Chương 36
Những ngày hôm sau Dandao là người mang thức ăn đến, chăm chút cho Orm Kornnaphat từng chút một. LingLing chỉ dám đến vào buổi tối muộn, thời điểm mà Orm Kornnaphat đã chìm sâu vào giấc ngủ. Anada hiển nhiên cũng đến, vẻ mệt nhoài cùng buồn bã của Orm Kornnaphat càng làm cô căm giận LingLing hơn cả.
"Dandao cậu có nghĩ rằng ở một nơi nào đó khác Thái Lan này sẽ tốt hơn cho mình không?"
"Cậu hỏi mình tức là cậu đã có kế hoạch cả rồi. Mình sẽ chuẩn bị vé máy bay cho cậu." Dandao Yamapai đưa cho Orm Kornnaphat một múi cam, cô đã nhận được một nụ cười nhẹ của Orm Kornnaphat.
"Và giúp mình cả thủ tục ly hôn nữa."
"Cậu chắc chứ?"
"Mình chắc. Mình với LingLing không thể như lúc trước nữa. Cố gắng sẽ khiến cả hai mệt mỏi."
"Mình vẫn còn giữa một bản gốc ly hôn đã có chữ kí của LingLing Kwong..."
"Ngày mai cậu hãy đem đến, mình sẽ kí vào khoảng trống còn lại."
Dandao Yamapai không quan trọng chuyện này là đúng hay sai, chỉ cần Orm Kornnaphat muốn và Orm Kornnaphat thấy thoải mái cô sẽ làm tất cả. Đúng là LingLing đã xé đơn ly hôn đã phác thảo sẵn nhưng vô tình làm sao cô còn giữ lại một bản. Hôm đấy cô vào phòng làm việc LingLing để hỏi cô ấy thêm về việc ly hôn, không ngờ LingLing đã ngủ quên, bên dưới cánh tay cô ấy là một đơn ly hôn đã có chữ kí của LingLing và nó cũng chẳng có ngày tháng gì cả. Cô đã lấy đơn ly hôn ấy và giữ nó cho đến tận ngày hôm nay.
"Cháo lươn mình để ở đây, cậu đói thì ăn nhé. Mà cũng nên ăn sớm đi, nguội sẽ không ngon. Mình đến công ty có chút việc gấp." Dandao Yamapai xếp sẵn muỗng cùng bỏ trái cây đã bỏ vỏ sẵn vào trong hộp cho Orm Kornnaphat. Dặn dò xong xuôi cô vẫy tay chào Orm Kornnaphat rồi rời khỏi phòng.
Cháo lươn - Orm Kornnaphat khẽ mỉm cười khi nhìn phần cháo nóng hôi hổi bên cạnh. Giá như giờ cô mở nắp tô cháo ra và cô buồn nôn sẽ tốt biết bao. Có thai tuy hay ốm nghén, không ăn được nhiều món cô thích nhưng cô hạnh phúc rất nhiều. Hạnh phúc mất đi một nửa, cũng chẳng trọn vẹn nữa nên cô buông tay một nửa hạnh phúc còn lại của cô.
Hai năm cho một cuộc hôn nhân giả, cho một tình yêu nồng nàn, một hạnh phúc vô tận đành chấm dứt tại thời điểm này. Hai năm trước LingLing và cô cũng chẳng vui vẻ gì khi ở chung nhưng ít ra giữa cô và cô ấy không có khúc mắc như bây giờ nên cô có thể cố gắng được.
Còn hiện tại là lừa dối, yêu thương, tội lỗi hỏi làm sao cả hai làm sao giáp mặt nhau mỗi ngày mà vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nếu như vậy thì trả lại tự do cho nhau hẳn sẽ tốt hơn; trở về vị trí ban đầu của nhau - người lạ không hơn không kém.
Múc một muỗng cháo đưa lên môi cô thầm nhủ mình cần phải ăn để sống, để có sức mà làm việc, không còn con cô vẫn còn một người cha cần mình chăm sóc. Cô đã nói với Dandao Yamapai giấu ông về chuyện cô sảy thai, rồi cô sẽ tự nói với ông sau.
Cơn nhợn từ cổ họng cho cô cảm giác quen thuộc về việc bị ốm nghén. Cô chạy ngay vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo những gì cô vừa ăn. Xốc nước lên mặt cho tỉnh táo, cô nhìn vào chiếc gương trên tường và mỉm cười trong nước mắt.
"Orm Kornnaphat Sethratanapong, mày lại hoang tưởng rồi."
***********
Orm Kornnaphat không biết nên vui hay buồn khi phần cháo lươn còn lại cô đã ăn sạch chúng một cách ngon lành mà không vướng phải cơn nôn nào. Hoang tưởng, cô đúng là bị hoang tưởng thật rồi. Hai tháng hơn với những cơn ốm nghén khi ăn, những cơn buồn ngủ đến bất chợt hay đột nhiên thèm một món gì đó đã hình thành như một thói quen của cô.
Hai tháng tận sáu mươi ngày hơn cô cảm nhận được sự tồn tại của đứa trẻ trong cơ thể, thế mà đùng một cái con cô ra đi mãi mãi. Có thể bên ngoài cô vờ như bản thân chẳng có gì, hay cười cười nói nói để cho Dandao Yamapai, Anada cùng Pansa Vosbein an tâm nhưng duy nhất chỉ có cô biết được mình như thế nào.
Một bộ phận trên cơ thể mất đi khiến người mạnh mẽ nhất thế giới mình cắn chặt răng nếm lấy nỗi đau đó; huống hồ chi cô chỉ là một người bình thường, một người mẹ đang mong mỏi sự ra đời của con mình. Nỗi đau của cô chính là những giọt rơi lã chã vào đêm khuya u tối. Ở đó cô tìm được một ít sự xoa dịu, một ít thoải mái cho cô.
Cũng có người lợi dụng màn đêm đó đến thăm cô, cô biết chứ. Chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng đủ để cô giật mình thức dậy, huống chi mỗi lần LingLing đến đều mang theo mùi hương đặc trưng của cô ấy. LingLing đến và ngồi cạnh bên giường, chị ấy không thủ thỉ tâm sự gì với Orm Kornnaphat đang ngủ cả, chỉ ngồi đó và hình như nhìn chằm chằm vào cô mà thôi. Phản ứng ga.y gắt của cô vào hôm trước khiến LingLing dè chừng không dám chạm vào cô.
Gần cạnh bên nhau nhưng xa tận chân trời - đây có thể là câu nói miêu tả đúng mối quan hệ giữa cô và cô ấy lúc này. Cô nghĩ như thế cũng tốt, tâm hồn ở càng xa nhau con tim sẽ đập chậm lại, và đó là thời gian để cô làm mới lại con tim đang lắp đầy LingLing của cô. Đến phút giây này cô vẫn không thể ghét LingLing. Cô không biết tại sao nữa. Cô gào thét với con tim mình rằng LingLing là người đã khiến cô mất đi đứa trẻ, cô nhồi nhét vào tâm trí mình rằng LingLing đã gây ra những điều tệ hại với cha cô và cả Malee ; thế nhưng hình như không có hiệu quả.
Tất cả như nguội đi cả rồi. Tình yêu và nỗi nhớ của cô dành cho chị ấy nguội đi lúc nào mà cô chẳng hay biết. Cô tin chắc rằng mọi người nghĩ cô hẳn sẽ hận thù LingLing nhưng không; nghĩ về LingLing cô lại thấy lòng mình tĩnh đến lạ. Cô khi yêu sẽ rất nồng nàn, say mê, chân thành nhưng khi cô ở trạng thái này tức cô đã quyết định cất tình yêu đấy sang một bên. Thời gian sẽ là liều thuốc chữa lành tất cả, dù nó có lâu có dài đến chừng nào đi nữa thì vẫn xoa dịu được tất cả mà. Còn nếu không quên được, cô cứ để tình yêu kia nguội lạnh như vậy.
***
LingLing như bị chết chìm trong sự dằn vặt, hối lỗi, đau đớn và giờ là tuyệt vọng khi Toà án gửi giấy mời đến cô với lí do ly hôn. Cô thậm chí còn chẳng biết mình kí vào tờ đơn đáng nguyền rủa ấy từ khi nào nữa. Nếu giờ cô đến bệnh viện hỏi rõ Orm Kornnaphat nhất định cô ấy sẽ nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo nhất có thể, à mà cô chưa biết Orm Kornnaphat có ý định nhìn lấy cô hay không. Cô ấy đã trả lại cho cô tất cả, và để nhấn mạnh hơn lập trường của mình Orm Kornnaphat đệ đơn ly hôn với cô.
Chữ kí đã có, Toà gửi giấy mời có phải Orm Kornnaphat gần như đang rời khỏi cô? Nhất định là như thế rồi, Orm Kornnaphat sao có thể muốn sống cùng với kẻ đã hại con cô ấy chứ. Chưa kể đó là một kẻ ngu ngốc, mạnh tay xô ngã vợ mình mặc cho vợ mình mang thai. Cô thật sự muốn phát điên lên, to tiếng với Orm Kornnaphat như trước đây để cô ấy ở lại bên cô lần nữa nhưng cô lại không thể.
Bao nhiêu yêu thương, hạnh phúc cùng ngọt ngào phút chốc tan biến đi tất cả. Tội lỗi cô quá lớn, lớn đến mức tình yêu này chẳng cứu vãn được chút nào cả. Cái giá của cô là mất con, mất Orm Kornnaphat và mất luôn cả tình yêu vốn dĩ ban đầu đã khó nhằn của cả hai.
Làm thế nào để cậu tha lỗi cho mình đây Orm Kornnaphat? Thiếu cậu...dùm ơn đi, chỉ nghĩ đến mình đã muốn ngạt cả thở rồi...
LingLing lẩm bẩm câu nói ấy nhiều lần cho đến khi cô thiếp đi giữa mùi cồn rượu nồng nặc.
***
Orm Kornnaphat quyết định ra viện ngay ngày Toà gửi giấy mời đến cho cô. Không trở về ngôi nhà của cô và LingLing hay nhà của cha, cô âm thầm đi đến căn hộ mà cô đã mua từ chính đồng tiền tích cóp của cô. Cô mua căn hộ này cũng là tình cờ, cô đã từng nghĩ cuộc hôn nhân giả của cô và LingLing rồi sẽ kết thúc không báo trước, cô cần phải có một nơi ở khác cho bản thân mình. Rồi chừng không tới một tháng nữa, cô sẽ lại để căn hộ này trống không vì cô muốn rời khỏi đất nước này. Cô hi vọng ba lần hoà giải sẽ trôi qua thật mau, vì đâu đó trong cô nó có thể yếu lòng bất cứ lúc nào.
Nhẫn cưới cô vẫn còn đeo, không biết vì lí do nào đó cô vẫn chưa vội tháo nó ra. Nó thít chặt lấy ngón tay cô cả hai năm nay, giờ tháo ra hẳn sẽ để lại một vết hằn cùng cái tên LingLing lờ mờ. Tính ra thì ngay cả khi Toà tuyên bố cô và cô ấy ly hôn, cái tên LingLing không phải ngay lập tức thoát khỏi cuộc đời cô. Chạm vào chiếc nhẫn cô lại nhớ như in cái hôm cô và LingLing to tiếng, để rồi sau đó nó diễn ra theo cái cách mà trước giờ nó vẫn thế.
Đó là khi LingLing từ tốn hôn lên cơ thể cô, cảm giác được nâng niu khiến cô như quên đi trận cãi vã vừa xảy ra. LingLing luôn như thế, to tiếng để rồi "yêu" cô một cách chậm rãi chứ không phải là hành xạ thể xác. Cô như tan chảy trong từng cái động chạm, từng chiếc hôn nhẹ mà sâu, ánh mắt cô ấy thay đổi từ hung tợn sang ôn nhu như muốn hút cả linh hồn cô vào đó. Cô tận hưởng tất cả niềm hạnh phúc ấy nhưng cô vẫn cảm thấy chua xót trong lòng, LingLing liệu có yêu thương gì cô trong lúc này không hay đó chỉ là một sự giả vờ khác của cô ấy. Cô không rõ, không dám chắc mãi cho đến khi LingLing xâm chiếm lấy cô, cô mụ mị vì từng động chạm nóng hôi hổi và cô đã cảm nhận cái nóng rực hơn cả khi bàn tay đeo nhẫn của cô và chị ấy đan chặt vào nhau. Vào lúc đó cô đã thả mặc bản thân vào suy nghĩ viễn vông - LingLing Kwong có thương yêu cô.
Tách...
Thư mời bị thấm ướt một vết...hai vết...rồi ba vết...Nước mắt của cô rơi không tự chủ, chúng cứ thế tuôn không ngừng. Ai đó nhìn vào có thể khẳng định rằng cô là một người tuyệt tình, vô cảm nhưng mấy ai hiểu được sâu thẳm lòng cô. Ừ thì tình cảm cô nguội lạnh nhưng tình cảm ấy lại nằm trong thân nhiệt ba mươi bảy độ hỏi nó sẽ luôn luôn nguội lạnh được sao? Cô nói cô sẽ quên đi LingLing nhưng thực chất mọi thứ về LingLing cô vẫn nhớ rất rõ.
Cô đặt bút ký vào đơn ly hôn nhưng tim cô vẫn chưa dứt khoát được. Cô luôn luôn là như thế, mạnh mồm lắm, lạnh lẽo lắm để rồi phải tìm nước mắt làm bạn, ngặm nhấm nỗi đau kho đêm tối ùa về. Lần này những cảm xúc trong cô không khác gì những ngày pử Hokkaido; mâu thuẫn, giằn xé, phân vân...Cùng một cảm giác, thời điểm lại khác hiển nhiên sẽ đưa cô đến những kết quả khác nhau. Nó đưa cô trở về bên LingLing rồi lần này chính nó lại chỉ bảo cô hãy rời xa chị ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip