21

"Mình đem cả viên tâm đều cho cô ấy, đối với mình cô ấy là người đầu tiên cũng là người cuối cùng, bên ngoài có thể có nhiều ưu tú người, thế nhưng chỉ cần nhìn cô ấy mình liền cảm thấy đời này có được cô ấy còn cầu cái gì nữa ? Nhưng kết quả thì sao, mình nhận được là cái gì, là lừa dối, là lời nói dối. Người ta muốn kết hôn, mình còn đần độn cho rằng cô ấy sẽ cầm tay mình đến hết đời, cỡ nào buồn cười..." Lingling đã khóc không thành tiếng.

Sonya nghe cô tự sự không khỏi rơi lệ theo, không ngừng an ủi: "Lingling, đừng nghĩ nữa, chúng ta quên đi được không ? Hết thảy qua rồi, cậu phải sống phấn chấn lên để cho cô ấy thấy rằng không có cô ấy cậu vẫn sống rất thoải mái, thậm chí càng tốt hơn, không có gì ảnh hưởng. Cậu tỉnh táo lại biết không ? có như vậy mới khá hơn được"

"Quên, có thể quên sao? Mình cũng muốn quên nhưng dù uống say khướt trong mộng vẫn thấy hình bóng của cô ấy, cô ấy thật sự quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn rồi! Mình nghĩ đời mình sẽ không yêu thêm bất luận người nào nữa, dồn hết sức để yêu cuối cùng chỉ còn lại vết thương, mình không chịu đựng nổi"

Sonya cũng không biết làm sao để an ủi, chỉ có thể đau lòng ôm Lingling, hai người cùng nhau khóc. Hai người lẳng lặng ngồi trên ghế mãi đến khi sắc trời tối đen, Sonya mở miệng hỏi: "Lingling, ăn cơm không ?"

Lingling lắc lắc đầu: "Mình không thấy ngon miệng, không ăn cơm, không muốn ăn". Sonya lập tức nghiêm túc nói với cô: "Không ăn không được, cậu lại uống nhiều rượu như vậy, chúng ta đi ra ngoài ăn đi, cậu coi mình là bạn thì đi theo mình"

Không cự tuyệt được Sonya, Lingling liền thay quần áo khác theo nàng đi ra ngoài. Tiến vào nhà hàng Ý, Sonya gọi pizza, mỳ ý này nọ, nàng sợ Lingling bị đói. Nhìn thức ăn đầy bàn, Lingling tự đáy lòng cảm ơn người bạn tốt này: "Cảm ơn cậu, Sonya"

Sonya nghịch ngợm nháy mắt: "Còn khách sáo cái gì, chỉ cần một câu nói mình lập tức theo cậu"

"Cậu không sợ bác sĩ Punyapat ghen a?"

"Không có chuyện gì, cô ấy không dễ giận như vậy, cô ấy sẽ thông cảm. Nào ăn đi, một ngày không ăn gì rồi, ăn nhiều một chút". Sonya gắp cho Lingling thật nhiều đồ ăn,Lingling yên lặng ngồi bên cạnh ăn, nhưng chỉ máy móc nhai nhai nghiền ngẫm, giờ khắc này mà nói thức ăn trong miệng không có gị gì.

Sonya nhìn bộ dạng này thở dài: "Lingling, cậu nhất định phải tươi tỉnh lên biết không? Thúc thúc a di khẳng định cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng này của cậu, hiểu chưa?"

Lingling lắc đầu, ngơ ngác nhai thức ăn trong miệng nhìn ra ngoài cửa sổ người người lui tới. Lookmhee nhận được điện thoại đi tới nhà hàng thì hai người cũng sắp ăn xong rồi, thanh toán tiền xong cả ba cùng ra ngoài.

Lingling nói với các nàng: "Sonya, cậu cùng bác sĩ Punyapat đi về đi, không cần lo lắng, mình không có chuyện gì, mình có thể trở về"

Thấy Lingling hiện ở trạng thái này Sonya thực sự không yên lòng, sợ cô suy sụp vạn nhất nghĩ quẫn hay xảy ra bất ngờ gì thì làm sao, vì lẽ đó vẫn kiên trì muốn đưa Lingling về nhà.

"Sonya, mình biết cậu là vì muốn tốt cho mình, mình sẽ không làm việc gì ngốc nghếch. Mình muốn yên tĩnh một mình, trở về nhà mình sẽ báo cáo cho cậu, được chứ? Yên tâm đi". Lingling cười khéo léo từ chối.

Nói xong cùng với các nàng nói lời tạm biệt, nàng cũng không có trực tiếp về nhà mà là bước đi vô định trên đường. Ánh đèn nê ông đỏ óng ánh lóng lánh, xung quanh tiếng cười nói từng đôi tình nhân tay trong tay thân mật tình cảm, Lingling lại thấy trong lòng tê rần.

Ngày hôm trước, cô cùng Orm cũng như người ta thế này, mười ngón tương khấu hạnh phúc đi trên đường sóng vai, hai người uống cùng một ly cảm thụ bốn phía tiếng cười cười nói nói, những hình ảnh kia đến nay vẫn như rõ ràng trước mắt.
Mà giờ khắc này những hạnh phúc kia nát tan vụn vỡ chỉ còn dư lại một mình cô đơn độc giữa phố xá tấp nập, một mình liếm láp vết thương.

Bất tri bất giác đi tới trung tâm hải cảng của thành phố, hôm nay nơi này buổi tối cũng không có nhiều người. Ánh đèn lờ mờ, man mát gió biển thổi rối loạn mái tóc ngắn, Lingling đứng nhìn cảnh đêm mỹ lệ đột nhiên rất muốn phát tiết hết phẫn uất trong lòng. Cuối cùng cô hướng về khơi xa hô to một tiếng, mọi người xung quanh cũng giật mình xúm xít nhìn về phía cô.

Lingling không để ý đến ánh mắt khác thường của bọn họ, cô chỉ biết hét lên như thế sẽ làm trái tim vơi đi phần nào nhức nhói, mãi đến tận khi mệt mỏi tùy ý nước mắt chảy ra cũng bị gió thổi khô mới vịn lan can lẳng lặng nhìn xa khơi bình tĩnh.

Lúc hò hét Lingling không ngừng tự nói với chính mình hãy quên đi người gây ra vết thương lòng, quên tất cả về nàng, từ thời khắc này bắt đầu lấy lại tinh thần, bắt đầu lại từ đầu. Sau khi phát tiết xong ôm lấy áo khoác đến bên lề đường tiện tay gọi một chiếc xe về nhà.

Lúc về đến nhà nhìn xuống điện thoại di động có một tin nhắn của Sonya hỏi cô về đến nhà chưa, cô nhắn trả lời báo bình an sau đó rửa mặt một chút liền rất sớm oa trong chăn lên giường ngủ. Bắt đầu từ hôm nay khôi phục lại sinh hoạt một mình một giường, cô muốn bắt đầu cuộc sống trước đây, cô đơn quen thuộc.

Sáng sớm hôm sau Lingling rất sớm đã dậy đánh răng rửa mặt, sau đó ra công viên chạy bộ. Hít thở không khí mới mẻ, hai tay đong đưa theo nhịp, đây là một ngày mới, khởi đầu mới.

Chạy nửa giờ ra mồ hôi ra một thân, sau đó trở về nhà tắm nước nóng ăn mặc chỉnh tề nhìn mình trong gương, tự mình lầm bầm: "Lingling Kwong, mày có thể!"

Đến cảnh cục thời gian vẫn còn sớm, chưa có người nào đến, Lingling vào phòng làm việc của mình đóng cửa lại, sau đó lấy ra điểm tâm mua trên đường vừa ăn vừa nhìn kẹp hồ sơ trên bàn.

Chỉ chốc lát mọi người lục tục đến sở làm nhìn xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh thấy Lingling đã ngồi ở đó xem văn kiện, đều có chút giật mình. Fluke bước đến gõ cửa sau đó đi vào hỏi: "Madam sớm vậy, ngày hôm qua không có chuyện gì chứ?"
"Tôi có thể có chuyện gì ?"

"Ngày hôm qua Sonya nói không tìm được cô nên có gọi điện thoại cho tôi"

Lingling chậm rãi trả lời: "Tôi ngày hôm qua có chút không thoải mái, ở nhà ngủ, không nghe điện thoại"

"Thì ra là như vậy". Nói xong cũng lui ra khỏi văn phòng giúp cô đóng cửa lại.
Trưa hôm nay không có vụ án nào phát sinh, thế nên Lingling vẫn luôn ngồi trong phòng làm việc, ngoại trừ buổi trưa đi ra khỏi phòng ăn cơm sau đó cũng không có rời khỏi.

Ngày đó đặc biệt dài dằng dặc, bình thường trước đây ở cục cảnh sát tẻ nhạt Lingling sẽ gửi tin nhắn vui đùa với Orm của mình. Nhưng giờ vừa nghĩ tới ngực liền cảm giác khó chịu, lắc lắc đầu tự nhủ bản thân mình đừng nhớ đến nữa, nếu cứ như vậy cũng sẽ chỉ làm chính mình thêm dằn vặt.

Đan lúc tự trách mình vì sao giờ phút này lại nhớ đến người bội bạc kia thì điện thoại bàn vang lên thông báo có vụ án cần phải xử lý, rốt cục cũng có chút việc làm, cô hiện tại một khắc cũng không muốn ngừng lại.

Nhanh chóng gọi mọi người tới hiện trường, là một vụ án ẩu đả, một khách quen cùng nhân viên cửa hàng nhân tranh chấp xung đột, một người trong tay còn cầm đao, tất cả người chung quanh ngừng thở cũng không ai dám động, cho dù có cảnh sát đến rồi mà người kia cũng không dừng lại, lấy con dao vung lên còn đả thương không ít người đi đường.

Fluke tiến lên gây sự chú ý của hắn gọi hắn bỏ vũ khí xuống, hắn không hề lay động, lúc Fluke chuẩn bị nổ súng bắn vào cánh tay hắn chỉ thấy Lingling đã một bước xông đến nắm lấy tay phải của hắn dùng sức gạt con dao trong tay của hắn, nhưng kết quả tên nam tử kia thân người cao to khí lực kinh người, xoay tay một cái một đao trực tiếp vạch sâu vào tay Lingling

Máu không ngừng chảy ra, Fluke cùng Mond nhìn tình hình này đều ngẩn người một chút, tên nam tử kia thừa cơ hỗn loạn chạy trốn xuống lần, hai người bọn họ lấy lại tinh thần lập tức đi theo phía sau hắn. Mắt thấy nam tử kia sắp đến tầng dưới cùng, đúng lúc đó rất nhanh Lingling vượt qua lan can bảo vệ trực tiếp nhảy xuống, tuy nói độ cao không cao nhưng không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào cũng là rất nguy hiểm.

Đầu gối một khắc đó Lingling cũng không cảm thấy đau, cô lập tức đứng lên xông ngăn cản tên nam tử kia, phía sau Fluke cùng Mond đã chạy đến vây hắn, tiện đà hợp lực chế phục tội phạm.

Đám người vây xung quanh vỗ tay tán thưởng, mà Fluke cùng Mond nhìn thấy Lingling mặt tái nhợt, cảm giác cô hôm nay đặc biệt dị thường, tuy nói bình thường Madam tra án cũng rất liều mạng, nhưng hôm nay chẳng những liều mạng mà còn không muốn sống, sếp lớn của bọn họ cũng không dám từ trên kia nhảy xuống đâu.

Thế nhưng bọn họ cũng không biết làm sao mở miệng hỏi, nhìn Lingling trên tay còn đang chảy máu, bọn họ trước gọi Lingling mau đi bệnh viện băng bó một chút, vết cắt kia rất sâu, chỉ nhìn liền cũng cảm thấy đau rồi, madam bọn họ quả nhiên trâu bò, trong lòng bội phục madam vô vàn.

Lingling cũng không có đi bệnh viện băng bó, từ cốp sau lấy ra cái hòm thuốc thoa chút cồn coi như tinh tiêu vết bẩn rồi lấy băng gạc quấn lại. Áp phạm nhân trở về cục, lấy xong khẩu cung, cô cuối cùng mới ra về.

Trước tiên đi cửa hàng 4S lấy xe đã sửa, sau đó lái xe đến nhà hàng gần đó mua cơm hộp, lúc chờ thức ăn cô tìm một chổ ngồi trong khi chời đợi

Buồn bực ngán ngẩm nhìn ra ngoài cửa sổ đờ ra, đột nhiên một bóng người quen thuộc đập vào mắt Lingling. Orm cùng một cái nam tử sóng vai hướng vào trong nhà hàng này đi tới.

Lingling nhìn chằm chằm cửa thấy hai người bọn họ vừa nói vừa cười đi vào, tình cảnh này cỡ nào đau đớn, cô cho rằng có thể buông xuống được nhưng khi thật sự nhìn thấy tất cả những chuyện này trong lòng mơ hồ đau nhói. Orm nhìn bốn phía xem có chỗ ngồi hay không bất giác chạm vào mắt Lingling, bốn mắt nhìn nhau một giây Orm liền lập tức dời đi tầm mắt.

Hoàn cảnh như vậy Joss Sangngern đi bên cạnh cũng nhìn thấy, hắn cũng nhận ra Lingling nên cố ý ôm chầm eo Orm từ bên người nàng đi tới.

Lingling nhìn bọn họ đến gần liền yên lặng cúi đầu, mãi đến tận khi bọn họ đi qua mới ngẩng đầu lên, đôi mắt cảm giác nhức nhức, trong lòng không ngừng chỉ trích chính mình không có tiền đồ, hận không thể mau chóng rời khỏi nơi này.
Lúc này nhân viên cửa hàng vừa vặn đem thức ăn đưa cho cô, cô liền cầm túi vọt ra ngoài, ở đây một giây đối với Lingling mà nói là đủ loại dằn vặt.

Orm nhìn bóng lưng Lingling đang ra sức chạy trốn, trong lòng cảm giác khó chịu. Mới vừa cái kia nhìn thấy cô ấy thật giống như tiều tụy rất nhiều, mặt không có chút máu, trên tay còn quấn băng gạc, máu thấm ra ngoài, đau lòng không thôi, thế nhưng dù có thế nào cũng phải giả vờ không để ý.

Hôm nay Joss Sangngern hẹn nàng ra ngoài là cùng với nàng đàm luận chuyện đính hôn, trên bàn ăn Joss Sangngern vô cùng phấn khởi nói hắn đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, mà Orm thủy chung không có tâm tình, Joss Sangngern nói cái gì, nàng đều nhàn nhạt đáp ứng.

Cơm nước xong, Joss Sangngern kiên trì đưa Orm về nhà, đến nhà trọ sau khi xuống xe Joss Sangngern cũng theo xuống đi tới bên cạnh Orm muốn hôn vào má nhưng lại bị nàng né tránh. Joss Sangngern trên mặt có vẻ lúng túng cười cợt.

"Sangngern tổng, tôi hi vọng anh thực hiện ước định giữa chúng ta"

"Tôi biết rồi, tôi chỉ là ở cố gắng diễn kịch mà thôi"

"Nơi này không có ai, không cần diễn kịch, không có chuyện gì tôi đi lên trước". Nói xong cũng không quay đầu đi thẳng lên nhà.

Orm cùng Joss Sangngern nói xong cũng trực tiếp lên lầu, nếu như có thể nàng thật sự một câu cũng lười nói chuyện với hắn. Tiếp xúc với hắn chỉ mang đến cho nàng đủ loại khó chịu, thật hy vọng thứ dày vò này có thể mau chóng qua đi.

Móc ra chìa khoá mở cửa nhà bước vào nơi tràn ngập hồi ức, phảng phất bốn phía còn đầy bóng người kia. Người kia nằm trên ghế salông xem ti vi cười sung sướng nhìn nàng, người kia ngồi xem máy vi tính mang mắt kính, nghỉ làm rồi còn tập trung tinh thần xem vụ án, người thấy nàng về muộn sẽ vui vẻ chạy tới xoa bóp cho nàng. Bây giờ hết thảy đều không còn tồn tại nữa, hiện thực chỉ có quạnh quẽ vây quanh Orm, là chính bản thân nàng một tay phá hủy phần cuộc sống tươi đẹp này.

Ngày hôm nay Joss Sangngern hẹn nàng ra nói cha hắn muốn bọn họ nhanh chóng đính hôn, cần bắt tay định ngày và một số việc liên quan. Joss Sangngern đương nhiên hi vọng càng nhanh càng tốt, chuyện này có ý nghĩa rằng ngày hắn độc bá chiếm trọn công ty đã đến gần.

Joss Sangngern vẫn như cũ đến bệnh viện đón nàng cùng hắn đi ăn nhưng không nghĩ trùng hợp lại gặp Lingling ở đây, trái tim vẫn không cách nào bình tĩnh, nhìn Lingling cô đơn còn có vết máu chói mắt trên tay, Orm cảm thấy lo lắng đến nỗi Joss Sangngern ôm eo nàng cũng chưa kịp phản ứng. Khi nghĩ lại ở trước mặt nàng, hắn là vị hôn phu của nàng, thân mật một chút cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng khi Joss Sangngern đưa nàng đến nhà còn muốn hôn nàng, nội tâm của nàng hết sức chống cự, thân thể cũng bày ra tư thế chối từ. Tuy rằng hắn không nói nhưng Orm cảm giác được sự phẫn nộ của hắn, nàng không biết làm sao đối mặt với hắn, thôi thì bây giờ cứ đi xa xa Joss Sangngern một chút là được.

Nếu như không có tình huống gì nàng vĩnh viễn cùng Joss Sangngern duy trì khoảng cách, quan hệ của bọn họ chỉ có thể nói là cuộc giao dịch mà thôi, giao dịch xong nàng liền có thể khôi phục tự do, cha của nàng cũng có thể miễn vòng lao lý, thế nhưng tiền đặt cược của nàng thực sự quá lớn, nàng có lẽ đã mất đi người mình yêu nhất.

Nhìn quần áo trong phòng Lingling không có mang đi hết, Orm xếp chúng chỉnh tề gấp lại ở giường đầu, còn có chiếc đồng hồ vĩnh viễn dừng lại lúc 8g sáng, nàng đặt nó trên bàn trang điểm, chính nó thời khắc nhắc nhở nàng ngày đó xảy ra chuyện gì, nàng đã gây ra vết thương sâu sắc cho Lingling

Orm cầm lấy quần áo của Lingling ngồi ở trên giường, mặt trên tựa hồ còn có hương vị của Lingling, nàng đưa nó ôm chúng vào trong ngực cảm nhận mùi vị quen thuộc kia, bất giác nước mắt dần dần phủ kín, một giọt nhỏ rơi xuống trên y phục, liền một người như vậy yên lặng gào khóc, xung quanh không hề có một tiếng động.

Khóc đến mệt mỏi như xác khô mới đứng dậy đi tắm rửa vào giường nằm ngủ. Nằm trên giường lẳng lặng nhìn trần nhà đờ ra, nhớ đến trước đây giờ này có người ôm ấp mình vào lòng người đó, cảm thụ hơi ấm của cô ấy, cảm thụ sự quen thuộc của người kia, bây giờ một mình lạnh lẽo trong chăn thật lâu vẫn không thể ngủ.

Bên này Lingling chạy trốn mang theo thức ăn về nhà, cảm giác khẩu vị không còn nữa, vừa nhai mà nước mắt một bên cứ đổ xuống rơi vào thức ăn, cô cũng không để ý, máy móc ăn cho có lệ.

Trong đầu Lingling thoáng hiện hình ảnh hôm nay được nhìn thấy cái người mình yêu tha thiết, nhìn nàng hạnh phúc cùng người khác, được người khác ôm vào lòng, cô thừa nhận mình đang ghen, nhưng cùng lúc hận chính mình, mình là ai? Mình chẳng là cái thá gì, đến tư cách ghen tuông cũng không có.

Lingling ở trong phòng đánh bao cát như một cách phát tiết tâm tình, vết thương nơi tay phải máu tươi lại từ từ thẩm thấu, nhưng cô không thấy đau, vết thương bên ngoài làm sao sánh bằng vết thương trong tim. Mồ hôi dọc theo trán không ngừng chảy xuôi, đến cả quần áo đều ướt đẫm, đánh mệt mỏi, cuối cùng dùng hết khí lực đánh cú cuối cùng.

Lingling nhắm mắt lại thở hổn hển, sau đó lẳng lặng đứng trước cửa sổ gần 3 phút. Nhìn về phía cảnh đêm ngoài cửa sổ, yên lặng tự nói với mình, từ thời khắc này cô sẽ chuyêm tâm vùi đầu vào công việc, cái gì cũng không nghĩ, đem trái tim của mình khóa lại kể từ đây. Để thời gian có thể san bằng vết thương, cuộc sống cần tiếp tục, tất cả bi thương cũng nên chấm dứt ở đây.

Lần này Lingling thật sự nói được là làm được, cô so với trước đây càng thêm dũng mãnh, tróc nã phạm nhân luôn là người đầu tiên xông lên, cho dù đào phạm trên người có súng có đao cô vẫn như cũ phấn đấu quên mình với bọn hắn khoảng cách gần tranh đấu hết lòng còng tay tội phạm. Chưa đến năm ngày trên người Lingling có rất nhiều vết thương, trên mặt cũng không khá gì hơn, toàn bộ vết thương đầy rẫy.

Cục trưởng đặc biệt biểu dương đội của Lingling, nhiều tờ báo ký giả đến xin phỏng vấn cô, xin đưa thành tích của cô lên các mặt báo nhưng đều bị cô khéo léo từ chối. Xưa nay Lingling không phải loại người thích gây sự chú ý, cô chỉ cố gắng làm tốt công việc của mình mà thôi.

Bọn Fluke trông thấy sếp của họ như thế dường như có cái gì đó không hợp lý, nhớ lại mấy lúc madam và những nghi phạm kia cận chiến nghĩ mà sợ, tốc độ đối phương rất nhanh nếu như sơ ý một chút Lingling có thể ch.ết trước họng súng đám tội phạm kia. Trước đây madam tuy nói anh dũng nhưng cũng lý trí suy nghĩ vấn đề, nhưng hiện tại chỉ thấy trên người madam chính là liều mạng và kích động, không để ý an toàn bản thân.

Fluke đem suy nghĩ của hắn nói với mọi người, nguyên lai mọi người cũng có chung suy nghĩ với hắn, đều cho rằng gần đây Lingling có chút khác thường, bọn họ cảm thấy tất yếu phải quan tâm sếp của mình. Huống hồ liên tục 5 ngày nay tan ca Lingling chính là người ra về cuối cùng, có lần một đội đồng tán gẫu nói rằng có hôm hắn tăng ca đến đêm khuya vẫn còn thấy madam trong phòng, cũng không biết xem cái gì cứ thế ngồi ngẩn ngơ.

Rốt cục không kiềm chế nổi nghi vấn, bọn họ phái Fluke đi thăm dò tình hình xem sao. Fluke gõ cửa phòng làm việc của Lingling. Sau khi được sự cho phép thì đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Lingling mặt không hề cảm xúc cúi đầu xem báo cáo, hắn đứng ở đó cân nhắc nửa ngày mới ấp a ấp úng: "Madam, cô gần đây không xảy ra chuyện gì sao? Chúng tôi cảm thấy cô gần đây không ổn, có chuyện gì thì nói ra cùng chúng tôi chia sẻ đi ? Cô mỗi ngày đều đi sớm về khuya như vậy không tốt"

Lingling ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi có cái gì không thích hợp ? Tôi không cảm thấy, rất bình thường"

"Madam, chính cô không phát hiện sao? Lúc cô phá án thời quả thực không muốn sống, cô không để ý tính mạng của mình cũng phải nghĩ đến bác sĩ Kornnaphat, mạng của cô không chỉ thuộc về một mình cô"

"Fluke, tôi biết mọi người quan tâm tôi, vậy tôi cũng không ngại cùng mọi người nói thẳng, tôi và bác sĩ Orm Kornnaphat đã chia tay, đối với tôi mà nói đi sớm về muộn cũng không đáng kể, ngược lại một mình ở nhà tẻ nhạt, còn không bằng ở đây làm việc! Mọi người cũng không cần đoán mò"

Fluke nghe xong rất là kinh ngạc: "Làm sao có khả năng, hai người không phải rất tốt sao? hay là cãi nhau, không chừng có hiểu lầm gì đó ? Hai người rất yêu nhau, làm sao đột nhiên như thế"

"Fluke, anh đừng hỏi nữa, tôi cũng không muốn nói, việc này liền chấm dứt ở đây, tôi hi vọng mọi người cũng đừng nói ra nói vào, không có chuyện gì anh ra ngoài trước đi". Lingling bắt đầu hạ lệnh trục khách, Fluke không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Thấy Fluke đi ra, những người còn lại đều vây lại hỏi hắn tình huống thế nào, Fluke đem chuyện của Madam mười mươi giảng giải một lần, mọi người cảm thấy tiếc hận, lòng đau dùm sếp của mình, cái gì mà nói chia tay thì chia tay cơ chứ? Xem ra chuyện chia tay có sự đả kích rất lớn với Madam.

Mond còn nói cái cũ không đi thì sao cái mới đến, thôi thì chuẩn bị giới thiệu cho Lingling đối tượng mới đi, madam bọn họ ưu tú như vậy sợ gì không tìm được bạn gái, bác sĩ Kornnaphat không muốn madam của bọn họ tuyệt đối chính là tổn thất nặng nề.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #lingorm