32

Orm nghe mẹ nàng nói xong cũng không quay đầu lại trực tiếp đẩy cửa đi, nàng không muốn thỏa hiệp, nếu như từ bỏ vậy thì coi như là mất Lingling vĩnh viễn.

Orm lái xe trở lại nhà của mình, trước tiên tìm hộ chiếu bỏ đã lâu, sau đó lên mạng đặt vé máy bay đi Mỹ sớm nhất, đúng! Nàng phải đuổi theo bắt cái kẻ ích kỷ nhát gan kia về.

Lingling, lần này liền đến lượt em tìm Ling, em không muốn kiếp sau, em chỉ muốn kiếp này, Ling phải đợi em, nhất định phải đợi.

Lúc này trên bầu trời yên tĩnh, máy bay vững vàng lướt gió, thế nhưng trái tim Lingling chưng từng yên lặng, từng trận quặn đau, quặn đau.

Từ khi về Thái Lan đến giờ cũng không phải lâu lắm, cô ban đầu chỉ muốn trở lại quê nhà làm công việc yêu thích, trong người chỉ mang theo nhiệt huyết tuổi trẻ chứ không hề kỳ vọng ở nơi này phát sinh tình cảm ghi lòng tạc dạ.

Lúc còn ở trường học bởi vì dung mạo thanh tú lại có mấy phần anh tư nên thường xuyên tỏa sáng, vì lẽ đó cô rất được hoan nghênh, bất luận là nam hay nữ thỉnh thoảng sẽ biểu lộ với cô, đối với chuyện này cũng thành quen.

Lingling chưa bao giờ động tâm với ai, Sonya đã từng truy hỏi cô yêu thích nam sinh hay nữ sinh, cô không trả lời được, bởi vì cô cũng không biết xu hướng tính dục của mình ra sao, chỉ biết là yêu thì sẽ yêu, không quan hệ đến giới tính.

Cho đến ngày gặp phải nữ bác sĩ ngoài lạnh nhưng nội tâm hừng hực kia thì trái tim của cô đập mãnh liệt, lúc đó chỉ cảm giác tế bào toàn thân bỗng chốc nở ra.

Sau đó Sonya biểu lộ thì cô mới ý thức được chính mình đối với người kia là thứ tình cảm mà mọi người hay gọi là 'tình yêu', không thấy được sẽ mong nhớ, chỉ muốn đem đối phương làm của riêng, người khác liếc mắt một cái mình cũng sẽ ghen.

Ban đầu nghĩ rằng mình đây là đơn phương, lại không nghĩ rằng đối phương cũng có cảm giác với mình, nhưng lúc đó cô lại lùi bước, cô không có dũng khí thổ lộ tình cảm của mình. Mãi đến tận khi lần đó xảy ra bất trắc mới chính thức ý thức được mình không thể mất đi nàng.

Sau lần bày tỏ đó cứ thế đến ở cùng nhau, hai người cũng không biết con đường phía trước khó khăn thế nào, hạnh phúc không phải tất nhiên mà có được, hạnh phúc có hạn, dù cho đã hóa giải hiểu lầm cuối cùng kết cục vẫn là chia lìa.

Chia tay, xóa đi ký ức, bao nhiêu bữa tối ấm áp khó có thể nói quên là quên, không còn bên nhau nữa, chỉ còn lại nỗi buồn sâu thẳm.

Hồi ức ngọt ngào giờ đây là những hình ảnh dằn vặt tâm can, Lingling trên trán đổ mồ hôi lạnh, toàn thân run run, trong miệng thở ra một mùi tanh. Mẹ Kwong ở bên cạnh sợ hãi, cho rằng cô khó chịu muốn thổ nên lấy túi nôn mang đến cho cô.

"Rào" chỉ thấy trong túi là chất lỏng đỏ tươi, miệng của Lingling còn tơ máu, sắc mặt trắng xám.

"Lingling, con đừng doạ mẹ, để ta đi hỏi xem có bác sĩ hay không"

Lingling suy yếu đưa tay kéo sốt ruột tìm thầy thuốc hà mẹ: "Mẹ, con không có chuyện gì, con ngủ một hồi là tốt rồi."

"Nhưng con nôn ra máu, lỡ có chuyện gì thì sao ?"

"Thật không có chuyện gì, phun ra thoải mái hơn nhiều"

"Vậy con phải đồng ý ta xuống máy bay liền đi bệnh viện kiểm tra"

"Dạ, được" Nói xong Lingling dịch dịch thảm nhắm hai mắt, lông mày của cô vẫn chau lại chưa từng thả lỏng.

5h chiều máy bay an toàn hạ cánh xuống sân bay bên Mỹ, ba Kwong đã ở sân bay Los Angeles chờ đợi hai người, nhìn thấy con gái được đẩy trên xe đi ra mặc dù tâm lý đã chuẩn bị nhưng đôi mắt không cách nào ngăn nổi nước mắt.

"Cha, con đã trở về!"

"Trở về là tốt rồi, cha đã liên hệ cho con một bệnh viện, bác sĩ khoa chỉnh hình là anh họ một vị khách hàng của ba, phương diện chữa trị này ông ấy rất có uy tín, ngày kia sẽ mang con đến đó"

"Cảm tạ cha"

"Cha và con còn khách khí cái gì, chờ chân con khỏe mạnh ta sẽ chính thức đem công ty giao cho con quản lý, bộ xương già này cũng nên về hưu"

"Cha vẫn còn trẻ, con kinh doanh lại không giỏi, sau này bàn tính lại"

"Cũng được, đều nghe lời con, con gái của ta là lớn nhất, công ty lúc nào cũng mở cửa chào đón thiên kim của ta. Dân Mỹ hoan nghênh con trở về!"

Bị ba Kwong trêu chọc Lingling nét mặt tái nhợt mới có chút nụ cười. Sau khi đem hành lý đặt lên xe mẹ Kwong cố ý muốn dẫn Lingling đi bệnh viện trước tiên kiểm tra thân thể, nếu không bà thực sự không yên lòng.

Cuối cùng vẫn là đi bệnh viện một chuyến, kết quả kiểm tra biểu hiện không có gì lo ngại mẹ Kwong mới thở dài một hơi, lúc trở về biệt thự đã là chạng vạng tối, quản gia Mary đã chuẩn bị bữa tối chờ mọi người.

"Oh~Baby, welcome back! Are you ok?" Mary cúi người đau lòng ôm Lingling hỏi.

"I 'm fine! Don 't worry!"

Bị đẩy đến trước bàn ăn, Lingling thấy một bàn đều là món mình thích, thế nhưng giờ đây một điểm hứng thú cũng không xuất hiện trong đầu cô. Mỗi người trong nhà nhìn Lingling dáng vẻ như vậy trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Người một nhà hiếm thấy có dịp ngồi cùng một chỗ ăn cơm, ba Kwong mẹ Kwong không ngừng gắp thức ăn cho cô, cô động vài đũa thì ngưng hẳn: "Cha mẹ, con no rồi, con mệt muốn về phòng trước."

"Được rồi, nói Mary đẩy con lên phòng đi, con hiện tại còn chưa đi lại thuận tiện, chân trái tận lực không nên chạm nước, có muốn mẹ giúp con tắm không ?"

"Mẹ, không cần, hai tay của con vẫn còn mà, một chân cũng có thể dùng được, con không quen người khác phục vụ mình"

"Bây giờ còn thẹn thùng cái gì, ta là mẹ ruột cũng không được sao, phỏng chừng chắc chỉ có Orm của con. . ." Mẹ Kwong vừa mới liền ý thức được mình đang nhắc đến điều cấm kỵ, bà lập tức gọi Mary tới đẩy cô vào phòng.

Khi Lingling nghe mẹ mình nhắc đến cái tên quen thuộc lòng vẫn không khỏi hồi hộp, không biết hiện giờ người đó thế nào, phỏng chừng đang hận mình chết đi được. Cũng được, hận là được rồi, hận xong sẽ buông tay.

Chờ Mary đi rồi, Lingling đem áo khoác trên người cởi ra, lăn xe vào nhà phòng vệ sinh. Khăn mặt mọi thứ đều tỉ mỉ đặt ở nơi cô có thể với tới, trước tiên cô liền rửa mặt. Thế nhưng muốn tắm vẫn là rất bất tiện, Lingling vất vả dùng hai tay đẩy lên chống đỡ đùi, nhảy lò cò đến vòi hoa sen đơn giản tắm một cái, sau đó cầm khăn mặt tắm bên cạnh lau khô thân thể, mặc vào áo tắm chuẩn bị ngồi trở lại xe. Do sơ ý một chút mà trượt chân cả người ngã nhào trên đất, một trận đau xót ruột.

Người bên ngoài nghe được động tĩnh lập tức vọt vào đỡ cô ngồi lại trên xe lăn, chỉ thấy hai tay và cằm của Lingling bị trầy một lớp da.

"Con nhất định phải cậy mạnh như thế hả, trên người con chổ nào ta chưa từng thấy, còn không cho ta tắm cho con, con muốn đau lòng ta phải không ? Sau này mặc kệ, con sau này do ta tắm cho, không phản bác, khi nào con khỏe thì thôi." Mẹ Kwong đỏ mắt quở trách.

Lingling yên lặng nghe mệnh lệnh, cô bị đẩy mạnh vào phòng cho mọi người băng bó, trên đường đi không có phản ứng thậm chí ngay cả đau cũng không cảm thấy.

Sau khi làm xong tất cả, mẹ Kwong đỡ cô lên giường, đắp kín mền, ở trên trán hạ xuống nụ hôn: "Bảo bối, không nên nghĩ quá nhiều, cha mẹ nhất định sẽ chữa lành chân cho con. Ngủ ngon!"

Lúc này ở Thái Lan Orm chuẩn bị xuất phát, kỳ thực nàng tối ngày hôm qua một đêm không ngủ, hy vọng trời mau sáng, nàng cảm thấy một khắc cũng chờ không được. Bởi nàng cũng không biết Lingling ở đâu trên đất Mỹ, điện thoại của cha mẹ Lingling nàng cũng không có, nếu cứ như vậy đi qua đó không phải biện pháp hay. Trước tiên đến công ty tìm Sonya

Khi Sonya biết được nàng muốn đi Mỹ tìm Lingling, phản ứng đầu tiên chính là: "Orm, cô điên rồi sao? Nơi đó cô không quen ai, làm sao qua bên đó ?"

"Lúc bắt đầu yêu cô ấy thì tôi đã điên đến hết đường cứu chữa rồi, tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi nhất định phải tìm cô ấy nói rõ ràng"

"Cô sao phải khổ vậy chứ? Cậu ấy muốn tránh cô, cho dù cô tìm tới nhà thì làm sao, cậu ấy khẳng định cũng sẽ không gặp cô"

"Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì một năm, hai năm, tôi không tin cô ấy độc ác như vậy, Lingling yêu tôi. Sonya, tôi cầu cô nói cho tôi địa chỉ được chứ?"

Thấy Orm như vậy Sonya không đành lòng nên ghi số điện thoại của mẹ Kwong cho nàng, nhìn nàng bóng dáng tự tin rời đi, Sonya thở dài.

Một người bên kia si tình lùi một bước, thật không biết nên làm thế nào cho phải, rõ ràng đã cắt đứt tình cảm, lẳng lặng một mình chôn vùi yêu thương.

Trải qua 12 giờ bay, Orm mang nét mệt mỏi xuống máy bay. Đây là một nơi xa lạ, cũng còn tốt là nàng biết nói tiếng Anh nên có thể giao lưu.

Vừa xuống máy bay Orm khởi động máy gọi vào nhà mẹ Kwong, nghe điện thoại chính là một nữ nhân nói tiếng Anh, đối phương sau khi nghe nàng nói chuyện thì đi gọi mẹ Kwong đến.

"Hello!"

"Dì, con là Orm"

"Con làm sao biết điện thoại nhà chúng ta, con gọi điện thoại đến có chuyện gì sao?"

"Dì, con hiện tại ở Mỹ, con muốn gặp Lingling, ngài có thể nói cho con biết địa chỉ nhà hay không ?"

"Cái gì? con đến Mỹ ? "

Lúc này vừa vặn Lingling đẩy xe từ hoa viên trở về, nhìn thấy mẹ mình đang dùng tiếng Thái nói chuyện điện thoại, liền hỏi là ai gọi đến. Mẹ Kwong bưng ống nghe nhẹ giọng nói: "Orm đến Mỹ, nó nói muốn gặp con"

"Mẹ nói với cô ấy con sẽ không gặp cô ấy, nói cô ấy trở về đi". Nói xong cô gọi Mary đẩy mình trở về phòng.

"Orm, Lingling hẳn là ở trong thư đã nói rõ ràng rồi, con cũng đừng chấp nhất như vậy, nó tạm thời không muốn gặp con, ta khuyên con nên trở về đi"

"Không! con không gặp cô ấy con sẽ không về"

"Ai, đứa nhỏ này, cứng đầu làm gì, nghe dì một câu, trước tiên con về nước đi, chờ nó tâm tình khá một chút ta sẽ gọi điện thoại thông báo cho con đến nói chuyện, con thấy thế nào?"

"Hôm nay dù như thế nào con phải gặp được cô ấy, dì, phiền phức ngài để con gặp Lingling một lần đi, một lần thôi"

Cuối cùng mẹ Kwong vẫn nhẹ dạ cho nàng địa chỉ nhà, Lingling sau khi biết được tức giận khoá cửa phòng không để ý đến mẹ mình. Cô ở trong phòng nhưng không cách nào định tâm xuống, muốn ngủ cũng ngủ không được, cứ như thế thẳng tắp ngồi nhìn trước cửa sổ đờ ra, nếu như Orm đến đây thì nên nói cái gì bây giờ ?

Rất nhanh Orm liền tìm đến nhà Lingling, mẹ Kwong thấy nàng phong trần mệt mỏi sắc mặt tiều tụy, bà gọi Mary rót cho nàng chén nước và lấy chút điểm tâm cho nàng.

"Dì, Lingling ở chỗ nào?"

"Nó biết ta đem địa chỉ cho con nên giận dỗi luôn ta, con bé này vẫn trốn ở trong phòng không chịu ra, con đi tìm nó đi". Mẹ Kwong chỉ cho nàng gian phòng cuối hành lang.

Orm đặt chén nước xuống liền bay thẳng đến gian phòng kia đi đến, nàng hít một hơi thật sâu sau đó ghé vào cửa phòng gọi: "Lingling"

Kỳ thực Lingling vẫn ở cửa theo dõi động tĩnh bên ngoài, nghe giọng nói quen thuộc cách một cánh cửa truyền đến cô suýt chút nữa kích động muốn lập tức mở cửa ra để nhìn thấy Orm, nhưng nhớ lại mình hiện đang ngồi xe lăn, lại nghĩ đến mẹ nàng trước đó ở bệnh viện khổ sở cầu mình nên Lingling cố gắng nhịn xuống không lên tiếng.

Người ngoài cửa vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định: "Lingling, em biết Ling ở bên trong! Ling mở cửa ra có được hay không? Ling bỏ đi như vậy có nghĩ đến em không ? Chỉ lưu lại một phong thư thông báo, Hiên tại sao có thể tàn nhẫn như thế"

"Em biết mẹ em đã nói nhiều lời tổn thương Ling, nhưng những lời đó không phải là ý của em, người yêu không phải nên vui sướng có nhau hay sao ? Cho dù chân của Ling không tốt, đời này chỉ ngồi trên xe thì em cũng sẽ không rời bỏ Ling. Ling đừng bỏ rơi em có được hay không? Có được hay không? Em biết Ling yêu em"

Lingling lấy tay run rẩy che kín miệng mình không cho nó phát ra tiếng khóc, thế nhưng nước mắt đã rơi dài, Orm ơi Orm, tôi nên bảo em làm cái gì bây giờ.

Lingling trong vô ý thức bắt đầu dùng đầu không ngừng đập lên cửa: "Em đừng nói nữa, đừng nói nữa! Orm Kornnaphat, tôi van em, coi như tôi cầu xin em! Em đi đi có được không ? Tôi không đáng cho em phải làm như vậy"

Nghe được bên trong truyền đến âm thanh va vào cửa, tim Orm xé rách ra từng mảnh, nàng chậm rãi quỳ gối cạnh cửa: "Ling, đừng làm tổn thương chính mình. . ."

Lingling vẫn theo quán tính không ngừng đập đầu vào cửa tựa hồ như vậy mới có thể giảm bớt đi nội tâm đau đớn của cô, nhưng khi nghe người ngoài cửa từ đầu đến cuối không có ý rời đi, cô lau khô nước mắt, chậm rãi mở cửa ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng.

"Ling, rốt cục Ling đã chịu gặp em, sao lại ngốc như thế làm bị thương chính mình" Vừa nhìn thấy cửa mở ra, Orm kích động lập tức đứng lên, chỉ thấy trên trán cô ấy có dấu ấn đỏ vì va vào cửa, nàng đau lòng đưa tay muốn xoa.

Lingling không thèm để ý đến vết thương: "Orm Kornnaphat, em bây giờ nhìn thấy tôi rồi, cũng nhìn thấy dáng vẻ phế nhân của tôi, em đi được chưa, tôi không cần em thương hại, em đi đi..."

"Ling, em vì sao lại thương hại? Xưa nay không có ý nghĩ này. Hãy để em ở lại chăm sóc Ling có được hay không?"

"Cảm ơn lòng tốt của em, bác sĩ Kornnaphat, tôi không phải bệnh nhân của em, tôi cũng không cần em chăm sóc." Nói xong Lingling như điên rồi, một tay dùng lực chuyển động xe lăn, một tay dùng sức kéo Orm đi ra ngoài.

"Lingling, em sẽ không đi, em không rời khỏi Ling"

"Được, em không đi đúng không?"

Lingling phẫn nộ từ xe lăn đứng lên dùng toàn lực đẩy Orm ra ngoài cửa.

"Ling, lòng em rất đau, đừng như vậy có được không ?" Orm khóc lóc ôm chặt lấy cô.

Nhìn người trong ngực mình, Lingling chỉ do dự hai giây sau đó đưa tay tách nàng ra khỏi thân thể của mình, kết quả bản thân cô lại không đứng vững ngã xuống đất.

Orm tới đỡ cô dậy nhưng lại bị Lingling một tay xô ra đập vào trên cửa, Orm ngậm lấy nước mắt: "Ling, Ling muốn em làm thế nào?"

"Em đi đi, hãy trở về Thái Lan, về với cha mẹ làm một người con hiếu thảo, tôi không muốn thấy em! Em không hiểu tiếng Thái Lan sao?"

"Ling đúng là nghĩ như thế sao? Đây là suy nghĩ chân thật trong lòng sao, Ling nói đi ?"

"Đúng vậy, Orm Kornnaphat, em hãy nghe cho kỹ, Ling...Ling...Kwong tôi từng giây từng phút đều không muốn nhìn thấy em, xin mời em lập tức biến đi". Vừa nói cô vừa đỡ khuông cửa đứng lên nhảy lò cò qua xách hành lý của nàng vứt ra ngoài cửa.

"Được, em đi, nhưng Ling đừng thương tổn chính mình, được không ?" Orm nước mắt lưng tròng đưa mắt nhìn người kia quay lưng, nàng xách hành lý cũng rời đi.

"Ta nói con đó, cần gì phải tuyệt tình như vậy sao? Orm người ta thật xa chạy đến tìm con, con ngược lại độc ác như vậy làm tổn thương nó, con đang nghĩ cái gì ? Diễn kịch hả ? Ta không nhìn nổi"

Mẹ Kwong vốn muốn để hai người một mình nói chuyện, bà còn ảo tưởng vạn nhất một hồi hòa hảo rồi sẽ phát sinh cảnh abcz gì đó nên đặc biệt nói mọi người rời đi, không nghĩ vừa nhìn thấy lại là một màn bi kịch, bà lập tức trách cứ con gái của mình.

"Đau dài chi bằng đau ngắn, đừng dây dưa thêm khổ, đi rồi cũng được, tốt nhất không gặp gỡ, như vậy liền có thể cắt đứt tình duyên! Mẹ, vạn nhất cô ấy còn chưa hết hi vọng mà đến tìm con, mẹ hãy nói con không có ở nhà, hoặc là tùy tiện nói con đã dọn ra ngoài hay là đi du lịch đây đó gì cũng được"

"Ai, nghiệt duyên a! các cô gái, ta không quan tâm chuyện hai đứa nữa, mệt"

Lúc này Orm ngơ ngác rời khỏi nhà Lingling, người kia đến một tia lưu luyến cũng không có, tàn nhẫn như vậy đuổi nàng đi, càng nghĩ trong lòng càng đau, nhưng lá thư đó giải thích thế nào đây? Nội dung bên trong mỗi một từ mỗi một câu đều đầy rẫy sự yêu thương, rõ ràng cô ấy chính là không dám diện đối với mình.

Nghĩ tới việc mình phải chuẩn bị trở về thì phía đối diện xuất hiện một gã Tây say xỉn, hắn thấy nàng hai mắt tỏa sáng còn bắt đầu táy máy tay chân, Orm không ngừng phản kháng lớn tiếng gọi to.

Mary vừa lúc ở hoa viên tưới hoa nghe đến bên ngoài có tiếng gọi lập tức chạy ra xem, kết quả nhìn thấy tiểu thư vừa nãy tìm đến nhà đang bị một gạ bất lịch sự, Mary xông tới ngăn lại đẩy gã cao to kia ra, liền một đường kéo Orm hướng về trong nhà chạy vào.

Mẹ Kwong thấy Orm trở lại rất ngạc nhiên, không phải đã đi rồi sao, sao lại quay lại cơ chứ ? Orm này thật là có nghị lực.

Khi Mary giải thích với bà chuyện xảy ra, mẹ Kwong đau lòng: "Con gái, oan ức cho con. Thôi thì không còn sớm, đêm nay con ở đây đi, sáng mai ta bảo tài xế đưa con ra sân bay, sau đó con về Thái Lan được không ?"

"Dì, con không muốn từ bỏ"

"Nghe ta nói này! Nó đang nổi giận, nhất thời nghĩ không thông mà thôi, bây giờ có tám con ngựa cũng kéo không lại. Con về nước đi, dù sao bên kia còn công việc, đừng trì hoãn. Dì ở đây sẽ giúp đỡ cho con, có tin tức ta liền thông báo, con xem như vậy có được không?"

"Vâng, vậy thì con nghe ngài". Orm nghe mẹ Kwong nói như vậy cuối cùng có chút nụ cười, mọi chuyện cũng nên theo lời bà nói, cứ từ từ đã.

"Ta cũng không muốn mất đi con dâu tốt, ta sẽ cố gắng làm công tác tư tưởng cho đứa nhỏ kia, đến lúc đó con đến dắt nó về vượt qua cửa ải của mẹ con. Trước tiên không nói cái này, con phải ăn cơm, con có muốn tắm trước hay không ?"

Orm gật đầu, sau đó Mary dẫn nàng lên phòng tắm trên lầu, chờ nàng tắm xong cơm tối cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
"Con dâu ngồi xuống trước đi, ta gọi đứa nhỏ kia đến"

Nói xong bà đi tới phòng Lingling đẩy xe cho cô, nhưng khi Linglingvừa nhìn thấy Orm ngồi ở bàn ăn trước mặt thì lại mặt lạnh: "Mẹ làm gì không nói cô ấy trở về ?"

"Ta còn chưa nói con đó, không phải tại con tuyệt tình đuổi người ta ra ngoài, mới vừa ra bên ngoài đã gặp một gã say, suýt chút nữa bị làm nhục, cũng còn tốt Mary nhà chúng ta phát hiện. Orm một thân con gái, lại nói làm gì có máy bay giờ này, ta nói nó ở lại đây một đêm"

"Mẹ và cô ấy yêu thương nhau như thế nào chuyện không liên quan đến con". Nghe Orm suýt chút nữa bị bất lịch sự trong lòng Lingling rất khó chịu, nhưng trước mặt vẫn giả vờ không hề cảm xúc, trực tiếp thay đổi hướng xe lăn về phòng mình, cũng dặn Mary đem cơm nước bưng luôn vào phòng.

Mẹ Kwong liếc nhìn con gái khó chịu thở dài: "Cũng không biết tính khí này giống ai, cái gì mà bản mặt nó nhăn nhó ? Không kế thừa tính tốt nào của ta. Ta càng nhìn càng thấy nó có dáng vẻ của tiểu thụ trong truyền thuyết, con dâu này, thường thường chuyện kia đứa nào ở trên đứa nào ở dưới vậy ?"

Orm vốn dĩ còn đang vì người kia không thèm nhìn mình mà cảm thấy cay đắng trong lòng, nhưng khi nghe mẹ Kwong hỏi câu sau cùng mặt nàng đỏ lên suýt chút nữa đem cơm trong miệng phun ra ngoài, quả nhiên được mẫu thân phương tây giáo dục thật khác biệt. Nếu như mẹ của mình cũng rộng rãi như thế thật là tốt.

Mẹ Kwong thấy Orm mặt mày hồng hào nhất thời cười đến thiên hoa loạn trụy: "Thật không tiện, dì nói chuyện tương đối thẳng thẳng, không làm con sợ chứ ?"
"Dạ không có, không có!"

"Vậy thì tốt, ta cũng chỉ là hiếu kỳ nhiều chuyện một chút thôi. Một hồi ăn cơm xong con lên phòng ngày trước của Lingling ngủ đi, chuyện sau này chúng ta sẽ bàn bạc lại, có dì làm hậu thuẫn con cứ an tâm"
"Cảm ơn dì! Con sẽ chờ Ling"

Ăn xong cơm tối Orm đi lên gian phòng trên lầu, nhìn trang trí trong phòng còn có ảnh Lingling từ nhỏ đến lớn, cô ấy ngây thơ, cô ấy nghịch ngợm, còn có dáng vẻ ngẩn ngơ trầm tư hấp dẫn nàng, nàng tự nói với mình: Orm Kornnaphat, hãy kiên định, không từ bỏ.

Do sai múi giờ nên Orm cũng ngủ không ngon, rất sớm đã thức dậy, khi nàng xuống lầu mẹ Kwong đang ở trong hoa viên rèn luyện thân thể, nàng chạy tới chào hỏi bà: "Dì, con đi đây"

"Đợi lát nữa, không vội. Ăn điểm tâm đã, sau đó cho tài xế đưa con đi, một mình con đi ta không yên lòng."

Dưới sự kiên trì của mẹ Kwong Orm chỉ có thể ngồi lại ăn bữa sáng, đang định rời đi thì mẹ Kwong dùng ánh mắt phiêu dật nói với căn phòng bên kia: "Cái đứa không có lương tâm còn không rời giường, có muốn nói lời tạm biệt với người ta hay không"

Nói xong cũng không chờ bên trong trả lời bà liền kéo Orm đi tới cửa phòng. Gõ cửa mãi không thấy phản ứng, chắc là bên trong còn chưa tỉnh ngủ đi. Mẹ Kwong lặng lẽ đẩy cửa đi vào, không ngờ cửa lại bị khóa, mẹ Kwong nhất thời giận dỗi: "Này con kia còn khóa cửa nữa hả, sợ ai giữa khuya làm gì con mà con khóa cửa. Đừng tưởng rằng khóa như vậy là lợi hại, lão nương ta có chuẩn bị chìa khoá phụ đấy"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #lingorm