Chương 62

"Đình Nhi, ngươi ra ngoài trước đi." Đình Nhi chuẩn bị xong nước nóng, đang định hầu hạ Đại tiểu thư cởi quần áo liền bị đuổi ra ngoài.

"Đại tiểu thư..." Thiếu phu nhân không cần đầy tớ hầu hạ, lẽ nào Đại tiểu thư cũng học theo?

"Trần Mỹ Linh bảo sẽ đấm lưng ấn huyệt cho ta." Quảng Linh Linh hiển nhiên nói với Đình Nhi.

Đình Nhi nhìn Đại tiểu thư rồi lại nhìn sang Trần Mỹ Linh đang kéo cửa vào. Thấy mặt mũi e thẹn của Thiếu phu nhân, lập tức hiểu ý. Xem ra Đại tiểu thư nhà nàng và Thiếu phu nhân không chỉ thân mật trên giường mà còn có thể cùng tắm uyên ương nha.

"Được, vậy Đình Nhi không quấy rầy Đại tiểu thư và Thiếu phu nhân nữa!" Đình Nhi thức thời đi ra ngoài.

"Linh Linh có muốn ta cởi quần áo giúp không?" Đợi Đình Nhi ra ngoài đóng cửa rồi Trần Mỹ Linh mới tiện tay cài luôn chốt, sau đó chủ động hỏi Quảng Linh Linh, nàng rất tình nguyện giúp.

"Không cần, để ta tự cởi." Dù gì Trần Mỹ Linh cũng là Thiếu phu nhân của Quảng phủ, sao Quảng Linh Linh lại có thể để nàng ấy hầu hạ mình cởi quần áo được, hơn nữa còn cảm thấy hơi kỳ quái. Nàng bắt đầu cởi từng lớp y phục xuống, mỹ nữ cởi quần áo đều đem đến cho người ta một loại cảm xúc khó diễn tả bằng lời.

Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh cởi từng món đồ trên người, chỉ cần chứng kiến quá trình thôi đã khiến nhiệt huyết sôi trào dữ dội. Lúc Quảng Linh Linh cởi tới áo yếm và tiết khố, Trần Mỹ Linh len lén nuốt một ngụm nước bọt, nàng cảm thấy thân thể trước mắt mới đẹp làm sao, mê người làm sao, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Quảng Linh Linh quay lưng về phía Trần Mỹ Linh cởi đồ, đến khi chỉ còn lại tiết khố và áo yếm, nàng mới hậu tri hậu giác ý thức được hôm nay tắm rửa khác hẳn mọi ngày, lúc trước có Đình Nhi hầu hạ, giờ đổi lại là Trần Mỹ Linh.

Mặc dù hôm trước nàng cũng cởi dây áo, tháo thắt lưng trước mặt Trần Mỹ Linh, nhưng thời tiết lạnh lẽo hôm ấy đốc thúc nàng cởi nhanh một chút để vào hồ ngay chứ chẳng nghĩ gì khác. Không giống bây giờ, nàng ý thức được Trần Mỹ Linh khác xa Đình Nhi. Đình Nhi hầu hạ mình từ nhỏ đến lớn nên đã sớm nhìn quen thân thể mình, Trần Mỹ Linh thì khác. Nghĩ đến việc khỏa thân dước mặt người kia, Quảng Linh Linh cảm thấy có chút không thoải mái, có chút thẹn thùng.

Quảng Linh Linh theo bản năng liếc mắt nhìn Trần Mỹ Linh. Không nhìn còn ổn ổn một tí, vừa nhìn càng khó chịu hơn vì nàng ấy đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt nóng rực. Quảng Linh Linh cảm thấy cái nhìn này khá quen, lúc động phòng ở đời trước, khi nàng cởi quần áo, hình như Lý Quân Hạo cũng phóng tầm mắt này. Nàng biết không phải Lý Quân Hạo không thích sắc đẹp mà là không thích cá tính của nàng. Ký ức đời trước khiến nàng không vui vẻ chút nào, nhưng ánh mắt của Trần Mỹ Linh làm nàng có cảm giác rất quái dị. Nàng không hiểu tại sao đều là phụ nữ với nhau mà Trần Mỹ Linh lại nhìn mình như vậy, Đình Nhi chưa bao giờ như thế.

Trần Mỹ Linh vui sướng thưởng thức sắc đẹp mê người cho đến khi bắt gặp tầm mắt nghi hoặc của Quảng Linh Linh đang nhìn mình, sau đó liền vội vã thu hồi ánh nhìn, giả vờ bình tĩnh.

Quảng Linh Linh muốn hỏi Trần Mỹ Linh lý do nhưng thấy Trần Mỹ Linh đã khôi phục thái độ dửng dưng bình thường nên cũng không đề cập nữa, chỉ là trong lòng ít nhiều vẫn có chút quái lạ.

Quảng Linh Linh vốn cởi quần áo rất tự nhiên, lần này có chút ngại ngùng nhanh chóng cởi quần áo còn lại, sau đó vội bước vào trong thùng tắm.

Tuy động tác của Quảng Linh Linh rất nhanh, nhưng Trần Mỹ Linh đều thấy được tất cả, đồng thời chẳng biết sao lại ghép mình và Quảng Linh Linh vào bức tranh nữ nữ vừa xem hôm nay, khiến mặt đỏ bừng, cơ mà nàng đã nhanh chóng áp chế tiếng lòng rối loạn xuống. Thật ra làm gì áp chế được, chỉ là ngụy trang ra vẻ bình tĩnh thôi.

"Linh Linh chuẩn bị xong chưa? Để ta chà lưng cho." Trần Mỹ Linh giả vờ đứng đắn, bình tĩnh tới sau bồn tắm của Quảng Linh Linh rồi nhẹ giọng hỏi bên tai.

"Ừm." Giọng nói mềm mại của Trần Mỹ Linh lọt vào tai Quảng Linh Linh khiến nàng quên béng cảm giác kỳ quái kia.

Trần Mỹ Linh nhìn da thịt tuyết trắng của Quảng Linh Linh thật duyên dáng làm sao. Nàng vẫn nhớ như in cảm giác tê dại lúc bôi thuốc cũng là lần đầu rung động. Khi đó nàng hoàn toàn không biết tâm tư của bản thân, nhưng nàng nhớ rất rõ tâm trạng căng thẳng và hoảng loạn lúc đó. Giờ khắc này, Trần Mỹ Linh đã biết rõ tâm tư bản thân nên khi đối mặt với bờ lưng xinh đẹp của Quảng Linh Linh vẫn không khỏi hoảng loạn và căng thẳng, thậm chí còn khẩn trương hơn so với lần thoa thuốc ấy. Nàng biết bản thân nổi lên tâm tình xấu xa với Quảng Linh Linh, nàng khát vọng được chạm vào người xinh đẹp trước mắt, nhưng đến khi người đẹp gần như thế, Trần Mỹ Linh lại có loại cảm giác không chân thật.

Quảng Linh Linh cảm giác Trần Mỹ Linh chần chừ không động thủ liền nóng ruột, không kiềm chế được.

"Rốt cuộc người có làm được không thì nói để ta gọi Đình Nhi vào." Có Trần Mỹ Linh ở đây khiến nàng hơi ngượng.

"Linh Linh đúng là nóng vội quá, ta phải nhìn một chút mới xác định được huyệt vị ở đâu." Trần Mỹ Linh viện cớ.

Tay Trần Mỹ Linh nhanh chóng chạm vào da thịt của Quảng Linh Linh. Đầu ngón tay như có ý thức lướt nhẹ qua chiếc lưng trần trơn mền tinh tế của người nọ, nhịp tim Trần Mỹ Linh mất khống chế đập thình thịch.

Động tác xoa của Trần Mỹ Linh khiến lưng Quảng Linh Linh phát sinh cảm giác tê dại. Đời trước, không phải nàng chưa từng trải qua chuyện "người lớn", nhưng lần này lại bị Trần Mỹ Linh chạm ra cảm giác làm nàng lúng túng không thôi. Nàng cảm thấy Trần Mỹ Linh thực sự kỳ quái, tự dưng sờ soạng mình lung tung làm gì!

"Trần Mỹ Linh, rốt cuộc người có làm được không?" Quảng Linh Linh xấu hổ hỏi. Rõ ràng Trần Mỹ Linh đang mò lung tung chứ có tìm huyệt vị gì đâu.

"Da thịt của Linh Linh vừa mềm vừa mịn khiến người ta muốn sờ mãi. Nét quyến rũ trời sinh này đúng là làm người ta ước ao ganh tỵ..." Trần Mỹ Linh hâm mộ nói, tiện thể khen Quảng Linh Linh một câu.

Nghe Trần Mỹ Linh nói như vậy, Quảng Linh Linh liền tin ngay, tự quy đổi cử chỉ sờ soạng của nàng thành việc nàng ấy hâm mộ mình. Nàng cũng cảm giác mình trời sinh quyến rũ hết phần thiên hạ.

"Ngươi cẩn thận tìm huyệt vị được rồi, đừng sờ lung tung." Quảng Linh Linh bất mãn nói. Phải ngăn Trần Mỹ Linh sờ loạn lại mới được, lỡ như mình lại có cảm giác khác thường thì biết làm sao bây giờ.

"Sờ một chút cũng đâu mất miếng thịt nào." Nói xong, Trần Mỹ Linh còn dùng ngón trỏ quẹt nhẹ qua xương cổ của Quảng Linh Linh, hoàn toàn xem lời nói của người kia như gió thoảng mây bay. Kỳ thực nàng muốn trêu ghẹo nàng ấy chút thôi, nhân tiện ăn tí 'đậu hủ non'.

Lần này, toàn bộ xương sống của Quảng Linh Linh đều truyền đến cơn tê dại, cảm giác mềm nhũn này khiến nàng cảm thấy xấu hổ. Dù sao trong linh hồn nàng cũng phụ nữ ba mươi sáu tuổi thành thục, đã sớm hiểu chuyện tình dục, giờ cơ thể lại bị Trần Mỹ Linh kích thích, nói sao cho hết sự xấu hổ này, liền muốn lập tức giận chó đánh mèo. Tất cả đều tại nàng ấy, ai bảo nàng sờ mó mình lung tung!

Cũng may Trần Mỹ Linh rất hiểu tính nết của Quảng Linh Linh, nàng không biết Quảng Linh Linh đang cảm thấy thế nào, chỉ biết nếu tiếp tục trêu ghẹo sẽ làm nàng ấy nổi nóng. Vậy nên nàng vội vàng ấn ngón tay lên huyệt vị trên lưng Quảng Linh Linh. Tuy đây là lần đầu nàng đấm lưng cho người khác, nhưng rất ra dáng nhà nghề. Trần Mỹ Linh trông nhu nhược vậy thôi chứ thói quen cầm bút luyện chữ giúp tăng lực tay không nhỏ, chí ít cũng lớn hơn nhiều nữ tử khác.

Sau khi bị Trần Mỹ Linh xoa bóp, ấn huyện, Quảng Linh Linh mới tin nàng ấy không gạt mình, toàn thân nàng đích thực rất thoải mái. Nàng sẽ không giận chó đánh mèo nữa mà chỉ coi cảm giác lúng túng vừa nãy là do mình tưởng tượng thái quá thôi.

Quảng Tấn vừa tuần thành về lập tức muốn tới thăm Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh. Ông tự nhận bản thân cũng khá thông minh, ái thê quá cố lại thông tuệ, nhưng chẳng biết vì sao lại sinh ra một đôi trai gái. Nhi nữ thì mưu trí có cơn, còn nhi tử thì hữu dũng vô mưu làm ông phiền muộn muốn chết. Bây giờ con gái mạnh hơn con trai rất nhiều, Trần Mỹ Linh cũng thế nhưng không chỉ chênh lệch một chút, Quảng Tấn có muốn bao che cũng không thể không thừa nhận điểm này. Trần Mỹ Linh gả vào Quảng phủ nửa năm, biểu hiện mưu trí, thông tuệ của Trần Mỹ Linh khiến ông mở mang tầm mắt. Giờ đây ông càng tin lời của Trương Đạo Phàm, Trần Mỹ Linh quả thật có mệnh làm hoàng Hậu, nàng ta có thể đẩy mạnh quyền thế của Quảng gia lên cao, nên gần đây có việc trọng đại đều mang đến tìm con gái và con dâu thương lượng.

"Tướng quân." Đình Nhi và Cẩm Nhi ở ngoài giữ cửa nhìn thấy Quảng Tấn liền hành lễ.

"Đại tiểu thư và Thiếu phu nhân đâu?" Quảng Tấn hỏi.

"Đại tiểu thư và Thiếu phu nhân đang tắm chung trong phòng." Đình Nhi thật lòng trả lời.

"Tắm chung?" Quảng Tấn hơi nhíu mày. Ông rất quan tâm chuyện của con gái nên đã sớm nghe nói con gái và con dâu thường xuyên ngủ chung, hơn nữa bây giờ còn thân tới mức tắm chung, sự thân thiết này thực sự không tầm thường tí nào.

Quảng Tấn là Đại tướng quân, trong quân doanh đều là nam tử, các tướng sĩ ăn chung ngủ chung, đồng sinh cộng tử, cũng có không ít nam tử nảy sinh tình cảm phu thê với nhau. Bản thân ông là tướng quân tốt, chỉ cần không vi loạn quân kỷ thì sẽ ngầm đồng ý. Nam và nam còn nảy sinh tình cảm thì nữ với nữ cũng có khả năng. Lại nghĩ tới đời trước con gái bị Lý Quân Hạo làm tổn thương nên thất vọng với nam tử, lập lời thề trọn đời không lấy chồng, chuyển nhu cầu và tình cảm lên nữ tử cũng có thể thông cảm được.

Hơn nữa mọi dấu hiệu đều khiến Quảng Tấn thấy con gái và con dâu quả thật có tư tình. Ông biết con gái có tính tình cao ngạo, nếu thật sự không thích Trần Mỹ Linh, tất nhiên sẽ không thân mật như vậy. Trần Mỹ Linh kết hôn hơn nửa năm, chưa từng chủ động quan tâm tới con trai mình, càng không chủ động đến viện của nó. Vả lại chỉ cần chỗ nào có Quảng Linh Linh thì chỗ đó có Trần Mỹ Linh lượn quanh với thái độ thắm thiết, chẳng thèm quan tâm tới phu quân mà lại tìm đủ mọi cách lấy lòng chị chồng. Bây giờ chứng kiến con gái tắm chung với Trần Mỹ Linh liền kết luận hai người có tư tình. Nếu không thì sao Quảng Linh Linh lại giữ Trần Mỹ Linh ở lại viện, tuy đã viện cớ che mắt, nhưng thật ra con gái có ý định muốn thân mật với con dâu.

Tuy cảm thấy không tốt lắm, nhưng con gái và Trần Mỹ Linh đều tình nguyện, ông cũng không tiện chia cách uyên ương. Cũng may nhi tử không quá để ý Trần Mỹ Linh nên không phải vấn đề lớn. Ông phải tìm cơ hội nói rõ mới được.

"Khi nào hai đứa nó tắm xong thì hãy thông báo ta đã trở về, bảo chúng tối nay đến chỗ ta dùng bữa." Tuy Quảng Tấn biết rõ quan hệ giữ hai người nhưng lại không nói ra. Dẫu sao Trần Mỹ Linh cũng được Quảng gia cưới hỏi đàng hoàng, náo động toàn thành nên chuyện con gái và con dâu phát sinh tình cảm không thể truyền ra ngoài được. Huống hồ nhờ có mối quan hệ này yểm hộ nên Trần Mỹ Linh mới có thể danh chính ngôn thuận ở lại Quảng gia, vì vậy không thể vạch trần tư tình trái ngược nhân luân giữa hai đứa được.

Lời tác giả:

Quảng Linh Linh: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chỉ ngủ một giấc và tắm một cái thôi mà, tại sao khắp thiên hạ đều nghĩ là ta cong? Người ta rõ ràng là gái thẳng cơ mà!

Trần Mỹ Linh: Còn thẳng? Vậy tại sao còn có cảm giác khi bị ta sờ mó?

Quảng Linh Linh: Đó là phản ứng sinh lý bình thường, không có nghĩa gì cả!

Trần Mỹ Linh: Vậy á? Vậy nếu bị ướt và bị làm đến thở gấp cũng là phản ứng sinh lý bình thường thôi ha!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip