Chương 167

Lý Quân Hạo liều chết phá vây trở về, tổn thất hết tám vạn quân chủ lực, Ngô Vương vô cùng bất mãn. Nếu không phải tại Lý Quân Hạo nói muốn lấy Tương Dương, ông sẽ không mạo muội xuất binh, bây giờ Ngô Vương phủ bị tổn thất nặng nề, Ngô Vương đương nhiên sẽ giận chó đánh mèo Lý Quân Hạo. Chỉ là Lý Quân Hạo nói muốn lôi kéo Hộ quốc công phủ, Ngô Vương mới áp chế lửa giận, chờ Trần Nghệ Tuyền từ Trần gia trở về.

Trần Nghệ Tuyền trở về, nhưng lại làm bọn họ thất vọng, Ngô Vương đem tất cả bất mãn phát tiết ra ngoài.

"Cưới nữ nhân Trần gia, cùng Hộ quốc công phủ kết làm thông gia, những tính toán của ngươi đều thất bại, không có tác dụng gì, nói tới nói lui, ta lúc ban đầu lẽ ra không nên để vị trí thế tử cho ngươi, thành sự thì không bại sự thì dư, không làm được chuyện gì, nếu như không lập ngươi làm thế tử, tám vạn đại quân của ta sẽ không bị diệt sạch..." Ngô Vương chỉ vào mặt Lý Quân Hạo mắng.

"Lúc trước tới Trần gia, nếu ngay từ đầu cầu hôn Trần gia, để cho con cưới Trần Mỹ Linh thì sẽ không đến mức này. Trần Cảnh Tịch thương Trần Mỹ Linh nhất, nếu con cưới Trần Mỹ Linh, Hộ quốc công phủ sẽ giúp ta. Đều là tại cha, tầm nhìn hạn hẹp, chỉ nhìn lợi ích trước mắt, đã không đảm lược, cũng không tự mình hiểu lấy, đời này cha ngoại trừ may mắn hơn con chứ cũng có làm được chuyện gì đâu?" Lý Quân Hạo cười lạnh mà hỏi.

"Làm càn, nghịch tử, dám nói chuyện với ta như vậy, ta nhất định phải tước đoạt lại vị trí thế tử của ngươi..." Ngô Vương phẫn nộ nói.

Lý Quân Hạo chỉ cười lạnh, Ngô Vương phủ còn có người nghe ông ta sao? Những năm qua mình đã có hiếu tâm phụng dưỡng ông ta, làm ông ấy quá tự cao rồi.

Ngô Vương bị thái độ của Lý Quân Hạo chọc giận.

"Người đâu, đem nghịch tử này bắt lại cho ta..." Ngô Vương thét lên, nhưng không có thị vệ nào bước ra.

"Người đâu, vương gia mệt mỏi rồi, mang vương gia về hậu viện nghỉ ngơi, sau này không cho phép ra khỏi hậu viện." Lý Quân Hạo ra lệnh một tiếng, thị vệ liền bước tới.

"Ngươi... Nghịch tử..." Ngô Vương không ngờ quyền lực của mình không biết từ khi nào đã bị Lý Quân Hạo vô hiệu, ông ngã ngồi trên ghế, chỉ vào Lý Quân Hạo.

Lý Quân Hạo đưa mắt liếc ra hiệu, thị vệ liền đem Ngô Vương mang đi.

Lúc này, Trần Nghệ Tuyền bước vào.

"Phu quân, đều tại thiếp không thể làm đại tỷ giúp chúng ta, tỷ ấy một lòng đều hướng về Mỹ Linh..." Trần Nghệ Tuyền khổ sở nói.

Lý Quân Hạo đối với thời khắc này Trần Nghệ Tuyền lại không dùng được nên mười phần phiền chán, nhưng Lý Quân Hạo vẫn không biểu lộ ra, hắn cảm thấy có lẽ sẽ có một ngày nào đó Trần Nghệ Tuyền vẫn có thể sử dụng được.

"Không trách phu nhân, là vi phu vô dụng, thực lực không đủ, tỷ phu không giúp chúng ta, cũng có thể hiểu." Lý Quân Hạo thở dài nói.

"Bọn họ đều quá bợ đỡ, phu quân nhất định sẽ đoạt được thiên hạ, đến lúc đó sẽ khiến bọn họ lau mắt mà nhìn..." Trần Nghệ Tuyền đối với Lý Quân Hạo mười phần tin tưởng, trong lòng nàng, phu quân của nàng văn võ song toàn, không gì mà không làm được, cho dù chiến bại, cũng là do Quảng gia lấy nhiều đánh ít, thắng không vẻ vang.

"Lần này bại trận Tương Dương, thế cục của chúng ta mười phần bất lợi, xấu nhất có thể sẽ là không cầm cự được bao lâu, Quảng gia đại quân sẽ đến công thành, trong thành binh lực và lương thực đều không đủ..." Bây giờ Lý Quân Hạo cũng là thúc thủ vô sách.

"Chẳng lẽ là không còn cách nào sao?" Trần Nghệ Tuyền thấy Lý Quân Hạo mặt xám như tro, mới ý thức được chuyện nghiêm trọng, trong lòng càng sinh hận Trần Mỹ Linh, từng bước ép sát, đuổi tận giết tuyệt.

Lý Quân Hạo lắc đầu, bây giờ chỉ có thể sớm chuẩn bị phòng ngự, mặc dù binh lực còn lại không tới năm vạn, nhưng nếu Quảng gia muốn cường công, cũng không phải dễ dàng, sợ là Quảng gia quyết tâm muốn gặm cho được khối xương cứng này. Nghĩ vậy Lý Quân Hạo liền nắm chặt nắm đấm, từ lúc gặp Quảng gia ngày đó trở đi, Quảng gia liền nơi nơi kiềm chế mình, nếu không Ngô Vương phủ tuyệt sẽ không đến mức này, nhớ lại Lý Quân Hạo đối với Quảng gia hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Phu quân..." Trần Nghệ Tuyền còn muốn nói nhưng lại không biết nói gì để an ủi.

"Phu nhân ra ngoài một chút đi, ta muốn một mình yên tĩnh." Lý Quân Hạo đuổi Trần Nghệ Tuyền ra ngoài, hắn cảm thấy nếu như là Mỹ Linh, nàng nhất định có thể nghiên cứu thảo luận đối sách một chút, còn Trần Nghệ Tuyền cái gì cũng không biết, không có gì để nói.

Trần Nghệ Tuyền thấy phu quân buồn rầu, trong lòng càng hận, cái gì mình cũng không thể giúp, nên càng hận Quảng gia cùng Trần Mỹ Linh.



Quảng Tấn ở trong thành tu chỉnh quân đội hai ba ngày, sau đó lại dẫn hai mươi vạn đại quân đi đánh Ngô Vương phủ, bao vây hơn hai mươi ngày nhưng lại không tấn công.

"Phụ soái, chúng ta vẫn bao vây như vậy thôi sao?" Quảng Thành lại không thể ngồi yên, không hề làm gì liền rất chán.

"Ngươi muốn đánh sao?" Quảng Tấn hỏi.

"Dạ." Quảng Thành ưa thích cảm giác cùng địch nhân chém giết, loại bao vậy không đánh này quá phiền chán.

"Quân coi giữ trong thành chắc cũng an nhàn hơi lâu rồi, nên để bọn họ giữ vững tinh thần thủ thành, đêm nay phái một nhóm quân đi đánh lén." Quảng Tấn nói với Quảng Thành. Trong thành quân coi giữ mấy ngày đầu thì nâng cao cảnh giới, nhưng lại không có khả năng duy trì cảnh giới, nhất là khi Quảng quân chỉ vây mà không tấn công, không khỏi đã thả lỏng một chút.

Chỉ cần Quảng gia bắt đầu tập kích, nếu thuận lợi liền công thành, vậy dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn, nhưng là nếu không thể, cũng làm cho quân trong thành quân không dám buông lỏng cảnh giới, làm như vậy lâu dài, sẽ làm Trần hao tinh thần cực lớn của quân địch. Quảng Tấn ngẫu nhiên cho đánh lén, giả tấn công, để Lý Quân Hạo cùng quân trong thành một khắc đều không dám khinh thường.

Sau khi Lý Quân Hạo giữ được hơn ba tháng, lương thực trong thành chẳng những bắt đầu khan hiếm, thậm chí quân tâm đều bất ổn, dù sao quân thủ thành của Lý Quân Hạo phần lớn là lưu dân mà mấy tháng trước vừa thu nhận. Lưu dân sở dĩ đầu nhập vào Ngô Vương phủ, phần lớn là do sinh kế, trong thời gian ngắn, Lý Quân Hạo có lợi hại hơn nữa cũng không thể làm cho bọn họ một mực bán mạng vì hắn. Bây giờ trong thành không còn lương thực, lại thêm Quảng quân bao vây, loạn trong giặc ngoài, đương nhiên làm dao động lập trường. Nhất là Quảng Tấn cho các tướng sĩ kêu gọi trong thành đầu hàng, đầu hàng thì không giết, nếu lấy được thủ cấp của Lý Quân Hạo thì tiền thưởng ngàn lượng.

Thần kinh của Lý Quân Hạo đã căng thẳng hơn ba tháng, thể xác tinh thần đều đã mỏi mệt không chịu nổi, nhất là gần đây càng ăn ngủ không yên. Hắn biết Quảng Tấn chắc chắn là phát giác được lương thực trong thành không còn cầm được bao lâu nữa, nên có ý đồ treo tiền thưởng kích động quân coi giữ thành. Trọng thưởng như vậy, khó đảm bảo không có người động tâm, Lý Quân Hạo biết chắc, nếu giằng co càng lâu thì đối với mình càng bất lợi, nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách, nếu không mình sẽ càng ngày càng bất lợi.

Trần Nghệ Tuyền nấu canh gà, đem lên cho Lý Quân Hạo.

"Phu quân tối nay đều chưa ăn gì, thiếp cho phòng bếp nấu canh gà bồi bổ cho chàng, hai ba tháng nay chàng đã gầy không ít." Trần Nghệ Tuyền thấy Lý Quân Hạo mỏi mệt, mười phần đau lòng nói.

"Ta không thấy ngon miệng, bưng xuống đi." Lý Quân Hạo làm sao còn muốn ăn, trong thành đã rất bất ổn, khó đảm bảo khi lần sau Quảng Tấn công thành còn có thể giữ được, những người kia không còn sĩ khí chống cự, cho nên hắn nhất định phải nghĩ ra đối sách gì đó trước khi Quảng Tấn lại công thành.

"Phu quân, chàng lo nghĩ nhiều cũng phải ăn một chút, nếu không thân thể sẽ trụ không được, vài ngày nay chàng đều không có ăn gì nhiều." Trần Nghệ Tuyền khuyên.

"Ta nói rồi, ta không thấy ngon miệng, nàng đừng có làm phiền ta!" Lý Quân Hạo mười phần bực dọc nói với Trần Nghệ Tuyền, giờ phút này hắn lười nhác hư tình giả ý cùng Trần Nghệ Tuyền. Đúng lúc này, Lý Quân Hạo chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ ra, trong thành nhân tâm đã bất ổn, không bằng tương kế tựu kế trá hàng, có thể thừa cơ trọng thương Quảng quân, đến lúc đó hắn lại mang binh ra ngoài thành liều mạng một phen, biết đâu có thể chuyển cơ.

Trần Nghệ Tuyền lần đầu tiên bị Lý Quân Hạo quát như thế, cảm thấy có chút tổn thương, nhưng nàng không có chút nào nghi ngờ Lý Quân Hạo, nàng biết nguyên nhân bởi vì thế cục trong thành quá khó khăn, bây giờ nàng đều đã đem Quảng gia cùng Trần Mỹ Linh hận đến xương tủy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip