Chương 129

Sau khi hồi phủ, Quảng Linh Linh liền thay y phục nam tử, ngũ quan khắc sâu, toàn thân áo trắng, nhìn như một quý công tử, mười phần tuấn tú, Trần Mỹ Linh nhìn ngây dại, nàng nhớ tới ba năm trước, lúc Quảng Linh Linh đến nhà nàng cầu hôn, là một thân nam trang, bây giờ nhớ lại Quảng Linh Linh đúng thật là đi cầu hôn cưới mình. Quảng Linh Linh cầu thân, nàng đem mình ôm vào kiệu hoa, cùng mình bái đường, cùng mình động phòng, mình cùng nàng trời xui đất khiến xác thực là duyên trời định, nghĩ đến Trần Mỹ Linh cảm thấy mười phần ngọt ngào.

"Sao lại nhìn ta như vậy, có gì sao?" Quảng Linh Linh thấy Trần Mỹ Linh nhìn mình chằm chằm liền mở miệng hỏi.

"Quảng Linh Linh thật là đẹp, lúc mặc trang phục nữ tử thì diễm tuyệt thiên hạ, còn nam trang thì phong lưu tuấn tú, sao lại có người đẹp như vậy chứ?" Trần Mỹ Linh cơ hồ si mê nhìn ngắm Quảng Linh Linh, trước kia đã cảm thấy Quảng Linh Linh đẹp, bây giờ cảm thấy càng đẹp hơn, mỗi lần ngắm nhìn Quảng Linh Linh, tim nàng còn có cảm giác đập thình thịch.

Quảng Linh Linh thấy Trần Mỹ Linh ánh mắt si mê, nàng có thể cảm giác được Trần Mỹ Linh nồng đậm yêu thích mình, loại cảm giác này rất kỳ diệu, vừa vui vừa tự tin kiêu ngạo. Quảng Linh Linh cảm thấy Trần Mỹ Linh nhất định là rất thích sắc đẹp của mình, cũng may mắn mình có sắc đẹp làm cho Trần Mỹ Linh mê luyến, phải biết Trần Mỹ Linh thật sự là người rất háo sắc. Những lúc nàng thức giấc, nếu không phải thấy Trần Mỹ Linh đang nhìn mình chằm chằm, còn không thì là nhân lúc mình còn đang trong giấc mộng, bò lên người mình làm chuyện kia, rõ ràng là ban đêm đã đem Trần Mỹ Linh muốn tới cạn sức lực, vậy mà cái tên này luôn có cách thức dậy thật sớm, cũng không biết nàng làm sao mà làm được như vậy.

Quảng Linh Linh thể lực rất tốt, nếu Quảng Linh Linh chưa ngủ, Trần Mỹ Linh căn bản không có cơ hội áp Quảng Linh Linh, thế là Trần Mỹ Linh liền nghĩ biện pháp sáng sớm, thử mấy lần, phát hiện hiệu quả vô cùng tốt, buổi sáng Quảng Linh Linh một khi bị mình khơi lên dục vọng đều sẽ lơ mơ theo ý mình. Nếm đến ngon ngọt về sau, Trần Mỹ Linh luôn tự nhiên thức dậy thật sớm, bất luận ban đêm mình bị Quảng Linh Linh chơi đùa mệt mỏi, nàng vẫn là thức sớm hơn Quảng Linh Linh.

"Ngươi thích ta mặc nam trang sao?" Quảng Linh Linh còn nhớ có lần trong lúc vô tình xem được bức họa Trần Mỹ Linh lén vẽ mình lúc mặc nam trang, nghĩ đến Trần Mỹ Linh cảm mến mình đã từ lâu, tâm tình Quảng Linh Linh càng vui sướng.

"Ta thích, cảm giác hơi khác chút, nhưng mặc kệ nam trang hay nữ trang thì đều là Quảng Linh Linh." Trần Mỹ Linh mười phần biết nói ngọt.

Trần Mỹ Linh nói ngon ngọt, Quảng Linh Linh nghe vào trong tai, ngọt ở trong lòng.

"Ngươi nếu là nam tử, nhất định là một tên quỷ phong lưu chuyên đi dụ dỗ nữ nhân." Quảng Linh Linh không thừa nhận mình đã bị Trần Mỹ Linh dỗ ngon dỗ ngọt.

"Bữa nào ta sẽ thử mặc nam trang xem sao." Trần Mỹ Linh đang suy nghĩ mình nếu mặc nam trang, Quảng Linh Linh không biết có thích không?

"Ngươi không được đâu, nhất định là son phấn quá nhiều, sẽ dở dở ương ương." Quảng Linh Linh chê cười nói, khi mặc nam trang là nên khí khái hào hùng một chút, Trần Mỹ Linh yếu đuối như thế thì chỗ nào được đâu!

"Linh Linh đã nói vậy thì ta sẽ phải thử một chút." Trần Mỹ Linh không chịu thua, mặc dù nàng không tập võ, nhưng là mình cũng không phải nữ tử bình thường, tất nhiên sẽ không thua kém.

"Đình nhi, đi lấy cho ta một bộ nam trang của tiểu thư nhà ngươi, ta muốn một bộ màu xanh". Trần Mỹ Linh nói với Đình nhi, nàng so với Quảng Linh Linh thấp hơn một chút, gầy hơn một chút, nhưng có lẽ vẫn có thể mặc được.

"Dạ" Đình nhi lập tức đi lấy một bộ nam trang của Quảng Linh Linh đem tới cho Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh đi ra sau tấm bình phong, thay nam trang, chải tóc thư sinh, nàng nhìn mình trong gương một chút, cảm thấy tạm ổn liền từ bình phong đi ra.

Quảng Linh Linh chưa đợi bao lâu liền thấy Trần Mỹ Linh từ bình phong đi ra, ban đầu nàng đối với chuyện Trần Mỹ Linh mặc nam trang là không hi vọng gì, nhưng khi Trần Mỹ Linh một thân nho nhã thư sinh xuất hiện, Quảng Linh Linh cảm thấy choáng mắt. Trần Mỹ Linh thân thể thoạt nhìn vẫn yếu đuối, nhưng bộ dáng lại nhã nhặn tuấn nhã, nhìn thấy liền là dáng vẻ văn nhân phong lưu, quân tử ôn nhu. Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh, nội tâm có một cảm giác rung động khác thường, so với lúc Trần Mỹ Linh mặc nữ trang thì không giống. Thế nhân trọng văn khinh võ, Quảng Linh Linh mặc dù nam trang tuấn mỹ, nhưng là ít văn nhã, Trần Mỹ Linh như vậy, mang văn nhược một chút, lại có nhã nhặn tuấn nhã, trong mắt thế nhân như vậy mới là ôn nhu quân tử, dáng vẻ văn nhân phong lưu.

Trần Mỹ Linh thấy Quảng Linh Linh tròn mắt nhìn mình liền có chút mỉm cười.

"Linh Linh thấy vi phu ăn mặc như vầy ra sao?" Trần Mỹ Linh ngữ khí mập mờ hỏi Quảng Linh Linh.

"Thân thể yếu đuối, gió thổi qua liền ngã, ngươi ngoan ngoãn làm tiểu nương tử thì được." Quảng Linh Linh khó chịu nói, nàng sẽ không để Trần Mỹ Linh đắc ý như vậy đâu!

"Linh Linh là ngại vi phu thể cốt yếu, trên giường không thể làm cho Linh Linh vui sao?" Trần Mỹ Linh nhíu mày hỏi ngược lại.

Quảng Linh Linh nghe xong, nhịn cười mà nhìn Trần Mỹ Linh, những cái khác nàng có lẽ không bằng Trần Mỹ Linh, nhưng là thể lực thì tuyệt đối chiếm ưu thế cực lớn, ai là phu, ai là thê, Trần Mỹ Linh chẳng lẽ còn không có nhìn ra a?

"Ta đang nghĩ xem ta có nên nạp thêm vài thị thiếp hay không, dù sao ngươi thân thể nhu nhược xác thực chịu không được giày vò, đúng là không thể vui vẻ." Quảng Linh Linh nâng cằm của mình, giả bộ như nghiêm túc nói.

"Linh Linh là nhìn trúng mỹ nhân nào, lập tức để Thành phu quân cưới về. Người Linh Linh yêu thích, ta tất nhiên cũng sẽ yêu thích, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đùa chơi đi, nghĩ tới cảnh như vậy cũng hơi có chút mong đợi." Trần Mỹ Linh không những không ghen, ngược lại thuận theo Quảng Linh Linh, Trần chuẩn của nàng luôn lớn hơn Quảng Linh Linh, nên nếu thông minh thì Quảng Linh Linh làm sao mà đùa nghịch qua nàng.

Quảng Linh Linh nghe xong có cảm giác kinh ngạc, nàng đột nhiên nhớ lại lúc trước Trần Mỹ Linh đã từng nói là nàng muốn theo sở thích của phu quân nạp nhiều tiểu thiếp, nói là cho phu quân nạp thiếp, nhưng thật ra là nạp thiếp cho mình, nữ nhân này thực chất quả nhiên phong lưu đến cực điểm. Mình cũng chỉ thích Trần Mỹ Linh, những nữ nhân khác chỉ cảm thấy phiền chán, mình nếu như thật nạp thiếp về, đến lúc đó là mình tự tìm nón xanh để mang.

"Ta nói cho ngươi biết, lúc ta không có ở nhà, ngươi phải thủ đạo, không cho phép ngươi nhìn nhiều bất kỳ nữ nhân nào khác." Nghĩ đến Trần Mỹ Linh bản chất háo sắc phong lưu, Quảng Linh Linh có chút không yên lòng.

"Người ta thân thể yếu đuối, cho dù có tâm cũng vô lực, Linh Linh nói vì không vui nên mới muốn nạp thiếp mà." Trần Mỹ Linh liền đổ thừa tại Quảng Linh Linh nói, hừ, cho dù tùy tiện nói đùa một chút mà cũng không được.

"Ta sợ nạp thiếp, thiếp của ta lại biến thành thiếp của ngươi." Quảng Linh Linh hừ lạnh nói.

"À không, chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa." Trần Mỹ Linh vừa cười vừa nói.

"Ta không phải bất cứ nữ nhân nào cũng được, trừ ngươi ra, bất kỳ nữ nhân nào ta cũng đều không hứng thú, ngươi ngược lại là trời sinh thích nữ nhân, ngươi thử kể xem, trước đây đã từng thích qua nữ nhân khác chưa?" Quảng Linh Linh nghĩ đến Trần Mỹ Linh trước đây có khả năng đã thích những nữ nhân khác, trái tim bắt đầu ghen ghét nổi lên.

"Ta mặc dù thiên tính thích nữ tử, nhưng nữ tử nào có dễ dàng lọt vào mắt của ta như vậy chứ? Lúc gặp Linh Linh trước đây, ta thậm chí còn không biết mình yêu thích nữ tử, làm sao lại thích nữ tử khác được, Linh Linh là người đầu tiên của ta." Trần Mỹ Linh hồi đáp.

"Vậy làm sao ngươi lại biết ngươi thiên tính thích nữ tử?" Quảng Linh Linh lại hỏi.

"Bởi vì ta từ nhỏ cũng chỉ thích thân cận nữ tử, nhìn nam tử cảm thấy có chút phiền chán." Trần Mỹ Linh hồi đáp.

"Nếu không phải ta chặn ngang một bước, cưới ngươi về Quảng phủ, ngươi sẽ phải gả cho Lý Quân Hạo, đến lúc đó ngươi sẽ làm sao?" Quảng Linh Linh hỏi, ở kiếp trước Trần Mỹ Linh nếu như cũng thích nữ tử, như vậy thì tình cảm đối với Lý Quân Hạo đến cùng là gì?

"Lúc đó ta còn chưa hiểu thiên tính của mình, Linh Linh nếu không cưới ta về, ta sẽ phải lấy Lý Quân Hạo, tựa như đã nói, theo sở thích của mình cho Lý Quân Hạo nạp nhiều thiếp, đến lúc đó từng cái vui vẻ cũng hay." Trần Mỹ Linh kỳ thật cảm thấy nếu không có chuyện nảy sinh thì ai biết sẽ như thế nào đâu, dù sao Trần Mỹ Linh không muốn nghĩ tới mấy chuyện tưởng tượng.

"Nha, vậy ta chẳng phải đã làm xáo trộn chuyện tốt muốn nuôi một sân cơ thiếp của ngươi rồi sao?" Quảng Linh Linh ngữ khí có phần ghen tị hỏi ngược lại.

"Người ta thể cốt yếu, chịu không được giày vò, cũng không thể đêm ngự vài người, nhiều hơn nữa cũng vô ích, huống chi bây giờ có Linh Linh, một người liền bằng ba ngàn hậu cung." Trần Mỹ Linh làm sao nghe không ra Quảng Linh Linh đang ghen, đương nhiên nhanh miệng dỗ dành.

"Thật ra ta lúc còn rất nhỏ đã đối với Linh Linh đặc biệt để bụng, ta sợ nếu khi chưa tự hiểu rõ tình cảm của ta đối với Linh Linh mà sau khi gả cho Lý Quân Hạo mới phát hiện ra, thì đó mới là thật sự khó chịu." Trần Mỹ Linh lại nghiêm túc nói.

Quảng Linh Linh nghe xong, trong lòng sững sờ, nàng nhớ đến Trần Mỹ Linh ở kiếp trước, nếu như Trần Mỹ Linh nói thật, thì ở kiếp trước Trần Mỹ Linh đối với mình hẳn là cũng có lòng ái mộ, nàng gả cho Lý Quân Hạo làm thiếp, chẳng lẽ là bởi vì mình sao. Nhớ đến mình ở kiếp trước đủ kiểu chán ghét hãm hại Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh ở kiếp trước lại đối với mình nhường nhịn, mình sau khi chết, vì tự mình làm, Trần Mỹ Linh uất ức sầu não, giờ phút này, trong lòng Quảng Linh Linh cảm giác như đao cắt, mười phần khó chịu.

"Linh Linh, ngươi sao vậy?" Trần Mỹ Linh hỏi, nàng cảm giác cảm xúc của Quảng Linh Linh giống như trong nháy mắt đã trầm xuống.

Quảng Linh Linh ôm chặt Trần Mỹ Linh vào lòng.

"Cũng may, ta đã cưới được ngươi về." Quảng Linh Linh chưa từng cảm thấy đã may mắn như vậy.

"Đúng vậy a, cũng may ngươi đem ta lấy về nhà." Trần Mỹ Linh nghe vậy, cũng có chút cảm thán nói.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Mỹ Linh: Cưới ta về nhà, tuyệt đối là việc tốt nhất mà Quảng Linh Linh đã làm.

Quảng Linh Linh: Đúng rồi, thật là đã chiến thắng số mệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip