Chương 48: Thiên hạ đại đồng
Thiên hạ đại đồng: mọi người đều giống nhau, bình đẳng, không phân biệt, ai cũng như ai.
Quảng Linh Linh mỗi lần nhìn thấy Trần Mỹ Linh thẹn thùng cô đều yêu mến không thôi, đem Trần Mỹ Linh ôm vào trong ngực, làm cho nàng dựa lưng vào bàn bếp ôn nhu hôn môi của nàng, vốn định chỉ là nhẹ nhàng nhấm nháp từng cái, nhưng khi hôn lên rồi như thế nào cũng không nỡ rời ra.
Trần Mỹ Linh cảm thấy có chút mê mẩn, cái hôn của thị trưởng vừa ôn nhu lại đầy khí phách, mà đều tấn công tại mỗi lần nàng không có chuẩn bị tâm lý. Chính là, Trần Mỹ Linh không thể không thừa nhận, nàng rất yêu thích, nàng yêu thích thị trưởng đại nhân hôn môi mình, đầu lưỡi mềm nhẵn tiến vào quấn quanh lấy nàng, tùy ý làm bậy, tâm tư nàng đều theo đó mà ngứa ngáy nhưng thực sự rất thoải mái.
Quảng Linh Linh rõ ràng cảm giác thân thể Trần Mỹ Linh đang nhũn ra, nếu không phải lúc này nàng đang ôm Trần Mỹ Linh, phía sau lưng lại là bàn bếp, thì sợ là Trần Mỹ Linh sẽ ngã mất. Trần Mỹ Linh có chút ngốc đáp lại nụ hôn càng kích khởi dục vọng của Quảng Linh Linh, cô không hề thoả mãn, rời đi môi Trần Mỹ Linh, buông ra hai tay đang ôm cổ Trần Mỹ Linh, ôm xuống phía dưới eo, hơi chút dùng sức, ôm Trần Mỹ Linh cho nàng ngồi lên bàn bếp.
"A..." Trần Mỹ Linh nhất thời không có phản ứng, nàng vô ý thức thở nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt có chút ít mê ly nhìn thị trưởng đại nhân.
Quảng Linh Linh xấu xa cười, cô hôn lên mặt Trần Mỹ Linh, một tay lôi kéo váy ngủ. Phần cổ trắng nõn, xương quai xanh khêu gợi liền rơi vào tầm mắt Quảng Linh Linh, cô cúi đầu không chút do dự mà hôn hít, tay cũng theo đó tiến vào vạt áo, đi lên tìm kiếm bộ ngực mềm mại.
"Đừng... Mau dừng lại." Động tác bất thình lình làm cho Trần Mỹ Linh cả kinh, nàng ngồi ở bàn bếp tay cũng không biết để vào đâu cho tốt, chỉ có thể ôm lấy người thị trưởng, đẩy ra cũng không phải mà nghênh đón cũng không phải. Trần Mỹ Linh bị ép khẽ ngửa đầu, cảm giác kỳ quái cứ tuôn ra từng lớp theo lên đại não.
Ánh nắng từ một bên cửa sổ chiếu vào, trong phòng một người vội vàng hành động, một người ỡm ờ chào đón.
Quảng Linh Linh càn rỡ khiến cho Trần Mỹ Linh không thể không lấy tay bám lấy bàn bếp để duy trì cân bằng, không nghĩ là tay Trần Mỹ Linh lại đặt lên túi thức ăn thị trưởng vừa mới mang về. Nguyên bản đã ý loạn tình mê, nàng thoáng cái liền thanh tỉnh lại, một tay chống thân thể, tay kia nhẹ nhàng chống đỡ vai thị trưởng, khàn giọng nói ra: "Linh Linh, không được... Nhanh, nhanh lên dừng lại..."
Lúc này Quảng Linh Linh hận không thể lập tức ăn sạch Trần Mỹ Linh, đối với lời Trần Mỹ Linh nói cô giả vờ mắt điếc tai ngơ, cô làm hai chân Trần Mỹ Linh mở ra hai bên, tay liền rời đi ngực Trần Mỹ Linh, một đường sờ soạng xuống phía dưới.
Trần Mỹ Linh mặc trên người váy ngủ có chút rộng, bị thị trưởng đại nhân tấn công, mép váy liền hở lên tới phần eo, lộ ra quần lót hồng nhạt, mà tay thị trưởng lúc này lại đang xoa nắn nơi mẫn cảm qua lớp quần lót của nàng.
"Quảng Linh Linh." Trần Mỹ Linh thật sự nhẫn nhịn không được, nàng lớn tiếng hét to lên. Đây là giữa ban ngày, nhưng lại không phải tại phòng ngủ, nàng thật sự không thích ứng được.
Ba chữ Quảng Linh Linh theo trong miệng Trần Mỹ Linh phát ra, hai người đều sững sờ, Quảng Linh Linh dừng lại động tác, nháy mắt nhìn gương mặt vô cùng đỏ hồng của Trần Mỹ Linh, vài giây sau cô cười ra tiếng, nàng đem Trần Mỹ Linh ôm xuống bàn bếp, nghiêm túc giúp nàng sửa lại váy ngủ.
"Mỹ Linh em thật có gan lớn, cũng dám gọi thẳng tên chị." Quảng Linh Linh chớp mi cười xấu xa lưu lại những lời này, hung hăng hôn môi Trần Mỹ Linh một cái, rồi đi ra ngoài, lưu lại một mình Trần Mỹ Linh ngây ngốc đứng đó mặt đỏ tim đập nhanh.
Ăn cơm trưa xong Quảng Linh Linh liền nhanh chóng ra ngoài, Trần Mỹ Linh tiễn nàng đến trước cửa, nàng thấy thị trưởng đại nhân khôi phục bộ dạng nghiêm túc bình thường đạm mạc, đợi thị trưởng đại nhân đổi giày xong, nàng ngoan ngoãn đưa túi xách cho thị trưởng.
Quảng Linh Linh hôn thoáng qua gương mặt Trần Mỹ Linh, liền mở cửa ra ngoài.
Trần Mỹ Linh trong lòng nghĩ "Người này thật sự là hay thay đổi, mới vừa rồi còn vẻ mặt du côn cười xấu xa, đối với mình làm 'chuyện xấu', giờ lại biến hóa nhanh chóng khôi phục thành dáng vẻ lạnh lùng kia."
Trần Mỹ Linh thu dọn gian phòng mặc quần áo xong chuẩn bị trở về trường học, thứ sáu ở trường không có tiết học chính, nàng đi vào phòng radio bắt đầu sắp xếp tư liệu công tác cho cuối tuần. Đợi làm xong hết thảy đã nhanh đến giờ cơm tối, Trần Mỹ Linh vuốt vuốt cánh tay mỏi nhừ, tính trở lại ký túc xá lấy sách rồi khuya về nhà thăm bà nội.
Trần Mỹ Linh đi ra khỏi phòng radio, bên ngoài trời lại có tuyết rơi. Nàng dừng bước ngẩng đầu nhìn phía trên đèn đường mờ vàng, từng hạt bông tuyết xinh đẹp xanh ngọc như hồ điệp nhẹ nhàng rớt xuống, Trần Mỹ Linh đứng ở tại chỗ, đột nhiên cảm giác trong lòng dị thường an tĩnh, nàng ngửa đầu nhìn về phía bầu trời bao la tùy ý bông tuyết tán lạc trên gương mặt ấm áp của mình.
Không biết qua vài phút hay là hơn 10′ sau, trong sân trường đã trắng xoá một mảnh, Trần Mỹ Linh lấy lại tinh thần si ngốc cười, cùng thị trưởng đại nhân cùng một chỗ chỉ vài ngày ngắn ngủi, nàng đã cảm nhận được cái gì gọi là tâm trạng tốt đẹp khi yêu.
Trần Mỹ Linh theo thói quen mắt nhìn phía trước, đạp trên lớp tuyết mỏng, hướng ký túc xá đi đến. Còn chưa đi được vài bước nàng liền cảm giác được khác thường, quay đầu, liền trông thấy một nam sinh đứng đối diện nơi vừa rồi nàng đứng, nam sinh kia ăn mặc hơi phô trương, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, hắn đứng một chút, trên đầu vai có chút tuyết đọng, cũng không nói chuyện, ánh mắt dịu dàng nhìn Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh ngây ra một lúc, rồi cười nhẹ, nàng nhìn chung quanh, thắc mắc hỏi: "Quảng Trạch Vũ, cậu đứng ở chỗ này làm cái gì?"
Quảng Trạch Vũ nhếch môi mỉm cười hướng Trần Mỹ Linh đi qua, đứng trước người của nàng, nói: "Tôi đã nhìn cậu thật lâu." Hắn chỉ chỉ đèn đường trên đầu, nói: "Tôi thấy cậu cứ nhìn lên đây, yên tĩnh giống như thiên sứ, không có nhẫn tâm quấy rầy cậu."
Trần Mỹ Linh cười cười, nàng đột nhiên cảm giác Quảng Trạch Vũ cũng không phải rất chán ghét. Cho tới nay Quảng Trạch Vũ lưu cho nàng ấn tượng về cách ăn mặc có chút hơi chưng diện, không cần nghĩ nhiều cũng biết chính là công tử bột. Không nghĩ tới hắn cũng có một mặt như vậy, Trần Mỹ Linh mỉm cười, tiếp tục bước đi.
"Vài ngày không có thấy cậu, bề bộn nhiều việc sao?" Quảng Trạch Vũ đuổi kịp Trần Mỹ Linh, hai người vai sóng vai cước bộ.
"Khá tốt, phòng radio có rất nhiều chuyện."
"Ngày mai cuối tuần, cậu có tính toán gì hay không? Cùng chúng tôi đi trượt tuyết thấy thế nào?"
Trần Mỹ Linh quay đầu nhìn vẻ mặt thành thật của Quảng Trạch Vũ, rõ ràng có hình dáng của thị trưởng đại nhân, vốn muốn cự tuyệt ra miệng nhưng bởi vậy mà ngăn ở trong cổ họng.
"Dịch Dương cùng Na Na cũng đi, nếu cậu không có chuyện gì thì cùng đi a, nhiều người cho vui." Quảng Trạch Vũ rất sợ Trần Mỹ Linh từ chối mình, vội đem Dịch Dương ra dụ dỗ Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Được rồi, các người khi nào thì xuất phát?"
Quảng Trạch Vũ khẩn trương, mặt lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn sờ sờ đầu, nói: "Buổi sáng 10 giờ, tôi lái xe tới đón cậu."
"Không cần, tôi gọi cho Dịch Dương, đến lúc đó chúng ta cùng đi." Trần Mỹ Linh dừng bước lại, hướng Quảng Trạch Vũ nói: "Vậy tôi đi đây."
Quảng Trạch Vũ lúc này mới phát hiện vừa nói chuyện được mấy câu, hai người đã đến dưới lầu kí túc xá nữ, hắn dừng bước lui về sau, nhếch môi cười cùng Trần Mỹ Linh phất tay: "Ok, cậu lên đi, ngày mai gặp."
Nhìn Quảng Trạch Vũ vui vẻ chạy đi, Trần Mỹ Linh nhàn nhạt cười, có thể là bởi vì thị trưởng, mà khi nàng đối mặt Quảng Trạch Vũ, lại có loại cảm giác mình là trưởng bối, lời nói của nàng đều ra vẻ trưởng bối, có chút sủng nịch.
Trong kí túc xá, Dịch Dương cùng Tôn Hồng Na nhìn thấy Trần Mỹ Linh trở lại, liền mất tự nhiên. Tôn Hồng Na tiến đến trước mặt Trần Mỹ Linh, cao thấp đánh giá hai lần, hỏi: "Mỹ Linh, cậu tối hôm qua đi đâu, làm gì vậy? Còn dám trốn học nữa?"
Trần Mỹ Linh chưa kịp nói chuyện, liền bị Tôn Hồng Na kéo ngồi ở trên giường, Dịch Dương cười hì hì đem nước ấm đến tận tay Trần Mỹ Linh, hai người ngồi đối diện cùng nhìn Trần Mỹ Linh.
"Ách." Cái này là tình huống gì đây, Trần Mỹ Linh như thế nào cảm giác đêm nay hai người này là lạ.
"Mỹ Linh, cậu nói, cậu có phải hay không ở chỗ đối tượng bên ngoài?" Tôn Hồng Na thấy Trần Mỹ Linh có chút đỏ mặt không nói lời nào, tiếp tục hỏi.
"Tam đường hội thẩm?" (* phiên tòa giám sát xét xử tối cao*), Trần Mỹ Linh nhìn ra ý đồ của hai người, nàng nhướng mày, nở nụ cười, bưng ly nước đứng dậy ngồi vào trước bàn của mình thu dọn túi xách.
"Mỹ Linh, cậu như thế nào lại không thừa nhận?" Dịch Dương nhìn sang lão bà mình, nàng đi theo Trần Mỹ Linh tựa ở trước bàn sách hỏi.
"Người như thế nào? Khi nào thì mang theo cho bọn mình gặp qua a?" Tôn Hồng Na cũng vây tới.
Trần Mỹ Linh cúi đầu bất đắc dĩ, nàng lấy xong đồ đạc, vừa đứng lên hướng ra ngoài cửa vừa nói: "Mình mới một ngày không có trở về, các cậu sao lại có nhiều vấn đề như vậy a?" Nàng đứng ở nơi cửa, quay đầu còn nói: "Mình vừa gặp Quảng Trạch Vũ, đáp ứng hắn ngày mai cùng các cậu đi trượt tuyết, còn nữa, đêm nay mình về nhà ở!!" Nói dứt lời nàng tinh nghịch nháy mắt mấy cái, liền đi ra ngoài.
Dịch Dương phản ứng nhanh chóng vọt tới trước cửa, tay đẩy lên cửa, dùng thân thể ngăn cản Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh lại càng hoảng sợ, nàng vỗ ngực một cái, nói: "Dịch Dương, cậu làm gì thế?"
"Hắc hắc..." Dịch Dương cười xấu xa, hoàn toàn không để ý tới Trần Mỹ Linh lúc này đang giận, nàng nhỏ giọng hỏi: "Mình muốn biết, đối tượng của cậu là nam hay nữ?" Nói xong nàng nghiêng đầu ra vẻ "Cậu không nói cho mình, mình liền không cho cậu đi".
Trần Mỹ Linh không để ý tới hình tượng thục nữ, nàng hướng về phía Dịch Dương liếc mắt, nói: "Như cậu mong muốn, thiên hạ đại đồng." (ý nói giống Dịch Dương mong muốn mọi người đều đồng tính.)
Dịch Dương không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Mỹ Linh, ra sức chớp mắt.
Trần Mỹ Linh lấy tay gạt người Dịch Dương sang bên, phất tay tạm biệt Tôn Hồng Na ngồi ở trước bàn sách cũng đang đồng dạng giật mình giống Dịch Dương, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip