Chương 31: Đừng nhúc nhích

Khi nào con người buộc phải trưởng thành? Hẳn là vào thời điểm thực sự không còn chỗ dựa vào.

Ngày đại bá mất, Uông Hiếu Lệ nói Trần Mỹ Linh là tai tinh, nói chồng bà ta rõ ràng có thể sống thêm mấy ngày, kết quả nói nàng vừa đến nhà, người liền không còn nữa.

Trong thôn người ta nói, đại bá đây là ở treo hơi chờ Trần Mỹ Linh trở về, thuyết minh người ông thương nhất là Trần Mỹ Linh.

Tốt xấu gì, Trần Mỹ Linh nghe xong cũng không có cảm giác gì.

Nàng bận rộn xử lý hậu sự, về mai táng hay là hoả táng, mỗi người đều có ý kiến ​​​​riêng.

"Hoả táng sao? Thật sự muốn hoả táng sao? Ở chỗ chúng ta không thịnh hành hoả táng."

"Tiểu Linh, con đây làm vậy liền không phúc hậu."

"Người ta không hoả táng bà cho tiền nuôi người ta à? Bà xem đứa con này của ông ấy hữu dụng không?"

"Hoả táng hay không hoả táng đó không phải giống nhau sao? Không đến lượt các người lên tiếng? Thật không xem bản thân là người ngoài!"

Người này một câu, người kia một câu, mặc kệ bọn họ nói cái gì, Trần Mỹ Linh đều không thèm để ý, nàng cầm ba vạn tệ trong thẻ của đại bá, tự chủ thích đáng hậu sự.

Dựa theo phong tục nông thôn, người chết là phải đình 7 ngày, ngắn nhất cũng phải 4 ngày, Trần Mỹ Linh chọn 4 ngày.

Người đến phúng viếng rất nhiều, đại bộ phận người đều tặng lễ, một trăm hai trăm, một cái thôn nho nhỏ, thế mà cũng được gần hơn một vạn tệ.

Bất chấp sự phản đối của một số người, Trần Mỹ Linh vẫn lựa chọn hoả táng, dựa theo di nguyện của đại bá, Trần Mỹ Linh đem một nửa tro cốt rải xuống sông Tân Nga, một nửa chôn ở phần mộ.

Mộ địa là thầy phong thủy trong thôn hỗ trợ xem, ông ấy không thu bất kỳ khoản phí nào, cuối cùng Trần Mỹ Linh chỉ giao hai vạn tệ phí thổ địa.

Phần còn lại, một số thứ khác rải rác, mấy vạn tệ vừa vặn tiêu sạch sẽ.

Uông Hiếu Lệ vừa mới bắt đầu còn đau lòng, ở ngày thứ ba giống như không đau lòng nữa, bởi vì bà ta ở trong linh đường mà thét to vào mặt người khác khi chơi mạt chược.

Người bị lên án nhất chính là Trần Tư Vũ, hắn giống như chết ở bên ngoài, giống như không phải con trai của đại bá.

Bắt đầu từ lúc đại bá qua đời đến mai táng mấy ngày nay, Trần Tư Vũ từ đầu tới đuôi cũng chưa từng xuất hiện, lúc sau gọi gần một trăm cuộc điện thoại, Trần Mỹ Linh từ bỏ.

Năm ngày qua đi, Trần Mỹ Linh mang theo hộp kẹo, ngồi trên tàu cao tốc trở về thành phố A.

Nàng rất khó cảm nhận được tâm tình của mình, có thể là có cảm xúc, nhưng cũng không có đủ tinh lực lại chú ý chính mình, bởi vì liên tục gác đêm mấy ngày, nàng đã mỏi mệt đến cực điểm.

Tàu cao tốc chậm rãi tăng tốc, cái trán Trần Mỹ Linh dựa vào trên cửa kính, xem phong cảnh phù phiếm ngoài cửa sổ, tầm mắt nàng không có tiêu điểm cố định.

Những cái đó nhanh chóng lùi lại, vô pháp có được, theo gió rồi biến mất ôn nhu, tất cả đều bị mùa thu mang đi, chỉ còn lại có lá cây rơi đầy trời, tàu cao tốc nhanh chóng đi tới, đầy đất lá rụng bị tách ra, tất cả đều bị vứt bỏ ở huyện thành nhỏ.

Phong cảnh huyện thành nhỏ dần dần biến mất ở trong tầm mắt, cuối cùng biến thành tòa nhà cao ốc, nàng lại về tới thành phố A.

Mấy ngày nay, Quảng Linh Linh đều liên tục cùng nàng trò chuyện, Trần Mỹ Linh có rất nhiều lời nói có thể nói, nhưng nàng dục vọng biểu đạt rất thấp, cơ hồ đều là Quảng Linh Linh hỏi, nàng đáp.

Sau khi xuống tàu cao tốc, Trần Mỹ Linh bắt xe đến Tống Gia Tam Viện, việc đầu tiên khi về nhà chính là ngủ, nàng chỉ có một nguyện vọng như vậy, vứt bỏ tất cả mọi thứ trong đầu, ngủ một giấc thật ngon.

*

Quảng Linh Linh đã gần một tuần không nhìn thấy Trần Mỹ Linh, cô có thể lý giải, hiện tại Trần Mỹ Linh có chuyện quan trọng hơn phải làm, nhưng hiện tại chính là rất nhớ nàng.

Muốn an ủi nàng, muốn ôm nàng, muốn nhìn nàng ăn cơm, hoặc là nói, chỉ là thấy mặt cũng được, ít nhất có thể giảm bớt một chút cảm xúc nhớ nhung.

3 giờ chiều Quảng Linh Linh gửi tin nhắn cho Trần Mỹ Linh, hiện tại đã là 8 giờ tối, đối phương như cũ không có phản hồi.

Vì thế tâm tình không khỏi có chút nôn nóng, Trần Mỹ Linh hình như nói hôm nay sẽ trở về, cho nên không nhận điện thoại không trả lời tin nhắn là có ý gì?

Sau khi tan tầm, Quảng Linh Linh trực tiếp lái xe về nhà, cô ôm hy vọng, hy vọng về nhà là có thể nhìn thấy Trần Mỹ Linh, cô đã cho nàng chìa khóa, kết quả về nhà nghênh đón cô như cũ là phòng khách trống không.

Nhím Nhỏ không trở về, vậy Nhím Nhỏ đã đi đâu?

Quảng Linh Linh buông túi xách, nằm trên sô pha, lấy di động tìm đọc lịch sử trò chuyện cùng Trần Mỹ Linh.

Chỉ có vài câu chào hỏi, vài cuộc gọi thoại không quá hai phút, mấy ngày gần đây cô hầu như luôn gọi điện cho Trần Mỹ Linh, trong điện thoại Trần Mỹ Linh cũng nói rất ít, nàng giống như trở nên trầm mặc ít lời, không sinh động như lúc trước.

Sinh động, dường như không được coi là sinh động.

Quảng Linh Linh nhớ lại lần đầu tiên gặp Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh giống như không phải một kiểu sinh động kia, một thân mặc trang phục hoang dã, ánh mắt đầy sắc sảo, cả người tự mang cảm giác xa cách, biểu tình cố tình phối hợp lại thất bại, cái đó đều thuyết minh nàng cũng không phải một người nhiệt tình sinh động.

Nhưng sau đó lại có mấy cái nháy mắt nàng là sinh động, có khi nàng sẽ cười, là cái loại tươi cười thẹn thùng này, cộng với đôi mắt sáng ngời đó, làm Quảng Linh Linh nhớ đến bông tuyết đầu tiên rơi vào mùa đông, lạnh băng lại thuần triệt, cho dù nó tan chảy khi rơi vào lòng bàn tay, nhưng vẫn làm người ta rất ấn tượng.

Cô thật sự nhớ Trần Mỹ Linh, loại nhớ nhung này theo thời gian tăng trưởng trở nên càng thêm mãnh liệt, thế cho nên hiện tại nằm ở trên sô pha, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu là có thể hiện ra hình bóng Trần Mỹ Linh.

Gọi điện thoại cho nàng sao? Quảng Linh Linh mở số điện thoại của Trần Mỹ Linh, mấy phen do dự vẫn là không có gọi đi.

Cô bấm vào phần ghi âm tin nhắn cùng Trần Mỹ Linh, tin nhắn vẫn là từ lần đầu gặp nhau ở khách sạn.

Quảng Linh Linh bắt đầu tự hỏi, nếu cô và Trần Mỹ Linh không phải quan hệ như thế, vậy cô gái này rốt cuộc là cái dạng gì?

Cô rất ít tự hỏi vấn đề như vậy, bởi vì trời sinh tính cao ngạo, thói quen tự lấy mình làm trung tâm, Quảng Linh Linh phần lớn thời gian đều ở tự hỏi chính mình, mà không phải người khác.

Vì thế khi bắt đầu cân nhắc Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh không có đầu mối, không biết bắt đầu từ đâu.

Tầm mắt lại về tới trên màn hình di động, mãi luôn chần chừ, Quảng Linh Linh cuối cùng vẫn là gọi điện thoại cho Trần Mỹ Linh, cuộc gọi đầu tiên đổ vài tiếng cũng chưa nghe, vì thế Quảng Linh Linh gọi lần thứ hai, lần thứ ba......

Giống như đối phương không nhận cô sẽ không bỏ qua, Quảng Linh Linh không thích chính mình như vậy, nhưng càng không thích Trần Mỹ Linh không nghe điện thoại, cho đến lần thứ tám, bên kia cuối cùng cũng trả lời:

"Quảng tổng......" Qua điện thoại đều có thể cảm nhận được ủ rũ nặng nề, Nhím Nhỏ hẳn là rất mệt.

"Em trở về thành phố A chưa?"

"Trở về rồi, xin lỗi, tôi từ buổi sáng về đến nhà lúc sau vẫn luôn ngủ."

"Không sao." Quảng Linh Linh bên này nhẹ nhàng bâng quơ, không biểu lộ cảm xúc, "Vậy em ngủ tiếp đi."

"Ừm." Trần Mỹ Linh vẫn rất buồn ngủ, "Tôi có thể ngày mai lại đến chỗ chị không?"

"Có thể, em lại ngủ thêm một lát đi."

Bên này cùng Quảng Linh Linh ngắt điện thoại, Trần Mỹ Linh cũng không nghĩ nhiều, buông di động tiếp tục ngủ bù, mị trong chốc lát, cảm thấy không đúng, lại mở to mắt, vừa thấy thời gian, đã 8 giờ rưỡi.

Đây đơn giản là ngủ đến ngốc, hoá ra đã ngủ gần mười tiếng.

Nàng đầu óc mê muội rời giường, đến tủ lạnh tìm đồ ăn, kết quả mở ra thì chẳng có gì để ăn.

Người trưởng thành trong nháy mắt gục xuống, Trần Mỹ Linh trước kia không hiểu ý của những lời này.

Ngày đại bá hạ táng nàng không khóc, thời điểm Trần Tư Vũ ở trước mặt Quảng Linh Linh buộc nàng phải đưa 25 vạn nàng không khóc, nhưng hiện tại đói bụng muốn ăn cơm, lúc mở tủ lạnh ra cái gì cũng không có, chốt mở tuyến lệ của nàng bị mở ra, ngồi xổm trên mặt đất oa oa khóc lớn.

Trong căn phòng cho thuê nhỏ hẹp, Trần Mỹ Linh ngồi xổm một góc, thân ảnh gầy yếu cùng đêm tối hòa hợp nhất thể, giống như tùy tiện dùng chút lực liền bóp nát cả người nàng.

An tĩnh quá, Trần Mỹ Linh ước gì bây giờ ồn ào hơn một chút. Nàng nghe tiếng khóc của mình, cảm giác thật xa lạ.

Tủ lạnh kêu vo vo mặc dù chẳng có gì trong đó.

Trần Mỹ Linh rút phích cắm, ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt đầu gối, nếm một ngụm nước mắt, là cay đắng.

Cốc cốc cốc ——

Có người đang gõ cửa, chỉ gõ ba tiếng.

Trần Mỹ Linh tưởng bạn cùng phòng, nhưng thật mau phục hồi tinh thần lại, một người bạn cùng phòng đã dọn đi, một người khác trực ca đêm, hôm nay không trở về nhà.

Cốc cốc cốc ——

Lại gõ cửa ba tiếng, có tiết tấu có lễ phép gõ cửa.

Trần Mỹ Linh kéo thân mình mệt mỏi đi mở cửa, sau đó trước khi mở cửa hỏi xem là ai.

"Là tôi."

Là giọng Quảng Linh Linh.

Trần Mỹ Linh lau khô nước mắt mở cửa, Quảng Linh Linh liền đứng ở cửa.

Thân ảnh cao gầy, gương mặt quen thuộc kia, nhìn đôi mắt cô tựa như rớt vào trong biển.

Mấy ngày không gặp, Trần Mỹ Linh mới ý thức được mình nhớ Quảng Linh Linh, nàng có xúc động vô cùng mãnh liệt muốn ôm Quảng Linh Linh.

"Sao lại khóc?"

"Tôi đói bụng."

Quảng Linh Linh nâng tay lên, xách theo hai phần ăn, "Tiểu khu em có một quán phở xào tôm, tôi mua hai phần."

Nhìn thấy hai phần phở xào tôm kia, Trần Mỹ Linh lại phanh không được, miệng mím chặt, khóe miệng trễ xuống, lập tức sắp khóc, trong mắt tràn đầy nước mắt, nhưng lại nhịn được.

"Nào, Nhím Nhỏ, cho tôi ôm em một cái."

Quảng Linh Linh nâng cái tay trống không kia lên, ý bảo Trần Mỹ Linh vào trong lòng ngực cô.

Lần này Trần Mỹ Linh không do dự, nhào vào trong lòng ngực Quảng Linh Linh, đôi tay nàng câu lấy cổ Quảng Linh Linh, chóp mũi dán ở sườn mặt cô, thật sâu mà hút một hơi.

Mùi hương Quảng Linh Linh, dường như là một loại thực vật nào đó ẩn giấu trong vùng đất tuyết xa xôi, hút một hơi, thấm tiến trong cổ họng băng băng lương lương, lại có thể thiêu đốt cả trái tim.

Trần Mỹ Linh câu lấy cổ Quảng Linh Linh, cái hành động này làm Quảng Linh Linh có chút hoảng loạn, khi chóp mũi Trần Mỹ Linh áp vào sườn mặt cô, Quảng Linh Linh tinh tường cảm giác được tim chính mình đang đập nhanh hơn.

Cảm giác rung động xa lạ, giống như một con con kiến bò trong lòng cô, ở trên đầu quả tim cào ngứa.

"Nhím Nhỏ, em nhớ tôi sao?" Giọng Quảng Linh Linh trầm thấp mê người.

"Không biết, có lẽ vậy."

"Tôi rất nhớ em, mấy ngày nay tôi đều không ngủ được."

Mặt Quảng Linh Linh dán ở trên mặt Trần Mỹ Linh vài cái, da thịt chạm nhau, truyền lại nhiệt độ, trong lòng chỗ trống được lấp đầy.

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy sức hấp dẫn của chim hoàng yến này, có nghiện, nhàn nhạt nghiện.

Một ngày không gặp không có gì, hai ngày cũng không có gì, một tuần không thấy tim gan liền cồn cào.

Cô cảm thấy Trần Mỹ Linh là một đóa hoa nhài nhỏ thuần khiết, nhụy hoa tản ra mùi hương mê người, phấn hoa bay vào trong không khí, kích động mùi thơm mê người.

Nếu duỗi tay đụng vào cánh hoa cánh kia, sẽ phát hiện bên dưới màu trắng tinh khiết là một bông hoa tường vi đầy nguy hiểm và quyến rũ.

Quảng Linh Linh đột nhiên rất muốn nếm một ngụm, muốn biết nàng có phải là một đóa hoa nhài nhỏ có hương tường vi hay không.

"Quảng tổng......"

"Đừng nhúc nhích."

Quảng Linh Linh cúi đầu, chậm rãi tới gần, môi dán lên môi Trần Mỹ Linh. Nhẹ nhàng hàm chứa môi Trần Mỹ Linh, môi mềm răng thơm, là vị ngọt, còn mang theo một chút vị mặn của nước mắt.

Tóc Trần Mỹ Linh quét qua mặt Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh thay nàng vén ra sau tai, gần chút nữa, đầu lưỡi tham nhập giữa răng môi Trần Mỹ Linh, gia tăng nụ hôn này.

Quảng Linh Linh cảm thấy thứ gì đang chạm đến trái tim nàng, có lẽ là một thứ thuộc về Trần Mỹ Linh, đang ở lặng lẽ chui vào trong lòng cô.

Cái thứ này rốt cuộc là gì, cô không rõ, cô chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip