kêu bè gọi phái bắt đầu lên mạng chơi trực tuyến.

Nhiều năm qua Lingling Kwong sẽ làm bài tập ở trong tiếng kêu gào kia, cô đã sớm thành thói quen, chỉ cần Orm Kornnaphat ở đây, ở cùng cô, đừng nói ồn ào, cho dù người này không làm gì, chỉ cần nhìn cô cũng đã vui vẻ.

Orm Kornnaphat học hành không giỏi, nhưng chơi game thì còn giỏi hơn cả con trau, tay thì hoạt động rất nhanh miệng thì bất mãn la:

"Kanya, cậu đem bảo mẫu tới chưa? Sữa mình đâu, không thấy mình sắp chết à?"

Ở bên kia, Kanya hào hứng: "Lão đại, chị luôn nói bảo mẫu của tụi này không tốt mà nhỉ? Sao vậy? À Jeab đội trưởng đội bóng rổ chị có ấn tượng không?"

Orm Kornnaphat: "Chi?"

Kanya: "...Thì mỹ nữ siêu xinh đẹp kia á, cô ấy nói muốn tham gia, sau này trở thành thành viên cố định của nhím mình."

Orm Kornnaphat không có ấn tượng gì, khả năng ghi nhớ của cô bình thương, người để cho cô nhớ thì cũng quá ít.

Lingling Kwong nãy giờ chuyên tâm làm đề toán chợt ngẩng đầu lên nhìn Orm Kornnaphat.

Jeab rất nhanh tham gia, giọng ngọt ngào: "Hey, Orm!"

Orm Kornnaphat thuận miệng hùa theo, sau khi đánh 2 vòng, vùng chân mày của cô giãn ra: "Jeab khá nha, kỹ thuật không tệ."

Sau khi đánh xong, mấy người họ thả lỏng, trò chuyện vài câu, dường như Jeab rất có hứng thú với Orm Kornnaphat, các cô còn hẹn hôm sau sẽ cùng nhau chơi tiếp.

Lingling Kwong im lặng một lúc, cô nhìn Orm Kornnaphat nói: "Đi tắm đi, mình chuẩn bị nước cho cậu rồi."

"Ừm ừm ừm ~"

Orm Kornnaphat nhìn hoa hồng của Jeab gửi tới trên màn hình, cô cười nói: "Nữ sinh bây giờ đều như vậy sao?" Cô lắc lắc cổ, để điện thoại xuống đi tắm.

Lingling cực kỳ hiểu rõ người này, biết người này thích đẹp cho nên thả nước hoa hồng vào bồn tắm, rất thơm.

Lúc Orm Kornnaphat tắm xong đi ra, cô càng hoảng sợ khi thấy Lingling Kwong cầm điện thoại của cô, tay lướt rất nhanh, giống như đang chơi game.

Khóe môi của cô giương lên bởi vì nhìn thấy Lingling Kwong chơi bắn trứng, trò này trước đây Lingling Kwong xem thường nhất, Lingling Kwong cảm thấy vừa lãng phí thời gian vừa hao sức, trước giờ xem cũng không xem, nhưng hôm nay... người này đang làm gì đây?

Lingling Kwong ngẩng đầu thản nhiên nhìn Orm Kornnaphat nói: "Rất đơn giản."

Orm Kornnaphat:...

Cái gì vậy?

Đơn giản??? Đối với người chơi Khắc Kim mà nói quả là một vũ nhục cực lớn.

Cô chạy tới, ghé sát Lingling Kwong nhìn Lingling Kwong chơi: "Lingling, sao cậu lại chọn bác sĩ? Đây là bảo mẫu á, vô dụng lắm."

Lingling Kwong thản nhiên, tay cô lướt rất nhanh vượt qua các chốt, thậm chí so với một tay chơi lão luyện như Orm Kornnaphat còn giỏi hơn, cô chơi một hồi, hỏi: "Ngày mai mình chơi chung với cậu."

Đầu của Orm Kornnaphat giống như con quay, má ơi, cùng chơi với Lingling Kwong là mộng tưởng nhân sinh của cô.

Lingling Kwong thở dài, giống như còn đang băn khoăn.

Orm Kornnaphat sốt ruột: "Sao? Mỗi ngày chơi một tiếng, không tốn nhiều thời gian của cậu đâu."

Đừng nói là đổi ý nha?

Lingling Kwong chỉ nhẹ nhàng nói: "Jeab..."

Còn chưa nói hết câu Orm Kornnaphat đã vung tay: "Ha ha ai mà quan trọng hơn Lingling nhà chúng ta chứ, để mình nói với Kanya đá cô ấy ra, để cô ấy đi tìm người khác tạo thành đội."

Thời điểm đó Orm Kornnaphat ngây thơ non nớt cỡ nào, cô vội vàng vui vẻ hoàn toàn không nhìn thấy khóe môi Lingling Kwong giương lên.

Cho nên có những thứ từ khi còn bé xíu đã định rồi.

Ví dụ như hình thức vận hành trong gia đình, lời nói của ai mới được tính.

Năm lớp 8 gió êm sóng lặng, Lingling Kwong học xong sẽ chơi game, cô cũng lợi dụng điểm này kéo Orm Kornnaphat dần dần trở về với sách vở.

Đến lớp 9.

Orm Kornnaphat nghe Dew thuận miệng nói với mình: "Trường con có mấy người được xuất ngoại du học, mẹ nghe Kwong mẹ nói Lingling bên đó có thể...."

"Không thể nào." Không chờ mẹ mình nói xong, Orm Kornnaphat trực tiếp ngắt lời, cô chỉnh lại cổ áo: "Cậu ấy không đi đâu."

"Tại sao?" Dew nhìn con gái, bà không biết con mình dựa vào đâu mà chắc chắn đến vậy. Điều này liên quan đến tương lai sau này, mặc dù mẹ Kwong không nói rõ nhưng từ trong ánh mắt của bà ấy bà có thể thấy: bà ấy rất muốn để con gái xuất ngoại. Hơn nữa Lingling Kwong luôn nghe lời, kiểu gì cũng sẽ không từ chối.

Orm Kornnaphat thản nhiên không cảm xúc "Lingling không rời khỏi con, từ nhỏ tụi con chưa từng xa nhau."

Với tính cách của Lingling xuất ngoại chẳng khác nào để người ta ăn hiếp?

Orm Kornnaphat nói đúng.

Kwong gia.

Kwong mẹ nhìn Lingling Kwong với ánh mắt không thể tin nổi:
"Lingling, con nói cái gì?"

Trước mặt Lingling Kwong là phiếu điểm của mấy năm nay, bây giờ thành tích của cô tuyệt đối là số 1. xuất ngoại cũng không cần Kwong mẹ tìm mối quan hệ, điều kiện đều đủ rồi.

Lingling Kwong cúi đầu: "Con không đi."

Kwong mẹ nhìn chằm chằm con gái mình: "Tại sao?"

Bà hiểu con mình.

Trước đây chính con mình cũng rất hy vọng trốn khỏi nơi này, thoát khỏi căn nhà này.

Bây giờ xuất ngoại, có thể bắt đầu cuộc sống mới, các phương diện đều độc lập, đồng thời con gái bà rất ưu tú, mấy năm nay gần như bà không quan tâm bài tập của con, nhưng con bà ở trường vẫn rất xuất sắc.
Lingling Kwong cúi đầu, rất kiên định lặp lại: "Con không đi."

Kwong mẹ nóng nảy: "Hiệu trưởng cố ý gọi điện thoại cho mẹ, đây không phải chuyện con muốn đi hay không, con vẫn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện cần mẹ..."

Bà còn chưa nói hét Lingling Kwong đã ngẩng đầu nhìn mẹ mình: "Mẹ."

Kwong mẹ giật mình.

Lingling Kwong nhìn vào mắt mẹ mình nói: "Mấy năm nay, mẹ chưa từng quan tâm con, vậy bây giờ cũng đừng quan tâm, con nhất định sẽ không đi."

Thời điểm đó Lingling Kwong rất gầy, cơ thể nhỏ bé yếu ớt khiến người ta nhìn thấy liền đau lòng, nhưng khi nói ra câu này Kwong mẹ đã hiểu, con gái không nói đùa.

Buổi chiều tiết thể dục.

Orm Kornnaphat ngồi trên xà đôi, mỉm cười nhìn Lingling Kwong: "Lúc mẹ mình nói với mình, mình biết ngay mà, Lingling sẽ không đi."

Lingling Kwong nhìn chằm chằm Orm Kornnaphat, hỏi: "Tại sao?"

Ánh mặt trời có chút chói mắt, Orm Kornnaphat đưa tay che mắt nói:

"Bởi vì bên đó không có mình, sao cậu có thể đi, cậu đi ai chăm sóc cậu? Ai ở bên cậu?"

Một cái cớ rất đàng hoàng, giọng cũng rất phách lối.

Nhưng Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat mỉm cười, Orm Kornnaphat từ trên xà đôi nhảy xuống, cô giơ tay: "Đi, mình đói bụng rồi, chúng ta đi mua đồ ăn."

Ánh mặt trời rạng rỡ kéo dài bóng của hai người.

Orm Kornnaphat nắm tay Lingling Kwong chậm rãi đi trong sân trường,khi đó đang tuổi dậy thì, mỗi ngày vận động quá nhiều, cả ngày giống như Thao Thiết*, ăn cỡ nào cũng không no.

*Thần thoại Trung Hoa như sách Sơn Hải Kinh và Tả truyện thì thao thiết là một trong "Tứ hung" gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng.

Hai người mua bánh mì, Orm Kornnaphat không kịp đợi liền dùng miệng xé bao, há miệng cắn.

Lingling Kwong dùng khăn giấy giúp người này lau miệng rồi nhìn người này ăn rất vui vẻ, bản thân cũng cười theo.

Nghỉ hè lớp tám, cũng đồng nghĩa với chia ly.

Đêm đó Orm Kornnaphat gọi video với Lingling Kwong, Lingling Kwong luôn cúi đầu không dám nhìn Orm Kornnaphat bởi cô sợ chỉ cần ngẩng đầu nước mắt sẽ chảy xuống.

Orm Kornnaphat cũng trầm tư, tùy tiện trò chuyện đôi câu rồi cúp máy.

Ngay khoảnh khắc cuộc gọi dừng lại, laptop của Lingling Kwong đã ướt một mảng, cô cúi đầu, dường như cả người không còn sức lực để gõ:

-Orm, đừng đi.

Đừng rời đi.

Cô chịu không nổi.

Rõ ràng kỳ nghỉ không dài, cô cũng tự mình đăng ký và sắp xếp học rất nhiều lớp, nhưng khoảnh khắc đó cô vẫn rất khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #lingorm