Chương 37
***
Phiên toà hoà giải lần thứ nhất, LingLing đã không đến. Ngồi chờ LingLing ở băng ghế gỗ dài cô chỉ biết nhắm mắt và cho phép mình thư giãn chút ít. Hai mươi phút trôi qua cô đã đoán được LingLing sẽ không đến. Cô ấy hoàn toàn không muốn cô và cô ấy nói đến từ đại kị "ly hôn" một lần nữa. Cô chẳng buồn tức giận hay cáu gắt lấy điện thoại gọi điện cho LingLing; trước ánh mắt đầy cảm thông của luật sư cùng vài người có thẩm quyền cô cúi chào với tiếng xin lỗi rồi rời khỏi đó.
Vừa ra khỏi Toà án, cô đã thở dài nhẹ nhõm. Rồi cô chợt sững lại, tại sao cô lại buông ra tiếng thở dài đó? Có phải cô nhẹ nhõm vì LingLing không đến? Hay nói cách khác, cô sợ phiên toà này sẽ hòa giải thành công. Nhưng đó không phải là điều cô muốn sao, cô muốn ly hôn với LingLing chứ không cần Toà án hoà giải cho mối quan hệ giữa cô và cô ấy cơ mà.
"Nếu lần hai và cả lần ba LingLing Kwong không đến thì sẽ như thế nào?" Dandao Yamapai chợt hỏi.
"Cậu quên rồi sao Dandao Yamapai?! Ba lần bất thành Toà vẫn sẽ xét nếu tớ vẫn còn muốn ly hôn."
"Nếu chúng ta đi cửa sau thì cũng phải mất khoảng ba tháng cho vụ ly hôn này. Chẳng phải cậu muốn bay càng nhanh càng tốt sao Orm."
"Đúng là mình rất muốn chạy đi khỏi bầu không khí này thật nhanh..."
Dandao Yamapai nhăn mặt khó hiểu trước câu nói lấp lửng của Orm Kornnaphat. Qua quan sát của cô trong hai tiếng ngồi chờ LingLing, cô đoán được Orm Kornnaphat vẫn còn vương vấn, không muốn ly hôn hay đúng hơn là không muốn LingLing đến để cô ấy có thể kéo dài khoảng thời gian chờ đợi này hơn. Lập trường của Orm Kornnaphat chẳng bao giờ vững chắc khi đứng trước vấn đề liên quan đến LingLing.
"Ly hôn cũng chỉ là một thủ tục mà thôi. Nếu cậu đã có ý định rời khỏi Thái Lan mình nghĩ cậu sẽ đến một nơi chẳng ai có thể tìm thấy cậu. Quyết định rõ ràng sẽ tốt hơn là cứ đứng mãi ở ngã ba đường; đừng để bản thân cậu phải mệt mỏi hơn nữa."
"Đôi chân tớ đã rẽ qua con đường không có LingLing Kwong, chỉ là nó đang di chuyển khá chậm."
Dandao Yamapai nhìn người phụ nữ trước mặt cô với ánh mắt trìu mến, đầy yêu thương. Gương mặt cô ấy như tuyệt diệu hơn dưới ánh hoàng hôn màu đỏ cảm này. Nhích chân lại gần một chút, một chút, một chút nữa, cô chậm rãi đưa tay ôm lấy cô ấy. Cô đang ôm trọn ánh hoàng hôn của riêng cô, một chiếc ôm nhẹ nhàng nhưng không kém phần mãnh liệt.
"Hãy cho phép tớ ôm cậu, một chút thôi Orm."
***
Anada đã luôn giấu Malee về chuyện Orm Kornnaphat mang thai, mất thai và giờ là chuẩn bị ly hôn với LingLing. Dandao Yamapai hình như đã nhận ra được điều gì đó nên mọi việc đều được Dandao Yamapai cho người dọn dẹp sạch sẽ tất cả. Đó là lí do vì sao lính của Malee chẳng thể đánh hơi được gì trong vài ngày gần đây về sự im lặng đột ngột của Orm Kornnaphat.
Nhìn Malee, cô lại suy diễn về sự việc sảy thai của Orm Kornnaphat. Malee đã quá hấp tấp vội vàng, à mà không; cô không dám nghĩ đến nếu Malee biết Orm Kornnaphat mang thai em ấy sẽ làm gì, có khi nó còn hơn cả kế hoạch lần này của em ấy.
"P'Anada, em nghĩ LingLing Kwong lao vào men rượu không phải là do việc hại bác Sethratanapong bị Orm vạch trần. Rõ ràng là vì một cái gì đó khác. À mà tại sao không thấy Orm về nhà nữa; nếu như bị vạch trần hẳn LingLing Kwong phải cầu xin Orm tha thứ chứ?..." Malee cứ huyên thuyên về suy nghĩ của mình mà chẳng để ý rằng Anada đang lắc đầu bất lực.
"LingLing Kwong cũng đã bỏ bê tất cả rồi đấy thây." Anada chép miệng.
"Vâng, đúng là như thế. Nhưng có vẻ em đã xem thường Krystal, cô ấy không hẳn là một tiểu thư thích đỏng đảnh."
Nhìn Malee dán mắt vào màn hình với những con số Anada bất giác thở dài. Liệu Orm Kornnaphat có còn tồn tại trong Malee không? Hay bên trong em ấy chỉ có hận thù LingLing Kwong.
"Em thật sự không quan tâm gì đến Orm cả!" Anada đập nhẹ vào vai Malee rồi rời khỏi căn biệt thự của cô ấy.
Những ngón tay thon dài của cô ngưng lại công việc gõ máy mà nó đang làm ngay khi cô thông hiểu câu nói của Anada. Nhìn vào những con số đang chập chờn một lần nữa, cô thở dài đầy mệt mỏi. Cô không muốn biện hộ cho câu nói của Anada thêm nữa.
Đúng là cô đã tạm, chỉ tạm thời để Orm Kornnaphat sang một bên để tìm cách hoàn thành việc mà cô đã vạch ra sẵn. Cô nhớ Orm Kornnaphat mỗi giây phút cô rãnh rỗi, chụp lấy điện thoại muốn gọi cho cô ấy nhưng cô lại từ kiềm lòng mình lại, muốn đánh tiếng mời Orm Kornnaphat đi đến những quán ăn quen thuộc của cô và cô ấy rồi cô chợt nhớ ra mình vẫn đang che giấu sự thật rằng Malee Ratanavadi đã trở về Thái Lan. Quen chịu đựng nỗi nhớ, sự dày vò, cô đơn nên cô càng có động lực để làm việc; chỉ cần xong xuôi việc này cô rồi sẽ có Orm Kornnaphat trong vòng tay. Lúc đó cô sẽ đường hoàng đứng trước cô ấy và thổ lộ câu nói mà cô đã không thể thổ lộ hai năm trước.
***
LingLing liếm khẽ lên đôi môi đang khô rốc khô rát khi cô lờ mờ tỉnh giấc. Hệ quả của việc mỗi ngày uống một chút cồn với cái bụng rỗng như đang huỷ hoại lấy cô từng chút một. Cô chẳng còn minh mẫn đến nhớ rằng Orm Kornnaphat ghét mùi cồn; nhiều khi trong cơn say cô chợt luống cuống dọn dẹp khi nghĩ rằng Orm Kornnaphat có thể về đây bất cứ lúc nào, sau đó lại ngồi bần thần xuống ghế khi tỉnh ra cô ấy đâu có muốn gặp cô đâu mà về lại ngôi nhà này. Cô tiếp tục uống thêm vài ly nữa, tự nhủ chỉ hai ba ly thôi nhưng rồi gỉ quên đến tận sáng hoặc trưa hôm sau.
Cô tìm đến rượu một phần vì muốn quên Orm Kornnaphat, một phần cô muốn lợi dụng về sự nóng lên của nó khi chảy vào bụng cô. Nhà rộng, giường đơn lạnh lẽo vô cùng; cô chỉ mượn nó một chút để sưởi ấm cô, để cô chìm vào giấc ngủ trong cơn ấm nóng đó. Đêm dài tỉnh giấc cô lại thẫn người ra vì hơi ấm không còn nên cô cứ uống, uống đến khi ngủ quên đi và quên luôn cả những gì đang diễn ra. Đầu óc cô bắt đầu hoạt động trở lại, cô bật người khỏi sofa đưa mắt tìm kiếm thư mời của Toà. Nó nằm bên dưới những chai rượu rỗng, vỏ lon và bị ướt một góc nhỏ.
Thời gian: 8h A.M
Cô đập tay vào trán tự trách mình sao có thể quên đi phiên toà hoà giải lần thứ nhất của cô và Orm Kornnaphat. Phiên toà này có lợi cho cô vậy mà cô lại bỏ đi mất, chết tiệt thật. Cô đã chuẩn bị tất cả để nói trước toà về vấn đề ly hôn với hi vọng toà xem xét và hi vọng được tha thứ bởi Orm Kornnaphat. Mở chiếc điện thoại lên, cô thở dài khi không nhận được cuộc gọi nhỡ nào. Nếu cô không đến mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn cho Orm Kornnaphat; cô không biết cô ấy đã nói gì với Toà vào ngày hôm nay nhưng cô biết cô ấy sẽ dùng ánh mắt kiên quyết và giọng nói đầy quyết tâm trả lời Toà nến Toà hỏi.
"Cậu làm gì mà không đến Toà hôm nay?" bên kia đầu dây là giọng của Dandao Yamapai ; cô vừa nhận được cuộc gọi từ cậu ấy.
"Nó như thế nào?"
"Không đến nỗi tệ."
"Ừhm."
"Cậu, cậu không yêu cầu mình làm gì đó để ngăn chặn vụ ly hôn này?"
"Mình đang bị phân vân đấy Dandao. Nên hay không nên mình cũng không rõ, nhiều khi muốn thế này rồi một vài giờ sau lại thay đổi. Orm Kornnaphat có bao giờ đề cập đến ly hôn mặc cho mình đã từng tệ với cô ấy biết bao; rồi chợt Toà gửi giấy mời đến...hẳn mình đã khiến Orm Kornnaphat vượt quá cực hạn của cô ấy."
"Sự thật về Malee Ratanavadi và bác Sethratanapong, Orm đã biết một cách tường tận. Ba ngày nữa sẽ là lần hoà giải thứ hai, cậu có ba ngày để ngưng uống cái chất độc hại kia, qua điện thoại mình vẫn ngửi được nó đấy."
"Xem ra mình phạm tội lớn lắm. Kẻ phạm tội thì nên có hình phạt thích đáng đúng không huh?"
Cô tắt ngang điện thoại, chán nản quẳng nó xuống chiếc sofa. Cô cần một ít nước để xoa dịu cơn khát lúc này nên chẳng chần chừ gì cô lại vồ lấy chiếc lon khác trên bàn và tu ừng ực dòng bia đắng nghét.
"Orm ah, chị xin lỗi. Thật sự xin lỗi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip