30
Lingling bị đôi môi ấm áp niêm phong lại, đối phương đưa đầu l.ưỡi vào, hơn nữa động tác này càng lúc càng kịch liệt. Trước ngực cảm thụ nơi mềm mại của Orm, chỉ chốc lát cô đã thấy đầu óc hỗn loạn, miệng không tự chủ bắt đầu đáp lại lên, tay cũng chậm chậm vây quanh ôm lấy nàng.
Hai đầu l.ưỡi không ngừng liếm láp, bên trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi vị hương tình nồng. Hai đôi môi lưu luyến không rời dính sát vào một chổ, Orm ngồi dậy đưa tay cởi nội y của Lingling.
"Orm, trước đây chúng ta ở phòng khách em còn thẹn thùng, sao bây giờ nhiệt tình như vậy ?"
"Vậy Ling có thích không ?"
"Thích ch.ết đi được ~" Kwong cảnh quan âm thanh bắt đầu lạc giọng.
Orm nở nụ cười nhẹ nhàng cầm tay cô đưa xuốt thắt lưng mình, cúi người ở bên tai Lingling nhẹ nhàng nói: "Ling, giúp em cở.i khóa"
Nói xong còn không quên dùng đầu l.ưỡi liế.m bê.n mé.p lỗ ta.i nhỏ linh lung ửng đỏ. Vị trí mẫ.n cả.m của Kwong cảnh sát bị người ta ngậm trong miệng, phòng tuyến liền sụp đổ ngay lập tức, cô run run tìm đến khóa quần kéo ra, còn có chút nôn nóng. Sau đó mang tất cả vướng bận trên người Orm cởi ra, đem tất chân vứt xuống.
Dựa vào ánh sáng mờ ảo trong xe, Lingling ngước đầu ánh mắt mê ly nhìn người yêu thương, làn da mịn màng gợi cảm vạn phần, tất cả những thứ này kích thích trái tim bé nhỏ của cô, Kwong cảnh quan nhìn đến ngây dại.
"Này, còn muốn nhìn bao lâu ?" Orm thấy quầ.n á.o đã cở.i hết mà người kia còn chưa thực hành bước kế tiếp. Nhìn lại thấy Kwong cảnh quan đang đờ ra, thực sự vừa bực mình vừa buồn cười, không thể làm gì khác hơn là chính mình đưa tay đem nộ.i y cở.i ra.
Cùng lúc cũng đem á.o và nộ.i y của Lingling ném ra sau ghế, hai người d.a th.ịt bóng bẩy dín.h sá.t và.o nha.u không một kh.e hở, hứng thú rê.n ra thành tiếng.
Tiếp xúc thân thể ấm áp Lingling mới phục hồi tinh thần xoa xoa cái lưng trơn mịn của Orm, cảm giác thích thú tự nhiên mà sinh ra, môi cũng dần dần hôn lên tấ.c d.a tấ.c thị.t của nàng.
Orm giương cao c.ơ th.ể không ngừng c.ọ sá.t, động tác này vừa vặn dâng hai bầu tròn trịa vào miệng người nào đó. Nàng nhắm mắt lại cảm nhận Lingling đang phun ra nuốt vào đầ.u ngự.c của mình, cổ họng phát ra âm than.h m.a mị nhưng lại sợ vạn nhất bị người bên ngoài nghe được nên cũng cực lực áp chế.
Nhưng tiếng ngâm nga như có như không này lại càng kích thích Lingling, cô càng ra sức nô đùa hạt đậu đỏ trong miệng, cảm thụ nó từ từ cương lên đứng thẳng, sau đó thay đổi hết ngọn núi bên này đến ngọn núi bên kia, chơi đùa mê say.
Orm chịu không nổi loại dằn vật này, hạ thâ.n chấ.t lỏn.g không ngừng chả.y r.a, rất muốn người ta tiế.n và.o lấp đầy. Nàng ôm lấy hai khỏ.a mề.m mạ.i của Lingling không ngừng gặ.m nhấ.m, cúi đầu hôn lên mô.i cô, nắm tay Lingling đưa thẳng xuống hạ thân của mình.
Bác sĩ Kornnaphat đây là không thể chờ đợi được nữa, Lingling chỉ mới vâ.n vê ở ngoài quầ.n ló.t đã cảm giác được một luồn.g ấm áp, cô từ tốn cách tần.g vả.i mỏn.g manh trêu chọc vùng hoa huyệ.t, ngón cái đè đỉnh hạt nhô ra, chỉ cảm thấy càng ngày càng nhiều dòng nước tràn ra ướt bàn tay của mình, liền tăng nhanh động tác.
Orm rõ ràng không vui, nhẹ nhàng cắn môi biểu thị kháng nghị, thân thể cũng càng ngày càng ưỡn về phía trước ôm cổ Lingling. Động tác rõ ràng như thế, Kwong cảnh quan không dám ghẹo người ta nữa, vì hạnh phúc sau này vẫn là nên mau mau thỏa mãn người yêu dấu.
Không chút chùng tay cô cởi chiếc quầ.n ướ.t đẫ.m của nàng ra cầm ở trong tay, nhìn chất lỏng lanh lanh trên đó cười thâm ý: "A nha, bác sĩ Kornnaphat thật nhiệt tình nha ~ "
"Ling chán ghét". Orm đỏ mặt e thẹn bấm cái khỏ.a trò.n tròn không được t.o kia của Kwong cảnh quan.
Bị cái bấm ôn nhu như thế Kwong cảnh quan cũng không kiềm chế được nữa, một tay ôm vòn.g e.o nhỏ tinh tế của nàng, miệng tiếp tục mút hạt đậu đỏ. Lingling đem hai chân của nàng hơi mở ra, tay phải trực tiếp xuyên qua bãi cỏ tươi tốt đi cửa động thần bí, nơi nà.y đã ướ.t sũ.ng tràn lan, vừa chám vào ái dị.ch chả.y đầ.y ta.y, cái cảm giác này thực sự quá sung sướng.
Không kịp đợi, ngó.n giữ.a trự.c tiế.p dò và.o nơ.i ấ.m nón.g trơ.n trượ.t của Orm, ngón cái xo.a lê.b tiể.u hạ.t châu vểnh cao sun.g huyế.t không ngừng kích thích, cảm giác thỏ.a mã.n từ cổ họng Orm phát ra âm thanh cực khoái.
Ngón tay thăm dò sau đó đâm thẳng tới nơi sâu xa nhất bắt đầu khuynh đảo, hai người mồ hôi như tắm, Orm cong eo, mông ngọc cũng bắt đầu theo đong đưa theo sự lay động của Lingling
Cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía, xe cũng bắt đầu lúc lắc, nếu như lúc này có người đi qua nhìn thấy tình cảnh này không khỏi suy nghĩ đen tối muốn mở cửa xe ra nha, thật sự khát khao quá rồi, còn không kịp đợi về nhà.
Thật tình là bác sĩ Kornnaphat chúng ta đúng là rất muốn, ngày ngày tư vị không gặp được quân vương thật quá khổ sở, thời khắc này không còn thẹn thùng nữa mà chủ động trêu chọc cái tên ngốc kia, tiện nước đẩy thuyền mới xãy ra khung cảnh diễm lệ như thế này.
Bên trong buồng xe nhiệt độ càng tăng, tốc độ tay cũng càng lúc càng nhanh, Orm cắn cánh tay của chính mình tận lực không để phát ra âm thanh ngượng ngùng, dưới thân không ngừng nhịp nhàng phối hợp.
"A..a..a ~" Orm không thể khống chế đượcc nữa, một trận khoái cảm kéo tới, thân thể ru.n rẩ.y mãn.h liệ.t, cảm giác tê dại vui sướn.g xông thẳng lê.n đỉn.h đầu theo đó là tiếng nước phát ra, hạ thâ.n của nàng không biết trà.n tr.ề bao nhiêu á.i dịc.h.
"Bảo bối, sắp đến sao?" Lingling thanh âm khàn khàn hỏi, ngó.n ta.y lại càng ra sức.
Nghe được danh xưng yêu thương lâu rồi Lingling mới gọi lại, Orm cảm động không thôi, nàng vui mừng vì giờ khắc người nào đó còn ở bên cạnh mình. Hai tay vòng lấy cổ của cô, làm cho cô kề sát mình hơn.
Cảm giác được ngón tay không ngừng bị những thớ thịt căng mịn bên trong hút lấy, hẳn là đã lê.n đỉn.h, Lingling nỗ lực làm cú cuối cùng, mỗi một cú đâ.m thẳn.g vào nơi sâ.u x.a nhất, bên trong nhỏ hẹp vây chặt không ngừng co rút. Orm ha.i châ.n thon dài đột nhiên vung lên, chỉ nghe nhịp thở đứt quãng của nàng, một dòng nước ấm trực tiếp chảy ra nhỏ lên quần jean của Lingling
Cô ôm Orm đang run rẩy không ngớt, Lingling đồng thời cũng leo lên đỉn.h núi. Sau khi dần dần hạ nhiệt, Orm xụi lơ ở trên người cô tùy ý cô hôn môi hôn trán của mình, rồi còn hôn mũi và khóe miệng.
"A. . . Ling..."
"Làm sao?"
"Ling đi ra ngoài!"
"Chị chưa mặc áo, em để chị mình trần ra ngoài sao, em nỡ lòng ?"
"Em nói là cái kia?" Orm đỏ mặt.
"Cái nào?" Kwong cảnh quan biết rõ còn hỏi, cô hôn miệng nhỏ của nàng sau đó giảo hoạt giật giật còn ngón tay còn trong động khẩu.
Nếu không ngăn cản khó tránh khỏi cảm xúc mãnh liệt lại dâng lên, thực sự thời gian không cho phép, bác sĩ Kornnaphat vừa mạnh mẽ nhịn xuống lại bị ngón tay của người nào đó quấy phá.
"Bảo bối, em xem quần jean của chị bị em làm ướt rồi, ai ~ chị làm sao tẩy ra, này phải cố gắng giặt giặt, mà còn phải giặt bằng tay nữa đó". Lingling nhìn mấy vết ái dịch trên quần của mình nói.
Bác sĩ Kornnaphat vất vả cúi đầu dẹp loạn hai gò đỏ chót của mình, sau đó hí mắt cho cô một cái nhìn khinh thường. Nàng mặc quần áo tử tế ngồi trở lại chỗ ngồi lái xe, liếc mắt nhìn người bên cạnh chỉ thấy cô cau mày không nhúc nhích.
"Làm sao, mau mau mặc quần áo, đừng để cảm lạnh"
"Chị tê chân"
"..."
Orm vén tóc sau đó cúi đầu xoa bóp chân cho Lingling: "Có đỡ chưa? Đều do em, Ling, xin lỗi!"
"Không có chuyện gì, đổi chân lấy một hồi hoan ái sảng khoái tràn trề, rất giá trị"
"Ling nhiều chuyện, về phải nghỉ ngơi thật tốt nghe chưa" Vừa nói nàng vừa mặc nội y cùng quần áo vào cho Lingling.
Sau khi xong hết thảy hai người mới lưu luyến không rời nói lời từ biệt về nhà, cuối cùng Lingling không có nói cho Orm nghe cái kia nhiệm vụ nguy hiểm kia.
Mắt thấy kế hoạch sắp sếp đang ở trước mắt, một đội ngày đó chiêng trống chuẩn bị chặt chẽ, lại đi tìm một lão đại vẽ hình xăm con bướm lên mắt cá chân, tất cả sắp xếp chờ cá lớn mắc câu.
Ngày này rất nhanh sẽ đến, Lingling dựa theo cách ăn mặc của nhân viên văn phòng, mặc vào một thân chính trang, quần cũng đặc biệt kín đáo chỉ để lộ ra hình xăm.
Buổi chiều trước khi xuất phát lần thứ hai đã xác nhận mọi việc kỹ lưỡng, lần hành động này tổng cộng chia làm hai tổ A và B, đội A theo dấu hành tung của tên nam tử, mà đội B thì theo Madam.
Sau khi xuất phát đội A báo kẻ tình nghi xuất hiện ở khu thương mại TM, tổ B tháp tùng Lingling đồng thời cũng đến khu đó, sau đó xuống xe đi vào bên trong.
Căn cứ A tổ miêu tả vị trí địa lý và ngoại hình đặc thù của hắn, rất nhanh sẽ khóa chặt mục tiêu, Lingling chậm rãi tiếp cận hắn, sau đó làm bộ không cẩn thận giẫm lên chân hắn.
Ngoại hình của tên tội phạm là dạng nội liễm, vì thế bình thường hay cúi đầu, lúc này rất rõ ràng hắn liền phát hiện hình xăm dưới chân Lingling, chỉ thấy hắn ngẩng đầu vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm cô.
"Thật không tiện!"
Hắn không nói tiếng nào lách qua người cô bỏ đi, Lingling đi hướng ngược lại với hắn, sau đó nói thầm vào trong micro: "Fluke, nhân vật mục tiêu có động tĩnh gì không ?"
"Madam, không ngoài dự đoán, hắn đang theo đuôi phía sau cô"
"Được, vậy chúng ta trước tiên dẫn hắn du ngoạn một vòng hoa viên, sau đó chờ trời tối hãy dụ hắn đến nơi ít người để cho hắn ra tay, mọi người ở trong bóng tối yên lặng xem biến đổi, nghe tôi chỉ huy"
"Yes, madam!"
Sau khi Lingling phân phó thuộc cấp đâu vào đấy thì bắt đầu ở khu thương mại đi đây đi đó, ngó chổ này lượn qua chổ kia, có lúc nhìn thấy quần áo đẹp còn ghé lại ngắm vài lần, cô nghĩ nếu như Orm của cô mặc lên người khẳng định rất đẹp đi.
Nhưng dù sao hiện tại đang làm nhiệm vụ, trước tiên ghi nhớ trong lòng, lần sau lại đây mua. Lingling gần như mỗi tầng lầu đều đã đi dạo một lần, tên tội phạm kia vẫn duy trì theo sau cô cách 3m, cô đi đến đâu hắn theo đến đó.
Dần dần sắc trời tối lại, có lẽ sắp đến lúc hắn ra tay, cô nhẹ giọng vào micro: "Toàn bộ chuẩn bị, tôi dẫn cá lớn vào hẻm nhỏ, lúc hắn chưa có hành động gì cũng phải tránh manh động không thì đánh rắn động cỏ, tôi thăm dò một chút chờ hắn có hành động tôi sẽ ra lệnh, lúc đó mọi người hãy ra tay"
Sau khi nói rõ mệnh lệnh cô thuận thế vuốt tóc xung quanh che giấu tai nghe như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục vòng quanh trong khu thương mại, Lingling nói Fluke bọn họ ở bên ngoài điều tra thật kỹ cái hẻm sắp đi vào.
Đường nhỏ khá là chật hẹp, bình thường rất ít người ra vào, hiếm khi có xe ra vào. Lúc này cảnh sát lập dấu hiệu không cho người dân ra vào, trong hẻm chỉ có tiếng giày của Lingling
Tên tội phạm theo đằng sau đầu tiên nhìn hoàn cảnh chung quanh, thấy không có ai hắn yên lặng mang găng tay, trong tay còn cầm khăn tay trắng, nếu như không đoán sai trong đó chắc chắn có tẩm thuốc mê.
"Madam cẩn trọng một chút, hắn chuẩn bị ra tay đánh thuốc mê"
"Đã biết"
Lingling chậm rãi tiếp tục đi về phía trước, lỗ tai cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân phía sau, dần dần cảm giác hắn đang đến gần, hắn chưa kịp ra tay thì cô xoay người lại.
"Anh muốn làm gì?" Lingling giả vờ sợ sệt hỏi.
"Làm gì? Hỏi thật hay, tao là tới thay trời hành đạo. Có trách thì trách hình xăm trên mắt cá chân của mày đi, hình xăm giống con tiện nhân kia như đúc, tụi bây đều hành hạ tao! Tụi bây không phải người tốt". Đôi mắt hắn bắt đầu lộ ra hung quang, nói năng lộn xộn.
"Nói như thế mấy vụ án phân thây đều là anh làm?"
"Haha, mày không lâu cũng sẽ gặp tụi nó, không có gì phải sợ. Tụi nó đáng đời, ăn mặc lịch thiệp để làm gì, về đến nhà lại là dáng dấp đanh đá, đừng tưởng tao không biết. Tụi bây đều là tiện nhân giả dối, tao cắt thịt tụi bây ra để chuộc tội. Không phải sợ, rất nhanh sẽ không đau". Vừa nói hắn vừa phát điên hướng về Lingling từng bước áp sát
Những câu nói này đã bị búi ghi âm giấu trong quần áo lưu lại, có chứng cứ mạnh mẽ như thế sợ gì hắn thoát tội, liền Lingling ngay lập ra lệnh hành động, cũng lộ diện thân phận của mình trước mặt tên tội phạm.
Hắn nghe được hai chữ cảnh sát không chỉ không sợ mà còn điên lao vào cô, bởi vì chân bị thương chưa khỏi dẫn đến động tác của Lingling không linh hoạt như trước, trong quá trình giao phong lảo đảo ngã nhào trên đất.
Rất nhanh tên tội phạm rút ra trong túi mang theo một con dao trực tiếp đâm lên chân trái đang bị thương của cô, Lingling cảm thấy một trận xót đau. Nhưng tên tội phạm vẫn chưa ngừng lại, trong miệng không ngừng mà nói: "Tiện nhân, đều là tiện nhân, tao muốn đem hình xăm hồ điệp biến mất"
Bọn Fluke từ chổ mai phục dựa vào ánh đèn đường thấy chân trái của madam bị dao cắm vào, máu không ngừng chảy ra bên ngoài, Fluke giơ súng lên nhắm ngay hắn: "Bỏ vũ khí xuống, anh đã bị bao vây"
"Xú cảnh sát, ngăn cản việc của tao, các ngươi chết hết đi! A..." Hắn vung dao lên thì bỗng kêu lên một tiếng ngã nhào xuống đất. Fluke từ phía sau lưng bắn trúng bụng của hắn, Mond xông lên phía trước một cước đá văng con dao sau đó dùng còng tra vào tay tên tội phạm.
Jon thấy Madam bên cạnh mất máu quá nhiều, môi trắng bệch, trán đổ mồ hôi, vội vàng cởi áo sơ mi của mình bó chặt chân cầm máu cho Lingling. Lingling cảm thấy càng ngày càng suy yếu, cuối cùng mất đi trực giác ngã vào tay Jon
Ôm cô đặt lên xe cảnh sát một đường thẳng đến bệnh viện gần nhất, nhìn Madam hôn mê mấy anh nam tử trong đội không khỏi viền mắt ướt át, để một người phụ nữ trả như vậy là quá nhiều rồi.
Mà bọn họ là cấp dưới của Madam vậy mà không giúp được gì, nếu như bọn họ nhanh hơn một chút thì bi kịch đã không phát sinh. Biết rõ Madam có thương tích trên người thì không nên đồng ý với cách làm của cô, hiện tại hối hận đã quá muộn.
Đi tới bệnh viện, Fluke giữ một cô hộ lý nói nàng mau gọi bác sĩ đến đây, sau đó mấy người vội vàng đẩy Lingling vào phòng chờ phẫu thuật.
Rất nhanh bác sĩ chuyên khoa đã đến, bọn Fluke không hề rời đi, lo lắng trước cửa phòng chờ không ngừng cầu khẩn, ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì, trời cao nhất định xót thương Madam của bọn họ.
Lúc đó Fluke gọi cho Orm, khi nàng nghe được tin cả người chết lặng, bên kia Fluke còn nói thêm mấy câu nhưng nàng không nghe được gì, nàng chỉ biết là tên ngốc kia lại bị thương.
Orm cởi đồng phục lái xe đến bệnh viện kia, trái tim của nàng giờ đây đập thật nhanh giống như lần trạng thái lần trước khi Lingling bị nạn, nghĩ đến việc có thể xãy ra bất trắc Orm cảm thấy đầu óc mình mơ hồ.
Đến bệnh viện nàng gặp bọn họ đang đứng dựa lưng vào tường, đôi mắt đỏ hoe nắm chặt cánh tay, Orm hỏi bọ họ nguyên nhân vì sao. Nghe xong đầu đuôi sự tình Orm toàn thân phát run.
"Biết rõ cô ấy có thương tích còn muốn Lingling ra làm mồi dụ, mọi người cũng không khuyên can, có biết như vậy sẽ hại chết Lingling hay không..." Orm mất khống chế gầm nhẹ nói.
"Xin lỗi!"
"Đến cùng là ai ra cái kế hoạch này ?"
Mấy người ấp úng không chịu nói, nàng đi tới bên cạnh Fluke hỏi: "Anh nói thật cho tôi nghe ?"
"Vâng. . . Madam là người ra kế hoạch, chúng tôi có phản đối, nhưng cô ấy kiên trì làm như vậy!"
"Cô ấy quả thực không muốn sống, điên rồi! Chờ cô ấy tỉnh lại tôi nhất định trừng trị". Nói xong chậm rãi dựa vào tường ngồi xổm xuống trong lòng yên lặng cầu xin, có một người yêu can trường như thế không biết là tốt hay là xấu, trái tim của nàng không chịu đựng nổi khi thấy Lingling cứ giãy giụa trước bờ vực sinh tử.
Chỉ chốc lát đèn phòng giải phẫu tắt, Fluke đỡ Orm đứng dậy đi tới trước mặt bác sĩ.
"Thật đáng tiếc, chúng tôi đã tận lực, máu đã ngừng lại. Nhưng bệnh nhân trước đó có chấn trương chưa khỏi, hiện tại còn bị một dao, dây thân kinh bị đứt, e rằng chân trái không cách nào bình thường được nữa". Bác sĩ kéo khẩu trang tiếc nuối nói.
Orm nghe được tin này cả người choáng váng ngất đi, khi nàng tỉnh lại phát hiện đang ở trong nhà mình, mình không phải ở bệnh viện sao? Lingling đâu?
Trong đầu nhớ lại lời bác sĩ nói, Lingling chân không thể đi được? Không được, mình phải đến bên Lingling. Nghĩ như vậy lập tức xuống giường, lấy tay kéo cửa nhưng làm thế nào cũng không mở ra đợc, Orm đập vào cửa hướng phía bên ngoài gọi: "Mẹ, mở cửa! mẹ vì sao nhốt con lại"
Mẹ Kornnaphat đứng ở bên ngoài nói với con gái: "Mẹ cũng là muốn tốt cho con, con mấy ngày nay ở nhà đi, bệnh viện bên kia ta đã xin phép cho con nghỉ bệnh 3 ngày"
"Mẹ tại sao có thể tự ý như vậy, con van cầu mẹ thả con ra ngoài, Lingling xảy ra chuyện, con muốn đến xem cô ấy". Orm không ngừng đập cửa cầu xin mẹ của mình.
"Orm, sao phải khổ vậy chứ? Ngày hôm nay dù như thế nào ta cũng không thả con ra ngoài" Nói xong bà cũng bỏ đi.
"Mẹ..." Chỉ nghe bên ngoài đã không còn âm thanh của mẫu thân, nàng vô lực dựa vào cửa ngồi trên sàn nhà vừa khóc vừa máy móc đập cửa khẩn cầu bọn họ thả nàng ra.
Ông Kornnaphat ở phòng khách nghe vậy đau lòng vạn phần, nhưng vợ của ông ra lệnh không được mở cửa nếu không sẽ ly hôn với ông, ông chỉ có thể làm bộ có tai như điếc, nhưng nội tâm dày vò vạn phần.
Trong bệnh viện sau khi thuốc mê qua đi Lingling dần mở mắt ra nhìn thấy thuộc cấp của mình đều vây quanh ở bên người, cô suy yếu hỏi: "Tội phạm bắt được chưa ?"
"Vâng, Madam yên tâm, Mond đã áp tải hắn về, thêm vào chứng cứ cô ghi âm nhất định hắn trốn không thoát sự trừng phạt của pháp luật"
"Vậy thì tốt!" Cô muốn ngồi dậy uống chút nước đột nhiên cảm giác chân trái không cử động được, dùng tay vỗ xuống lại không có cảm giác.
"Chân của tôi làm sao?" Lingling nghi hoặc, lẽ nào thuốc tê vẫn còn? Chỉ thấy bọn họ cúi đầu nửa ngày không hề trả lời.
"Nói cho tôi, đến tột cùng chuyện gì xảy ra? " Lingling thiếu kiên nhẫn quát.
"Madam, bác sĩ nói. . . Chân của cô . . Khả năng. . ."
"Thế nào?"
"Khả năng sau này không đi được ?"
"Ha ha, đi không được lộ? Nói cách khác là tàn phế? Là ý này sao?"
"Madam đừng như vậy, hẳn là còn có phương pháp cứu chữa, bệnh viện này không được chúng ta đổi bệnh viện khác..." Bọn họ cùng nhau ra sức an ủi Lingling
"Được rồi, mọi người không cần phải nói, tôi biết rồi, các người đi về trước đi, tôi muốn một mình"
Mọi người đi rồi nước mắt Lingling cố nén bây giờ mới rơi xuống, cô ngồi trong phòng bệnh lẳng lặng gào khóc, vừa khóc vừa bắt đầu dùng sức đánh chân trái, cho dù đánh mạnh cỡ nào nó cũng không có cảm giác.
"Mình là phế nhân, phế nhân!"
Ngay khi Lingling chìm đắm trong thống khổ, cửa phòng bệnh bỗng vang lên, cô ngẩng đầu thấy mẹ của Orm đẩy cửa đi vào, nhìn người bệnh trên giường ướt át đôi mắt, mẹ Kornnaphat thở dài.
"Chuyện của cô ta cũng biết, lúc cô làm giải phẫu Orm cũng ở đây, nó nghe được cô có chuyện thì ngất đi"
"Em ấy như thế nào, vẫn khỏe chứ ?" Nghe được Orm ngất, Lingling vô cùng sốt ruột.
"Nó bây giờ đang ở nhà, không có gì đáng ngại! Ta lại đây là muốn nói chuyện với cô. Cô cũng đừng trách a di vào lúc này còn gây chuyện, thành thật mà nói cảm tình của hai đứa ta luôn không tán thành, cô cũng biết rồi. Huống chi hiện tại cô lại bị như vậy, ta cũng nghe nói chân trái của cô không thể bước đi, cứ như vậy cuộc sống của cô có lẽ sẽ khó khăn, lẽ nào cô nửa đời sau dự định để Orm chăm sóc cho cô hay sao ?"
"Tôi không đành lòng" Nghĩ đến tình hình đó Lingling cảm thấy đau lòng, tuy nói chỉ có đi đứng hành động bất tiện, nhưng sinh hoạt hằng ngày khẳng định còn rất nhiều bất tiện khác, cô như thế nào cam lòng để Orm chăm sóc mình cả đời, chăm sóc kẻ nửa người tàn phế.
"Ta cũng biết cô không muốn Orm chịu khổ, nó ở bệnh viện chăm nom bệnh nhân, về nhà còn phải chăm nom cô. . . Vì thế cô về Mỹ có được hay không? Nơi đó phương tiện chữa bệnh so với nơi này tốt hơn rất nhiều, nói không chắc còn có cơ hội chữa khỏi. Nếu không dây dưa nữa thì mượn cơ hội này kết thúc đi"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip