Chương 2

Sirilak Kwong thấp thỏm lén liếc mắt nhìn con người. Hình như Công chúa không hề phát hiện nó vừa làm gì, độ cong của nụ cười nơi khóe miệng nàng thậm chí còn chẳng mảy may thay đổi.

Sirilak Kwong lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, song vẫn cảm thấy có một xíu xấu hổ, nên nó nói: "Để đó đi. Đồ mà cô dâng lên, ta sẽ nếm thử. Nhưng chưa được ta cho phép, sao cô có thể tùy tiện xông vào phòng ta được chứ? Lần này tha cho cô, nhớ sửa đấy."

"Được." Công chúa mỉm cười nói: "Rồng nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không. Nếu không hợp thì nhớ nói cho tôi."

Sau đó Công chúa rời đi.

Sirilak Kwong nhìn cái vòng hoa nằm trên mặt đất. Nó ném mạnh quá, vòng hoa hỏng mất rồi.

Rồng tàn bạo rất không vui. Nó nhìn chằm chằm cái vòng hoa mà thẫn thờ mất một lúc, cuối cùng quay đầu đi, vờ như mình không thấy gì cả.

Sirilak Kwong nếm thử thịt nướng mà con người dâng lên, sau đó ngây ngẩn cả rồng. Vì sao lại ăn ngon hơn nó làm dữ vậy?

Cũng ngon hơn ba nó làm nhiều lắm!

Đương nhiên Sirilak Kwong không biết, chúng nó thân là rồng, trời sinh tính tình tương đối cẩu thả. Tuy lúc nướng thịt cũng sẽ cho một ít gia vị nhưng hầu hết chỉ là những loại gia vị tự nhiên, tỷ như xát lên chút muối này kia.

Mà về phương diện ăn uống, sự nghiên cứu của con người thật ra vượt xa loài rồng. Cho dù chỉ sử dụng những nguyên liệu có sẵn tìm thấy nhưng vẫn phong phú hơn gia vị của tộc Rồng bọn họ rất nhiều.

Bất giác Sirilak Kwong đã ăn sạch sẽ, còn không nhịn được mà thò đầu dòm ngó con người mình nuôi. Công chúa vẫn đang nướng thịt ở đó. Trên mặt những tảng thịt tươi rải đầy gia vị.

Bột ớt đỏ tươi, một chút muối ăn, lá hương thảo,...

Nàng đưa thịt vừa nướng xong cho Sirilak Kwong: "Muốn ăn nữa không?"

Sirilak Kwong hơi mất tự nhiên một xíu, nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường trở lại. Đây là Công chúa nó bắt về, cũng là con người mà nó nuôi, dâng cống chẳng phải là chuyện quá ư bình thường hay sao?!

Vì thế, Sirilak Kwong sung sướng nhận lấy thịt bắt đầu gặm, vừa gặm còn vừa hỏi: "Sao cô tìm được nhiều gia vị hiếm có, lạ lùng thế?"

"Vừa tồi tôi tìm quanh hang động." Con người cười nói: "Tôi còn tưởng Rồng không quen ăn ớt cay cơ đấy."

Sirilak Kwong là một con rồng tàn bạo thưởng phạt rõ ràng: "Con người, cô làm tốt lắm. Ta rất thích thứ mà cô dâng lên. Vậy nên cô có muốn thứ gì không? Ta có thể thưởng cho cô."

"Vậy tôi ngủ ở bên trong có được không?" Con người khẩn khoản hỏi: "Ngủ gần Rồng thì tôi sẽ có cảm giác an toàn hơn."

Theo bản năng, Sirilak Kwong muốn từ chối. Nhưng sau đó, nó lại nghĩ đây là lần đầu tiên nó khen thưởng cho con người, nếu cứ thế mà từ chối thì có vẻ mình không được oai phong, sáng suốt lắm. Hơn nữa, con người thật sự rất yếu ớt, đặc biệt là cô gái mảnh mai thế này. Khoan hẵng nói đến cọp hay sư tử, không chừng chỉ một con chó hoang thôi cũng có thể cắn chết nàng ta rồi.

Với cả...

Nàng ta vừa nói gì ấy nhỉ? Cảm giác an toàn đúng không?

Sirilak Kwong ngẩng đầu, mang theo một chút kiêu hãnh. Ha, nếu ngay cả một con rồng vĩ đại cũng không thể bảo vệ một người, thế thì người này sẽ chẳng thể nào an toàn tuyệt đối được.

"Được rồi. Nếu cô đã khát khao đến thế thì đại nhân ta đây sẽ thỏa mãn cô." Sirilak Kwong dùng bên móng không bận cầm thịt vỗ vỗ mặt đất: "Nhưng cô phải nướng thêm thịt dâng lên cho đại nhân ta mới được."

Vì thế, một ngày sau khi bắt Công chúa về, hai đứa sống chung (không phải). Nghe nói gia vị càng phong phú thì hương vị của thịt sẽ càng thơm ngon. Thế nên hôm sau, Sirilak Kwong nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định dẫn con người của mình đến chợ loài người xem thử.

Sở dĩ nó suy ngẫm lâu như thế đương nhiên không phải vì cái ăn nên mới đi chợ, thế thì chẳng có phong thái của một con rồng tàn bạo gì cả, mà là nếu đi chợ với hình dạng rồng thì có thể sẽ gây ra rất nhiều phiền toái. Nhưng Sirilak Kwong lại không muốn xuất hiện dưới hình dạng khác, thế nên mới đắn đo thật lâu.

Mãi đến khi con người mà nó nuôi nói một câu: "Không ai biết đó là Rồng đâu."

"Nhưng cô biết." Sirilak Kwong híp đôi mắt rồng to oạch, hung hăng nhìn Công chúa loài người. Công chúa trắng nõn, mảnh mai đặt bàn tay lên móng vuốt của nó.

Móng rồng rất lớn, thoạt trông còn hơi dữ tợn. Lớp vảy trên đó phản xạ ánh sáng lạnh lẽo. Tay con người rất nhỏ, vừa trắng vừa gầy, thậm chí còn có thể nhìn thấy được mạch máu màu xanh lá thấp thoáng dưới da, nhưng ngón tay lại rất thon dài, móng tay ánh hồng thoạt trông hết sức đáng yêu.

Hai bàn tay hình thành sự đối lập rõ rệt.

"Nhưng tôi là của Rồng mà."

Sirilak Kwong lập tức hạ quyết định: "Đúng vậy, cô là của ta, thế nên chắc chắn là cô không có gan nói ra đâu. Một khi đã thế, Rồng tàn bạo ta đây sẽ hạ mình một lần, cùng cô đến thành thị loài người nhìn xem."

"Cô nhắm mắt lại đi."

"Được." Công chúa khép hai mắt lại. Chừng vài giây trôi qua, nàng nghe thấy giọng nói hung hăng của Sirilak Kwong: "Giờ mở mắt được rồi."

Công chúa mở mắt ra. Con rồng tàn bạo trước mắt đã biến mất, chỉ còn lại một bé gái mặc váy màu hồng phấn.

Cô nhóc có đôi mắt to tròn xoe, đồng tử đen láy dường như ánh lên một chút màu vàng kim. Gương mặt còn thấp thoáng vẻ phúng phính của trẻ con, thoạt trông sẽ khiến người ta cảm thấy non nớt.

Năm nay công chúa hai mươi, nhìn như chị của Rồng.

Cô nhóc mặc váy hồng phấn chống nạnh hai tay, hung hăng nói: "Nhìn cái gì? Nhìn cái gì? Chưa gặp con rồng tàn bạo hung hăng vậy bao giờ sao?"

"Chưa." Công chúa không ghìm được phải cong môi, sau đó vươn tay với cô nhóc: "Tôi ôm Rồng được không?"

Cách nghĩ của Sirilak Kwong lúc nào cũng rất kì quái.

"Con người cứ vọng tưởng trở thành Kỵ sĩ cưỡi rồng mà không thèm nhìn lại xem ở trong mắt của rồng, mình là con kiến bự bao nhiêu. Thế nên Rồng ta hôm nay sẽ làm Kỵ sĩ cưỡi người. Ha, trở thành tọa kỵ cho ta là vinh hạnh của cô." Gương mặt hãy còn chút phúng phính của nó hất lên, dường như đang nói 'cô đang đợi gì nữa, còn không mau lại đây ôm ta?'

Ý cười của Công chúa càng đậm hơn. Đôi mắt, hàng mi mảnh mai của nàng giãn ra. Bờ môi hồng hào mềm mại hơn cả cánh hoa. Nàng chủ động vươn tay bế Sirilak Kwong lên.

Sirilak Kwong ở hình dạng con người đương nhiên không nặng như ở hình dạng rồng, nhưng vẫn nặng hơn vẻ ngoài rất nhiều. E là một người đàn ông trưởng thành cũng chưa chắc có thể bế nó lên dễ dàng như thế. Nhưng Công chúa trông có vẻ yếu đuối lại ôm lấy Sirilak Kwong không chút khó khăn. Cả hai cùng nhau đi ra ngoài.

Nơi mà một người một rồng cư trú còn cách thành thị một khoảng. Vì lâu đài này được xây trên núi, mà hang động hai người cư ngụ lại nằm phía sau lâu đài.

Muốn vào thành thị thì đầu tiên phải xuống núi, sau đó là đi một quãng đường rất xa.

Mới đầu, Sirilak Kwong nằm trong lòng Công chúa, sau lại vì bất tiện mà chuyển lên lưng lưng. Sirilak Kwong gác cằm lên hõm vai Công chúa, cảm thấy không hài lòng vì tốc độ của con người.

Sau đó, trong sự chòng chành nhè nhẹ, nó ngủ mất. Khi Sirilak Kwong tỉnh dậy thì cả hai đã đến thành thị của loài người. Nó quệt miệng, sau đó phát hiện bờ vai của con người đã ướt đẫm bởi nước miếng của nó.

Ánh mắt Sirilak Kwong đờ đẫn trong thoáng chốc, sau đó lại bình tĩnh ngay. Đây chính là nước bọt rồng, có thể giống với nước bọt bình thường sao?

"Tới rồi à tới rồi à?" Sirilak Kwong dò đầu ra, tò mò nhìn ngắm chung quanh.

"Tới rồi." Giọng Công chúa nghe nhỏ nhẹ, rất dịu dàng, cứ khiến người ta liên tưởng đến một đóa hoa mảnh mai, yếu ớt.

Vừa nghe đã tới, Sirilak Kwong lập tức hưng phấn hẳn lên. Vốn đang nằm ườn trên lưng Công chúa, nửa người trên của nó bật dậy trong nháy mắt. Điều đó khiến người cõng nó phải gồng sức rất nhiều, nhưng hiển nhiên quý cô Rồng không bận tâm nhiều như thế. Ở trên lưng Công chúa, nó ngó trái ngó phải, hoàn toàn bị thế giới loài người thu hút.

Đừng quên, từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Sirilak Kwong rời khỏi Đảo Rồng.

Thật ra Đảo Rồng rất lớn, dù sao cũng có rất nhiều rồng sinh sống trên đó, còn lớn hơn quốc gia nào đó của loài người, nhưng trên Đảo Rồng không có con người.

Rồng có thể chung sống với rất nhiều sinh vật nhỏ yếu. Trên Đảo Rồng có đủ loại động vật nhỏ, nhưng lại không có con người. Bởi vì con người quá giảo hoạt. Cũng như rồng, bọn họ thích vàng bạc, châu báu, thích những thứ sáng lấp lánh.

Đối với rồng mà nói thì chúng không muốn loài sinh vật có cùng sở thích với mình sinh sống gần đó, đặc biệt là loài người giảo hoạt. Thế nên trước giờ Sirilak Kwong chưa từng gặp con người, lại càng chưa thấy qua thành thị của loài người.

Thì ra thành thị của loài người lại phồn hoa đến thế?

Sirilak Kwong vui sướng như một đứa trẻ. Rõ ràng mục đích của hai người là hương liệu, là gia vị nhưng cuối cùng lại mua về một đống những thứ linh tinh.

Để rồng trả tiền mua đồ là một chuyện hết sức bực bội, nhưng tạm thời Sirilak Kwong không muốn bại lộ thân phận, thế nên đành phải nhịn nhục móc đồng vàng ra mua những món đồ mà nó nhìn trúng.

Cũng may đồng vàng có giá trị rất cao. Một đồng vàng đã có thể mua được rất nhiều, rất nhiều thứ. Nó muốn mua gì là mua, hoàn toàn không sợ thiếu tiền.

Quá hưng phấn, mua quá nhiều đồ linh tinh, kết quả chính là... rất khó mang về.

Sau khi được Công chúa nhắc nhở, Sirilak Kwong nhìn một đống đồ lỉnh kỉnh, chẳng nỡ bỏ cái nào. Quý cô Rồng phẫn nộ vỗ mặt đất: "Đây đều là Rồng ta bỏ tiền ra mua! Không được lãng phí! Rồng tàn bạo vĩ đại muốn mang hết về!"

Nét mặt Công chúa thoáng một nỗi u sầu: "Nhưng nhiều đồ quá, chúng ta không mang hết..."

Vấn đề này...

Gương mặt mềm mại của Sirilak Kwong ngơ ngẩn. Nhìn chằm chằm đống đồ, nó bắt đầu thấy rầu.

Ngay lúc này, giọng nói êm dịu của Công chúa vang lên: "Tôi có một đề nghị nho nhỏ..."

"Nói."

"Hỡi quý Rồng tàn bạo vĩ đại, hình thể của ngài to lớn, đồ sộ biết bao. Nếu biến trở lại thành hình rồng thì hẳn là có thể dễ dàng mang hết số đồ đạc này về. Vấn đề duy nhất chính là... tôi." Công chúa thở dài một tiếng rồi nói: "Chẳng phải Rồng không thích bất kì ai ở trên lưng mình sao? Không thì cứ để tôi từ từ đi về thôi. Tuy hơi mất thời gian một chút, có lẽ lúc về tới thì trời đã tối mịt, sẽ không kịp nấu ăn, nhưng mà..."

Sirilak Kwong đập móng vuốt, chậm trễ chuyện nấu ăn thì sao mà được: "Ta đặt cô chung với đám đồ đạc là được rồi. Như vậy thì không gọi là cưỡi rồng đâu nhé!"

Vì thế, ngày thứ ba sau khi bị Rồng tàn bạo bắt về, Công chúa được bước lên lưng rồng như ý nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip