Chương 49
Hơn hai năm sau.
Orm Kornnaphat một tay kéo theo chiếc vali màu hồng nhạt một tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn khác đang nằm trong tay cô trong khi bước chậm rãi về phía bên ngoài sân bay để tìm một chiếc xe taxi. Cũng đã ba năm cô mới trở lại nơi đây. Bản thân cô không nghĩ rằng mình sẽ về Thái Lan chỉ sau khoảng đấy thời gian, vì cha cô gọi điện sang bảo rằng ông muốn gặp mặt cháu ngoại nên cô đã có mặt ở đây vào thời điểm này. Mọi thứ đối với cô mà nói đã vơi đi ít nhiều, lần này nếu được rất có thể cô sẽ ở lại Thái Lan luôn, không quay trở về Ý nữa.
"Mae Orm, Ira muốn lại xem cái kia."
Không đợi cô cho phép tiểu bảo bối cứ thế vuột khỏi tay cô và chạy thẳng về chiếc thang cuốn kia. Khẽ lắc đầu rồi cô đi theo tiểu bảo bối với chiếc vali khá to phía sau.
LingLing vội vội vàng vàng đi lên chiếc thang cuốn trong khi ánh mắt cô chỉ vài giây lại nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay bằng da. Hôm nay cô phải bay sang Hokkaido tham gia một sự kiện quan trọng thế mà xúi quẩy làm sao cô lại thức trễ thêm cả việc kẹt xa nên cô đến sân bay rất cận giờ bay. Nhận ra việc nhìn chăm chăm đồng hồ sẽ chẳng khiến thời gian trôi chậm đi hay ngừng lại nên cô thả cánh tay mang đồng hồ xuống rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
Mọi người ai cũng thong thả hình như chỉ có mỗi cô là gấp gáp, vội vàng. Thậm chí đứa bé kia còn chống cằm xuống tay vịn của thang cuốn, nhìn mọi thứ với đôi mắt lờ mờ muốn ngủ của nó. Cô khẽ chặc lưỡi vì hình ảnh cô đang thấy, hồi bé cô chẳng khác đứa bé này là bao khi mẹ cô cứ mang cô theo những chuyến du lịch của bà vào sáng sớm. Vừa khi đôi mắt đứa bé kia xụp xuống cũng là lúc cô đã đứng cạnh bên nó, cái cười nhếch mép của cô càng đậm dần khi cô làm xù mái tóc của đứa bé và rời đi nhanh chóng khi nó đang mở dần đôi mắt ra.
"Ira! Con dám chạy đi lung tung khi Mae Orm chưa cho phép sao?" Orm Kornnaphat thở mạnh khi đã tìm thấy tiểu bảo bối của cô.
"Ira đã xin Mae Orm rồi mà." đó là một gương mặt hối lỗi với ánh mắt khiến Orm Kornnaphat chỉ biết lắc đầu chịu thua mà không thể trách phạt gì tiểu bảo bối.
"Ngoan, theo Mae Orm về thăm ông nào."
"Vâng. Ira phát hiện ra chống cằm ở chỗ này rất thích, nhồn nhột vui vui. Mà khi nãy có người làm xù tóc Ira." tiểu bảo bối đã gần ba tuổi, tuy nhiên phát âm còn đôi chỗ rất gượng dù có thể nói được câu dài.
Cô khẽ phì cười vì gương mặt đang cau lại của tiểu bảo bối. Chỉ vừa mới bằng nắm tay thôi nhưng tiểu bảo bối rất khó chịu, lại có vẻ lớn trước tuổi nữa khi luôn miệng hỏi cô những thứ trên trời dưới đất. Cái miệng nhỏ nhắn này rất giống LingLing, đôi mắt thì giống cô, đường nét gương mặt là sự hoà hợp của cô và cô ấy...Tiểu bảo bối mang họ Kwong, dù cho cô và LingLing đã ly hôn...
***
Orm Kornnaphat mỉm cười nhẹ khi tiểu bảo bối đang quấn quít bên ông ngoại không ngừng kể chuyện và làm đủ mọi thứ. Nuôi nấng tiểu bảo bối đến tuổi này thật sự cô đã cực khổ không ít, tuy nhiên trong cái cực khổ ấy cô lại hạnh phúc đến muốn khóc khi tiểu bảo bối biết lật, biết ngồi hay bập bẹ gọi Mae Orm. Cô thừa nhận trước khi sinh cô đọc sách rất nhiều nhưng chỉ khi chính thức chăm sóc một đứa trẻ cô mới nhận ra sách chỉ giúp cô phần nào rất nhỏ thôi. Ở một hai tháng đầu, có bà nội tiểu bảo bối, phải là bà nội hướng dẫn cô từng tí một, chăm sóc tiểu bảo bối phụ cô...
"Orm ah, khi nào thì con sẽ nói cho LingLing biết?" đặt tiểu bảo bối ngồi yên trong lòng, ông Sethratanapong khẽ hỏi.
"Con vẫn chưa nghĩ đến."
Ông Sethratanapong gật đầu rồi tiếp tục nghe tiểu bảo bối kể chuyện. Trong hai năm gần đây, LingLing cứ đến mỗi cuối tháng lại đến thăm ông dù thời tiết tốt xấu như thế nào đi chăng nữa. Ông hi vọng LingLing sẽ sớm qua đây để gặp lại Orm Kornnaphat và cả đứa con gái dễ thương của nó. Dĩ nhiên ông sẽ không nói cho Orm Kornnaphat nghe về việc LingLing đến vào cuối tháng, vì ông biết con gái ông rồi sẽ tìm cách trốn tránh LingLing. Dù sao hôm nay đã là ngày 26, vài hôm nữa LingLing sẽ ghé và ông đang rất chờ mong cái ngày ấy.
"Ông ơi, LingLing là ai?" tiểu bảo bối ngây thơ hỏi khi nghe được một cái tên khá lạ lẫm.
"Là---"
"Là bạn của Mae Orm."
Orm Kornnaphat cắt ngang lời của cha cô trước khi ông nói ra sự thật cho tiểu bảo bối biết. Từ khi tiểu bảo bối bắt đầu biết nhận thức cũng như hỏi những chuyện xung quanh cô hoàn toàn không nhắc đến cha của tiểu bảo bối dù nhiều lần tiểu bảo bối thắc mắc tò mò đến khóc toáng cả lên. Những lúc đó không hiểu sao cô lại làm vậy, rõ ràng là cô rất mong chờ đến ngày được gặp lại cô ấy, được vùi mình vào vòng tay ấm áp ấy nhưng đâu đó trong cô vẫn còn một khoảng cách không quá dài cũng không quá ngắn với LingLing. Tình yêu vẫn đó, nỗi nhớ vẫn luôn được đong đầy nhưng có lẽ thời gian là thứ khiến cô trở nên khó hiểu như thế.
Để tiểu bảo bối không thắc mắc thêm nữa cô nhanh chóng bế bổng tiểu bảo bối về phòng ngủ. Mỗi khi bế tiểu bảo bối trên tay, tiểu bảo bối ngã đầu lên vai cô, cô đều có suy nghĩ rằng chỉ hai mẹ con cô ở lại Ý cũng tốt, không nhất thiết phải quay về Thái Lan. Trở về gặp lại nhau hẳn sẽ gượng gạo, khó xử và đầy rẫy những khúc mắc...
"Ira ngủ sớm lấy sức, mai mốt Mae Orm dắt Ira đi chơi nha."
Nhìn gương mặt mong chờ và cả những nụ hôn chùn chụt lên má mà tiểu bảo bối đang dành cho cô, cô chỉ biết gật đầu đồng ý theo lời tiểu bảo bối. Thật sự thì cô không phải là một người mẹ quá nghiêm khắc, cô cưng chiều tiểu bảo bối hết mức có thể và điều khiến cô tự hào là tiểu bảo bối rất ngoan ngoãn và lễ phép. Có những điều tiểu bảo bối thắc mắc thấy cô khó trả lời tiểu bảo bối sẽ không hỏi lại nữa. Giống như lần tiểu bảo bối hỏi tại sao tiểu bảo bối lại mang họ Kwong chứ không phải là họ Sethratanapong của mẹ.
"Ira cứ ngoan ngoãn nghe lời Mae Orm sẽ dắt Ira đi chơi thật nhiều nơi. Giờ thì tiểu bảo bối của Mae Orm ngủ ngon."
Hôn lên vầng trán của tiểu bảo bối rồi khẽ xoa khắp gương mặt đáng yêu ấy đến khi tiểu bảo bối chìm vào giấc ngủ cô mới rời khỏi phòng. Không hiểu tại sao khi chỉ vừa đặt chân trở về Thái Lan này, lòng cô bỗng trở nên nặng trĩu đến như vậy. Những tưởng mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhưng sự thật thì hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng.
***
Nhìn LingLing đang ngồi ăn cơm đối diện bà, bà thật sự muốn nói với LingLing rằng Orm Kornnaphat và cả con gái bé nhỏ của nó đã trở về Thái Lan. Nhưng vì lời hứa không tiết lộ bất cứ chuyện gì cho LingLing với Orm Kornnaphat bà đành im lặng và chưa thể đến thăm đứa cháu gái của bà. Lần cuối bà gặp Ira là vào lúc nó hai tháng tuổi, giờ cũng đã gần ba tuổi rồi còn gì.
"Con quên mất, hôm nay đã 30, con phải đến thăm cha Orm."
LingLing lùa vội phần cơm còn lại trong chén vào miệng. Cô vừa từ Hokkaido trở về chưa bao lâu cả.
"Ăn từ từ kẻo nghẹn. Con không cần quá gấp gáp đến thế đâu LingLing ."
"Con ăn xong rồi, con đi đây. Tí nữa con lại ghé nhà."
LingLing nhanh chóng lái xe ra khỏi gara và chạy thẳng đến nhà cha của Orm Kornnaphat. Mọi hôm cô đều đến từ sáng sớm chứ không phải là về chiều như thế này. Cô biết cha của Orm sẽ không trách cô nhưng đến trễ làm cô cảm thấy thật không phải. Cả hai năm nay cô đều đều đặn đến thăm cha cô ấy...tuy rằng cả hai đã ly hôn nhưng cô biết cha vẫn xem cô như con cái trong nhà và bảo cô gọi ông bằng cha giống Orm Kornnaphat. Cái ngày mà cô quỳ xuống xin lỗi ông, ông đã ngay lập tức dìu cô đứng dậy rồi nói ông đã tha thứ cho cô từ lâu lắm rồi. Lúc đó cô chỉ biết luôn miệng nói cảm ơn ông cùng với n cái gập người 90 độ của cô.
Tắt máy trước cổng cô dùng chìa khoá mà ông đã đưa cho cô để vào thẳng nhà mà không gọi cửa. Bước chân cô di chuyển chậm đi khi cô nghe tiếng trẻ con cười đùa vang xa đến tận nơi cô đang đứng. Tim cô bỗng dưng đạp nhanh hơn, cái cảm giác hồi hộp theo đó mà xuất hiện khiến cô càng lúc càng khó hiểu. Gara nhà hoàn toàn không có chiếc xe nào cả chứng tỏ không phải bạn bè của ông ghé thăm, càng không phải là hàng xóm khi xung quanh đây không có một đứa trẻ con nào hết. Bước chân cô đi nhanh hơn về phía cánh cửa nhà đang rộng mở kia...
"Ira-ah, không được ăn gian ông bằng cách chạy ra sân."
Ngay khi câu nói đó vừa kết thúc, cô cảm nhận được chân cô vừa bị một cái gì đó va vào. Đưa mắt xuống phía dưới cô nhận ra đó là một đứa bé gái, với gương mặt đang mếu lại như muốn khóc.
"Ira bị đau." và đứa bé đó đã khóc thật sự. Điều này khiến cô lúng túng mà không biết làm sao.
"Errr...con đau chỗ nào để cô xoa cho con."
LingLing ngồi thụp xuống cho bằng tiểu bảo bối rồi dùng tay xoa lên cái trán vừa trúng vào chân cô. Đứa bé này rất quen, nếu cô nhớ không lầm đây là đứa bé mà cô đã làm xù mái tóc của nó ở sân bay và nhanh chóng rời đi ngay sau đó. Ở góc độ này, nhìn thẳng vào gương mặt bé nhỏ ấy, cô không biết bản thân mình có nhìn nhầm hay không khi cái miệng của nó trông rất giống cô. Cả cái trán cao mà cô đang xoa đây và cả đường nét gương mặt cũng không khác cô lúc bé là bao.
"Tiểu bảo bối của Mae Orm, con bị đau ở đâu sao?"
Ngón tay đang xoa trán của đứa bé ngừng hẳn lại khi cô nghe thấy chất giọng quen thuộc ấy. Chậm rãi đứng dậy với đôi mắt vẫn dán chặt vào một Orm Kornnaphat đang thở mạnh với gương mặt gấp gáp đang ở đối diện cô. Cô thật sự như bị đông thành tượng ở giờ phút này khi đôi môi cô hoàn toàn không thể thốt lên từ ngữ nào, cũng như đôi chân cô không biết chạy ngay đến cô ấy, ôm cô ấy vào lòng và giữ cô ấy thật chặt để cô ấy không rời xa cô một lần nào nữa. Chết tiệt thay cô vẫn cứ chôn chân nơi này và nhìn cô ấy cũng đang ngỡ ngàng nhìn cô.
"Hai đứa vào nhà đi, cả Ira nữa. Ông có chuyện cần ra ngoài."
Câu nói của ông Sethratanapong như khiến Orm Kornnaphat bừng tỉnh. Cô bước đến bế bổng tiểu bảo bối trong tay và đi thẳng vào nhà. Còn LingLing không biết làm gì ngoài bước theo Orm Kornnaphat đi vào bên trong.
***
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip