Chương 58 (END)


LingLing, Orm Kornnaphat và tiểu bảo bối hiện đang ngồi ở phòng khách xem một vài chương trình gia đình trên tivi sau buổi ăn tối. LingLing tỉ mẩn chậm thuốc vào vết thương cho tiểu bảo bối, nhìn vết thương như thế này cô thật muốn đánh mình vài cái vì đã để tiểu bảo bối bị ngã.


"Mami, tô màu." tiểu bảo bối nắm lấy cổ áo của Mami Kwong, lắc lắc quyển tập tô màu trước mặt mami.


"Ira muốn tô con nào? Gấu con đi, Mami thấy nó rất giống Ira nha." nắm lấy bàn tay của tiểu bảo bối, LingLing đặt cây màu vào bàn tay đó, rồi dùng bàn tay mình nắm lấy nó và hướng dẫn tiểu bảo bối tô màu.


"Ira là gấu con của Mami với Mae Orm." tiểu bảo bối nói với vẻ mặt đầy tự hào."Mae Orm, Mae Orm tô nữa." tiểu bảo bối cầm lấy cây màu khác để lên tay Mae Orm.


"Orm ah, em tô gấu mẹ đi, LingLing giúp con tô gấu con trước." LingLing nhướn người hôn nhẹ lên trán Orm Kornnaphat rồi mỉm cười chỉ xuống chú gấu mẹ đứng bên cạnh chú gấu con.


Orm Kornnaphat gật đầu, cô đặt bàn tay của mình lên bàn tay đang chống xuống thảm của LingLing. Cô chưa kịp cảm nhận được hơi ấm của nó thì LingLing đã nhanh tay rụt ra, bao trọn bàn tay cô trong bàn tay cô ấy. LingLing và cách yêu thương của cô ấy khi nào cũng khiến con tim cô rung lên và xao xuyến tận sâu thẳm bên trong...LingLing và cách yêu thương đặc biệt của chị ấy, có lẽ cả đời này sẽ mãi khắc tạc trong tim cô.


***


Một tháng sau.


"Orm ah..."


Trời vẫn còn rất sớm, bằng chứng là đôi mắt cô dù chớp liên tục nhưng vẫn không thấy được chút ánh nắng nào len lỏi vào căn phòng. LingLing khẽ thì thầm vào tai cô bằng chất giọng ngọt ngào của cô ấy, chỉ là "Orm ah" cũng đã đủ khiến cô cảm thấy nôn nao trong lòng.


"Orm ah...chúng ta kết hôn một lần nữa nhé! Không hợp đồng, không bắt buộc, không cưỡng cầu, mà là cuộc hôn nhân được gắn kết bằng tình yêu và một tiểu bảo bối của chúng ta."


LingLing hôn nhẹ lên tai cô với bàn tay đang luồng vào mái tóc cô mà vuốt ve lấy nó. Cô biết điều này mình đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần nhưng cô nghĩ rằng cứ mỗi khi LingLing âu yếm cô,cô sẽ mãi lặp lại điều ấy. Từng đụng chạm, từng nụ hôn, từng câu nói của LingLing luôn khiến cô cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc đến muốn phát điên lên và trở nên mềm nhũn trong vòng tay cô ấy. Trước cũng thế, giờ cũng thế và kể cả sau này vẫn là như thế. Cô bắt đầu yêu LingLing cũng chính từ những đụng chạm nhỏ nhặt ấy.


Kết hôn lần hai...cô đã từng nghĩ đến nhưng cô chỉ lắc đầu xua ý nghĩ đó đi vì cô nghĩ rằng chỉ cần cùng LingLing đi kí lại giấy kết hôn và sống một cuộc sống hạnh phúc cùng cô ấy suốt về sau thì đó đã là một cuộc hôn nhân hạnh phúc khác của cô rồi. Lần kết hôn trước dù cho có cưỡng cầu, có ép buộc nhưng cô vẫn hạnh phúc...có lẽ điều đặc biệt nhất là cuộc hôn nhân ấy cô vừa hạnh phúc trong nỗi đau vừa hạnh phúc trong tình yêu của cô và của LingLing.


"Kết hôn lại nhưng LingLing không được bắt em quên đi cuộc hôn nhân đầu tiên." cô chạm vào gương mặt đang mỉm cười của LingLing khẽ nói.


"Em vẫn còn nhung nhớ người cũ sao?" LingLing kề mặt mình sát lại mặt cô, vờ hỏi một cách rất ngây thơ.


"Phải. Cuộc hôn nhân đầu tiên đầy khó khăn, nước mắt và cả tổn thương, tuy nhiên nếu không có nó em sẽ không nhận ra rằng mình thực sự đã yêu thương đối phương thật nhiều." cô đặt ngón trỏ mình lên môi LingLing khi cô ấy tính nói gì đó."Đừng xin lỗi em. Chỉ có duy nhất LingLing là người khiến em đau đớn nhất và hạnh phúc nhất trên cõi đời này thôi. Em yêu chị, càng đau càng yêu, càng tổn thương càng khắc ghi, càng hạnh phúc càng không thể quên."


Cô rời ngón tay khỏi môi LingLing và phủ lên nó bằng đôi môi của cô. Vì cô không cho LingLing lên tiếng nên LingLing đã đáp lại bằng cách ôm cô rất chặt, hôn cô rất sâu và cuốn lấy cô thật mạnh mẽ. Cô mỉm cười trên đôi môi LingLing và cô ấy cũng đã mỉm cười cùng một lúc với cô.


***


Phòng dành cho cô dâu.


"Đoán xem là ai nào Orm Kornnaphat."


Một bàn tay che lấy đôi mắt cô, một chất giọng tinh nghịch nhưng ấm áp len vào tai cô, bao nhiêu đó thôi đủ để cô đoán biết rằng người này là ai.


"Dandao."


Gỡ lấy bàn tay đó ra khỏi mắt mình, cô xoay người và mỉm cười thật rạng rỡ khi nhìn vào mắt của Dandao . Năm năm trước, chỉ có cô và Dandao trong căn phòng này, chớp mắt năm năm qua đi, cô và cậu ấy lại ở nơi đây.


"Quyết định của cậu xem ra rất chính xác, có phải không?" Dandao cười rất hiền và hỏi cô.


"Có thể nói là như vậy, đúng không ?" cô nghiêng đầu hỏi ngược lại cậu ấy.


"Rất chính xác. Hãy thật hạnh phúc nhé Orm Kornnaphat."


"Mình nhất định sẽ hạnh phúc."


Trước khi Orm Kornnaphat rời khỏi phòng, Dandao đã kịp thu lại hình ảnh đôi mắt cười hạnh phúc ấy và cất nó vào sâu trong tim cô. Vẫn là một người đi trước, một người ở phía sau, dù rất gần nhưng không thể với, dù đã với sắp tới nhưng vẫn không thể chạm vào. Hai đường thẳng song song vẫn hoàn là hai đường thẳng song song, nhưng cô nghĩ rằng như thế cũng thật tốt.


Hai đường thẳng ấy sẽ kéo dài mãi mãi cùng nhau, sẽ song hành mãi bên nhau, che chắn cho nhau hay ít nhất là sẽ có một đường thẳng che chắn cho một đường thẳng khác. Mỗi người có một khái niệm hạnh phúc khác nhau, đối với cô hạnh phúc song song như thế là thứ hạnh phúc mà cô luôn theo đuổi. Giờ thì cô nên ra ngoài ngồi cạnh bé con của LingLing và Orm Kornnaphat, ngắm nhìn người phụ nữ mà cô luôn dõi theo thật rạng rỡ trong chiếc váy cưới trắng muốt trong ngày đặc biệt của cô ấy.


***


Orm Kornnaphat vòng tay quanh tay cha mình trong khi đi cùng ông đến sảnh chính của nhà thờ. Thật tốt khi lần này ông đã có thể nắm tay cô trong lễ cưới của cô và mỉn cười khi chồng cô trao nhẫn cho cô.


"Con gái của cha nhất định sẽ hạnh phúc. Ước nguyện của cha xem như đã hoàn thành xong cả." ông trầm giọng cố ngăn xúc động khi nhìn sang đứa con gái của ông.


"Vâng, con sẽ hạnh phúc. Cảm ơn cha vì tất cả." đặt bàn tay mình lên bàn tay ông, cô nghẹn ngào.


"Không được khóc. Để cha lau cho con." ông rút trong túi ra chiếc khăn màu xanh thẫm mà cô đã tặng ông vào tháng lương đầu tiên và dùng nó thấm nhẹ lấy nước mắt hoen ra nơi khoé mắt cô.


"Con sẽ không khóc." cô siết lấy bàn tay ông, mỉm cười thật tươi - cái nụ cười mà ông từng nói rằng chỉ cần nhìn thấy nó bao nhiêu mệt nhọc của ông đều biến đi mất.


Cánh cửa bằng gỗ chậm rãi được mở ra, cô và cha từng bước từng bước một bên trong. Ngày hôm nay chỉ có người thân và bạn bè đến dự, đó là yêu cầu của cô với LingLing cho lần kết hôn này. Cô trông thấy Anada và Malee ở hàng ghế kia, cô đoán rằng cả hai chỉ vừa từ nước ngoài về để dự lễ kết hôn của cô, trước đó Malee có mail cho cô rằng em ấy và Anada đang rất cố gắng cho bộ phim lần này. Ở trên Anada và Malee là Pansa Vosbein - cô bạn thân của cô, cậu ấy đã trách cô rất nhiều khi cô đi cũng không báo về cũng không nói gì rồi đột nhiên đến thăm và gửi thiệp kết hôn cho cậu ấy.


Phía kia cô thấy cha mẹ chồng cô, Krystal và Dandao đang bế bổng tiểu bảo bối trong tay. Mọi người ai cũng nhìn cô, vỗ tay và mỉm cười chúc phúc cho cô. Quan trọng nhất là giữa thánh đường, LingLing trong bộ tuxedo trắng đang mỉm cười nhìn cô. Bước chân cô bước nhanh hơn một chút khi trông thấy cô ấy, bốn bước rồi hai bước rồi một bước và bàn tay cô đã được cha cô đặt vào tay của LingLing.


"Cha giao Orm Kornnaphat lại cho con, LingLing Kwong. Hãy chăm sóc con gái của cha thật tốt."


"Vâng, con sẽ yêu thương và chăm sóc cô ấy thật tốt." LingLing cúi đầu cảm ơn cha vợ mình, sau đó cô quay sang nhìn thật sâu vào mắt Orm Kornnaphat.


"Em chờ một chút nhé Orm."


Nói rồi LingLing đi đến tấm màn màu đỏ thẫm, cô ấy nhìn cô thật lâu trước khi giật nó xuống. Đó là một tấm vải màu hồng nhạt rất to, phía bên trên ấy là những nét vẽ của LingLing. Cô ấy đã vẽ một cái cây đại cổ thụ, trên chiếc cây đó là những ngày tháng cùng hình vẽ hai chú gấu chi chít. Ở ngày 18-8, cô có thể thấy chú thỏ màu trắng đưa cho chú chó màu vàng một chiếc đồng hồ dây da. Phải, ngày hôm đó cô đã tặng cho LingLing chiếc đồng hồ dây da để bù lại chiếc đồng hồ cũ mà cô ấy vô tình làm mất.


Còn rất rất nhiều sự kiện khác giữa cô và chị ấy cũng được chị ấy vẽ và ghi lại. Cô tự hỏi...từ khi nào LingLing lại có thói quen ghi nhớ ngày tháng như thế. Nhìn ngắm hình ảnh ấy, nước mắt hạnh phúc của cô lăn dài, gương mặt hai chú gấu ấy ban đầu vô cảm xúc, giận dữ, căng thẳng, rồi sau đó là dịu lại, ôn hoà hơn và về sau là tràn ngập yêu thương.


"LingLing Kwong này sẽ mãi yêu thương em, Orm Kornnaphat. Giờ thì em đã biết LingLing Kwong cần em nhiều như thế nào chưa Orm Kornnaphat?" LingLing cầm lấy tay cô, hôn nhẹ lên nó và thổ lộ một cách rõ ràng nhất với cô.


"Vâng...Tình yêu thật to thật lớn."


Đúng vậy, lần kết hôn thứ hai này không hề có câu hỏi rằng liệu ốm đau, nghèo khó có bên nhau hay không mà chỉ là hai lời thổ lộ của cả LingLing Kwong và Orm Kornnaphat. Với mỗi đôi yêu nhau, lời yêu thương nói ra không hề khó nhưng với LingLing Kwong và Orm Kornnaphat, dù yêu thương rất nhiều nhưng chỉ có thể giấu tình cảm ấy sâu kín tận trong đáy lòng của mình.


LingLing đã vẽ một cây đại cổ thụ, bản thân LingLing muốn nói rằng tình cảm giữa LingLing Kwong và Orm Kornnaphat sẽ như cây đại cổ thụ ấy: thật vững chãi, thật bền bỉ và thật dài lâu. Trải qua hai năm đơn phương nhau và ba năm yêu trong xa cách, bao nhiêu đắng cay dằn vặt đã qua đi, LingLing Kwong và Orm Kornnaphat hiểu rằng trong lòng đối phương đã luôn tồn tại một lời hứa.

Một lời hứa được cảm nhận bằng con tim, không phải bằng lời nói..

NO NEED TO SAY!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip