Chương 45

Hoàng thượng không nói gì, phất tay áo rời đi. Hoàng hậu che lệ thở dài:

'Thật là oan nghiệt, thật là nhục nhã a'. Xong cũng thất vọng rời khỏi, Hoàng hậu đối với Hiên Huyên dường như tình nghĩa cũng chẳng còn. Nàng đối với Hiên Huyên ra sao, cả hoàng cung điều biết. Nhưng bấy nhiêu cũng không đủ giữ chân một nữ nhân đầy tham vọng này.

'Mẫu hậu, Hiên Huyên mong người tha thứ'. Huyên phi đau khổ quỳ gối, nắm lấy vạt váy của Hoàng hậu khi người đi ngang qua mặt. Ngoài việc cuối đầu xin tha thứ, Huyên Phi không còn cách nào để chuộc lại những lỗi lầm của mình.

Cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu hốt hoảng gỡ tay Huyên phi ra, Hoàng hậu lạnh lùng không nhìn lấy:

'Đừng gọi ta hai tiếng mẫu hậu, Đường gia không thể chấp nhận một đứa con dâu như cô'

Hoàng hậu là người yêu cầu Quảng Linh Linh phải lập Hiên Huyên làm phi. Bây giờ cũng chính người đưa ra yêu cầu phế phi. Vậy thật khó xử đây.

'Cung tiễn mẫu hậu hồi cung'. Quảng Linh Linh cùng Trần Mỹ Linh hành lễ với Hoàng hậu, bên trong Ngự thư phòng chính còn lại 3 người.

'Thái tử ở lại cùng Huyên Phi, thiếp hồi cung trước'

'Này! Thái tử phi cứ ở lại. Đợi ta cùng trở về'

Trần Mỹ Linh không muốn làm vật cản trong cuộc nói chuyện giữa Huyên phi và Thái tử nên có ý định lui trước. Nhưng không ngờ Thái tử không những không ngại sự có mặt của nàng, còn ôn nhu dìu nàng sang ghế bên cạnh ngồi xuống. Tay nắm lấy tay nàng ý bảo 'yên tâm'. Rồi đến đối diện Huyên Phi, cẩn thận dìu nàng ấy ngồi dậy. Nhưng Huyên phi một mực không để tâm, vẫn quỳ tại nền đất lạnh.

'Huyên phi! Nàng có nỗi khổ tâm gì? Tại đây có thể cùng ta và Thái tử phi tâm sự'

Hiên Huyên tròng mắt ngấn lệ ngẩng đầu nhìn Thái tử, chính người trước mặt nàng đây tuy không phải nam tử hán. Nhưng chính người này một mực bảo vệ danh tiết của nàng, bảo vệ danh dự Đường gia, bảo vệ hài tử của nàng, bảo vệ kẻ bất lượng Tần Bá. Chính người trước mặt nàng, tuy luôn lạnh lùng, cả đời không thể trao cho nàng một chút tình cảm lại có thể bao dung nàng, bao dung hài tử của người khác, bao dung luôn cả kẻ đã làm sỉ nhục Đường Gia.

Hiên Huyên khóc càng nhiều, đôi vai run rẩy, không nói nên lời. Quảng Linh Linh cũng không vội, để nàng khóc, khóc rồi sẽ thoải mái hơn, bình tĩnh hơn mà nói chuyện.

Quảng Linh Linh lúc này chấp tay sau lưng, mặt hướng về phía cửa, bóng lưng lạnh lùng đưa về phía Huyên phi.

'Thái tử! thiếp cảm tạ người đã bao dung tất cả. Nhưng là thiếp không có gì để trần tình'

'Nếu nàng đã nói vậy, ta cũng không cần phải hỏi nữa. Yên tâm! nàng và hài tử của nàng cứ sống tốt tại Vĩnh Hiên cung. Ta cũng hy vọng sau này nàng một lòng vì Đường gia. Đừng làm mẫu hậu thất vọng nữa. Chuyện của Tần Bá...'

'TA CÙNG HẮN SẼ KHÔNG CÒN LIÊN QUAN. HẮN CHỐI BỎ HÀI TỬ, CHỐI BỎ TRÁCH NHIỆM. HẮN KHÔNG XỨNG ĐÁNG. XIN ĐỪNG NHẮC ĐẾN HẮN'

'Huyên phi đang mang thai, không nên quá kích động'

Đây chính là câu nói thứ hai Thái tử phi nói từ khi xuất hiện đến giờ. Quảng Linh Linh nghe, hiểu được ý tứ trong lời nói của Trần Mỹ Linh. Vì vậy không nhắc đến chuyện của Tần Bá, nắm tay Trần Mỹ Linh, mỉm cười, nụ cười vạn phần ôn nhu.

'Linh nhi! Chúng ta hồi cung thôi'

Quảng Linh Linh dìu Trần Mỹ Linh bước đến cửa, cánh cửa được hai vị thái giám mở sẵn, phía sau lưng tiếng nói khẩn cầu của Hiên Huyên vang lên:

'Thái tử, người có thể hay không một lần ôm thiếp vào lòng? Hiên Huyên khẩn cầu người'

Quảng Linh Linh nhíu chặt mày, hai đầu chân mày đâu lại như sắp chạm vào nhau. Bước chân cũng nặng trĩu tại chỗ, nhưng trong lòng từ lâu đã có quyết định:

'Huyên phi! Ta không thể'. Quảng Linh Linh bước đi, bỏ lại bóng lưng lạnh lùng cùng Huyên phi ngồi đó trong nỗi đau kể cả tâm hồn lẫn thể xác. Ban đầu nàng đã không là gì trong mắt Thái tử, hiện giờ nỗi ô nhục của nàng, làm sao có quyền yêu cầu Thái tử ôm nàng, dù chỉ là một cái nhìn của Thái tử ban cho nàng, đó là cả phúc phần.

'Nương nương, A. Tử đưa người trở về nghỉ ngơi'.

Huyên phi vô lực để mặc A. Tử, không biết bản thân mình như thế nào trở về, chỉ là hiện tại nỗi đau trong tâm can của nàng không một người nào có thể thấu hiểu. Cuộc đời của nàng, không hối hận vì đều gì, cũng không cảm thấy thất bại trong chuyện gì. Duy chỉ có chiếm lấy trái tim của Thái tử thì nàng hoàn toàn thua cuộc.


Đông Cung - Phòng ngủ của Tiểu Duệ Nhi

Hai ngày nữa là ngày tổ chức tiệc mừng đầy tháng cho Tiểu hoàng tử. Dù xảy ra chuyện của Huyên phi nhưng Hoàng thượng và Hoàng hậu bận tâm lo tổ chức yến tiệc mà quên bẳng đi. Hoàng hậu trực tiếp đứng ra sắp xếp, trang trí trong gian giữa điện Thái Hòa.

Tiểu Hoàng tử là Trưởng tôn, vì để mừng tuổi tiểu hoàng tử, Hoàng thượng đại xá thiên hạ 3 năm. Miễn thuế trên mọi phương diện, dân chúng vui mừng khôn kể. Hoàng hậu không còn ưu sầu cằn nhằn chuyện của Thái tử và Huyên phi. Xem ra bây giờ tôn tử cùng Thái tử phi thật sự có địa vị thật cao trong Đại gia đình Đường gia.

Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh vừa vào đã thấy nhũ mẫu tâm sự cùng Tiểu Duệ nhi: 'Tiểu hoàng tử a, nhũ mẫu nói người cần phải nhắm mắt ngủ, nếu không Thái tử cùng Thái tử phi trở về lại trách mắng bà già như ta đây'

Tiểu hoàng tử nằm trong nôi cười sặc sụa, tay chân quơ loạn xoạn, hai cái tay bé xíu muốn vỗ vào nhau mà chẳng được. Quảng Linh Linh tinh thần phấn chấn hẳn lên. Buông tay Trần Mỹ Linh nhảy đến bên nôi, xốc Tiểu hoàng tử giơ cao lên.

'Tiểu Duệ nhi của ta, chưa được một tháng tuổi mà đã tinh ranh thế này. Con nha!'

Ôm Tiểu hoàng tử nằm trong lòng, mặt Tiểu hoàng tử xoay ra sau lưng, cười toe toét. Quảng Linh Linh chợt nhớ ra điều gì, đến cạnh Trần Mỹ Linh.

'Linh nhi! Tiểu Duệ nhi thật thông minh'

Trần Mỹ Linh không thèm nhìn lấy, hình ảnh hài hòa này nàng không muốn chen vào: 'Thái tử dỗ hoàng nhi ngủ đi. Ta trở về phòng'

Tiểu Duệ nhi nằm trên người Quảng Linh Linh rất nhanh hiếp đôi mắt lại, cái mặt tròn ủm bị méo đi vì nằm sắp trên vai Quảng Linh Linh, ây da! Cái miệng chúm chiếm kia còn chảy cả nước bọt kìa. Haha............

Quảng Linh Linh tuy không hỏi Huyên Phi về vấn đề Tần Bá, nhưng Quảng Linh Linh hiểu được sự đau lòng của người phụ nữ bị guồng bỏ. Vẫn lệnh cho người trông chừng Huyên phi, một phần lo sợ Huyên phi nghĩ quẩn, một lại lo sợ người của Tần Bá ra tay.

Thời gian trôi qua thật nhanh, hôm nay đúng một tháng ngày sinh của Tiểu hoàng tử. Sáng nay rất sớm, thái giám trong cung đã đến chờ sẵn. Họ chuyển lời của Hoàng hậu, nhắc nhở Thái tử cùng Thái tử phi mang Tiểu Hoàng tử vào cung sớm.

Một nhà ba người mặc y phục giống nhau, người ngoài nhìn vào thật ngưỡng mộ. Y Phục màu vàng nhạt thêu hoa văn bằng chỉ sợi vàng óng ánh. Mặc trên người Trần Mỹ Linh thì không cần bàn cãi. Dù nàng đã sinh Tiểu bảo bối, nhưng dáng người thon thả không khác trước, ngược lại có phần đẹp và quyến rũ hơn. Câu nói 'Gái một con trông mòn con mắt' thật sự rất đúng.

Tiểu hoàng tử tay chân ngắn ngủn, mặc y phục chỉ có đáng yêu thôi. Quảng Linh Linh trong kiệu vui vẻ với Tiểu Duệ nhi, nhưng không dám làm ồn. Nữ nhân xinh đẹp còn ngồi bên cạnh, mặt băng lãnh ở đây phụ tử hai người không thể vui vẻ quá a.

'Linh nhi, nàng nhìn hoàng nhi xem, hắn lớn thật nhanh'

'Ân'

'Ta thấy đôi mắt và lông mi của hoàng nhi thật giống nàng. Nàng nhìn xem'

Trần Mỹ Linh không muốn nhìn đến, nhưng mà Thái tử cứ ồn ào, buộc này phải ngoan ngoãn nhìn xem hoàng nhi giống mình chỗ nào.

'Ân. Nhìn cũng không ra. Chỉ thấy rất giống thái tử thôi'

'Haha. Nào có nào có. Ta thấy hoàng nhi có nét giống nàng nha. Nhất là ở đôi mắt, rất đẹp'

'Vậy sao?'. Một câu nói này xem ra như muốn kết thúc chủ đề hoàng nhi giống ai tại đây. Nàng biết Thái tử là an ủi nàng, Tiểu hoàng tử tuy còn nhỏ nhưng cảm nhận được ai gần gũi hắn. Cứ nàng đến gần, Tiểu hoàng tử lại rất ngoan ngoãn. Thật ra là thân mẫu, làm sao nàng không rõ Tiểu hoàng tử rất sợ khí tức của nàng. Nàng không biết dỗ trẻ nhỏ, cũng không biết chơi đùa với hắn. Còn khi bên cạnh Thái tử, Tiểu Duệ nhi được thả lỏng hoàn toàn. Nàng thực sự có chút ghen tị.

Đã đến Điện Thái Hòa, Quảng Linh Linh một tay bế Tiểu Hoàng tử xuống kiệu. Một tay đỡ lấy Trần Mỹ Linh, một khắc chạm vào bàn tay mềm mịn kia cứ ngỡ lại được yêu một lần nữa.

Trần Mỹ Linh nhìn Thái tử ngây ngẩn người ra, có một chút ngượng ngùng mà nói: 'Thái tử ngẩng người ra đó làm gì?'

'Linh nhi thật đẹp. Ta ngẩng người vì Linh nhi'. Quảng Linh Linh thành thật trả lời.

'Tốt. Vậy sau này chỉ cho phép Thái tử ngẩng người vì bổn cung'. Trần Mỹ Linh lại đi lướt qua Quảng Linh Linh, đi ngang còn nghịch ngợm ngắt lấy má của Tiểu Hoàng tử đang trơ mắt nhìn cảnh vật xung quanh rộng lớn. Đây là lần đầu tiên Tiểu hoàng tử được ra bên ngoài, nên đối với mọi thứ thật ngỡ ngàng, thích thú.

'Haha. Ta sẽ a'

Quảng Linh Linh đuổi theo Trần Mỹ Linh, nhìn hài tử trong lòng, lại nhìn Trần Mỹ Linh, mỉm cười không sợ chết nói: 'Tiểu Duệ nhi, phụ thân thật chua xót. Ta thấy sau này ngươi nên gọi mẫu thân của người là tỉ tỉ xinh đẹp thì đúng hơn'

'Vậy bổn cung nên gọi Thái tử là gì đây?'. Trần Mỹ Linh thật tâm muốn trêu chọc, nên cũng rất phối hợp mà đáp lại.

Quảng Linh Linh á khẩu. Đúng là vậy. Nếu vậy chẳng phải Trần Mỹ Linh và Tiểu Duệ nhi cùng một vai vế? 'aaaaaaa...mình thật nhiều lời'

'Ta đùa thôi a. Linh nhi đừng để tâm'. Tiếp tục nắm tay Trần Mỹ Linh đi vào điện Thái Hòa. Trần Mỹ Linh ý cười ngọt ngào. Thái tử là vậy, đấu võ mồm không thể thắng nàng. Luôn nhường nhịn nàng, cũng không bao giờ để nàng phải cô đơn khi đi vào chốn hoàng cung này. Luôn nắm lấy tay nàng dù không biết đoạn đường phía trước thế nào. Nàng cảm tạ ông trời, cảm tạ mối lương duyên dở khóc dở cười này cho nàng tìm được một người nàng có thể phó thác cả cuộc đời. Từ nay về sau, Thái tử sẽ luôn bảo về nàng, bảo vệ hài tử của hai người thật tốt.

'Thái tử' - 'Linh nhi'

Đang đi sóng vai bên nhau, Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh đều dừng lại đồng thời nhìn vào mắt nhau. Hai người đều gọi tên đối phương. Quảng Linh Linh cười ôn nhu.

'Nàng nói trước đi'

Trần Mỹ Linh ánh mắt lay chuyển, cố tình trốn tránh. Tiếp tục đi về phía trước nhưng vẫn không buông tay Thái tử ra. 'Ta muốn nói là - Thái tử nói trước đi'.

Quảng Linh Linh biết nữ nhân này không dễ dàng nói những gì nàng không muốn. Thôi thì không ép. 'Ta ư. Ta muốn nói với nàng là: 'Ta rất yêu nàng'. Nhớ đêm này về phải nói ta biết nàng muốn nói gì đó'

Trần Mỹ Linh trên môi đỏ hiện lên một đường cong, nàng cười lên như nắng mai mùa xuân. đẹp không từ nào để tả, Nữ nhân này luôn làm Quảng Linh Linh say mê đến vậy.

'Còn phải xem tâm trạng của ta như thế nào'

Tiểu Nô và Tuyết Nhi đi phía sau, cách xa một khoảng, nghe đoạn đối thoại này trong tâm lại ngọt ngào không kém nhân vật chính. Haiz. Vì cái gì a?

Quảng Linh Linh không trực tiếp chỉ đạo trang trí nhưng có đưa ra hình ảnh mô tả để Hoàng hậu dựa vào làm theo. Chiếc bánh kem mừng tuổi Quảng Linh Linh chính ta khắc chữ được đặt trên bàn giữa Điện Thái hòa. Hôm nay, nhân vật chính sẽ là Tiểu Hoàng Tử Đường Minh Duệ.

Văn võ bá quan hôm nay đến dự không cần phải mặc triều phục, trông ai cũng thật thoải mái. Vì đây là tôn tử đầu tiên của Hoàng thượng và HOàng hậu, tương lại có thể là Thái tử mà họ phải phò tá. Vì vậy lễ vật không thể lơ là. Ai ai cũng muốn lấy lòng Đường gia. Quảng Linh Linh nhìn những lễ vật trân bảo quý giá kia, chỉ biết là giá trị lớn nhưng không biết con số bao nhiêu, bèn ghé tai hỏi Trần Mỹ Linh:

'Linh nhi, số lễ vật kia lớn bao nhiêu a?'

Trần Mỹ Linh nhìn một chút, trong lòng thở dài, Thái tử từ khi còn là Phò mã cũng không hề biết giá trị của vàng bạc hay ngân phiếu. Bây giờ sắp nắm trong tay vận mệnh Đại Đường, cũng không hề tiến triển chút nào.

'Rất rất lớn đi'

'Hehe. Duệ nhi a, con mới một tháng tuổi đầu mà đã làm nên chuyện lớn rồi. Tương lai còn sẽ còn giỏi hơn cả phụ thân nữa đây'

Nhìn thấy Thái tử nói chuyện với Tiểu hoàng tử riếc cũng quen, Trần Mỹ Linh lười phàn nàn nữa. Thật ra Trần Mỹ Linh không biết, ở hiện đại cha mẹ nói chuyện với trẻ nhỏ là điều vô cùng tốt. Mà ở cái thời cổ đại này....đến nữ nhân xinh đẹp cũng xem là chuyện lạ.

Trần Mỹ Linh đến hành lễ cùng Hoàng thượng, hoàng hậu. Hoàng hậu vui vẻ cùng con dâu, Hoàng thượng thì đến cướp Tôn tử từ tay của Thái tử. Haiz. Quảng Linh Linh không ai để ý tới, đi qua đi lại xem xung quanh, Bên kia các đại thần cơ bản đã đến đủ.

'Tiểu Nô. Tần Bá và Phụ thân hắn vẫn chưa giao nộp binh quyền?'

'Hồi Thái tử. Vẫn chưa có tin tức'

'Xem ra hắn yêu quý binh quyền hơn cốt nhục và nữ nhân của hắn'

Lúc này Trần Mỹ Linh nhìn Thái tử đứng một góc lại nhíu mày, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cho Tiểu Nô lui. Trần Mỹ Linh đứng phía sau không lên tiếng, Quảng Linh Linh xoay người lại suýt chút nữa đã đâm trúng Trần Mỹ Linh.

'Linh nhi sau đứng ở đây?

'Ta hỏi Thái tử mới đúng đó'

'Ân. Ta cảm thấy lo lắng. Đối với Tần Bá có phải ta quá nương tay?'

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip