12
Orm từ khi Lingling xảy ra chuyện liền hướng bệnh viện xin nghỉ mấy ngày, không ngủ không nghỉ canh giữ bên giường bệnh Lingling, nói chuyện với cô, lau người cho cô, không có biết mệt mỏi.
Mắt thấy làm xong phẫu thuật đã hai ngày hai đêm mà Lingling vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Orm trong lòng bắt đầu thấp thỏm bất an, thật sợ hãi cô ấy cứ thế biến mất khỏi đời này, nàng nghĩ đến cảm thấy đau lòng vô cùng.
Sonya về nhà Lingling đổ đồ giặt quần áo, lúc đến bệnh viện nhìn thấy Orm trước sau như một cứ ngồi bên giường, mắt thấy nàng từ từ tiều tụy đúng là không đành lòng.
"Bác sĩ Kornnaphat, cũng đã hai ngày hai đêm cô đều chưa có ngủ, tiếp tục như vậy thân thể cô khẳng định không chịu nổi, tối hôm nay đến lượt tôi canh chừng đi. Cô về nghỉ một chút được không? Lingling nếu như tỉnh lại tôi lập tức thông báo cho cô đầu tiên có được hay không?"
Orm vẫn kiên trì không chịu đi, lắc lắc đầu, Sonya thấy thực sự không khuyên nổi nàng, không thể làm gì khác hơn là ra ngoài mua thức ăn đến ăn cùng nàng. Ăn xong, Sonya lẳng lặng đóng cửa lại rời đi.
Thông qua mấy ngày nay quan sát, Sonya từ bên trong nội tâm bội phục bác sĩ Kornnaphat, trước đó Lingling như thế hờ hững, mà nàng vẫn đối với Lingling không rời không bỏ, có thể được một người như vậy yêu thích Lingling đúng là có phúc khí, chờ cậu ấy tỉnh lại nhất định phải cố gắng gõ đầu gỗ cho tốt, bạn gái như thế ngàn vạn lần để để mất, nếu không tuyệt đối đó chính là tổn thất nhất lớn nhất trong đời cậu ấy!
Hàng ngày Orm ngồi bên cạnh Lingling đọc một ít tin tức cho cô ấy nghe, hôm nay đột nhiên nghe được cửa phòng bệnh mở ra, nàng quay đầu nhìn thấy một đôi vợ chồng đứng ở cửa nhìn xung quanh. Người nữ liếc mắt nhìn Orm vừa liếc nhìn số phòng bệnh: "Không sai a, Sonya nói với chúng ta chính là nơi này. Thật không tiện hỏi một chút, xin hỏi Lingling Kwong nằm phòng bệnh này phải không ?"
"Dạ là nơi này, hai bác là ?"
"Há, chúng ta là cha mẹ của nó !"
Nghe được đây đúng là phòng bệnh của con gái, ba Kwong mẹ Kwong đóng cửa đi vào nhìn thấy trên giường bệnh là nữ nhi bảo bối, mẹ Kwong một thoáng không khống chế được ôm Lingling khóc lên: "Bảo bối, ba mẹ từ Mỹ chạy về xem con đây, con tỉnh dậy nhìn mẹ đi con ? Ta còn muốn chờ con dẫn con dâu về ra mắt, con không thể nói mà không giữ lời, con sẽ không tàn nhẫn để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chứ?"
Ba Kwong ở bên cạnh an ủi mẹ Kwong đang bi thương, ông đột nhiên nhớ tới Orm còn ở bên cạnh đây, liền hỏi: "Thật không tiện, mới vừa quên hỏi cô, cô là đồng sự của Lingling sao? Thật sự phiền phức cô mấy ngày nay nhờ có cô chăm sóc"
"Thưa bác con không phải đồng sự của Lingling, con là bác sĩ phụ trách cũng là bằng hữu của Lingling, con họ Kornnaphat."
Mẹ Kwong ở một bên nghe được mấy câu nói của Orm, bà cố gắng nhớ lại, con gái bọn họ ở Thái Lan ngoại trừ Sonya thì cũng không nghe nó nhắc đến bạn nào khác, mà người này lại không phải đồng nghiệp.
Lại nói nàng là bác sĩ vì sao không mặc đồng phục còn ngồi ở đây canh giữ con gái bà mà không phải Sonya ở bên cạnh? Đột nhiên bà nghĩ đến cái gì đó, bắt đầu tinh tế quan sát Orm
Tuy rằng thấy sắc mặt nàng có mấy phần tiều tụy, thế nhưng vẫn không giấu được sắc đẹp trời sinh, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, vóc người mà lại vừa đúng có thể nói là lung linh huyền ão. Xem bề ngoài chính là loại cô nương tốt tính, lại làm bác sĩ, nghề nghiệp tốt, cùng con gái bà phối thật xứng đôi! Mẹ Kwong ở trong lòng không khỏi tán thưởng ánh mắt Lingling, thật biết chọn lựa nha.
Orm bị đánh giá có chút không dễ chịu, hai tay cũng không biết đặt chổ nào, nguyên lai gương mặt tái nhợt tự nhiên có chút hồng hồng. Cũng còn tốt lúc này Sonya đến đánh vỡ tình cãnh lúng túng.
"Chú, dì tới rồi, nguyên lai con cũng không định nói với hai người, nhưng lần này thực sự quá nghiêm trọng, mặc kệ sẽ bị Lingling mắng con cũng phải thông báo"
Mẹ Kwong nắm tay Sonya kích động: "Con nếu như không cho chúng ta biết, chúng ta mới tức giận đây. Tiểu tử này sau khi tỉnh lại xem ta như thế nào trừng trị nó, chuyện gì cũng gạt chúng ta, cũng còn tốt ở Thái Lan có con trông chừng nó, không phải vậy chúng ta đúng là không yên lòng. Có nghe hay không, tỉnh dậy đi con heo lười kia"
Lingling tựa hồ nghe được mẹ Kwong đang mắng mình, ngón tay của cô nhúc nhích một chút. Orm liếc mắt nhìn thấy hưng phấn đứng lên đi ra ngoài, chỉ thấy đôi mắt Lingling cũng chậm chậm mở ra, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Orm bởi gì mấy ngày qua xin nghỉ nên cũng không thể kiểm tra cho cô, nàng đi ra ngoài gọi bác sĩ Punyapat đang làm nhiệm vụ lại đây. Sau khi trở lại phòng bệnh nhìn thấy ba Kwong mẹ Kwong, Sonya ba người cao hứng vây quanh giường bệnh của Lingling, nàng liền lẳng lặng đứng ở cửa nhìn nhưng không có đi vào.
Bác sĩ Punyapat kiểm tra toàn bộ cho Lingling một lần, nhìn kết quả biểu hiện đã không còn gì đáng ngại, vượt qua giai đoạn nguy hiểm, chỉ cần ở bệnh viện tu dưỡng mấy ngày là có thể về, nghe được kết quả này Orm yên lặng rời khỏi phòng bệnh.
Lingling vừa tỉnh lại liền bị Sonya cùng mẹ của cô ở bên cạnh ầm ĩ không chịu được, cô mới nói: "Hai người có thể hay không dừng lại, con là bệnh nhân bị hai người ầm ĩ đến đau đầu"
Mẹ Kwong dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm con gái mình: "Không phải là do con tỉnh lại nên chúng ta vui mừng hay sau, con hù chết ta rồi, mẹ chỉ có một đứa con gái, vạn nhất có chuyện gì ta và ba con biết làm sao ?"
Nói câu này đôi mắt mẹ Kwong đã ửng đỏ, bà đúng là đau lòng con gái, Lingling nhìn mẹ như thế trong lòng cũng không dễ chịu gì. Một lát sau, mẹ Kwong tâm tình hòa hoãn lại, đột nhiên bốn phía bà nhìn một vòng: "Ồ, con dâu ta đâu, mới vừa rồi còn gọi bác sĩ, làm sao không trở về a?"
"Cái gì mà con dâu ?" Lingling nghi ngờ nói.
"Chính là cái người canh giữ bên giường con hai ngày hai đêm, bác sĩ Kornnaphat đó! Nếu như không phải vợ của con làm sao sẽ một tấc không rời. Ta có nghe Sonya nói cô ấy không ngủ không nghĩ chăm sóc cho con. Còn muốn gạt ta, làm sao thoát khỏi pháp nhãn của ta được"
Lingling liếc nhìn Sonya một chút, Sonya vô tội nói: "Mình không có nói gì với dì đâu, mình chỉ nói sự thật mà thôi, sự thật đó! Lingling, bác sĩ Kornnaphat hai ngày nay đều canh bên cạnh cậu, mình muốn thay phiên chăm sóc cậu nhưng cô ấy không chịu"
Thấy Lingling cúi đầu không lên tiếng, Sonya tiếp tục giáo dục: "Bác sĩ Kornnaphat người ta đối với cậu như vậy, cậu vẫn cứng miệng cái gì. Cậu tính cái gì mình không muốn biết, cậu nghĩ cậu vĩ đại lắm sao? Cậu có nghĩ tới trong lòng bác sĩ Kornnaphat đến tột cùng là muốn cái gì không? Thông qua lần này cậu bị thương mình thật sự nhìn thấy cô ấy đối với cậu yêu như thế nào, không thể nghi ngờ. Chính cậu cố gắng nghĩ lại đi,đừng đợi đến khi mất đi mới hối hận, hạnh phúc là dựa vào chính mình tranh thủ! Lời nói vậy thôi, cái kia mấy ngày nay đều là bác sĩ Kornnaphat lau thân thể cho cậu, thân thể cậu cũng đã bị bác sĩ Kornnaphat nhìn thấy, vậy cậu gọi cô ấy phụ trách đi, haha!"
(ngươi cho rằng bây giờ là cổ đại sao, liếc mắt nhìn liền phụ trách)
Orm xế chiều sau khi rời phòng bệnh trước hết về nhà, nàng cảm giác như trút bỏ nỗi lo lớn. Hai ngày trước chỉ lo cho Lingling không biết có tỉnh lại hay không mà không thể ngủ được, hiện tại rốt cục có thể ngủ an giấc rồi. Orm vừa dính vào giường lập tức ngủ, mấy chuyện khác không suy nghĩ nhiều.
Này ngủ một giấc là đến sáng hôm sau, nàng rời giường đánh răng rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ, đổi quần áo lái xe về bệnh viện trả phép.
Mới vừa vào cửa lớn của bệnh vừa vặn gặp mẹ Kwong từ bên ngoài mua bữa sáng trở về. mẹ Kwong thấy Orm, bà đi lên trước kêu một tiếng: "Con dâu", đột nhiên ý thức được có chút không thích hợp, lập tức đổi giọng xưng hô bác sĩ Kornnaphat.
Orm nghe bà gọi danh xưng kia hiển nhiên là thất thần, còn tưởng rằng bà gọi sai người. Nhưng nhìn thấy bà đang hướng nàng đi tới, nàng cũng kêu một tiếng dì.
Mẹ Kwong cười híp mắt: "Bác sĩ Kornnaphat, ngày hôm qua Lingling tỉnh rồi sao không thấy con đến, chúng ta còn chưa kịp nói cám ơn với con. Như vậy đi, chờ Lingling xuất viện, chúng ta người một nhà mời con ăn bữa cơm cảm tạ, con thấy thế nào? Con ngày nào đó rảnh rỗi thì nói ta biết, ta cho Lingling sang đón con, có được không ?"
"Thưa không cần, không có gì đâu, đây là chức trách của con. Tâm ý của bác con xin nhận, con còn có việc, con đi trước, dì, tạm biệt". Mẹ Kwong chưa nói tiếp Orm đã lập tức trở về phòng làm việc của mình.
Mẹ Kwong vừa đi vừa nghĩ có lẽ con gái bà đắc tội với con dâu rồi, bà trở lại phải cố gắng giáo dục một phen, tình tình Lingling giống ba nó, không nhanh không chậm, thực sự là gấp chết người ta, con dâu tốt như vậy lại từ chối là sao.
Sau khi về phòng bệnh, mẹ Kwong một mặt nghiêm túc nói với Lingling: "Con nhóc, mẹ hỏi con có phải chọc giận con dâu hay không, ngày hôm qua con tỉnh lại nó liền đi. Ta mới vừa gặp nó nói nó khi nào có thời gian ăn cơm, con dâu khước từ, con nói xem con chả ra gì..."
"Mẹ, con nói bao nhiêu lần, cô ấy không phải vợ con, mẹ đừng hủy hoạn danh tiếng người ta". Lingling nghe mẹ mình cứ gọi một tiếng con dâu, hai tiếng con dâu, chính mình cũng cảm thấy ngượng ngùng a.
"Con còn giấu ta chuyện gì, ta hỏi con có phải cô ấy là người lúc trước con nói con thích phải không ?"
"Dạ đúng"
Mẹ Kwong nghe xong con mắt sáng ngời: "Ta liền biết, ta xem con chuẩn không cần chỉnh, ánh mặt cũng không tệ. Con chẳng lẽ còn chưa tỏ tình ? Người ta đều như thế lao tâm lao lực vì con, con lẽ nào còn không rõ tâm ý của người ta. Ta lấy thân phận mẹ của con ra lệnh con mau mau ra tay chủ động có biết chưa? Ta mặc kệ, trước khi ta trở về Mỹ, con phải mang con dâu về đây, không phải vậy ta không loại trừ khả năng sẽ ở lại đây một thời gian"
Lingling bị hàng loạt giọng điệu công kích của mẹ Kwong không hề có chút sức lực chống đỡ, bất quá cẩn thận ngẫm mẹ nói cũng không phải không có đạo lý.
Kỳ thực khoảng thời gian cô hôn mê, mặc dù trong trạng thái ngủ say, thế nhưng Orm nói mỗi một câu cô đều nghe được, cô cũng biết tâm ý của nàng. Cũng chính nhờ nàng ngày đêm ở bên tai nói chuyện, dù cho là đọc tin tức hay kể một vài chuyện, nghe được giọng nói đó cô thật sự muốn mở mắt ra nhìn thấy nàng. Cũng chính vì nàng cô mới có ý chí tỉnh lại, là nàng cho cô dũng khí cùng sức mạnh.
Trải qua lần sinh tử này cô càng rõ hơn vị trí của Orm trong lòng mình, cô không muốn bỏ qua nàng, không muốn vì kiêng kỵ cảm nhận của người mà khiến mình từ bỏ người mình yêu thương. Cho dù Fluke có trách cứ, có trở mặt với cô đi nữa cô lần này nhất định phải theo đuổi tình yêu của mình.
Cô thầm hạ quyết tâm phải bày tỏ lòng mình với Orm, thế nhưng từ sau khi mình tỉnh lại Orm không có vào phòng bệnh, mỗi lần kiểm tra đều là bác sĩ Punyapat phụ trách, Sonya cũng thay cô hỏi dò xem Orm có đến bệnh viện đi làm hay không. Nhưng sau đó biết được chính là sau khi mình tỉnh lại nàng ấy đã trả phép, vậy chẳng lẽ là tránh né mình? Ai, cũng trách mình nhu nhược, tổn thương trái tim Orm
Mỗi ngày Lingling ở trong phòng bện ngơ ngác nhìn ra cửa, ban đầu ngóng trông chờ đợi đến cuối cùng là mấy lần thất vọng, người người qua lại nhưng cũng không có bóng dáng người mà cô muốn gặp. Muốn biểu lộ cũng không có cơ hội, ngẫm lại vẫn là chờ sau khi xuất viện đi.
Orm kỳ thực nhiều lần đi qua phòng Lingling, nhưng nàng khắc chế chính mình không đi vào, liền ngay cả công đoạn kiểm tra cuối cùng cũng chuyển giao cho bác sĩ Punyapat, sau đó mỗi lần kiểm tra nàng lại tìm hiểu thông tin từ bác sĩ Punyapat.
Chính là bây giờ hai người thân ở cách một phòng nhưng cảm giác cách xa nhau vạn dặm, có chút tư vị tương tựa như người ở đầu sông ta ở cuối sông. Lingling mấy ngày nay ở trong phòng bệnh cũng không dễ chịu gì, mỗi ngày bị mẹ và Sonya ở bên tai lải nhải. Mẹ Kwong truyền thụ cho cô bí tịch truy người, lỗ tai của cô sắp dày thành kén, bất luận mẹ Kwong nói cái gì, cô đều phải nhất nhất đồng ý, thực chất là nghe bên này lọt qua tai bên kia.
(chủ yếu mẹ giảng giải là chuyện năm đó bà theo đuổi cha Lingling thế nào. Lingling từ nhỏ đến lớn cũng đã nghe xong mấy trăm lần. Vô lực nhổ nước bọt a!)
Lại nói Sonya Đại tiểu thư gần đây số lần ra vào bệnh viện hơi nhiều, hầu như mỗi ngày đều lại đây, lẽ nào không có chuyện gì làm sao? Cô không khỏi trêu chọc cậu ấy có phải là đối với mình vẫn còn dư tình hay không, kết quả bị nhân gia khinh thường một phen.
Nhưng mỗi lần Lingling nhìn ra cửa, Sonya tựa hồ so với cô còn kích động hơn, luôn cảm thấy cậy ấy có chút không đúng, kỳ quái. Bác sĩ người ta đi vào kiểm tra thân thể cho mình, cậu ấy ở bên cạnh cười mê gái, còn nhìn chằm chằm bác sĩ Punyapat là ý nghĩa gì.
Mặc dù nói bác sĩ Punyapat người ta xác thực rất đẹp, duyên dáng, bất quá cũng không cần khuếch đại như vậy chứ. Cậu ấy chưa từng thấy nữ nhân đẹp sao, thực sự là Đại tiểu thư chính là Đại tiểu thư, nhàn đến hoảng. Ở công ty cha mình đi làm, muốn không đi làm liền không đi làm, rất là nhàn nhã.
Mấy ngày nay nằm trên giường bệnh Lingling cảm thấy chán chết, Sonya nhiều lần đến thăm cũng làm cô vơi bớt trống vắng, đương nhiên Saranphat đại tiểu thư ngoại trừ liếc trộm bác sĩ Punyapat cũng làm rất nhiều chuyện giáo giục Lingling, cải thiện vấn đề tình yêu của cô. Trời không phụ người có lòng a, Sonya lải nhải cuối cùng có hiệu quả, cũng rất có hiệu quả, Lingling xác thực khai khiếu rất nhiều. Nhân sinh có một một tri kỷ như vậy, không hối tiếc!
Thật vất vả thừa dịp mẹ Kwong cùng Sonya đều không có ở đây, Lingling một người lẳng lặng suy nghĩ việc biểu lộ với Orm, trong đầu đã chứa đựng kỹ vài phương án tỏ tình, không thành công thì thành nhân a, tất yếu phải đem băng sơn nung nóng ra!
Cô mỗi ngày hy vọng có thể sớm một chút xuất viện, một là rời đi cái nơi toàn thuốc với thuốc, thực sự là quá khó tiếp thu rồi, không bệnh cũng muốn thành bệnh; hai là muốn nhanh lên nhìn thấy người mình nhớ thương, muốn sớm dũng cảm chấp tay giai lão chứng minh thành tâm của mình, không cần lãng phí thời gian nữa.
Ở bệnh viện một tuần, thật vất vả rốt cục xuất viện rồi. Sáng sớm, ba mẹ Lingling đã có mặt, Sonya cũng hùng hục trang điểm lộng lẫy chạy sang đây.
Mẹ Kwong giúp cô sửa sang lại quần áo, bà dặn dò ba Kwong mang theo túi cùng đi ra khỏi phòng bệnh. Trong lúc Sonya còn lưu lại trong phòng làm việc của bác sĩ Punyapat không biết làm cái gì, nhưng cậu ấy nói là giúp mình hỏi thăm sau khi về nhà phải chú ý một số việc kiêng cử nào.
Sau đó cả nhà bọn họ đứng ở cửa chờ cô, lúc này mẹ Kwong liền hỏi: "Bảo bối a, con hôm nay xuất viện, có muốn hay không thông báo cho con dâu một tiếng ?"
Mẹ Kwong tựa hồ đối với danh xưng con dâu đã rất quen, nói rất là có thứ tự, hầu như mỗi ngày treo ở bên mép.
Lingling trêu: "Mẹ có con dâu không cần con gái hay sao, mỗi ngày đều con dâu con dâu, bát tự còn chưa có xem nha"
Mẹ Kwong ngạo kiều: "Ta chấm Orm là không sai. Sau khi ta gặp con dâu càng thêm yêu thích, là bác sĩ lại còn là đại mỹ nữ, ta quá xá buồn bực tại sao người như thế lại đi thích Lingling, phí của trời a!"
Lingling không khỏi mặt đen: "Mẹ gặp mới mấy lần đã như vậy rồi, Orm tốt bao nhiêu con cũng biết, nhưng mẹ như thế có phải là hạ thấp con quá hay không, con tột cùng có phải là do mẹ sinh ra không đây ?"
"Hỏi ba con đi. . ." Lingling triệt để hết biết nói gì. Mãi mới chờ đến lúc Sonya tâm sự với bác sĩ Punyapat xong, bốn người liền vừa nói vừa cười lái xe đi về nhà.
Orm kỳ thực biết Lingling hôm nay xuất viện, giờ khắc này nàng đứng phòng khách bệnh viện nhìn một nhà vui vẻ rời đi, nhìn người kia cùng ba mẹ cô ấy vừa nói vừa cười, trên mặt đã khôi phục nguyên khí, nàng cảm thấy vậy là đủ, như vậy là được rồi! Mãi đến tận khi bóng dáng mọi người biến mất khỏi tầm mắt nàng mới tiếp tục công việc hôm nay.
Lại nói về đến nhà Lingling đã không thể chờ đợi được nữa muốn thực thi kế hoạch của mình, tọa ở phòng khách đàng hoàng trịnh trọng lấy vở ra ghi chép sơ đồ cùng quá trình. Mẹ Kwong ở một bên nhìn con gái mình cười đến thiên hoa loạn trụy: "Ta nói nữ nhi bảo bối của ta, ngài đây là muốn làm nhiệm vụ sao, từng bước sắp xếp thật toàn diện, hiện tại là đi bắt cướp hay đi phá án ? Con dâu thật là số khổ mới lấy được một người "tài năng" như thế."
"Mẹ không hiểu thì đừng ở cạnh con ríu rít, đây là tư duy rõ ràng, có trật tự. Đây là tập hợp các thủ thuật truy đuổi của mẹ không phải sao! Chuyện của con trong lòng con nắm chắc, mẹ đi tìm ba chơi đi, đừng ở đây phá hủy linh cảm của con."
"Được được được! Còn linh cảm đây, phải cố gắng nha! Ta ngược lại muốn xem con làm sao quải con dâu về, còn nói là bài cũ của ta"
Lingling không để ý mẹ mình trêu chọc, tiếp tục ra sức múa bút thành văn, chăm chú suy nghĩ, chỉnh chỉnh sữa sữa, trải qua một buổi chiều rốt cục đại công cáo thành.
Kế hoạch cũng coi như là rõ ràng, chính mình thưởng thức một thoáng vẫn là thật hài lòng, đến thời điểm cứ dựa theo kế hoạch từng bước thực hành, sau đó sẽ dựa vào chân thành đi đánh động Orm.
Cái này đầu tiên cần một cái sân, bệnh viện thì quá trắng trợn, người ra vào lại phức tạp, huống hồ lại là chổ làm việc của Orm, sợ là sẽ tạo cho nàng sự lúng túng về giới tính, cái này trực tiếp bỏ qua đi.
Suy nghĩ một chút liền nghĩ đến vị bạn tốt của ba, quả nhiên vẫn ba mình tuy kiệm lời nhưng rất có bản lĩnh, thông qua quan hệ của ba Lingling bao hết một nhà hàng Tây, buổi tối cô chạy đến sắp xếp màn tỏ tình và trang hoàng đủ thứ.
Tất cả căn dặn thỏa đáng, từ phòng ăn đi ra trời đã tối đen, màn đêm buông xuống. Cô lại không ngừng không nghỉ đi một chuyến đến bệnh viện Siriraj Hospital, sau đó mị lực của mình điều tra Kaeo hộ lý lịch trình công tác của Orm để tránh khỏi ngày mai nhào một cái xảy ra bất ngờ. Biết được ngày mai Orm ra ca sớm, cô vô cùng phấn khởi trở về nhà chuẩn bị những chuyện còn lại, hiện tại vạn sự đã chuẩn bị, chỉ chờ ngày mai.
Bởi buổi tối quá hưng phấn Lingling một đêm không làm sao ngủ ngon, sáng sớm liền tỉnh lại nằm phát ngốc một hồi, sau đó gọi điện thoại quấy rối Sonya. Đầu tiên là bị Sonya xú mắng một trận, nhưng khi nghe kế hoạch của Lingling Sonya rất nhanh tha thứ cho cô, còn nguyện ý trợ giúp hết mình.
Buổi chiều Lingling liền mang theo cháu nhỏ 6 tuổi mượn bên nhà Sonya tới bệnh viện, cô đội mũ mang khẩu trang, dẫn hài tử đi tới cửa phòng làm việc của Lingling. Cô chuẩn bị mười đóa hoa hồng, trên đó viết: Hẹn gặp buổi tối 7h ở nhà hàng Nghệ Thuật Nấu Ăn, Lingling.
Lingling dạy hài tử vài lời thoại kịch, sau đó gõ cửa trốn một bên, thằng nhóc lắc lư mở cửa tiến vào nói với Orm: "Chị gái xinh đẹp, bó hoa này cho chị, có vị tỷ tỷ nói em đưa cho chị, chị ấy có nhắn chị xem thư bên trong"
Orm mới vừa định trả lời chỉ thấy chớp mắt liền không thấy bóng hài tử đâu nữa. Nàng liếc mắt nhìn mặt chữ, cảm giác cái chữ này thấy thế nào có chút quen thuộc. Nhìn đến cuối cùng chữ Lingling, nhớ tới bé trai nói có một vị tỷ tỷ đưa, nàng xác định đây là Lingling gửi đến, Cô ấy làm vậy là có ý gì đây? Thực sự là tâm cảnh sát, dò kim đáy biển! Khó có thể dự đoán!
Orm ra ngoài cửa nhìn quanh một lần nhưng không thấy bóng dáng người kia. Rất nhanh nàng nhận được tin nhắn báo cho nàng địa chỉ nhà hàng, nói là có chuyện quan trọng nói với nàng, cần phải gặp nàng, không gặp không về.
Sau khi tan việc Orm thấy còn thời gian nên về nhà thay quần áo khác. Lúc chạy đến nhàn hàng vừa vặn 7h. Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy bên trong một mảnh tối tăm, cái gì cũng không nhìn, lẽ nào là đi sai chỗ sao. Orm cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Lingling, nhưng không có người tiếp.
Orm nhất thời tức giận, gọi mình đến đây mà thấy tăm hơi đâu cả, nhất thời nàng muốn rời đi. Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng đàn dương cầm, ánh đèn chiếu vào thân ảnh người đang ngồi trên đó, Orm chỉ biết ngơ ngác nhìn người kia.
"Nếu như chờ đợi là một hành trình để có được người mình yêu nhất, những bất ngờ trong tương lai không định hướng được, chưa từng nghĩ trong lòng ta sẽ yêu, mỗi ngày chỉ muốn cô đơn ngắm biểu, tình nguyện một đời không dám nói ra lời chân thật, nhớ thương ai đó lại phát hiện giữa chúng ta có một khoảng cách, không dám yêu, ta không dám nói, nói một câu muốn ai kia..."
Hát xong thủ khúc, Lingling cầm micro chậm rãi hướng Orm đi đến thâm tình nhìn nàng: "Trước đây chị không đủ dũng khí, lần lượt thương tổn em, đẩy em ra khỏi cuộc đời chị, đè nén tình cảm của em với chị, em có thể tha thư cho chị nhu nhược quá hay không? Hiện tại chị không cần đến người khác nghĩ thế nào, chị chỉ muốn nói chị yêu em, em là người đầu tiên cũng là người cuối cùng, là người trong cuộc đời chị yêu nhất"
Nói đến đó Lingling nghẹn ngào: "Nghề nghiệp của chị tính mạng đe dọa mỗi ngày, có lẽ có một ngày chị bất ngờ rời khỏi thế gian này. Nhưng chị nghĩ mỗi ngày chị sống đều có em làm bạn, vì em chị sẽ tận lức cố gắng giữ lại cuộc sống quý giá cùng em dắt tay đi qua mỗi một mùa xuân hạ thu đông, mãi đến khi tóc trắng xoá. Em có chấp nhận chị không ? Em có nguyện ý làm bạn gái của chị không, Orm Kornnaphat?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip