Chương 106: Cơn mưa rơi xuống từ đôi mắt

Quảng Linh Linh cúi đầu nhìn thấy giọt lệ ướt át trên mu bàn tay, ngây người rất lâu, trong yết hầu trào lên mùi máu tươi giống như gỉ sét. Cô ấy giơ tay lên giữ chặt lấy Lòng ngực, nuốt máu tanh xuống, sau đó khom lưng, chầm chậm cuộn tròn trên chiếc sô-pha chật chội, cả người co lại thành một dúm, mi mắt rũ xuống, rất lâu sau, không động đậy nữa.

Trần Mỹ Linh đóng sầm cửa chạy ra ngoài, âm thanh đinh tai nhức óc, tiếng động lớn đến mức hai tầng trên dưới đều nghe rõ.

Người đầu tiên mở cửa phòng ra ngoài quan sát tình hình là Quan Hạm, chỉ bắt được bóng lưng nổi giận đùng đùng của Trần Mỹ Linh, lại một tiếng nữa, cửa phòng của cô cũng bị đóng sầm lại.

Quan Hạm: "..."

Quan Hạm như có suy nghĩ gì đó nhìn về cửa phòng của Quảng Linh Linh, dù không đoán được cụ thể, đại khái cũng có thể đoán đã xảy ra chuyện gì đó. Cô khẽ thở dài một tiếng, định quay về phòng, lúc quay người ánh mắt lại thấy bóng dáng Lâm Nhược Hàn ở cầu thang.

Quan Hạm: "!!!" Lập tức dừng chân.

Lâm Nhược Hàn đi theo tiếng động, hành lang không một bóng người, chỉ có khuôn mặt băng giá của Quan Hạm, mặt không cảm xúc nhìn cô chào hỏi: "Cô Lâm."

Lâm Nhược Hàn nhìn tứ phía, vắng lặng như tờ, chỉ có thể lựa chọn hỏi Quan Hạm: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Quan Hạm không gợn sóng nói: "Đang diễn tập."

Lâm Nhược Hàn nghi hoặc nói: "Diễn tập?"

Quan Hạm: "Giai đoạn sau của kịch bản có cảnh phim cảm xúc rất kịch liệt."

Lâm Nhược Hàn: "Ồ, vậy bọn họ còn ở bên trong sao?" Cô chỉ vào phòng Quảng Linh Linh.

"Còn ạ." Quan Hạm nói.

Lâm Nhược Hàn nhìn cửa phòng không chút động tĩnh trước mặt, chầm chậm nhíu mày, cứ cảm giác có cái gì đó quái lạ, nhưng nhìn mặt mày bình tĩnh của Quan Hạm, sự tin tưởng với trợ lí của Quảng Linh Linh chiếm ưu thế, nói: "Đợi bọn họ thảo luận xong, em xuống nhà gọi tôi một tiếng nhé."

Quan Hạm không lên tiếng.

Lâm Nhược Hàn bổ sung: "Tối nay tôi sẽ ngủ ở phòng em."

Quan Hạm nhỏ tiếng nói: "Để em dọn dẹp một chút."

Cuối cùng Lâm Nhược Hàn quay đầu nhìn một cái, lại quay về đường cũ.

...

Trần Mỹ Linh nhốt mình trong phòng, ngón tay hung hăng miết lấy khung kim loại của cửa sổ, ngửa đầu lên, không kìm nén được hít thở sâu. Cô đã để lại nước mắt ở chỗ Quảng Linh Linh, lúc này cũng không khóc nữa, cảm xúc tức giận trùm lên buồn bã.

Cô không muốn lí trí nữa, để kích động điều khiển tất cả cảm xúc.

Cô không hiểu, không muốn phân tích, không muốn nhớ lại tỉ mỉ khuôn mặt của Quảng Linh Linh khi nói những lời dứt khoát kia hết lần này đến lần khác với vẻ mặt như để tự ngược đãi chính mình. Quảng Linh Linh thích cô, nhưng cô ấy thích cô tại sao có thể hết lần này tới lần khác đâm vào trái tim cô, cô ấy không có trái tim, hay là cô ấy cho rằng cô không có trái tim?

Quảng Linh Linh.

Trần Mỹ Linh nghiến răng nghiến lợi gọi tên người phụ nữ ấy trong lòng, hận không thể hung hăng gặm lấy từng miếng thịt của cô ấy xuống, để thỏa nỗi hận cho trái tim mình.

Nhưng nỗi hận ấy không kéo dài lâu, sức lực nơi đầu ngón tay của cô dần dần thả lỏng, lưng đè lên tường vô lực trượt xuống, nước mắt vẫn không chút tiền đồ trào khỏi vành mắt.

Không biết qua bao lâu, bên tai truyền tới tiếng gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Rất lịch thiệp, ba tiếng không nặng không nhẹ.

Trần Mỹ Linh ngẩng đầu lên, sắc mặt tê liệt, trong mắt lại nổi lên một hi vọng sống trong tuyệt lộ, lại mang theo cảm xúc tức giận phức tạp.

Quảng Linh Linh lại muốn diễn lại trò cũ sao? Màn kịch như thế rốt cuộc muốn lặp lại bao nhiêu lần?

Nhưng cho dù có thế, Trần Mỹ Linh vẫn không thể không thừa nhận, nhịp tim của cô cũng bởi tiếng gõ cửa ấy mà rung động.

Cô giận dỗi, tạm thời không đáp lời.

Cốc cốc cốc.

Lại là ba tiếng.

Người ngoài cửa lên tiếng.

"Mỹ Linh, em có trong phòng không?" Một giọng nữ thành thục chín chắn.

Chủ nhân của giọng nói đó là Lâm Nhược Hàn, căn bản không phải là người phụ nữ trong tính toán của cô.

Trần Mỹ Linh nhất thời không biết bản thân còn có thể làm ra biểu cảm gì, đau buồn chăng? Hay tuyệt vọng? Hay tức giận?

Trần Mỹ Linh tức tới bật cười, khóe miệng cong lên nụ cười mỉa mai, độ cong càng ngày càng lớn. Cô giơ tay gạt đi vệt nước mắt sớm đã khô trên mặt mình, giọng điệu bình tĩnh đáp lại người ngoài cửa: "Em có, có chuyện gì không ạ?"

Lâm Nhược Hàn: "Không có gì, tôi chỉ tới hỏi xem em ngủ chưa thôi?"

Trần Mỹ Linh đáp: "Ngủ rồi ạ, chị Nhược Hàn cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon."

Lâm Nhược Hàn cúi mắt nhìn ánh sáng lọt qua khe cửa, nói: "... Ngủ ngon."

Cô nghĩ: Chà.

Gõ cửa bên này xong liền gõ cửa bên kia, Quảng Linh Linh ra mở cửa, nhưng sắc mặt rất không tốt, bờ môi trắng bệch, hỏi Lâm Nhược Hàn: "Có chuyện gì?"

Ban nãy Lâm Nhược Hàn ở dưới nhà nghe Trần Mỹ Linh nói sau khi Quảng Linh Linh tới đoàn phim tâm trạng vẫn không tốt, bây giờ thấy cô ấy như thế càng chắc chắn hơn, liền tự chủ trương muốn giải ưu phiền giúp cô ấy, cười nói: "Có để ý tôi vào trong ngồi chút không?"

Quảng Linh Linh nghiêng người nhường lối vừa đủ cho một người đi.

Ánh mắt Lâm Nhược Hàn không mục đích liếc quanh phòng một cái, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chai Whisky bày trên ghế ngoài ban công, còn có một chiếc cốc thủy tinh với rượu lỏng màu hổ phách bên trong. Ánh mắt cô quay lại, nhìn lên mặt Quảng Linh Linh: "Nhàn hạ thoải mái thế à, nửa đêm còn uống rượu?"

Quảng Linh Linh nói: "Không ngủ được."

Lâm Nhược Hàn từng làm "hàng xóm" với cô ấy ba tháng, lúc mới quen biết đã biết cô ấy có thói quen uống rượu trợ giúp giấc ngủ. Cô đi tới, lắc lắc chai Whisky, chỉ còn lại nửa non bình, nói: "Như thế cũng uống quá nhiều, dễ tổn hại cơ thể."

"Cũng không phải lần nào cũng uống nhiều thế." Quảng Linh Linh giải thích.

"Còn cốc không?"

"Hả?"

"Cốc." Lâm Nhược Hàn xòe tay với cô ấy, nhướng mày nói, "Một mình uống rượu chán ngắt, đúng lúc tôi hơi thèm, cho tôi cái cốc."

Quảng Linh Linh lấy một chiếc cốc thủy tinh trong tủ rượu ra, hỏi cô: "Cần đá không?"

"Cần."

Quảng Linh Linh lấy thêm đá cho cô, đưa tới.

Lâm Nhược Hàn nhấp một ngụm rượu lạnh, đặt cốc thủy tinh bên cạnh cốc của Quảng Linh Linh, rượu lỏng được ánh sáng chiếu xuống liền hòa màu với cốc thủy tinh.

Cô đi thẳng vào vấn đề nói: "Có tâm sự sao?"

"... Cũng không tính." Quảng Linh Linh ngồi xuống.

"Vậy sao cô lại lạnh lùng với bạn nhỏ thế?"

"Bạn nhỏ?"

"Ờ, Trần Mỹ Linh ấy."

Chị và em ấy đã thân đến thế rồi sao?

Quảng Linh Linh nghĩ trong lòng, trái tim đau đớn đến mức sắp mất cảm giác lại co rút lần nữa, cô ấy đưa tay giữ lấy Lòng ngực, giống như làm vậy có thể giảm bớt cơn đau đi một chút.

"Cô sao thế?" Lâm Nhược Hàn quan tâm hỏi, "Không phải cơ thể có vấn đề gì rồi chứ?"

Quảng Linh Linh lắc đầu: "Tôi không biết." Sắc mặt cô ấy trắng bệch, "Gần đây thường như thế."

Lâm Nhược Hàn: "Chắc chắn là uống nhiều rượu rồi, máu không đủ cung cấp cho tim." Cô chín bỏ làm mười thu dọn lại chai rượu cùng rượu trên ghế, đóng chặt nắp, "Dành thời gian đi kiểm tra xem, lần trước cô đi kiểm tra là khi nào?"

"Năm ngoái, cụ thể tháng mấy thì không nhớ nữa."

"Mau kiểm tra đi. Tuổi tác không nhỏ nữa, còn không quý trọng sức khỏe của mình như thế."

Quảng Linh Linh im lặng hai giây, nói: "... Chị còn lớn tuổi hơn tôi."

"Nhưng tâm hồn tôi trẻ hơn cô!" Lâm Nhược Hàn tức tối, lấy ngón tay chọc lên trán cô ấy. Chọc xong lại hối hận, nhìn sắc mặt của Quảng Linh Linh, sợ cô ấy tức giận, nhưng không có.

Trên mặt cô ấy hiện lên biểu cảm giống như bi thương, nói: "Chị nói đúng lắm."

Lâm Nhược Hàn hoang mang: "Đúng cái gì?"

Quảng Linh Linh đột nhiên ngẩng mắt, nghiêm túc nhìn cô: "Làm bạn với tôi mệt lắm đúng không?"

Với tính cách của Quảng Linh Linh, rất khó có thể buông bỏ trạng thái phòng ngự tâm lí, tình bạn này có thể duy trì đến nay, hoàn toàn đều là nhờ một mình Lâm Nhược Hàn, cách một khoảng thời gian lại nhắn tim hỏi thăm tình hình của cô ấy, có thời gian hẹn ra ngoài ăn cơm, không có thời gian liền đợi đến lễ trao giải nào đó gặp mặt rồi hẹn đi ăn cơm. Quảng Linh Linh trầm ngâm ít nói, thỉnh thoảng còn chọc cô tức giận, trước giờ cũng không nói nhiều với cô, Lâm Nhược Hàn cũng không để bụng, vẫn dành thời gian đến thăm cô ấy.

Gia thế, địa vị như Lâm Nhược Hàn, sao phải mất công nịnh nọt cô ấy. Có ý đồ gì đây?

Lâm Nhược Hàn không cần suy nghĩ nói: "Không có đâu."

Quảng Linh Linh nhìn cô, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng viết không tin tưởng.

"Thật đấy." Lâm Nhược Hàn cười cười, "Tôi làm bạn với cô vui lắm mà, mặt mũi cô xinh đẹp như thế, dù chỉ nhìn đôi cái cũng có thể rửa ráy cho tâm hồn, có thể trẻ ra mấy tuổi."

Quảng Linh Linh: "..."

Lâm Nhược Hàn xì một tiếng, nói: "Sao trước đây tôi không phát hiện cô lại tự ti như thế nhỉ?"

Quảng Linh Linh rũ mắt xuống.

Lâm Nhược Hàn vỗ mu bàn tay của cô ấy, phủ lên trên, híp mắt lại, ờ một tiếng, nói: "Nếu nói về tính cách của cô, thật ra có chút ức chế, cạy miệng không nói nổi một câu, thỉnh thoảng nói được một câu đều khiến tôi tức nôn ra máu, tôi cũng không nghĩ ra rốt cuộc là vì sao lại chuốc khổ vào người làm bạn với cô nữa."

Quảng Linh Linh rút tay khỏi lòng bàn tay của cô.

Lâm Nhược Hàn ngăn cô ấy lại, tiếp tục nói: "Nhưng giữa người với người phải xem duyên phận, nhìn từ trường, cô hợp mắt tôi, tôi thích cô, nhìn thấy cô liền vui vẻ, cho nên tôi tự nguyện, không phải mọi chuyện đều có thể nói được là vì sao."

Quảng Linh Linh ngẩng mặt lên, im lặng nhìn vào mắt cô.

Con ngươi của Lâm Nhược Hàn khá nhạt, màu trà, chân thành lại trong suốt.

Cô nói: "Hơn nữa tuy cô không thích nói chuyện, nhưng cô biết làm việc mà. Nhà hàng kia tối hôm nay rất hợp khẩu vị của tôi, chọn món ăn cũng đều là món tôi thích. Cô có kịch bản tốt sẽ nhớ tới tôi, ra nước ngoài quay phim cũng sẽ nhớ mua quà cho tôi, tôi thất tình còn nói chuyện với tôi suốt cả tối, nghe tôi lảm nhảm như bà thím Tường Lâm, chẳng hề mất kiên nhẫn."

Chỉ số cảm xúc của Quảng Linh Linh giống như đột nhiên rơi rụng, phản bác từng câu từng câu của Lâm Nhược Hàn: "Nhà hàng là Quan Hạm đặt, người nhớ khẩu vị của chị cũng là cô ấy, không phải tôi; kịch bản tôi đưa chị là vì khi đó lịch trình của tôi quá bận không có thời gian quay, quăng trong xó lại lãng phí mới đưa chị; quà là thói quen của tôi, không chỉ chị, người khác cũng có; nói chuyện với chị là vì khi đó trùng hợp tôi bị mất ngủ, vật vờ chẳng thà ngồi nói chuyện."

Âm thanh rất có cảm xúc.

Quảng Linh Linh căng thẳng lại thấp thỏm chờ đợi phản ứng của đối phương. Cô ấy cũng không biết tại sao bản thân lại nói vậy, nhưng người trong miệng của Lâm Nhược Hàn xa lạ như thế, khiến cô ấy không thích ứng được.

Lâm Nhược Hàn thở dài một hơi.

Sắc mặt Quảng Linh Linh ngây ra nghĩ: Chị cũng muốn đi sao?

Trên mặt đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, con ngươi chuyển động, nhìn thấy ngón tay của Lâm Nhược Hàn rơi trên mặt cô ấy. Biểu cảm của cô không giống tức giận, càng không giống buồn bã, mà là... hứng thú cùng trêu đùa?

Quảng Linh Linh: "???"

Lâm Nhược Hàn thích tới không buông tay véo thêm cái nữa trên khuôn mặt mịn màng của cô ấy, cười to, nói: "Đột nhiên tôi lại nghĩ ra một ưu điểm của cô, cứng miệng mềm lòng, nói một đằng quằng một nẻo, rõ ràng quan tâm tôi đến như vậy, còn nói những lời này."

"Tôi... không có." Ánh mắt Quảng Linh Linh lóe lên một tia chật vật, ngón chân trong đôi dép co lại.

Lâm Nhược Hàn nhướng mày: "Sao mặt cô lại đỏ?"

Quảng Linh Linh hất tay cô ra.

Lâm Nhược Hàn không chớp mắt nhìn chằm chằm lên vành tai đỏ ửng giấu dưới mái tóc đen láy, trong mắt lộ ra một tia si mê, nói: "Cô đáng yêu ghê." Nói xong cô lập tức tỉnh táo, ra sức lắc đầu, không hề khẽ khàng tự biên tự diễn, "Không được, tôi không tán người già."

"Người già" Quảng Linh Linh: "..."

Bỏ đi, vẫn nên tiếp tục tổn thương lẫn nhau đi.

Lâm Nhược Hàn nghiêng đầu, nói: "Cười rồi?"

Quảng Linh Linh khẽ ngẩn ra, mới phát hiện khóe môi mình đã cong lên tự bao giờ.

"Không biết gần đây cô chịu kích thích gì, hay là ai nói gì đó với cô, khiến cô đột nhiên sản sinh suy nghĩ không tự tin." Lâm Nhược Hàn không đào tận gốc rễ gạn hỏi, chỉ nói, "Trừ bỏ bối cảnh gia thế, cô, Quảng Linh Linh, danh tiếng còn lớn hơn tôi, giải thưởng còn nhiều hơn tôi, kiếm được nhiều tiền hơn tôi, ngay đến cả mặt mũi cũng thắng tôi một chút, cô nguyện làm bạn với tôi, là vinh hạnh của tôi."

"Tôi..." Quảng Linh Linh vô thức cúi đầu.

Hai tay Lâm Nhược Hàn ôm lấy mặt cô ấy, để cô ấy nhìn thẳng vào mắt mình, thốt ra từng chữ từng chữ: "Cô phải nhớ, ai coi thường cô, là do kẻ đó mắt mù."

Quảng Linh Linh cười cười, khẽ nói: "Cảm ơn."

"Có an ủi được cô không?" Lâm Nhược Hàn chớp chớp mắt.

"Có." Quảng Linh Linh cong mắt, lại nhấc môi cười cười.

Nhưng tình huống của cô ấy và Trần Mỹ Linh phức tạp hơn thế rất nhiều.

Lâm Nhược Hàn nhìn đồng hồ, đem hai chiếc cốc thủy tinh ngoài ban công đi rửa, dặn dò cô ấy: "Không còn sớm nữa, cô mau ngủ đi, còn uống rượu thì đợi nửa đêm tôi đến gõ cửa phòng cô, xem tôi có dọa chết cô không."

Cô giơ nanh múa vuốt, làm biểu cảm hung ác.

Quảng Linh Linh phì cười thành tiếng, nói: "Biết rồi." Ngừng một lúc, cô ấy giả vờ như bất cẩn hỏi, "Chị cũng muốn ngủ sao? Không đi tìm Trần Mỹ Linh à?"

Lâm Nhược Hàn xua tay nói: "Lúc trước tôi đi rồi, em ấy ngủ rồi."

"Sớm vậy sao?"

"Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe." Lâm Nhược Hàn nhân cơ hội dạy dỗ cô ấy, "Không giống như cô, ngày nào cũng như con cú." Nói xong lại hung dữ nói, "Mau ngủ đi, cần tôi tắt đèn cho cô không?"

"... Tôi còn chưa tắm."

"Ừ, tôi quên mất chuyện này, vậy tôi đi trước đây."

"Ừm."

Lâm Nhược Hàn đi tới cửa, đột nhiên quay đầu nhìn cô ấy, ánh mắt như có suy nghĩ.

Quảng Linh Linh kì lạ dựng lông vì cái nhìn của cô, túm cổ áo, hỏi: "Chị làm gì thế?"

Lâm Nhược Hàn chống cằm, suy nghĩ đi suy nghĩ lại cũng không hiểu: "Lúc cô hai mấy tuổi, tại sao tôi không nghĩ tới chuyện yêu đương với cô nhỉ?"

Quảng Linh Linh có lí lẽ có chứng cứ phản bác: "Hiện tại tôi cũng mới hai mấy." Tuổi tác của phụ nữ vĩnh viễn là vùng cấm, ba mươi tuổi thiếu hơn một tháng vẫn là hai mươi chín.

Lâm Nhược Hàn ghét bỏ: "Xì." Đi đây.

Có thể thấy giữa người với người thật sự tồn tại vấn đề từ trường hài hòa, Quảng Linh Linh chỉ hợp làm bạn của cô, không được xếp vào khu vực tình yêu của cô.

Giống như hôm nay, cô vừa nhìn thấy Trần Mỹ Linh, đó chính là cảm giác của tình yêu.

Lâm Nhược Hàn đi trên hành lang qua cửa phòng của Trần Mỹ Linh, bật cười một lúc, mới lưu luyến không nỡ trở về phòng.

Một đêm gió thổi, ba căn phòng với ba tâm trạng khác biệt, chỉ có Lâm Nhược Hàn theo đuổi mộng đẹp Hoàng Lương, ngủ một giấc tới sáng.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhược Hàn ấn tắt đồng hồ báo thức cố ý cài đặt sớm một tiếng, dậy đánh răng rửa mặt trang điểm, lấy ra chiếc váy đỏ tôn dáng nhất trong vali, nghĩ nghĩ, nhắn tin cho Quảng Linh Linh:

"Hôm nay cô đừng mặc màu đỏ! Tôi muốn nổi bật nhất phim trường!"

...

"Lấy bộ khác đi, đừng lấy màu đỏ." Ngón tay của Quảng Linh Linh xoa bóp huyệt thái dương đau nhức, rũ mí mắt xuống, nhìn thấy một chồng màu đỏ xếp lên nhau trên mặt chăn, lên tiếng.

Quan Hạm: "Vâng, vậy chị muốn màu gì ạ?"

Quảng Linh Linh: "Càng khiêm tốn càng tốt, không bắt mắt."

Quan Hạm lấy một bộ màu nhạt trong tủ quần áo ra, treo lên giá quần áo để cô ấy nhìn, Quảng Linh Linh nói: "Chính là bộ này."

Quan Hạm vừa treo quần áo vừa nghi hoặc nghĩ trong lòng: Không phải trang phục của chị Quảng ở nơi công cộng càng sặc sỡ bắt mắt càng tốt sao, sao đột nhiên lại khiêm tốn thế?

"Chị Quảng, tay chị đỡ chưa ạ?" Quan Hạm đột nhiên nhớ ra.

Quảng Linh Linh xòe bàn tay ra cho cô nhìn, vết tương bị móng tay rạch phải khá nhỏ, cũng kịp thời bôi thuốc, nếu năng lực tự chữa lành mạnh, một buổi tối sẽ tan hết, chỉ để lại một số vết tích khác màu trên da.

Quan Hạm thở phào một hơi.

"Vậy em ra ngoài đây, chị thay quần áo đi." Quan Hạm đóng cửa phòng lại.

Thời gian tỉnh giấc của hai người Quảng Trần không sai biệt lắm, Quan Hạm chờ ngoài cửa, không ngạc nhiên khi lại gặp mặt Trần Mỹ Linh ngoài hành lang. Cô chào hỏi Trần Mỹ Linh như trước giờ, thậm chí vì chuyện ngày hôm qua, khuôn mặt lạnh lẽo còn mang theo nụ cười thân thiện hiếm thấy: "Chào buổi sáng cô Trần."

Trần Mỹ Linh không có phản ứng, chỉ nhìn cô một cái, sự lạnh lẽo nơi đáy mắt đọng lại ngàn năm không hòa tan, lạnh đến mức nhũ băng sắp rụng xuống được rồi.

Quan Hạm: "???"

Cô đang thấy kì lạ, căn phòng của cô phía sau lưng, bây giờ là phòng của Lâm Nhược Hàn, cửa phòng bị mở ra.

Quan, Trần hai người đồng thời nhìn qua, Quan Hạm nhăn mày lại, sắc mắt Trần Mỹ Linh đột nhiên hiện lên vẻ hoang mang.

Chiều cao của Lâm Nhược Hàn và Quảng Linh Linh tương đương, thân hình cũng không khác biệt, khí chất lại có nét tương đồng. Mặc lên chiếc váy dài đỏ mang tính đặc trưng của Quảng Linh Linh, nếu không nhìn mặt dường như sẽ cho là cùng một người.

Lâm Nhược Hàn tươi cười rạng rỡ: "Chào buổi sáng Mỹ Linh."

"Chào buổi sáng cô Lâm." Xác nhận khuôn mặt kia, Trần Mỹ Linh thu lại vẻ kinh ngạc trong mắt, không nóng không lạnh nói.

"Tối qua còn gọi chị Nhược Hàn, hôm nay lại thành cô Lâm rồi?" Lâm Nhược Hàn giả bộ không hài lòng.

Trần Mỹ Linh sửa lại: "... Chị Nhược Hàn."

Ban nãy là vì Lâm Nhược Hàn đột nhiên "giống" Quảng Linh Linh, tiềm tức sản sinh một tia không vui.

"Ngoan." Mặt mày Lâm Nhược Hàn tươi tắn, lại quay mặt hỏi Quan Hạm, "Quảng Linh Linh dậy chưa?"

"Đang thay quần áo, chắc sắp ra rồi ạ."

Đến sớm không bằng đến đúng lúc, lời vừa thốt ra, Quảng Linh Linh liền mở cửa bước ra, chiếc áo ngắn được thêu tay nhạt màu, quần dài trắng, mặt mộc hoàn toàn, không mang theo lớp trang điểm, bình dị ngoài sức tưởng tượng.

Đặc biệt là khi so sánh với khuôn mặt trang điểm tinh tế, lóa mắt người của Lâm Nhược Hàn, không, vốn dĩ không có cách nào so sánh.

Trần Mỹ Linh chứng kiến cảnh này, nếu còn không thốt lên lời, thì thật uổng phí khoảng thời gian "đấu trí đấu dũng" trước giờ của cô với Quảng Linh Linh, lập tức trào phúng cong môi, nói: "Chào buổi sáng cô Quảng."

Quảng Linh Linh thấy hai người đứng cùng nhau: "... Chào buổi sáng."

Đáy mắt Trần Mỹ Linh lướt qua một tia cười lạnh không dễ phát hiện, tự mình xuống nhà.

"Mỹ Linh." Lâm Nhược Hàn theo xuống nhà.

Quan Hạm mím chặt môi.

Cô muốn tức chết! Tức đến nỗi muốn nổ tung! Tức đến nỗi mất đi lí trí!

Quảng Linh Linh đứng ngây tại chỗ một lúc lâu, thở dài một hơi, rũ mắt khẽ nói: "Đi thôi."

Phim trường.

Lâm Nhược Hàn niềm nở mọi lúc mọi nơi, hỏi han quan tâm, thái độ Trần Mỹ Linh khác thường, không còn bày mặt lạnh từ chối, mà là thỉnh thoảng đáp lại.

"Tôi vừa bảo trợ lí đi mua dâu tây, thử không?" Lâm Nhược Hàn đưa đến bên miệng Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh không quen, sau đó tự mình cầm lên, ăn vào miệng: "Ngọt lắm ạ, cảm ơn. Chị đừng chỉ chăm sóc em, chị cũng ăn đi."

Nhìn thấy đôi mắt sáng rực của Lâm Nhược Hàn, trong lòng Trần Mỹ Linh trào lên một tia hổ thẹn, rất nhanh lại bị cô đè xuống. Cô sẽ thẳng thắn với Lâm Nhược Hàn, nhanh thôi, nhưng không phải bây giờ.

Trong lòng cô có một ngọn lửa bùng lên không tên, đau buồn tức giận đan xen, hoàn toàn mất lí trí. Có phải Quảng Linh Linh không cần cô nữa? Nhất định phải đẩy cô vào lòng người khác, ngược lại cô muốn xem xem, cô thật sự rời khỏ cô ấy, cô ấy vẫn sẽ dửng dưng như vậy không!

Ngay cả người đàn ông thẳng thớm như Hàn Ngọc Bình cũng nhận ra chỗ không đúng, kéo Trần Mỹ Linh nói nhỏ: "Hai đứa còn chưa làm hòa sao?"

Vẻ mặt Trần Mỹ Linh bình tĩnh: "Không ạ, đã lành từ sớm rồi ạ."

Hàn Ngọc Bình: "Vậy sao cháu còn thân thiết với Lâm Nhược Hàn như thế?" Không thấy cô ở chung với Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh hễ đến phim trường là nhốt mình trong phòng nghỉ.

Trần Mỹ Linh giả vờ không hiểu nói: "Không phải chị Nhược Hàn là bạn tốt của chị ấy sao ạ?"

Tốt đến mức có thẻ gửi gắm cô cho người ta, tốt quá mà.

Hàn Ngọc Bình: "Nói thì như thế, nhưng..." Ông ôm lấy gáy, đầu óc đàn ông đơn giản, không cách nào xác định tình hình phức tạp lúc này, chỉ dặn dò nói, "Tóm lại, tóm lại cháu nên ở cùng Quảng Linh Linh nhiều hơn."

Trần Mỹ Linh mỉa mai trong lòng: Nhưng chị ấy không cần cháu ở bên.

Hàn Ngọc Bình lại nhỏ tiếng nói: "Lâm Nhược Hàn cũng là cong, tôi nghĩ ba người các cháu, có phải cũng nên tránh hiềm nghi gì đó không?"

Trần Mỹ Linh đáp lại: "Cháu biết rồi đạo diễn Hàn."

Hàn Ngọc Bình vỗ vỗ vai cô rồi rời đi.

...

Két két.

Hàm răng ra sức cắn chặt, mài răng, phát ra âm thanh răng rắc, rất ghê tai.

Quảng Linh Linh buông cuốn kịch bản trên tay xuống, bất đắc dĩ liếc sang Quan Hạm ở bên cạnh: "Em làm gì thế?"

Quan Hạm thả lỏng khớp hàm, nói: "Em hơi ngứa răng."

Quảng Linh Linh tìm điện thoại, mở Taobao, cười nói: "Tôi mua que mài răng cho em nhé?"

Quan Hạm không thể nhịn được nữa, nặng nề phì ra một hơi mũi, nhìn cô ấy nói: "Chị Quảng."

"Ừ." Vẻ mặt Quảng Linh Linh bình tĩnh, lật một trang kịch bản.

"Cô Trần, cô ấy..."

Quảng Linh Linh nâng mí mắt lên, vô cùng âm u nhìn cô một cái, trong ánh mắt đó vô cùng nặng nề, như ngàn cân, đè lên khiến Quan Hạm không thở được.

Khóe môi Quan Hạm động đậy, nhưng không nói thành lời.

Trái tim của cô bị thứ gì đó kì quái bóp lấy, cả người co lại, chật vật thốt ra: "Em đi đun nước."

Quảng Linh Linh rũ mí mắt, ngồi yên giống như một bức tượng điêu khắc vô tri vô giác.

Rõ ràng cửa phòng cách âm rất tốt, nhưng dường như có thể nghe thấy tiếng cười nói của hai người truyền tới từ xa.

Bộp.

Trang giấy bày ra trước mặt người phụ nữ ấy đột nhiên tản ra một vệt nước trong suốt.

Quảng Linh Linh giơ tay lau mắt.

...

"Cắt, cháu vẫn chưa về cơ mà, sao lại như có thâm thù đại hận thế?"

"Cắt, cơ thể cháu cứng ngắc như thế là sao? Cháu ôm người cháu yêu, không phải kẻ thù của cháu!"

"Cắt! Cảm xúc cả quá trình phải dạt dào, giữa chừng cháu tiêu tan hết rồi!"

"Cắt!" Hàn Ngọc Bình vứt loa phóng thanh lên mặt bàn, tức đến nỗi chết đi sống lại, chỉ vào Trần Mỹ Linh nói, "Cháu! Dứt khoát làm tôi tức chết cho xong!"

Trần Mỹ Linh dễ bị cảm xúc bên ngoài ảnh hưởng, lại lần nữa mắc phải tật xấu này. Lần này cảm xúc bên ngoài phim của cô quá mạnh mẽ, điều chỉnh thế nào cũng không được, cô nghỉ ngơi mấy lần, đều không thể đạt được yêu cầu của Hàn Ngọc Bình.

Hàn Ngọc Bình níu lấy Quảng Linh Linh, đau đầu nói: "Cháu mau đi dạy con bé đi!"

Quảng Linh Linh rút tay ra, nhàn nhạt nói: "Cháu không dạy nổi." Cô luôn như thế, phải học được cách kiềm chế bản thân, không thể dựa mãi vào cô ấy dẫn dắt cô nhập vai.

Hàn Ngọc Bình sắp điên rồi, muốn sử dụng phương pháp mắng chửi người nguyên thủy nhất của bản thân.

Lâm Nhược Hàn thấy Trần Mỹ Linh bị mắng đến nỗi mặt đỏ tía tai, xung phong tình nguyện nói: "Đạo diễn Hàn, hay là để cháu thử xem?"

Quay phim quan trọng nhất, Hàn Ngọc Bình không quan tâm có gây hiểu lầm hay không, hất tay nói: "Nhanh lên nhanh lên."

Lâm Nhược Hàn dẫn Trần Mỹ Linh đến phòng nghỉ.

Quảng Linh Linh trầm ngâm nhìn bóng lưng của hai người, giống như bị chọc đau, vội vàng nghiêng đầu.

Không biết Lâm Nhược Hàn dạy Trần Mỹ Linh chiêu gì, quay lại cảnh quay hai lần, cảnh này của Trần Mỹ Linh liền đạt. Mà cảnh này, cũng đã huy động hết mức tình yêu từ sâu thẳm nội tâm của Trần Mỹ Linh.

Quảng Linh Linh không khống chế được, tưởng tượng cảnh tượng trong phòng nghỉ của Lâm Nhược Hàn và Trần Mỹ Linh, Lâm Nhược Hàn cũng giống cô ấy ôm lấy cô như cô ấy đã từng, thậm chí... hôn lấy cô sao?

Quan Hạm nhìn nắm đấm siết chặt bên người Quảng Linh Linh, thở ra một hơi giống như tiếng than từ tận đáy lòng, buổi tối lại phải bôi thuốc rồi.

Giày vò lẫn nhau, hà tất phải như thế?

Buổi chiều kết thúc công việc, Quảng Linh Linh nghe thấy Lâm Nhược Hàn mời Trần Mỹ Linh cùng ăn tối, cô đồng ý.

Quảng Linh Linh giống như bị đâm dao vào tim, không chào hỏi bất kì ai, liền lên xe chuyên dụng, có thể hình dung lúng túng hoảng loạn mà bỏ chạy.

Tối đó, hai người quay về rất muộn, Quảng Linh Linh đóng hờ cửa, nghe tiếng bật đèn dưới nhà, tiếng trò chuyện, âm thanh cùng nhau lên tầng, khi tiếng bước chân bước tới gần, cô ấy như người vừa tỉnh mộng, đóng chặt cửa phòng lại.

Hai người tạm biệt nhau trên hành lang, lần lượt về phòng. Quảng Linh Linh dựa lưng vào cửa, đợi cơ thể tê liệt của bản thân dần dần hồi phục tri giác, mới loạng choạng đi vào trong phòng.

Tiếng gõ cửa.

Đến từ phòng bên cạnh.

Bước chân Quảng Linh Linh ngừng lại, không nhịn được lặng lẽ mở hé cửa phòng, nhìn ra bên ngoài.

Mặt mày của Lâm Nhược Hàn cong lên đứng trước cửa phòng của Trần Mỹ Linh, giống như Trần Mỹ Linh đã từng làm thế với cô ấy, trong ngực ôm quần áo ngủ, âm thanh chín chắn dễ nghe: "Bình nước nóng phòng tôi hỏng rồi, có thể tắm nhờ chỗ em không?"

Quảng Linh Linh tập trung toàn bộ tinh thần nghe ngóng.

Giống như trải qua mười nghìn năm, lại giống như chỉ có một giây ngắn ngủi, cô ấy nghe thấy âm thanh sạch sẽ mang theo ý cười của Trần Mỹ Linh vang lên bên tai: "Được ạ, mời vào."

Đồng ý, hay không đồng ý, Quảng Linh Linh không biết bản thân muốn nghe được đáp án nào, chỉ là khi Trần Mỹ Linh nói ra câu nói ấy, trong mắt của cô ấy đột nhiên xuất hiện một cơn mưa, tầm mắt trở nên mơ hồ.

...

Có thể bạn quan tâm:

"Thím Tường Lâm" là nhân vật trung tâm trong truyện ngắn "Lễ Cầu Phúc" của Lỗ Tấn.

Một người phụ nữ là nạn nhân của nạn tảo hôn, bị nhà chồng hắt hủi, chịu nỗi đau mắt con, bị xã hội khinh bỉ vùi dập, sống một cuộc đời đau khổ...hình tượng thím Tường Lâm quy tụ bi kịch số phận của bao nhiêu người phụ nữ Trung Quốc dưới chế độ xã hội cũ. Cuộc đời của thím Tường Lâm là một tấn bi kịch.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip