Chương 56
Lại gặp nhau lần nữa.
Lại đối diện lần nữa.
Một người đã mất đi toàn bộ ký ức, còn người kia, sớm đã thương hải tang điền.
Hai người giống như đi một vòng tròn, thời không đan xen, yêu hận tình thù, thống khổ vui vẻ, muốn tách ra, lại chưa từng chân chính buông bỏ, cuối cùng đều trở về điểm tương ngộ.
Đau khổ cũng được, hạnh phúc cũng thế, hiện giờ mọi thứ đều quy về cát bụi.
Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh, dưới ánh trăng, Tiểu Linh của cô vẫn xinh đẹp, vẫn làm tim cô đập thình thịch như lần đầu tiên gặp mặt.
Một đoạn duyên, rốt cuộc có thể trải qua mấy lần luân hồi, cô không biết.
Giờ phút này, Quảng Linh Linh khóc, trong lòng cô cũng khóc, cô muốn ôm Trần Mỹ Linh, dùng sức ôm nàng thật chặt.
Cô muốn giống như trước kia, khóc thút thít hôn nàng, đem toàn bộ chua xót và đau khổ của bản thân bấy lâu nay kể hết cho nàng.
Cô muốn nhìn vào mắt nàng nói: "Tiểu Linh, em nhớ chị, mỗi ngày mỗi đêm không có chị, em đều nhớ chị đến điên cuồng."
"Em hối hận cũng đã nghĩ thông suốt, cuộc đời ngắn như vậy, cho dù lúc đầu gặp nhau là sai lầm, cho dù chị đã từng tổn thương em, nhưng dù vui vẻ cũng được khổ sở cũng thế, chỉ cần là chị mang đến, em đều nguyện ý tiếp nhận."
"Có lẽ, bắt đầu từ giây phút gặp được chị, cuộc đời của em đã không còn chỉ có mình em, em yêu chị, em si mê chị, em chấp nhất chị đã là dấu ấn khắc sâu trong linh hồn em từ lâu, cho dù là dùng đau khổ, cho dù là dùng thù hận cũng không diệt được."
Cô còn muốn hôn nàng nói với nàng.
"Tiểu Linh, em yêu chị, thật sự rất yêu chị, em không muốn lại rời khỏi chị."
Cùng với câu cô đã thiếu nàng bấy lâu nay: "Nếu có kiếp sau, em vẫn muốn gặp lại chị..."
Nhưng Quảng Linh Linh không thể.
Trần Mỹ Linh chăm chú nhìn cô một lát, bừng tỉnh mới cảm giác được mình chảy nước mắt, nàng có chút mờ mịt vuốt mặt, cảm nhận được sự ẩm ướt, lại nhìn Quảng Linh Linh: "Cô là..."
Trần Mỹ Linh không dám xác nhận, nàng cảm thấy cô chính là người trong hình.
Chua xót cỡ nào, lại làm người vui mừng cỡ nào ...
Quảng Linh Linh không có trực tiếp đáp lại, cô ngồi bên cạnh Trần Mỹ Linh, ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ phím đàn, tiếp tục giai điệu Trần Mỹ Linh mới vừa đàn lúc nãy.
Cô rất tập trung, cúi đầu, nghiêm túc đàn từng nốt.
Trần Mỹ Linh nhìn cô, trong lòng đột nhiên trào ra rất nhiều cảm xúc, đây là cảm giác nàng chưa từng có kể từ lúc tỉnh lại sau khi bị thương, cũng không có bất cứ ai có thể cho nàng.
Khi Quảng Linh Linh đàn cũng đau khổ bi thương giống như con người cô, giống như trong lòng có một nỗi đau không ai biết, thậm chí ngay cả bản thân cũng không biết mình uỷ khuất, thương cảm, cô đơn, tất cả bị cô khống chế.
Cô hạnh phúc.
Cô đau khổ.
Cô dày vò...
Trần Mỹ Linh nhìn cô, chỉ nhìn cô như vậy, liền cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Dưới ánh đèn mờ ảo của tiểu viện, cô đẹp như tiên tử, lại có một lớp ưu thương nhàn nhạt, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cô... Rốt cuộc là ai?
Trong bất tri bất giác, tay của Trần Mỹ Linh cũng đàn theo, ánh trăng lượn lờ, giai điệu ưu thương, hỗn loạn với hồi ức, điên cuồng phát ra.
Quảng Linh Linh sợ bản thân sẽ hỏng mất, cô chuyên chú nhìn phím đàn, đem toàn bộ tình cảm của mình dung nhập vào đó.
Giống như lúc hai người mới gặp nhau ở kiếp trước, hai đôi tay, phối hợp thiên y vô phùng.
Trong phòng, Khương Trăn Nguyệt bị tiếng đàn đánh thức, nàng mơ mơ màng màng đi ra ngoài, dụi mắt nhìn ra ngoài sân, ngơ ngẩn.
Dưới ánh trăng.
Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh giống như một đôi bích nhân*.
*Bích nhân: Miêu tả tình nhân vô cùng xứng đôi.
Hai người sóng vai ngồi cùng nhau, tuy không nói gì, tuy không giao lưu, nhưng khúc nhạc du dương kia, đã đem tâm hồn cả hai hòa làm một.
Cuối cùng, Trần Mỹ Linh nhìn thoáng qua Quảng Linh Linh, ánh sáng trong mắt nàng rốt cuộc cũng được người này thắp sáng hoàn toàn.
Khương Trăn Nguyệt xác định, Tiểu Linh thật sự mất đi ký ức.
Chỉ là khoảnh khắc kia, cái liếc mắt kia, nước mắt của Khương Trăn Nguyệt liền trào ra.
Trong mắt Trần Mỹ Linh đều là tình yêu... Chưa bao giờ thay đổi.
Hai người...
Vì sao ông trời không thể thành toàn cho người yêu nhau?
Hai người từng lừa dối, từng làm tổn thương lẫn nhau... Nhưng hai người thật sự yêu nhau...
Đàn xong.
Quảng Linh Linh quay đầu nhìn Trần Mỹ Linh, cô lau nước mắt trên mặt, vươn tay cười nhẹ: "Xin chào, Tiểu Linh, em là Quảng Linh Linh."
Quảng Linh Linh...
Thật sự là người trong tấm hình nàng vừa thấy liền nhớ mãi không quên.
Cô gọi nàng là Tiểu Linh.
Trần Mỹ Linh vươn tay, nhìn vào mắt cô: "Xin chào."
Khoảnh khắc da thịt tiếp xúc, Quảng Linh Linh nghẹn ngào nuốt xuống bi ai trong lòng.
Giờ phút này, khoảnh khắc này.
Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ nỗi đau luân hồi.
Tiểu Linh yêu cỡ nào, chấp nhất cỡ nào, mới có dũng khí một lần lại một lần quay trở về?
Cô thừa nhận quá nhiều quá nhiều...
Gió đêm rất mát mẻ.
Lạp Trân cũng tỉnh lại, hai mắt mở to kinh ngạc khi nhìn thấy Quảng Linh Linh, cái gì cũng không dám nói.
Quảng Linh Linh cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi thoải mái, cổ tay áo xoắn lên lười biếng, tháo nút trên cùng ở cổ áo, vẫn mang dây chuyền chữ K như cũ.
Đây là tưởng niệm duy nhất của cô sau khi rời khỏi Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh nhìn cô, nhìn sợi dây chuyền trên xương quai xanh của cô, mím môi.
Cảm giác rất quen thuộc... Nhưng lại không nói được là quen thuộc chỗ nào.
Khương Trăn Nguyệt không muốn bầu không khí quá tệ, nàng đá Quảng Linh Linh một cái: "Ai ai ai, Quảng tổng ngàn dặm xa xôi tới đây, không mang theo gì sao?"
Quảng Linh Linh hơi hơi cười, đương nhiên là cô có mang theo.
Rất rất nhiều...
Quần áo trước đây của Tiểu Linh...
Vật dụng hàng ngày và đồ trang điểm mà Tiểu Linh thích dùng...
Đồ ăn vặt Tiểu Linh thích ăn...
Sách Tiểu Linh thích đọc...
Thậm chí, gối ôm Tiểu Linh thích nhất, cũng mang đến.
Khương Trăn Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, Quảng tổng của nàng phải khoa trương như vậy sao?
Quảng Linh Linh không thể nói thẳng đem cho Trần Mỹ Linh, chỉ có thể dọn toàn bộ đồ vào trong, nhìn thoáng qua Khương Trăn Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, đây đều là đồ tôi mang đến, cậu tùy tiện sắp xếp đi."
Khương Trăn Nguyệt mắt trợn trắng, nàng không muốn trở thành người giúp việc.
Sắp xếp cái gì? Một lát nữa dứt khoát dọn đến phòng của Tiểu Linh là được.
Trần Mỹ Linh nhìn mọi thứ trước mắt, nhìn mấy bộ quần áo phi thường thích hợp với nàng, quần áo này, nàng chưa từng thấy bao giờ, nhưng mấy ngày nay thông qua sách vở nàng cũng biết được nhiều thứ, chỗ này toàn hàng hiệu, có lẽ cả đời này nàng cũng mua không nổi. Tầm mắt nàng dần dần quét qua, cuối cùng dừng trên một cái áo sơ mi.
Áo sơ mi kia, đã từng có hương vị của hai người.
Dù là thống khổ, hay là vui vẻ ban đêm, Tiểu Linh vẫn thường xuyên mặc trên người để câu dẫn cô.
Nhiều quần áo của mình như vậy, Tiểu Linh đều không chọn, nàng cầm cái áo sơ mi trong tay, nhìn Quảng Linh Linh: "Quảng tổng..."
Trong mắt nàng tràn ngập -- Tôi muốn.
Không còn gút mắt yêu hận ngày xưa, dường như Tiểu Linh trở nên đáng yêu hơn rất nhiều, ánh mắt mềm như bông.
Hơn nữa... Nàng càng có thêm hương vị phụ nữ, giống như chỉ cần đứng ở kia, không cần nói cái gì, nhất tần nhất tiếu đã có thể câu dẫn hồn phách người.
Quảng Linh Linh nhìn nàng, cưng chiều dịu dàng trong mắt nhanh chảy ra: "Được."
Cho nàng, cho nàng, đều cho nàng.
Nàng muốn cái gì, Quảng Linh Linh cũng sẽ cho nàng.
Lạp Trân kéo Khương Trăn Nguyệt đang thu dọn đồ đạc dưới đất, nhỏ giọng nói: "Trong mắt Quảng tổng có ánh sáng."
Thật sự là ánh sáng.
Lạp Trân cảm thấy mình không khoa trương chút nào, hoá ra, những gì trong sách nói cũng không hẳn là sai, khi một người nhìn chăm chú người mình yêu, đôi mắt quả thực sẽ sáng lên.
Khương Trăn Nguyệt cứng người một chút, lẳng lặng nhìn Quảng Linh Linh.
Giờ phút này, là thật sự buông xuống.
Nàng vì A Linh bảo hộ người cô yêu.
Hiện giờ, A Linh đã tới, Tiểu Linh cũng không cô đơn, rốt cuộc nàng đã có thể buông xuống triệt để.
Buổi tối, Quảng Linh Linh có chút mệt mỏi, chỉ là cô không nỡ rời khỏi Tiểu Linh, nhưng biết mình không nên vừa tới liền thân cận với nàng, không thể kích thích nàng.
Phải từ biệt trong luyến tiếc.
Nếu không đi, cô lại cảm thấy đã trễ thế này một cô gái "Xa lạ" lần đầu tiên gặp mặt, vẫn còn ở trong nhà người ta, như vậy vừa không lịch sự vừa làm người ta không có cảm giác an toàn.
Bình thường nhìn vào Trần Mỹ Linh sẽ thấy nàng là một người dịu dàng, nhưng thật ra nàng giữ khoảng cách với tất cả mọi người, mà bây giờ, nàng nhìn Quảng Linh Linh cư nhiên hỏi: "Quảng tổng, ngài bôn ba đường dài, có phải đã đói bụng hay không?"
Quảng Linh Linh nhìn vào mắt nàng, gật gật đầu: "Ừm."
Trần Mỹ Linh cười cười: "Vậy để tôi nấu mì cho ngài."
Lạp Trân ngửa cổ, vừa định nói mình cũng muốn ăn, liền bị Khương Trăn Nguyệt đá một cước từ phía sau trực tiếp túm ra ngoài: "Em ra ngoài ngắm trăng với chị đi?"
"Em không muốn, em cũng muốn ăn."
"Ăn cái gì? Em nhìn bụng em xem."
"Sư tỷ, chị phiền quá."
...
Hai người kia rời đi.
Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh bốn mắt nhìn nhau.
Trong không khí có mùi hương của hoa, và mùi hương trên người hai người.
Đó là hương thơm xuất hiện trong mơ của Quảng Linh Linh.
Hai người trầm mặc một lát, Trần Mỹ Linh mới mỉm cười, nàng vén vén tóc mái, ngửa đầu, rồi lại lén dùng dư quang liếc nhìn Quảng Linh Linh một cái.
Nàng nói sẽ nấu mì cho người kia, sao lại quên mất?
Phòng bếp, không phải là cái bếp trong nhà.
Vẫn được Trần Mỹ Linh dọn dẹp sạch sẽ ấm áp, nàng xoa mặt Quảng Linh Linh, thuận miệng hỏi: "Mì trứng cà chua được chứ?"
Nói xong, nàng sửng sốt một chút, trong đầu giống như có hình ảnh gì đó chạy như bay, trôi qua rất nhanh, khi nàng muốn xem đã biến mất không thấy.
"Được."
Quảng Linh Linh cố gắng làm biểu hiện của mình bình thường, còn nhớ đời trước, ngẫu nhiên cô sẽ thức đêm, Tiểu Linh liền nấu mì trứng cà chua cho cô, đôi khi cô sẽ chơi xấu, rúc vào trong lòng Tiểu Linh bắt nàng đút, đến cuối cùng, hai người sẽ đút nhau ăn, làm một ít chuyện hao tổn thể lực.
...
Thương hải tang điền.
Đã qua lâu như vậy.
Dưới ánh đèn nhu hòa.
Ánh mắt Quảng Linh Linh gần như tham lam nhìn Tiểu Linh.
Khí sắc của Tiểu Linh đã tốt hơn rất nhiều, đôi mắt cũng không còn thống khổ và rối rắm như trước, vóc dáng nàng vẫn thon gầy, khoác một cái áo khoác, cả người tản ra hương vị phụ nữ.
Kể từ sau khi nàng bị thương, điện thoại cá nhân của Quảng Linh Linh chưa bao giờ tắt máy.
24 giờ, thần kinh cô luôn căng như dây đàn, chỉ một chút rung động nho nhỏ, cũng có thể làm cô đột nhiên bừng tỉnh từ trong mơ.
Cô sợ...
Lại nghe được tin dữ... Sợ nhận được tin tức gì không tốt.
Quảng Linh Linh cũng đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nói cô lo âu quá độ, đã thuộc phạm vi của bệnh trầm cảm, bác sĩ kê cho Quảng Linh Linh rất nhiều thuốc, Quảng Linh Linh uống, nhưng không có tác dụng.
Rất nhiều đêm.
Cô ngồi trên sân thượng một mình, nhìn ánh sao xa xa, nước mắt rơi đầy mặt.
Thuốc của cô.
Người duy nhất có thể chữa lành cho cô, đã sớm rời đi.
Một tô mì, Trần Mỹ Linh làm ra hương vị gia đình, nàng có chút xấu hổ: "Ngài tạm chấp nhận ăn một ngụm đi."
Nàng nghe Khương Trăn Nguyệt nói qua một ít về thân phận và địa vị của Quảng Linh Linh, biết cô là thiên chi kiêu tử, giống như thần thoại tồn tại.
Quảng Linh Linh duỗi tay nhận tô mì, lúc hai đôi tay chạm vào nhau, mặt hai người đều có chút hồng, bốn mắt nhìn nhau, lại né tránh cực nhanh.
Khương Trăn Nguyệt vừa cắn hạt dưa vừa giáo huấn Lạp Trân không có nhãn lực, đôi mắt lại đem động tác nhỏ của hai người thu hết vào mắt, nàng nhịn không được cảm khái.
Nhìn cũng không thấy thống khổ như nàng đã nghĩ.
Thậm chí... Hai người có chút cảm giác tình yêu thuần khiết thanh xuân vườn trường.
Chuyện Quảng tổng hỗn trướng, làm ra thủ đoạn tàn nhẫn với Tiểu Linh, sau khi trở thành thư ký, Khương Trăn Nguyệt cũng nghe nói qua rất nhiều, nàng vẫn luôn không tin, chỉ là sau đó...
Tình yêu, có thể làm nên một người.
Thù hận, có thể hủy hoại một người.
Tha thứ thì sao? Đại khái có thể đem tất cả trở về số không.
Tô mì này, Quảng Linh Linh ăn rất chậm, mỗi một ngụm, cô đều tinh tế nhấm nuốt.
Tiểu Linh ở bên cạnh mỉm cười nhìn cô, thật ra Trần Mỹ Linh biết mình như vậy là không tốt, nhìn chằm chằm vào người mới gặp lần đầu tiên là rất không lịch sự.
Nhưng nàng không khống chế được.
Quảng tổng quá đẹp, so với trên hình còn đẹp hơn.
Hơn nữa, cô cũng không sấm rền gió cuốn, sắc bén cường thế như hình Khương Trăn Nguyệt gửi cho nàng, ngược lại... Trần Mỹ Linh thấy lòng mềm nhũn, cảm thấy dáng vẻ cô ăn mì có chút giống hamster nhỏ đáng yêu, nàng rất muốn vươn tay chạm vào cái má mềm mại của cô, nắn nắn giống như cục bột.
Rốt cuộc là Khương Trăn Nguyệt biết đau lòng Quảng Linh Linh, nàng nhìn A Linh nén nước mắt đến mức cắn chặt môi, liền kêu một tiếng: "Tiểu Linh."
Trần Mỹ Linh phản ứng, Khương Trăn Nguyệt chu chu môi vào trong phòng bếp, ý bảo có chuyện muốn nói với nàng.
Tiểu Linh gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua Quảng Linh Linh rồi đi theo Khương Trăn Nguyệt ra ngoài.
Đây không phải là tâm thái nàng nên có.
Người vừa mới gặp qua một lần, trong lòng Trần Mỹ Linh cư nhiên có loại tên là "Lo lắng", thậm chí nàng không muốn đi ra ngoài nói chuyện với Khương Trăn Nguyệt, chỉ muốn nhìn cô như vậy, sợ cô đột nhiên biến mất.
Không cần người khác nói, Trần Mỹ Linh tự mình cảm nhận được.
Nàng không bình thường.
Quá không bình thường.
Người vừa ra ngoài.
Quảng Linh Linh cúi đầu, nước lèo trong tô, hiện lên từng gợn sóng.
Lạp Trân nhìn thấy, trong lòng có chút chua xót, đồng thời cũng cảm thấy lời sư phụ nói không sai, tình thâm bất thọ, tình yêu, nó không phải là thứ tốt, cố tình lại rất nhiều người khát vọng, hận không thể dùng mạng bảo hộ nó.
Ban đêm gió dần dần nổi lên.
Khương Trăn Nguyệt nhìn Trần Mỹ Linh dưới ánh trăng.
Nàng ấy nhịn không được muốn hỏi.
Tình yêu rốt cuộc là thứ gì? Có thể làm cuộc đời chết, đã chết còn sống lại?
Có lẽ, Trần Mỹ Linh cũng chưa từng phát hiện, từ khi Quảng Linh Linh tiến vào, ánh mắt của nàng liền thay đổi.
Tuy nàng đã từng thích cười, nàng ôn nhu, nàng xinh đẹp, nhưng giống như bị ai đó rút mất linh hồn, ánh mắt trống rỗng. Mà khi nàng vừa nhìn thấy Quảng Linh Linh, chỗ trống trong mắt đã được lấp đầy.
Nàng cũng không biết, nàng cười có bao nhiêu dịu dàng...
Khương Trăn Nguyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn Tiểu Linh: "Lần này Quảng tổng tới, khả năng sẽ ở lại mấy ngày."
Trần Mỹ Linh nghe xong trong lòng nhảy dựng, nàng nhìn vào mắt Khương Trăn Nguyệt, Khương Trăn Nguyệt cảm giác được sự chờ mong của Trần Mỹ Linh, liền cười cười: "Tôi và Lạp Trân đều phải rời đi, A Linh ở chỗ này trời xa đất lạ, cậu giúp tôi ở bên cạnh A Linh được chứ?"
Trần Mỹ Linh gật đầu theo bản năng, nàng không biết mình bị làm sao, vì sao tim lại đập nhanh như vậy, thậm chí lòng bàn tay vì khẩn trương mà đổ mồ hôi.
Khương Trăn Nguyệt trầm mặc một lát, nhìn Trần Mỹ Linh nhịn không được hỏi ra vấn đề luôn muốn hỏi: "Tiểu Linh, nhìn thấy A Linh, cậu có cảm giác gì?"
Nàng đương nhiên biết, cho dù Tiểu Linh vẫn còn trống rỗng, cũng nên trả lời là "Thích" hoặc cảm giác "Rất tốt".
Chỉ là ở chung lâu như vậy, Khương Trăn Nguyệt cũng biết tính cách của Tiểu Linh, nàng là người quen nhẫn nhịn, hơn nữa không giỏi biểu đạt tình cảm, càng quen với việc giấu tất cả trong lòng.
Với tính cách như vậy, sợ là nàng sẽ ngượng ngùng nói ra.
Hơn nữa... Tuy Khương Trăn Nguyệt không phải là người thế tục, nhưng con người trên thế gian này không phải là như thế sao?
Hiện tại, Trần Mỹ Linh đã mất đi ký ức, trong lòng nàng, nàng chỉ là một cô gái bình thường trong núi, mà Quảng Linh Linh lại là tổng tài giàu nhất một vùng.
Cán cân giữa hai người đã không bình đẳng.
Trần Mỹ Linh quay đầu, dưới ánh trăng, nàng nhìn thoáng qua Quảng Linh Linh, theo tâm ý bản thân nhẹ nhàng nỉ non: "Tôi cảm giác... Tôi cảm giác cô ấy hẳn là của tôi."
Khương Trăn Nguyệt: ...
Sau khi Trần Mỹ Linh nói xong, giống như muốn xác nhận, nàng nhìn vào mắt Khương Trăn Nguyệt truy hỏi: "Đúng không?"
Khương Trăn Nguyệt: ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip