28. Biết có ngày tương phùng


-------

Tại một căn hộ cao cấp nằm trên trục đường chính của Bangkok, ở tầng cao lộng gió, ánh đèn thành phố hắt vào khung cửa kính rộng lớn, tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch. Không gian xa hoa, sang trọng nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo đến cô độc.

Lili đứng bên cửa sổ, tay cầm ly rượu vang đỏ sóng sánh, ánh đèn phản chiếu lên chất lỏng màu đỏ thẫm khiến nó càng thêm quyến rũ. Lili khoác trên người một chiếc váy lụa trắng ôm sát, xẻ sâu đến tận đùi, để lộ đôi chân dài nuột nà bắt chéo một cách đầy khiêu khích. Chiếc váy trễ nải đến mức chỉ cần cô hơi nghiêng người, đường cong gợi cảm kia sẽ càng thêm lộ rõ. Mái tóc xoăn bồng bềnh rủ nhẹ trên bờ vai trần mịn màng, từng cử động đều như thể cố tình mê hoặc người khác.

Lili nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống thành phố xa hoa bên dưới, nơi những ánh đèn neon rực rỡ chẳng thể che lấp được sự trống rỗng trong lòng. Đặt ly rượu xuống bàn, cô ta xoay người, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt, đôi mắt sắc sảo ánh lên tia lửa bất mãn.

"Sự kỳ vọng của tôi, rốt cuộc đổi được cái gì? Sự thờ ơ của chị hay là cái gì?"

"Chị đúng là bị mê hoặc đến hồ đồ rồi!"

Giọng nói của Lili lạnh lẽo nhưng cũng chất chứa một nỗi đau khó gọi tên. Nhưng chỉ trong tích tắc, cơn giận dữ bùng lên. Lili với tay ném mạnh ly rượu vào tường, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên chói tai, rượu đỏ bắn tung tóe, loang lổ trên nền gạch như máu.

Lili khuỵu xuống sàn, đầu gối đè lên lớp kính vỡ sắc nhọn nhưng cô không quan tâm. Cô ta không khóc. Không phải không muốn mà là chẳng thể. Một giọt nước mắt cũng không thể rơi xuống, vì cô biết, người ấy đã xuất hiện rồi , người trong lòng của Lingling Kwong đã đến rồi , thật sự đã đến rồi.

-------

"Lingling Kwong, chị không thể chơi với em sao?"

Giọng một trẻ con vang lên trong không gian tĩnh lặng, nhẹ nhàng nhưng mang theo chút gì đó như van nài.

"Không được gọi tôi như thế!"

Lingling Kwong lập tức ngắt lời, giọng lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén cắt đứt khoảng cách mong manh giữa hai người.

Lili thoáng sững lại, ánh mắt dậy sóng, nhưng Lili vẫn không cam lòng, cố chấp hỏi tiếp:

"Tại sao?"

Lingling Kwong không đáp ngay, chỉ khẽ nhắm mắt như thể câu hỏi ấy quá thừa thãi. Một lát sau, cô mới mở mắt, đáy mắt đen sâu thẳm không có lấy một tia dao động. Tay vẫn không ngừng luyện chữ.

"Tôi không thích ai gọi tên mình!"

Lili cắn chặt môi, đầu ngón tay nhỏ bé vô thức siết chặt lớp vải mỏng của chiếc váy lụa, trong lòng từ lâu đã uất ức. Ký ức nhỏ bé đó từ lâu chứa một Lingling Kwong vô tâm vô tình.

Từ rất lâu, rất lâu rồi, trong mắt Lingling Kwong, Lili chưa bao giờ là một người đáng để bận tâm. Từng ánh mắt, từng nụ cười, từng cử chỉ quan tâm của Lili đều là đơn phương. Không phải cô không nhận ra sự lạnh nhạt của Lingling Kwong, chỉ là Lili tự huyễn hoặc bản thân rằng nếu cô cố gắng thêm một chút, kiên trì thêm một chút, thì sẽ có một ngày Lingling Kwong sẽ quay đầu nhìn mình một cách nghiêm túc.

Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mơ viển vông.

Lili đã nghĩ rằng nước chảy đá mòn, sớm muộn gì cũng sẽ chạm đến được trái tim cứng rắn kia. Nhưng đến cuối cùng, sự thật vẫn cứ tàn nhẫn hiện ra chẳng có ai vô tình cả, chỉ là người ấy chưa từng muốn yêu mình.

Bây giờ, người mà Lingling Kwong muốn đã xuất hiện. Người mà Lingling Kwong dám khẳng định cả đời này chỉ cưới người con gái đó. Không phải Lili. Không bao giờ là Lili.

Lili biết mình đã thua. Không phải vì bản thân không đủ tốt, mà là vì trong câu chuyện của Lingling Kwong , ngay từ đầu Lili đã không phải là nhân vật chính.

Một nụ cười thoáng qua trên môi cô chua chát, cay đắng đến tận xương tủy.

Hóa ra, không phải ai cũng có thể được yêu. Và không phải ai cũng có thể lay chuyển tấm lòng.

------

Sự phẫn uất dâng trào như một con sóng lớn nhấn chìm mọi lý trí. Lili cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt, hơi thở dồn dập, đầu óc quay cuồng với hàng trăm suy nghĩ đan xen. Đôi mắt cô đỏ hoe, hai hàng nước mắt nóng hổi cứ thế rơi xuống, lăn dài trên gò má mà cô không cách nào kiểm soát được.

Nước mắt của một kẻ thất bại.

Nước mắt của một kẻ bị vứt bỏ không chút thương tiếc.

Cơn tức giận không thể kiềm chế nữa, Lili quơ tay vớ lấy chiếc đèn bàn gần đó, giật mạnh dây điện rồi ném thẳng vào bức tường. Một tiếng choang vang lên chát chúa, mảnh thủy tinh vỡ vụn bắn tung tóe. Chưa dừng lại, cô đạp đổ chiếc bàn trà, ly rượu và chai vang đỏ rơi xuống đất, chất lỏng đỏ sẫm loang lổ trên thảm như vết máu.

Chiếc gương lớn trong phòng phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp nhưng đầy điên loạn. Đôi mắt long lên vì căm phẫn, mái tóc rối bời, chiếc váy lụa đỏ ôm sát tôn lên đường cong hoàn mỹ nhưng giờ đây lại trở nên xộc xệch, gợi cảm theo một cách đầy bi thương.

Lili ném hết tất cả những gì có thể chạm tay vào, hết lọ nước hoa đắt tiền đến khung ảnh, từng thứ một rơi xuống sàn vỡ nát. Nhưng dù có đập phá thế nào, lồng ngực Lili vẫn tức nghẹn, trái tim vẫn đau đến mức không thể thở nổi.

Cuối cùng, cơn thịnh nộ qua đi, chỉ còn lại sự trống rỗng đến đáng sợ.

Lili ngã khuỵu xuống giữa đống hỗn độn của chính mình. Đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, hơi thở dần chậm lại, nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Trong căn phòng lộn xộn đầy mảnh vỡ và dấu vết của cơn điên cuồng, Lili chỉ còn lại chính mình đơn độc, trơ trọi, và hoàn toàn bị lãng quên.

Như thể điều này lại lập lại , cái vòng lẩn quẩn ấy , lại xuất hiện.

--------

Ngay tai bầu trời đêm tĩnh lặng, ánh trăng rằm soi bóng xuống mặt nước , tạo nên một dải lụa bạc óng ánh vắt ngang dòng chảy hiền hòa. Hơi nước từ dòng sông bốc lên, hòa cùng hương sen thoang thoảng trong không khí, khiến đêm càng trở nên thơ mộng và huyền ảo.

Bên bờ sông, dưới một gốc cây sala cổ thụ, một người đàn ông khoác trên mình bộ quân phục quyền quý đang ngồi lặng lẽ. Trên vai ngài là chiếc áo tướng quân hoàng gia , biểu tượng của quyền lực tối thượng. Ngọn gió đêm thổi qua, làm vạt áo khẽ lay động, như một con rồng uốn lượn trong màn đêm.

Bên cạnh ngài, một cô gái trẻ ngồi thu mình trên phiến đá lớn. Đôi mắt nàng phản chiếu ánh trăng, trong trẻo như mặt nước hồ thu. Nàng chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, dáng người nhỏ nhắn nhưng lại toát lên vẻ thanh thuần khiến người khác không khỏi động lòng. Từng sợi tóc mềm buông xõa, vài lọn khẽ bay theo gió, vướng nhẹ trên gương mặt trắng mịn của nàng.

Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt như có như không dừng lại trên gương mặt xinh đẹp ấy. Ngài cất giọng trầm ấm, mang theo sự cưng chiều vô hạn:

"Sau này ta sẽ hỏi cưới em!"

Cô gái khẽ giật mình, hàng mi dài khẽ rung động. Nàng quay sang nhìn ngài, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

"Ngài nói thật chứ?"

Ngài mỉm cười, một nụ cười chắc chắn và kiên định như núi non vững chãi.

"Là thật! Sau này, kiếp này và cả kiếp sau, ta vẫn sẽ lấy em!"

Tiếng nước vỗ vào bờ đá tạo thành những gợn sóng lăn tăn, như đang chứng giám cho lời thề ấy.

Cô gái khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy có chút tinh nghịch, có chút nghi ngờ:

"Nếu kiếp sau ngài là nữ nhân thì sao?"

Người đàn ông bật cười thành tiếng, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ. Không chút do dự, ngài đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc mai của nàng, giọng nói mang theo sự kiên định đến tận cùng:

"Vẫn lấy. Dù có là hình hài nào, dù là ai, ta vẫn sẽ lấy em!"

Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng im lặng, chỉ có gió thổi qua hàng cây, chỉ có tiếng côn trùng hòa cùng tiếng nước chảy róc rách.

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, bóng dáng hai người tựa vào nhau, in trên mặt nước, hòa lẫn vào dòng chảy bất tận của thời gian.

Nàng nhìn thẳng vào mắt ngài, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa chút gì đó sâu xa:

"Làm sao để em nhận ra ngài đây?"

Tướng quân hơi khựng lại, ánh mắt thoáng dao động. Ngài chưa từng nghĩ đến điều này. Nếu có một ngày bọn họ thật sự lạc mất nhau giữa biển người mênh mông, giữa vòng xoáy luân hồi, liệu thử hỏi làm sao để có thể tìm thấy nhau đây?

Nhìn vẻ trầm ngâm của ngài, nàng bật cười, một nụ cười vừa dịu dàng vừa tinh nghịch. Nàng vươn tay, những ngón tay mềm mại lướt nhẹ qua gò má ngài, chầm chậm vẽ theo từng đường nét.

Sống mũi , đôi mày , đôi mắt , từng đường nét nàng sờ qua như muốn ghi nhớ hết , khuôn mặt của người này , người mà nàng đã yêu bằng tất cả những gì mà nàng có.

Ngón tay nàng dừng lại ở gò má trái, nhẹ nhàng nhấn xuống một điểm. Đôi mắt long lanh ánh nước nhìn ngài, giọng nói mang theo ý cười:

"Em đã làm dấu rồi , sẽ nhận ra!"

Gió đêm thổi qua, mang theo một làn hương thanh mát. Tướng quân chăm chú nhìn nàng, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạ kỳ.

"Mong ngài cũng sẽ nhận ra em."

"Mong ngài đừng quên em."

Giọng nàng nhẹ như gió thoảng, nhưng từng câu từng chữ đều như khắc sâu vào tận tâm can.

Tướng quân nhìn nàng thật lâu, rồi bất chợt nắm lấy bàn tay nàng, siết chặt.

--------

Bỗng khung cảnh chuyển đến một bầu trời xám xịt, mây đen vần vũ che kín bầu trời như muốn khóc thay cho người đang quỳ gục giữa nghĩa địa hoang vắng. Từng cơn gió lạnh lẽo rít qua hàng cây khô trụi lá, mang theo hơi sương ẩm ướt bủa vây không gian u ám. Mùi cỏ dại, mùi đất ẩm sau cơn mưa hòa vào không khí, nặng nề như chính nỗi đau đang siết chặt lồng ngực của kẻ đang quỳ trước tấm bia mộ phủ đầy rêu phong.

Thân ảnh một người đàn ông quỳ dưới nền cỏ ẩm ướt , lạnh lẽo , đôi mắt sâu thẩm như đang run rẩy , tầng tầng lớp lớp chất chứa đầy sự tan nát , như chính trái tim người chủ nhân lúc này cũng đã vỡ vụn.

Ngài quỳ xuống, đôi tay run rẩy chạm vào tấm bia lạnh ngắt, đầu ngón tay lần theo từng nét chữ đã mờ dần theo thời gian. Hơi thở nặng nề, đôi mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt nóng hổi nhỏ xuống nền đất lạnh. Khuôn miệng đầy tuyệt vọng nói:

"Nếu tương phùng ở một cuộc đời khác, …ta nguyện sẽ chịu mọi nỗi đau cho em.."

Giọng nói khàn đặc vang lên giữa không gian tĩnh mịch, như một lời thề muộn màng vọng lại từ đáy linh hồn.

"Nguyện bảo vệ cho em…nguyện chết thay cả phần của em!"

Lời chưa dứt, cả người ngài run lên, đầu gục xuống tấm bia, ôm chặt lấy như thể muốn níu kéo chút hơi ấm cuối cùng từ người đã khuất. Cổ họng nghẹn đắng, nỗi đau đớn gào xé trong lồng ngực, từng tiếng nức nở như lưỡi dao cứa vào đêm đen.

Mưa bắt đầu rơi, từng giọt lạnh buốt rơi xuống mái tóc đã rối, rơi xuống bờ vai run rẩy của ngài. Nhưng dù mưa có xóa nhòa tất cả, dù thời gian có vùi lấp mọi thứ, lời hứa này, lời thề này, vẫn sẽ khắc sâu vào linh hồn, mãi mãi không thể phai mờ.

Người đàn ông quỳ ở đấy dưới chiếc phù hiệu mang một chữ...Kwong.

Gió thổi nhẹ , từng giọt nước mắt của người đàn ông rơi xuống , mang đầy thảm thương , chiếc bia mộ ẩn dưới lớp rong rêu dần hiện lên .....Kornnaphat.

--------

"Lingling Kwong! Dậy đi, chị còn phải đi làm!"

Giọng nói dịu dàng của em như một tia ánh dương giữa một đêm đen tối , nhẹ nhàng cắt ngang giấc ngủ của Lingling Kwong . Một bàn tay nhẹ nhàng vén những lọn tóc rối trên trán cô, rồi vuốt ve từng đường nét mệt mỏi trên khuôn mặt, cảm nhận được sự nóng bức, ướt đẫm mồ hôi. Cảm giác ấy như một sự đánh thức, vừa gần gũi, vừa ấm áp, khiến Lingling Kwong như bừng tỉnh sau một giấc mơ dài đầy hỗn loạn.

Môi cô khẽ run rẩy, khóe mắt cũng đẫm lệ, một chút hoảng loạn vẫn chưa chịu rời xa. Mặc dù đôi mắt cô đã mở ra, nhưng đầu óc vẫn lơ mơ, như thể vẫn chưa thể xác định được đâu là thực, đâu là mộng mị.

Khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chưa kịp ổn định, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, khuôn mặt ấy đầy lo lắng, ánh mắt chăm chú dò xét tình trạng của cô. Cảm giác ấy dường như nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, như thể ánh mắt ấy chính là nguồn an ủi duy nhất trong thời điểm này.

Không thể kiềm chế, Lingling Kwong bỗng dưng ngồi dậy, vòng tay siết chặt lấy người đối diện, ôm lấy em như một người mang tận cùng của đau khổ vừa trở về từ chuyến đi dài đầy ám ảnh. Đôi tay cô khẽ run, nhưng sự mạnh mẽ trong cái ôm lại vô cùng rõ rệt, như muốn khẳng định rằng đây không phải là mơ, người này, cảm giác này, tất cả đều là thật.

Cô vùi mặt vào hõm cổ của em , cảm nhận hơi ấm từ cơ thể em lan tỏa, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nhẹ nhàng, như một cơn gió xuân làm dịu đi sự u ám trong lòng. Mỗi nhịp thở, mỗi động tác ôm ấp, đều khiến cô cảm nhận được sự an tâm chưa từng có. Em thấy vậy liền lên tiếng hỏi:

"Chị sao vậy? Chị gặp ác mộng sao?"

"Ừ...tôi thấy điều kinh khủng lắm..!"

Lingling Kwong thì thào trong hơi thở nghẹn ngào, như thể sợ rằng người ấy sẽ biến mất, như mọi thứ trước đó đã từng xảy ra trong những cơn ác mộng.

Một phút giây im lặng trôi qua, chỉ còn âm thanh của nhịp tim đập đều đặn, hòa quyện với tiếng thở nhẹ nhàng, Lingling Kwong không còn cảm thấy mệt mỏi, không còn cảm thấy cô đơn. Có em ở đây, và mọi thứ dường như đều ổn.

Em nhẹ nhàng xoa xoa lưng Lingling Kwong , từng chuyển động chậm rãi như một cách an ủi, làm dịu đi sự căng thẳng trong cô. Cảm giác bàn tay em ấm áp trên làn da cô khiến cô dần dần trấn tĩnh lại. Những cơn run rẩy từ ác mộng như vơi đi, nhưng tâm trí cô vẫn còn hoang mang, dường như không thể thoát khỏi những hình ảnh ám ảnh vừa mới xuất hiện trong giấc ngủ.

Khi cô từ từ mở mắt, cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của em trước mắt mình. Cái nhìn lo lắng, dịu dàng và chân thành của em làm cô cảm thấy như được vây quanh bởi sự an toàn, làm cô cảm nhận được rằng mình không hề đơn độc.

Lingling Kwong nhìn em, đôi mắt như có hàng nghìn câu hỏi chưa nói ra, cảm xúc vẫn chưa kịp ổn định. Một phần trong cô muốn nói ra những gì mình cảm thấy, nhưng có vẻ như không thể, không đủ lời để diễn tả hết sự hoang mang trong lòng. Cô siết chặt tay em, tựa như muốn giữ em mãi bên mình, không cho bất cứ điều gì làm tổn thương em .

Em nhẹ nhàng cúi xuống gần, mắt nhìn thẳng vào cô, đầy sự quan tâm và ân cần.

"Chị ổn không?" 

Lingling cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Cô thở dài, điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng làm dịu đi những cảm xúc trong lòng. Nhưng vẫn có chút run rẩy trong lòng cô.

"Tôi... ổn không sao hết! Tôi chỉ gặp ác mộng thôi"

Cô cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chỉ làm cho đôi mắt cô thêm buồn. Mặc dù cố gắng che giấu, nhưng có lẽ em vẫn nhìn thấy rõ trong ánh mắt cô những đêm dài mệt mỏi, những ngày liên tục quay cuồng với công việc.

Em không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Một tay vẫn giữ lấy lưng cô, tay còn lại nhẹ nhàng vén tóc mai của cô ra sau tai, như một hành động để che chở và dịu dàng hơn. Ánh mắt em không hề rời khỏi cô, vẫn là sự chăm sóc ân cần, như muốn nhắn nhủ cô rằng em sẽ ở đây, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

"Chuẩn bị đi làm thôi , không sẽ trễ mất!"

Ánh sáng ban mai từ khung cửa sổ chiếu vào, phủ lên căn phòng một lớp vàng ấm áp, như thể mọi thứ đều dịu dàng hơn trong khoảnh khắc này. Em đứng gần Lingling Kwong, ánh mắt chăm chú vào từng động tác khi em thắt cà vạt cho cô, từng chuyển động của đôi tay em nhẹ nhàng, tỉ mỉ. Cái nhìn của em, không vội vàng, không hối thúc, mà là một sự kiên nhẫn dịu dàng, như thể thời gian cũng không còn quan trọng nữa.

Lingling Kwong đứng yên, ánh mắt hướng về phía em nhưng không phải như thường lệ, không còn là sự lạnh lùng, sự kiềm chế cứng rắn như trước. Đôi mắt cô dịu xuống, phản chiếu một cảm xúc không thể giấu giếm. Cô cảm nhận được sự quan tâm trong từng cử chỉ của em, sự dịu dàng mà em không cần nói ra, nhưng lại khiến lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm , bình yên vì em vẫn còn ở đây , ngay trước mặt cô.

Em không vội vã, không hối hả, mà cứ từ từ, chậm rãi, khiến Lingling Kwong có cảm giác như mọi thứ đều dừng lại. Tất cả chỉ còn lại em và cô, trong khoảnh khắc ấy, cả hai như thể không cần gì ngoài sự hiện diện của nhau. Mắt cô chạm vào mắt em, một cái nhìn sâu sắc, như thể trong cái nhìn ấy chứa đựng cả một thế giới mà chỉ có hai người mới hiểu được.

Khi em thắt xong cà vạt và nhẹ nhàng chỉnh lại, mọi thứ dường như trở nên hoàn hảo. Lingling Kwong đứng lặng lẽ, không nói gì, chỉ cảm nhận được sự gần gũi ấy, sự chăm sóc ấy là thật . Trái tim cô bất giác đập mạnh hơn, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong cơ thể, như thể mọi thứ xung quanh chỉ có mỗi em và cô. Cô siết nhẹ tay, tựa như để giữ lấy khoảnh khắc này, như thể sợ rằng nếu buông ra, tất cả sẽ tan biến.

Khi Lingling Kwong nhìn em, cảm giác như cô đã tìm thấy lại điều gì đó cô đã từng mất. Khóe mắt lúc này đã ươn ướt , cảm giác như vừa trải qua một nỗi mất mát to lớn , như vừa mất đi một phần không thể thiếu của mình.

"Được rồi! Đi làm thôi!"

Em ngước lên, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch như một lời thách thức nhẹ nhàng. Lingling Kwong nhìn em, đôi mắt như ngập tràn những câu hỏi chưa được trả lời.

Em nhìn cô một chút rồi mỉm cười , bất ngờ đưa tay nhẹ nhàng chạm lên má cô, nơi mà nốt ruồi nhỏ xinh trên má trái như một dấu ấn đặc biệt. Em không vội vàng, đôi tay ấy di chuyển từ từ, cảm nhận làn da mềm mại của cô, rồi cuối cùng dừng lại ở chỗ ấy, em nhướng người hôn vào đó , ngay nơi đó khiến cô tròn mắt ngạc nhiên, không nói thành lời , câu nói ấy hiện lên:

"Em đã làm dấu rồi , sẽ nhận ra!"

Lời nói giống như một khúc nhạc lặp tức được phát lại trong đầu Lingling Kwong . Cô ngỡ ngàng, đôi mắt trong veo nhìn em, như thể một cơn gió nhẹ lướt qua tâm hồn, xao động trong lòng cô một điều gì đó chưa từng có. Cô im lặng, nhưng cảm xúc đã lên tiếng, dồn nén và chân thật. Như thể tất cả là thật , cô đánh mất em là thật , em đang ở đây cũng là thật. Như thể số phận đang nhắc nhở cô , đừng bao giờ để em chịu thêm đau khổ. Là cơ hội duy nhất để cô xoay chuyển.

Cô kích động siết chặt tay, nhẹ nhàng kéo em lại gần. Đôi môi của cô như có ma lực, không cho phép em rời đi. Rồi, một cái hôn nhẹ nhàng nhưng cũng đầy cuồng nhiệt, như một sự kết nối vượt qua mọi giới hạn. Cái hôn này không vội vã, mà là một sự chậm rãi, như thể cô đang tìm lại thứ gì đã lạc mất từ lâu. Lúc môi cô chạm vào môi em, một cơn sóng dịu dàng dâng lên trong lòng cô. Cô không chỉ là tìm kiếm sự gần gũi về thể xác, mà là sự hòa quyện của tâm hồn, là cách để khẳng định rằng mọi điều đã rồi vẫn còn tồn tại, vĩnh viễn.

Bàn tay cô lướt qua eo em, nhẹ nhàng, nhưng đủ để tạo ra một cảm giác như muốn kéo em gần hơn, như thể không bao giờ muốn buông tay. Cô muốn giữ chặt em, giữ mãi những gì đang tồn tại trong khoảnh khắc này, như một dấu ấn không thể phai mờ.

Đôi môi cô chạm nhẹ vào môi em, ban đầu chỉ là một tiếp xúc thoáng qua, như thể thử nghiệm xem liệu có thể bộc lộ hết những gì cô đã kìm nén bấy lâu hay không. Nhưng rồi, ngay lập tức, cái hôn ấy dần trở nên sâu hơn, mãnh liệt hơn, như thể làn sóng vỗ về sau bao ngày tĩnh lặng, không thể kiềm chế được cảm xúc dâng trào.

Bàn tay cô không còn chỉ đơn giản là ôm lấy eo em nữa, mà khẽ nâng cằm em lên, kéo em vào cái hôn sâu và đắm đuối hơn. Môi cô như đang dò tìm, chạm đến mọi ngóc ngách của trái tim em, ngập tràn tình cảm mà lời nói không thể diễn tả hết. Cô cảm nhận được nhịp đập của trái tim em, và cảm thấy mình như hòa vào nhau, không còn là hai người riêng biệt nữa, mà là một.

Từng hơi thở của cô nhẹ nhàng phả vào môi em, như thể không muốn đánh mất một khoảnh khắc nào, như thể cái hôn này là tất cả những gì cô muốn nói mà không thể thốt thành lời. Đôi tay em đáp lại, vuốt nhẹ lên lưng cô, kéo cô lại gần hơn, như muốn cảm nhận từng nhịp đập của cô trong khoảnh khắc này. Cả hai chìm đắm vào nhau, quên đi thời gian, quên đi tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại cái hôn ấy , đến khi hô hấp khó khăn hơn cô mới nhẹ nhàng rời khỏi. Hôm nay Lingling Kwong không có phép tắc , làm càn theo bản năng hoàn toàn bị cảm xúc chi phối. Khiến em cũng hoàn toàn bất ngờ , hôm nay đúng là Lingling Kwong rất kì lạ , tuy em không từ chối cô nhưng em cảm thấy hơi bất ngờ , Lingling Kwong không phải người tùy tiện như thế , em khẽ đánh nhẹ vào vai cô nói:

"Chị...chị đi làm đi , trễ... bây giờ!"

Lingling Kwong nhìn vào gương mặt em, đôi mắt cô mềm lại, lặng lẽ ngắm nhìn em như thể không muốn rời xa dù chỉ là một giây. Gương mặt em, với làn da ửng đỏ vì ngại ngùng . Cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng mà chỉ dành cho em, rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mái tóc em, vuốt nhẹ một sợi tóc rối.

"Ở nhà cẩn thận."

Cô thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp, như một lời dặn dò.

Lingling Kwong bước lại gần em, cúi xuống hôn lên trán em, một nụ hôn nhẹ nhàng như vỗ về.

"Tôi đi làm đây."

Cô nói, giọng có chút khàn khàn vì tình cảm dâng trào trong lòng, nhưng vẫn giữ vững vẻ điềm tĩnh. Dù cô không muốn rời xa, nhưng công việc cao như núi đang đợi cô.

Cô bước ra khỏi nhà được em tiễn ra đến tận cửa , em mỉm cười tạm biệt cô , cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng sau lưng cô, nhưng tâm trạng của cô lại trở nên nhẹ nhõm hơn, dù là một chút.

-------

Chiếc xe của Lingling Kwong lướt qua con đường dài, những cánh hoa chuông vàng bay tung loạn trong gió, tạo nên một khung cảnh thơ mộng . Ánh nắng buổi sáng chiếu xuống, phủ lên chiếc xe một làn ánh sáng nhẹ nhàng, nhưng tâm trí cô lại không hề bình yên. Cô nhìn vào sợi dây chỉ đỏ mà cô luôn đeo trên tay  , nó như một lời nhắc nhở , hỏi cô tin hay không? Tin , Lingling Kwong hoàn toàn tin , mọi thứ quá rõ ràng , ngay trước mắt , là trời cho cô cơ hội , sắp xếp sự tương phùng . Cô tự thì thầm, giọng đầy kiên quyết:

"Không để em chịu thiệt thêm nữa!"

Cô tự nhủ với lòng.

Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên, làm cô giật mình. Cô vừa khẽ bắt máy đầu dây bên kia đã truyền đến giọng gấp gáp:

"Thưa cô, có chuyện rồi."

--------

Tiếng giày giục giã vang lên trên hành lang bệnh viện, mỗi bước đi của Kin Lung như đang mang theo cả sự gấp gáp và lo lắng. Hơi thở hổn hển, đôi mắt anh tìm kiếm từng phòng bệnh như muốn nhanh chóng tìm ra nơi cần đến. Dù anh chạy vội vã, nhưng bước đi của anh vẫn có chút lạ lùng, dường như có điều gì đó đang hối thúc anh nhanh lên, không thể thả lỏng.

Ngược lại, Lingling Kwong không hề vội vàng, bước đi của cô vẫn bình thản như mọi khi, nhưng khí chất lạnh lùng ấy khiến cho ai nhìn vào cũng nhầm tưởng cô vào đây để dạo chơi. Cô đi qua những phòng bệnh, ánh mắt chỉ lạnh lùng nhìn về phía trước, chẳng chút quan tâm đến xung quanh.

Cả hai dừng lại trước cửa căn phòng bệnh viện, không khí trong hành lang im lặng một cách lạ thường. Cánh cửa phòng bệnh đóng kín, chỉ nghe thấy tiếng máy móc kêu tít tít, làm không gian trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Kin Lung đứng ở cửa, nét mặt đầy lo lắng và hồi hộp, không thể giữ được sự bình tĩnh vốn có.

"Cô ấy sao rồi?"

Kin Lung lên tiếng, giọng nói lộ rõ sự bất an.

Vị bác sĩ nhìn anh, đôi mắt trầm tư, như đang cân nhắc từng lời nói trước khi lên tiếng. Mái tóc rối bù của bác sĩ phủ xuống đôi vai gầy, biểu lộ rõ sự mệt mỏi. Sau một lúc im lặng, bác sĩ chậm rãi đáp:

"Cô ấy uống hơi nhiều rượu... có vẻ gặp vấn đề về tâm lý... Người nhà cần quan tâm nhiều hơn."

Bác sĩ dừng lại một chút, nhìn về phía cô và Kin Lung, rồi nói tiếp:

"Điều quan trọng là cô ấy cần sự hỗ trợ tinh thần... và phải giữ tinh thần ổn định, không để quá căng thẳng."

Kin Lung gật đầu, dù trong lòng vẫn đầy lo lắng và căng thẳng. Anh quay sang Lingling Kwong , ánh mắt đầy sự khẩn trương nhưng cũng thể hiện rõ sự lo lắng. Một khoảng thời gian dài trôi qua trước khi anh mới lên tiếng:

"Chúng ta nên làm gì thưa cô?"

Lingling Kwong không trả lời ngay, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa bệnh phòng, đôi tay siết chặt. Ánh mắt không chút động tâm.

"Khi nào em ấy tỉnh gọi tôi đến , giờ tôi phải làm việc rồi!"

"Canh chừng em ấy cho kĩ..."

"Đừng để phiền đến ai..."

Kin Lung bất ngờ đến ngỡ ngàng , cô vô tình đến mức không hỏi han một câu nào , không hỏi lý do , không hỏi tình hình cứ như vậy mà ra về , Kin Lung cũng chỉ biết vâng lời không dám hỏi thêm vì tâm tư của cô vạn hình khó đoán , hoặc người trong phòng đối với cô không có trọng lượng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip