Chương 165
"Linh Linh, con cùng một số tướng và năm vạn binh sĩ ở lại giữ Tương Dương thành, Cha mang mười mấy vạn quân chủ lực còn lại về Quảng gia, con cảm thấy thế nào" Quảng Tấn hỏi, Tương Dương thành nhất định phải giao người tin cẩn. Quảng Tấn muốn để Quảng Linh Linh cùng một số tướng lĩnh có năng lực ở lại trấn giữ thành. Lần này mang quân đi, bởi vì ưu thế tuyệt đối, cộng thêm thực lực cách xa, Quảng gia tổn hao không tới hai vạn quân lực, bất quá tiếp nhận thêm tù binh Ngô Quân và hàng binh của Tương Dương cộng lại gần một vạn, cho nên cơ hồ không có hao tổn, cũng tốt hơn rất nhiều.
"Toàn bộ tuân theo phụ thân sắp xếp, vậy phụ thân khi nào thì mang binh trở về?" Quảng Linh Linh đương nhiên không có ý kiến, Tương Dương quan trọng bao nhiêu, nàng sao lại không biết.
"Cha dự định tu chỉnh mấy ngày nữa rồi sẽ mang binh trở về." Quảng Tấn hồi đáp, mới vừa vào thành, trước tiên cần phải tu chỉnh các thế lực trong thành một chút, để khi mình không có ở đây, Quảng Linh Linh trấn không được.
"Bước kế tiếp phụ thân muốn đánh lấy đất phong của Ngô Vương phủ?" Quảng Linh Linh hỏi, nàng cảm thấy hiện tại có thể thừa thắng xông lên, không cho Ngô Vương phủ cơ hội kéo dài hơi tàn.
"Lý Quân Hạo quả thật có chút tài, không thể khinh thường, lần này hao tổn tám vạn chủ lực, binh lực của Ngô Vương phủ còn lại sẽ không hơn năm vạn, xác thực không thể để hắn lại lớn mạnh, nhưng Cha sẽ trở về bàn bạc với Mỹ Linh một phen trước đã." Quảng Tấn gật đầu nói.
Quảng Tấn ở lại Tương Dương thành mấy ngày. Vào ngày thứ mười, Quảng để lại một lượng lớn lương thực cho Tương Dương thành, sau đó mới mang binh trở về. Trước đây bọn họ đã tính toán, Tương Dương thành trải qua chiến cuộc bị Lý Quân Hạo vây khốn, lương thực trong thành Trần hao hầu như không còn, cho nên phần lớn dân phu trong chín thành được trưng dụng đi vận lương, chính là để sau khi lấy được Tương Dương thành xong thì sẽ để lại dùng cho Tương Dương thành.
—
Sau khi Yến Vương lui binh, Quảng gia lấy được Tương Dương, Trần Cảnh Tịch về Trần gia để chúc thọ cha.
Nhận được tin này, Lý Quân Hạo liền cho Trần Nghệ Tuyền cũng lập tức về Trần gia.
Khi Trần Nghệ Tuyền vào thành, Trần Mỹ Linh đã biết. Trần Mỹ Linh cười lạnh, Lý Quân Hạo tại Tương Dương bị diệt hơn phân nửa quân chủ lực, bây giờ tất nhiên muốn lôi kéo Hộ quốc công phủ. Hộ quốc công phủ là cái phao duy nhất của Lý Quân Hạo. Lý Quân Hạo có ưu thế duy nhất đó chính là hắn họ Lý, có huyết mạch Hoàng tộc. Nhưng hôm nay, Hoàng tộc trong thiên hạ đâu chỉ mỗi mình hắn, huống chi, hắn vẫn là chi thứ, Hộ quốc công dựa vào cái gì mà giúp hắn chứ!?
Trần Cảnh Tịch vừa về tới Trần gia là Trần Nghệ Tuyền liền đến.
Trần Mỹ Linh vì là chủ của chín thành trì Quảng gia nên có không ít việc, loay hoay với công việc cho nên nàng là về Trần gia sau cùng.
Trần Nghệ Tuyền lúc nhìn thấy Trần Mỹ Linh, ánh mắt đều muốn róc xương lóc thịt Trần Mỹ Linh, bởi vì Quảng gia mà nàng xém chút nữa thành quả phụ.
"Ngươi bây giờ chắc là rất đắc ý, xém chút làm cho ta thủ tiết, ngươi chẳng lẽ không có chút nào nhớ tới tình cảm tỷ muội của chúng ta sao? Huynh ấy là tỷ phu của ngươi, ngươi tại sao có thể đẩy huynh ấy vào chỗ chết chứ?" Trần Nghệ Tuyền chất vấn.
"Đó là chuyện nam nhân, muội không quản được." Trần Mỹ Linh đối với chất vấn của Trần Nghệ Tuyền, ngữ khí lãnh đạm trả lời. Nhị tỷ nhiều năm như vậy mà còn chưa tiến bộ, đó là chuyện trên chiến trường, không phải là chơi nhà chòi, quan hệ thông gia làm sao mà so với quan hệ đại cục diện.
"Lập trường mỗi người khác nhau, cũng không thể trách Mỹ Linh được." Trần Cảnh Tịch nói một câu công đạo. Lý Quân Hạo tại Tương Dương bị tiêu diệt tám vạn quân chủ lực, Mỹ Linh thủ thành đả thương nặng Yến Vương, nàng đều đã nghe nói. Hộ quốc công phủ biết lúc loạn thế này, Hộ quốc công phủ muốn không dính vào là chuyện không thể nào, nhưng lựa chọn đầu nhập vào ai, Lý Tu một mực dao động không ngừng. Trước đó Quảng gia án binh bất động, Ngô Vương phủ tình thế rất mạnh, Lý Tu nói Lý Quân Hạo có đại tài nên muốn đầu nhập vào bên phe Lý Quân Hạo, nhưng mà Trần Cảnh Tịch tạm thời ngăn lại, Trần Cảnh Tịch khuyên hắn không nên quyết định quá sớm, Trần Cảnh Tịch cũng dao động, nàng cảm thấy thế lực Quảng gia mạnh mẽ hơn. Không ngờ khi nàng vừa định về Trần gia, Ngô Vương phủ liền bị Quảng gia đánh bại.
"Đại tỷ luôn thiên vị...". Trần Nghệ Tuyền bất mãn nói, nhưng là nghĩ đến mình đang muốn cầu cạnh Trần Cảnh Tịch, nên gắng gượng đem hai chữ Mỹ Linh nuốt vào trong bụng.
"Nghệ Tuyền, muội vừa về tới phủ còn chưa bái kiến cha mẹ mà đã đến tìm ta không được rồi, vẫn nên đi vấn an cha mẹ một cái trước đi." Ý đồ của Trần Nghệ Tuyền, Trần Cảnh Tịch đã biết, bây giờ nàng cùng muốn cùng Mỹ Linh nói chuyện riêng một chút, cho nên đẩy Trần Nghệ Tuyền ra.
"Đại tỷ..." Trần Nghệ Tuyền biết rõ Trần Cảnh Tịch là đẩy ra vì muốn cùng Trần Mỹ Linh nói chuyện riêng, nàng không muốn để cho Trần Cảnh Tịch cùng Trần Mỹ Linh ở chung.
"Nhanh đi!" Trần Cảnh Tịch nhíu mày.
Trần Nghệ Tuyền mặc dù không cam lòng, nhưng lại không thể không đi thỉnh an cha mẹ.
"Tỷ tỷ, muội thật là nhớ tỷ." Sau khi Trần Nghệ Tuyền rời đi, Trần Mỹ Linh liền đưa tay ôm lấy đại tỷ nhà mình.
"Nha đầu này, nghe cha nói, mấy năm qua muội như cá gặp nước, cha đều không chỉ một lần tiếc nuối nói: đáng tiếc Mỹ Linh không phải nam nhi, nếu không thì nhất định có thể làm cho Trần gia vinh quang cửa nhà, nhất định là Tể tướng." Trần Cảnh Tịch nhìn muội muội thân cao thêm một chút, rất có tư sắc khuynh thành, vui mừng nói.
"Có là nam nhi hay không thì muội không thèm quan tâm đâu, muội chỉ muốn có thể cưới được Linh Linh hay không thôi." Trần Mỹ Linh vừa cười vừa nói.
"Muội đây là đã quá yêu thích Quảng Linh Linh rồi, gặp tỷ tỷ vẫn mà vẫn không quên đem nàng treo ở bên miệng?" Trần Cảnh Tịch trêu chọc nói.
"Muội yêu Linh Linh ngày càng nhiều, trong lòng tràn đầy đều là nàng, giả bộ quá vẹn toàn, không cẩn thận tràn ra bên miệng cũng là hợp lý." Trần Mỹ Linh thoải mái thừa nhận nói.
"Nhìn muội dẻo miệng kìa, nếu mà là nam nhi thì không biết sẽ lừa gạt bao nhiêu cô nương." Trần Cảnh Tịch lắc đầu nói.
"Sắc mặt của tỷ tỷ tốt hơn rất nhiều, so với trước đây còn trẻ đẹp hơn, xem ra tỷ phu tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, yêu thương tỷ tỷ không ít nha." Trần Mỹ Linh rất thân cận cùng tỷ tỷ nhà mình, cho nên khi nói chuyện cũng kiêng kị gì.
"Nha đầu này, ngay cả tỷ tỷ cũng dám giễu cợt." Trần Cảnh Tịch thoáng xấu hổ, nhẹ nhàng bấm vòng eo Trần Mỹ Linh một cái, cũng chẳng đủ đau gì.
"Nhị tỷ chắc là làm phiền tỷ tỷ cả một cái buổi sáng rồi hả?" Trần Mỹ Linh lời nói xoay qua chuyện chính.
"Dụng ý của nàng, muội cũng hẳn đã đoán được, đối với tỷ tỷ lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, trong lúc nhất thời khó mà lựa chọn." Lý Tu trước đây khuynh hướng muốn lựa chọn Lý Quân Hạo, dù sao Lý Quân Hạo tuy không tính là dòng chính Hoàng tộc, nhưng tóm lại là cũng có huyết thống Hoàng tộc, lại là thông gia. Hộ quốc công phủ được Lý thị Hoàng tộc ưu đãi gần trăm năm, đương nhiên sẽ ưu tiên lựa chọn thế lực có huyết mạch Lý thị Hoàng tộc. Nhưng mà bây giờ Lý Quân Hạo bị Quảng gia đánh bại, Lý Quân Hạo đã mất ưu thế. Trần Cảnh Tịch càng muốn hướng về Quảng gia, nàng xem trọng Quảng gia, càng xem trọng Mỹ Linh hơn, sự thật chứng minh, lấy được Tương Dương, đả thương Ngô Vương cùng Yến Vương thì Quảng gia xác thực có thực lực tranh bá. Chỉ là nếu Hộ quốc công phủ công nhiên đầu nhập vào Quảng gia thì có chút vong ân phụ nghĩa.
"Lý Quân Hạo hao tổn tám vạn quân tinh nhuệ chủ lực tại Tương Dương, bây giờ ở Ngô Vương phủ còn lại không hơn năm vạn. Quảng gia trước mắt có tổng cộng hai mươi lăm vạn quân, tinh binh hãn tướng, thực lực có thể nói là mạnh nhất thiên hạ. Từ khi muội gả vào Quảng gia, họ liền bắt đầu vì chuẩn bị cho ngày hôm nay, sắt thép, lương thực, còn có rất nhiều lưu dân, càng ngày sẽ có càng nhiều quân. Muội đang tò mò không biết Ngô Vương phủ đã mất đi quân đội chủ lực thì lấy cái gì mà tranh cùng Quảng gia đây?" Trần Mỹ Linh đem Quảng gia ra so sánh cùng Ngô Vương phủ thực lực cách xa phân tích cho đại tỷ nghe. Đại tỷ của nàng là người thông minh, đương nhiên sẽ không đùa với tương lai của Hộ quốc công phủ. Hộ quốc công phủ có mười vạn tinh binh, nếu đầu nhập vào Ngô Vương phủ, xác thực sẽ làm cho thực lực Ngô Vương phủ tăng nhiều, nhưng nếu cùng Quảng gia chính diện giao phong, cũng không hơn được, thắng bại vẫn là chưa biết. Còn nếu trợ lực Quảng gia, thì đó là như hổ thêm cánh, Quảng gia chắc chắn sẽ lấy được thiên hạ.
"Quảng gia dù sao cũng là khác họ, Hộ quốc công không muốn làm người vong ân phụ nghĩa." Trần Cảnh Tịch nói ra chuyện mà Hộ quốc công phủ đang khó xử.
"Tỷ tỷ đừng quên, Quảng gia là ủng lập Ninh Vương, Hộ quốc công phủ cũng có thể ủng lập Ninh Vương, Ninh Vương là con của Tiên Hoàng, so với Ngô Vương phủ chỉ là chi thứ kia thì càng danh chính ngôn thuận hơn chứ a?" Trần Mỹ Linh hỏi ngược lại, tay nàng vẫn còn quân cờ Ninh Vương mà.
Trần Cảnh Tịch nghĩ thầm cũng được, Quảng gia hiện tại dùng danh nghĩa của Ninh Vương, ai cũng không thể nói được, nếu sau này Quảng gia thật có thể bình định thiên hạ, lại đổi chủ thì ai còn dám nói gì.
"Muội ngược lại rất hiếu kì, thực lực Ngô Vương bây giờ vĩnh viễn không thể bằng Hộ quốc công phủ thì lấy cái gì để thuyết phục Hộ quốc công phủ đây?" Trần Mỹ Linh lại hỏi.
"Ngô Vương phủ nguyện cùng Hộ quốc công phủ cùng hưởng thiên hạ, nếu như đoạt được thiên hạ, thì lấy Trường Giang làm ranh giới, từ phía Nam Trường Giang là của Hộ quốc công phủ, trên danh nghĩa thuộc về vương triều Lý thị, nhưng Hộ quốc công phủ có thể tự trị, không cần nộp thuế cho triều đình, đến lúc đó chính là nước chư hầu." Trần Cảnh Tịch đem món mồi mà Lý Quân Hạo đã đưa ra kể cho Trần Mỹ Linh nghe.
"Lý Quân Hạo thủ bút thật lớn nha, nhưng mà tình trạnh của hắn hiện giờ rất tệ, cũng như là chó cùng rứt giậu, không thể không cắt nhường đại trù mã ra. Tỷ tỷ đối với chuyện này thấy như thế nào?" Trần Mỹ Linh cười hỏi.
"Mặc dù ta không có đọc nhiều sách như Mỹ Linh, nhưng cũng không phải tầm nhìn hạn hẹp, vẽ một cái bánh to thì ai cũng có thể vẽ được, nhưng làm được hay không thì là chuyện khác. Lại nói, nếu như sau này Lý Quân Hạo e ngại thực lực của Hộ quốc công phủ, giường nằm phía trên há lại cho người khác ngủ say, Lý Quân Hạo một khi đã đứng vững vàng phương Bắc, tất nhiên sẽ kia đem binh xuôi Nam, loại này bất quá chỉ là một cái bánh vẽ trên giấy, nhìn xem mê người mà thôi. Mà cũng nói, nếu như ta gia nhập Ngô Vương phủ, Ngô Vương phủ cũng chưa chắc có thể lấy được thiên hạ." Hộ quốc công phủ nếu như hợp tác cùng Ngô Vương phủ, thực lực vẫn xếp sau Quảng gia, nhưng nếu đầu nhập vào Quảng gia, cách cục thiên hạ liền không giống nhau, Quảng gia cùng Hộ quốc công phủ cộng lại, chính là cường cường liên hợp, thiên hạ ở ngay trong tầm tay.
"Tỷ tỷ vẫn rất là sáng suốt, Hộ quốc công phủ nếu có thể gia nhập vào Quảng gia, đương nhiên là như hổ thêm cánh, nhưng nếu tỷ tỷ cảm thấy khó xử, thì Quảng gia có thể để Hộ quốc công phủ tiếp tục duy trì thế trung lập, không cần xen vô vũng nước đục này, như vậy cũng được, nhưng Mỹ Linh chỉ hi vọng Hộ quốc công phủ sẽ không gia nhập bất kỳ phe cánh nào, Mỹ Linh không muốn cùng tỷ tỷ đối địch." Trần Mỹ Linh thành khẩn nói, Hộ quốc công phủ bất luận về bên nào khác cũng đều sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất, Quảng gia sẽ mười phần ra tay không khoan nhượng.
"Hộ quốc công có thể gia nhập Quảng gia, nhưng tỷ có một yêu cầu, hi vọng Mỹ Linh đáp ứng." Trần Cảnh Tịch biết Lý Tu luôn nghe mình, nàng muốn cùng Quảng gia kết minh, nhưng lúc này, nàng hi vọng Mỹ Linh đáp ứng nàng một yêu cầu.
"Tỷ tỷ cứ nói." Trần Mỹ Linh vui mừng quá đỗi, chỉ cần Hộ quốc công phủ gia nhập Quảng gia, thì Quảng gia liền có thể sớm bình định thiên hạ.
"Tỷ chỉ hi vọng khi Quảng gia đánh bại Ngô Vương phủ, Mỹ Linh nhất định phải nể tình tỷ muội, giữ lại mạng sống cho Nghệ Tuyền." Mình không thể chọn Ngô Vương phủ, đối với Nghệ Tuyền có chút áy náy, vô luận như thế nào, nàng đều bảo vệ tính mạng cho Nghệ Tuyền.
"Việc đó có gì khó, nàng dù sao cũng là nhị tỷ của muội mà." Trần Mỹ Linh gật đầu nói, nếu muốn bảo đảm cho Lý Quân Hạo thì mới khó, còn nhị tỷ thì nàng nghĩ bảo đảm hẳn là không có vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip