Chương 49: Vợ ơi.
Lên xe, có máy sưởi sưởi ấm thì lý trí mới chậm rãi quay về.
Orm Kornnaphat cảm thấy lấy LingLing Kwong làm là chắn thì quá mất dạy, đối phương không so đo với cô làm lòng cô rất áy náy, vì để che đậy bản thân mà cô tìm mấy lời vô vị để nói: "Tôi gửi tin nhắn cho chị mà chị không thấy sao?"
"Thấy." LingLing Kwong đảo tay lái, thản nhiên nói: "Chị vào thẳng luôn, cũng không thấy phiền gì."
"Bảo vệ không bảo chị đăng ký?"
LingLing Kwong cười nhạo: "Chị tới nhiều lần lắm rồi, bảo vệ đã sớm quen mặt chị rồi. Còn hỏi chị là có phải có người nhà trong đó không, nếu có thì anh ta có thể giúp chị liên hệ với bên bất động sản để làm giấy thông hành đó."
Orm Kornnaphat không biết lời chị nói là thật hay giả, nhưng xét theo tốc độ LingLing Kwong vào thì hẳn là không đăng ký mà vào thẳng. Còn mấy đề tài "Người nhà", "Giấy thông hành" quá nhạy cảm này thì không nên tìm hiểu thêm, cô vội nói sang chuyện khác: "Sao chị đóng máy nhanh quá vậy?"
LingLing Kwong nhìn cô qua kính chiếu hậu, ánh mắt thâm sâu, nói: "Chị nói đạo diễn đẩy suất diễn của chị lên đầu, quay cả ngày lẫn đêm suốt một tuần luôn đó. Đóng máy xong là muốn đi tìm em liền, vậy mà em lại nói có xếp hàng thì cũng không đến lượt chị nữa."
Biểu cảm của LingLing Kwong lúc này vô cùng khớp với cái icon [🥺🥺🥺] chị gửi khi nhắn tin với cô. Nhíu mày, khóe mắt rũ xuống, môi mỏng nhẹ nhấp, có chút đáng yêu là chuyện gì đây?
Tính ra thì các cô cũng quen nhau được 11 năm rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Orm Kornnaphat thấy LingLing Kwong lộ ra vẻ mặt đáng yêu đến thế. Cô cảm thấy mới lạ, lại thấy buồn cười, đồng thời lại bởi vì những lời chị nói mà có chút cảm động cùng chột dạ.
Orm Kornnaphat không khỏi nhìn lại bản thân, những lời nhắn của cô trên Wechat có phải là quá đáng lắm không?
Nhưng cô lại là loại người vịt chết nhưng mỏ vẫn cứng, dù có sai thì cũng không muốn nhận sai. Cô ngồi thẳng dậy, lại nói sang chuyện khác: "Có hơi đói, chúng ta đi ăn cái gì đi?"
LingLing Kwong nhìn rõ ý đồ của cô nhưng cũng không xé rách, nói: "Trời lạnh thì đi ăn lẩu đi."
"Cũng đúng, tôi rất thích ăn lẩu."
Nói xong câu này thì Orm Kornnaphat cũng không biết nên nói gì nữa.
Mỗi lần ở riêng với LingLing Kwong đều rất xấu hổ, trước kia cô còn có thể hợp tình hợp lý mà giận dỗi ngược lại, nhưng bây giờ người ta là bạn, dỗi nữa thì lại không thích hợp.
Mấu chốt là LingLing Kwong cũng không hỏi cô là muốn ăn ở đâu, có là là cũng thấy xấu hổ như cô chăng?
Quá trình thích ứng này có đôi chút khó khăn nhỉ.
Kệ đi, đi đâu cũng được, dù sao LingLing Kwong cũng sẽ không đến mức đem cô đi bán.
Orm Kornnaphat điều chỉnh lại dáng ngồi, ấp úng nửa ngày, nói: "Nghe chút nhạc đi."
Cô quen tay duỗi tay vào radio rồi nhanh chóng chỉnh sang một kênh âm nhạc. Orm Kornnaphat ngồi thẳng, mới ngẩng đầu thì chạm phải đôi mắt thâm khó đoán của LingLing Kwong.
Orm Kornnaphat nghĩ là chị trách mình tự tiện chủ trương, đang muốn giải thích thì nghe LingLing Kwong nói: "Hình như em rất quen thuộc xe chị đó."
Mí mắt Orm Kornnaphat giật giật, thầm nghĩ thôi toi.
Kiếp trước tuy cô là người đại diện của LingLing Kwong nhưng khi đi ra ngoài thì phần lớn là LingLing Kwong lái xe, còn cô thì ngồi bên cạnh, nhàm chán thì sẽ mở nhạc nghe trên radio.
Đối với chiếc xe này, Orm Kornnaphat không dám nói là nhắm mắt lại có thể chạm vào chuẩn xác từng linh kiện, nhưng cô lại quá quen thuộc bất kỳ chi tiết nào của nó.
Vừa rồi hình như quên hết rồi......
Cô rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói: "Không phải là xe thì đều như nhau sao?"
LingLing Kwong nhìn cô một cái, không nói gì nữa.
Có âm nhạc nên bầu không khí cùng không còn quá khô khan. Nhưng không biết có phải do trong xe quá ấm quá thơm không mà Orm Kornnaphat nghe được một lát lại muốn ngáp một cái. Cô lại ngại nói muốn tắc nhạc đi, như thế thì trông mình độc đoán quá.
LingLing Kwong thấy cô vẫn luôn nhích tới nhích lui, thì đánh vỡ sự trầm mặc, chị nói: "Nói chuyện một lát đi."
"Khụ, nói cái cái gì?"
"Lần này về nhà ăn tết có vui không?"
"Cũng tạm."
"Sức khỏe của ba em có tốt không?"
"Vẫn ổn. Cảm ơn quan tâm."
"Mẹ kế với em kế thì sao, hai người họ thế nào?"
"Thì cũng vậy thôi." Orm Kornnaphat trả lời theo bản năng, nói xong thì mới phản ứng lại, nhìn chị đầy kinh ngạc, "Sao chị biết rõ tình huống nhà tôi quá vậy?"
Ngón tay thon dài của LingLing Kwong gõ gõ vô lăng, nói với thái độ thản nhiên: "Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, khi em uống say đã tự nói với chị đó."
Orm Kornnaphat: "......" Mình của năm đó sao thiếu cảnh giác quá vậy, mới thấy một lần liền cùng người đào tim đào phổi, trách không được cuối cùng lại bị ăn sạch sành sanh.
Hai người câu được câu không hàn huyên rất nhiều, chiếc xe càng lúc càng đi xa.
Phố xá sầm uất cùng ánh đèn rực rỡ càng lúc càng xa, xe cũng càng ngày càng ít, người đi đường cũng chỉ còn thưa thớt. Trời tối nên Orm Kornnaphat bị mất phương hướng, cô nhìn kiến trúc xa lạ ở hai bên, hỏi: "Chị muốn dẫn tôi đi đâu vậy?"
LingLing Kwong nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, nhịn không được mà chế giễu: "Sợ sao?"
Orm Kornnaphat cứng cổ nói: "Tôi là sợ chị đi nhầm đường thôi!"
LingLing Kwong cười nhẹ, nói: "Không nhầm, chỉ là muốn dẫn em tới một nơi đặc biệt thôi."
Orm Kornnaphat bình tĩnh lại.
Orm Kornnaphat cứ nghĩ là chị muốn chở mình tới quán cơm bí ẩn nào đó, nhưng lại thấy LingLing Kwong lái xe vào một khu dân cư giàu có, nhìn từng căn biệt thự xa hoa thì trong lòng cô không khỏi sinh ra cảm giác vi diệu.
Hình như cô đã từng tới nơi này.
Cửa cảm biến điện tử nhận dạng biển số xe, cửa sắt tự động mở ra.
LingLing Kwong lái xe vào đi vào, đỗ trong gara, nói với Orm Kornnaphat đang như bị điểm huyệt: "Tới rồi."
Orm Kornnaphat lấy lại tinh thần, tháo dây an toàn rồi xuống xe, nhìn căn nhà được đèn đường chiếu sáng như ban ngày mà trong lòng ngũ vị tạp trần.
Cô đúng là đã từng tới nơi này, nhưng là mười năm trước.
Bóng bay được đính trên hàng rào trắng quanh sân, những hàng cây xanh treo đầy dải lụa chúc mừng, trên thảm cỏ xanh là một tấm thảm đỏ thật dài, cuối thảm đỏ là một cái cổng vòm làm từ hoa hồng nhạt.
Nam MC mang vest đứng giữa sân khấu hình trái tim, dùng chất giọng cao vuta nói lớn với các quan khách: "Hoan nghênh mọi người tới tham dự hôn lễ của cô Kwong và cô Sethratanapong!"
Khách khứa không nhiều lắm, nhưng nghi thức hôn lễ lại làm rất long trọng.
Đại bộ phận là các gia đình thân thiết liên quan tới nhà họ Kwong, mà khách đại diện cho hai vị tân nương thì chỉ có một.
LingLing Kwong vốn có tiếng là cao lãnh lương bạc, chị còn không có nổi một người bạn tốt ở trong giới này. Mà bên Orm Kornnaphat thì chỉ mời mình Pharm Sethratanapong.
Khách khứa đứng thưa thớt ở khắp nơi, có người nâng chén chúc mừng, có người thờ ơ, lại có người không có ý tốt.
"Orm Kornnaphat là con gái nhà ai? Chưa từng nghe lão Kwong quen ông chủ Sethratanapong hay Sethratanapong tổng nào cả."
"Tôi nghe nói là diễn viên."
"Khó trách, rất xứng đôi với A Ling đó."
"Xứng đôi gì chứ, tôi nghe nói là hình như cái cô diễn viên nhỏ đó khi cứu A Ling thì bị thương, hủy dung, tiền đồ huỷ hoại, sau đó liền ăn vạ nói phải gả cho A Ling."
"Phải không?! Kia quá đáng thương."
"Đáng thương gì chứ, làm diễn viên vừa khổ lại mệt, có bản lĩnh để nổi tiếng thì không tính, không có bản lĩnh thì chỉ sợ là ngay cả bản thân cũng nuôi không nổi. Trèo lên nhà họ Kwong, thì chính là cả đời vinh hoa phú quý. Chậc chậc, tâm cơ của cái cô diễn viên nhỏ đó cũng sâu đó."
"Cũng không thể nói như vậy, nói không chừng là người ta và A Ling là tình đầu ý hợp mà."
"Nếu là anh, anh nguyện ý cưới một quái vật bị hủy dung xấu xí vậy sao?"
Orm Kornnaphat và Pharm Sethratanapong ở bên cạnh tâm sự đôi lời tri kỷ của cha con. Gió Đông hôm nay vừa hay lại thổi những lời vớ vẩn đó tới đây, khiến khuôn mặt đang tươi cười hạnh phúc của cô đóng băng lại.
*Mình nghĩ đây là biến thể của câu "Mọi chuyện đã xong, chỉ chờ gió Đông trong Tam Quốc Chí)
Sau khi khách khứa tan hết, cả căn nhà lớn này cũng chỉ còn lại hai người các cô.
"Hôm nay là ngày cưới của chúng ta, sao em lại không vui?" LingLing Kwong xốc mảnh vai trên đầu cô, nhìn khuôn mặt cứng ngắc được tấm mà che lại của cô mà nói
Orm Kornnaphat nhớ tới bốn chữ vừa nghe được "Quái vật xấu xí", nội tâm lại đau nhói lên, cô miễn cưỡng cười vui nói: "Em rất vui mà."
"Vui mà sao lại khóc?" LingLing Kwong nhíu mày, giúp cô lau hai hàng nước mắt.
Orm Kornnaphat vừa cười vừa khóc, nói: "Bởi vì...... Rất vui nha."
LingLing Kwong nói cô là ngốc nghếch.
Đêm động phòng hoa chúc, là giây phút mà Orm Kornnaphat ghi khắc cả đời.
Cô mang váy cười làm tình cùng LingLing Kwong, đau đến mức tận cùng, nhưng cũng vui sướng đến mức tận cùng.
Căn biệt thự này, là quà cưới mà nhà họ Kwong tặng cho hai người, là tân phòng của các cô.
Sau khi ký đơn ly hôn thì LingLing Kwong đưa căn nhà này cho cô nhưng cô không nhận.
Từ lúc trùng sinh tới này thì Orm Kornnaphat vẫn luôn rất bài xích những chuyện và người liên quan tới kiếp trước, chính là đối mặt này tòa phòng ở, nàng nội tâm cực kỳ bình tĩnh.
Có lẽ là nơi này chứa đứng sự ngọt ngào vô tận của hai người họ, dù chỉ là biểu hiện giả dối thì nơi này cũng là nơi mà cô hạnh phúc nhất.
Cô không hề ghét nơi này chút nào, thậm chí rất muốn vào xem thử bài trí nơi này có giống như lúc trước không.
Cô thậm chí còn không để ý là mình đi trước LingLing Kwong một bước, bước nhanh đi đến trước cửa, ma xui quỷ khiến vươn ngón trỏ bên tay phải ra, nhấn vào chỗ nhận dạng dấu vân tay đầy quen thuộc.
—— "Không nhận dạng được dấu vân tay, vui lòng nhập lại."
Âm thanh báo sai máy móc vang lên từ hệ thống khiến người Orm Kornnaphat giật mình một cái, tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Thu tay lại, quay đầu diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của LingLing Kwong khiến Orm Kornnaphat hoảng hốt trong lòng, xấu hổ mà giải thích: "Tôi chưa từng ở nơi cao cấp như vậy nên có chút tò mò."
LingLing Kwong nhìn cô một cái thật sâu rồi nắm lấy bàn tay lạnh cứng của cô, dưới cái nhìn khó hiểu của cô, chị dùng tay cô ấn 6 sáu số mật mã theo thứ tự.
"Tích" một tiếng, mở khóa thành công, cửa mở.
Orm Kornnaphat hơi hơi thất thần, bỗng dưng nghe được LingLing Kwong hỏi bên tai mình: "Thấy rõ không?"
"...... Cái gì?"
LingLing Kwong xem nhìn vẻ mặt mông lung của cô thì biết là vừa nãy cô không hề nghiêm túc nhìn, bật cười nói: "Mật khẩu là 101211. Chẳng lẽ em không thấy chuỗi số này rất quen thuộc sao?"
Orm Kornnaphat mờ mịt, lắc đầu.
LingLing Kwong hơi thở dài một tiếng khó mà nge được, ngón tay gõ nhẹ lên chóp mũi cô, nói: "Đây là ngày mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên."
Được chị nhắc nhở thì Orm Kornnaphat mới sực nhớ, khiếp sợ không thôi: "Chị lại dùng ngày đó để làm mật khẩu nhà?"
LingLing Kwong nghiêm mặt nói: "Do dễ nhớ lắm, hơn nữa chị cũng thấy nó có ý nghĩa lắm."
Orm Kornnaphat: "......"
LingLing Kwong kéo tay cô vào nhà.
Đèn cảm ứng và hệ thống sưởi tự động bật lên.
Nhìn cách bài trí quen thuộc ở trong phòng làm chóp mũi Orm Kornnaphat đau xót.
Sợ bị LingLing Kwong nhìn ra điều gì, cô vội cúi đầu, nói: "Ngại ghê, tôi muốn đi toilet."
LingLing Kwong chỉ về phía nào đó, nói: "Đi thôi."
Thật ra không cần LingLing Kwong dẫn thì Orm Kornnaphat có nhắm hai mắt cũng có thể tìm được, chỉ là sợ lại bị lộ vẻ ngụy trang thôi.
Cô bước nhanh trốn vào toilet, nhìn bản thân thất thố ở trong gương mà thở hắt ra.
Cô cũng không dám ở trong đó quá lâu, bởi vì cái toilet này có quá nhiều ký niệm của cô và LingLing Kwong khi chung sống với nhau. Đặc biệt là cái bồn tắm siêu to khổng lồ kia, cô chỉ mới liếc một cái thôi mà không khỏi đỏ mặt tim đập nhanh.
Sau khi bình tĩnh lại, Orm Kornnaphat mở cửa toilet ra.
"Hở ——" nàng không nghĩ tới LingLing Kwong đứng ở ngoài cửa, sợ tới mức thốt lên.
LingLing Kwong cười hỏi cô: "Rửa tay sao?"
Orm Kornnaphat nhìn bàn tay khô ráo của mình "Không rửa......"
LingLing Kwong không nhịn được mà đẩy cô vào lại, nói: "Cùng nhau rửa đi, rửa xong rồi ăn gì đó."
"Ăn gì???" Orm Kornnaphat không hiểu.
"Không phải em nói là đói bụng sao?"
Orm Kornnaphat trăm triệu lần cũng không nghĩ tới việc LingLing Kwong không ngại cực khổ lái xe gần một tiếng đồng hồ chỉ để đưa cô đến đây ăn một cái lẩu.
Trên bàn đã sớm bày đủ loại nguyên liệu để nấu lẩu, giữa bàn là một nồi nước hầm gà thơm ngon.
Orm Kornnaphat giống như rối gỗ bị LingLing Kwong ấn vào ghế, trợn mắt há hốc mồm nhìn nguyên liệu nấu đầy bàn ăn: "Mấy thứ này là chị gọi người đưa tới sao?"
"Chị nói quản gia chuẩn bị trước. "LingLing Kwong ngồi xuống đối diện cô.
Orm Kornnaphat đoán được, cô nuốt nước bọt, nói: "Nhiều như vậy hai chúng ta ăn không hết đầu."
LingLing Kwong thản nhiên nói: "Ăn trước rồi tính."
Orm Kornnaphat nhận đũa từ chị, không biết nên xuống tay từ đĩa nào trước.
Thật sự quá nhiều, nếu cô mà biết LingLing Kwong phô trương lãng phí thế này thì đã đề nghị tìm một quán ăn nào đó gần chung cư rồi.
LingLing Kwong thấy cô bất động thì chủ động giúp cô làm chín đồ ăn, dùng muôi múc thức ăn vào chén cho cô.
Orm Kornnaphat vừa lơ đãng một tý mà cái chén trước mặt đã đầy ụ lên.
"Dừng dừng dừng!" Cô vội đè cái tay đang muốn múc tiếp của chị, "Chị ăn đi, để tôi tự làm."
LingLing Kwong có thói quen dùng bữa rất tốt, nhai kỹ nuốt chậm, không thích nói chuyện. Orm Kornnaphat thầm nghĩ như thế cũng tốt, không cần tốn sức tìm đề tài, tránh việc hai người nhìn nhau lại xấu hổ không biết nói gì.
Hai người đều là diễn viên nên tương đối kiềm chế trong việc ăn uống, ăn một lát liền dừng.
Vừa buông đũa xuống thì Orm Kornnaphat cảm thấy khó chịu không nói nên lời, cô chờ LingLing Kwong chủ động mở miệng.
LingLing Kwong đứng lên, không nói gì mà rời khỏi phòng ăn.
Orm Kornnaphat nghĩ là chị muốn đi rửa tay, nhàm chán ngồi yên chờ nàng.
Đợi khoảng năm phút mà không thấy LingLing Kwong quay lại, Orm Kornnaphat băn khoăn không biết có phải chị rơi vào bồn cầu rồi hay không, cô ra khỏi phòng ăn muốn tìm người thì lại nghe thấy LingLing Kwong gọi: "Orm Kornnaphat."
Dường như nơi phát ra âm thanh không phải là toilet, Orm Kornnaphat nhìn xung quanh, bất ngờ phát hiện cửa chính đang mở rộng, "Sột sột soạt soạt" thanh âm kỳ quái phát ra ở bên ngoài.
Đột nhiên cô hơi căng thẳng, nhìn cánh cửa kia chằm chằm, thử gọi: "LingLing Kwong?"
"Chị đây." Âm thanh LingLing Kwong theo gió mà truyền vào, "Có cái này vui lắm nè, em mau ra xem đi."
Xác định người bên ngoài là LingLing Kwong chứ không phải là trộm thì Orm Kornnaphat phủ thêm áo khoác cùng khăn quàng cổ rồi đi ra ngoài: "Chị đang làm cái......"
Chữ "Gì" còn chưa ra khỏi miệng thì lại nghe "Chíu" một tiếng, một chùm pháo hoa thật lớn nổ giữa không trung.
Orm Kornnaphat đứng yên tại chỗ.
Cô ngửa đầu, không chớp mắt mà nhìn từng cụm pháo hoa giữa trời, quên mất là ngoài trời lạnh cỡ nào, cũng quên luôn việc suy nghĩ lung tung.
Ngay cả việc LingLing Kwong đến bên cô khi nào cô cũng không nhận ra.
Hai người cứ đứng sóng vai cạnh nhau trong sân, im lặng ngắm nhìn pháo hoa tắt dần.
Một thùng pháo hoa cũng bắn được mấy chục phát, rực rỡ nhưng lại chóng tàn.
Thật ra pháo hoa này không khác gì pháo hoa cô thấy vào đêm giao thừa, nhưng không hiểu sao Orm Kornnaphat vẫn chưa hết thèm. Cô giật giật cái cổ ê âm, hỏi người bên cạnh: "Hết rồi sao sao?"
LingLing Kwong chớp mắt, nói: "Còn có khác."
"Là cái gì?" Orm Kornnaphat có chút chờ mong.
LingLing Kwong khom lưng lấy một bó pháo hoa que từ trong thùng giấy, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta có thể chơi cái này."
Orm Kornnaphat đã từng thấy người khác chơi nhưng bản thân lại chưa chơi bao giờ. Khi LingLing Kwong bật lửa kíp nổ, khi que pháo phát ra từng tia sáng thì đột nhiên cô biến sắc, nói: "Này này, cái này sao được!"
LingLing Kwong cầm một que pháo hoa vẽ một vòng trong không trung, nhìn cô tràn đầy ý cười: "Em không thấy cái này càng đẹp hơn sao?"
Đẹp thì đẹp, nhưng mà cô sợ mà! Orm Kornnaphat liên tiếp lùi về sau, có ý muốn trốn vào nhà.
LingLing Kwong bắt lấy tay cô, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Orm Kornnaphat, em khắc phục nó đi."
Khắc phục cái gì? Orm Kornnaphat nhìn chằm chằm pháo hoa gần trong gang tấc, căn bản là không có tâm trạng suy nghĩ về những gì LingLing Kwong vừa nói
LingLing Kwong thấy cô khó khăn chật vật thì thay đổi sắc mặt, ôn hòa mà nói: " Em nắm tay chị, chị cầm nó giúp em, như vậy được không?"
...... Không được. Orm Kornnaphat mím chặt môi.
"Không phải em thích xem pháo hoa nhất sao?" LingLing Kwong hướng dẫn từng bước, "Cái này cũng không phải là lửa, chỉ là tia lửa thôi. Em nhìn nè, cỏ trên mặt đất cũng có bị cháy đâu."
Orm Kornnaphat nhìn về mặt cỏ nơi chị chỉ, chỉ thấy từng tia lửa rơi xuống, cỏ khô dưới đất cũng không có bắt lửa.
LingLing Kwong thấy vẻ mặt cô đã hơi thả lỏng thì chậm rãi đi về phía cô, mở từng ngón tay cứng ngắc của cô ra, rồi lại đặt nó vào tay mình.
Orm Kornnaphat vô thức muốn thu tay lại, nhưng mu bàn tay lại bị một bàn LingLing Kwong khác giữ lại.
Tay trái LingLing Kwong cầm một que pháo hoa, tay phải thì nắm tay cô, chị vòng ra sau cô, dùng tư thế nửa ôm lấy cô mà dẫn dắt cô cùng chị điều khiển que pháo hoa.
Nhưng tỉa lửa rực rỡ xẹt qua bầu trời đêm như một trận mưa sao băng, xinh đẹp mà chói mắt.
Ban đầu Orm Kornnaphat căng thẳng đến mức không dám cử động, cũng không dám nói chuyện. Đến tận khi que pháo đã tàn, cô ngơ ngạc nhìn tia lửa đã tắt, vô thức nói: "Hết rồi."
"Yên tâm, vẫn còn." Hơi thở ấm áp của LingLing Kwong phả vào mặt cô, "Chị không hề lừa em đúng không, cái này rất an toàn."
Orm Kornnaphat ngơ ngẩn gật đầu.
"Chơi nữa không?" LingLing Kwong thì thầm dụ dỗ: "Chị vẫn ôm em, không cần sợ."
Nội tâm Orm Kornnaphat vẫn rất sợ hãi, nhưng thần kỳ là, khi LingLing Kwong chạm vào, còn có độ ấm khiến cô rất yên tâm.
Cô lại gật đầu lần nữa.
Khuôn mặt LingLing Kwong giãn ra, lại đốt một que pháo hoa, dùng phương thức vừa rồi dẫn dắt cô chơi.
Tia lửa xinh đẹp chiếu vào sườn mặt mềm mại yêu kiều của Orm Kornnaphat, nhìn gương mặt căng cứng chậm rãi thả lỏng của cô, cuối cùng lại bất giác lộ ra sự vui vẻ. LingLing Kwong tâm niệm vừa động, khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt động lòng người của cô.
Orm Kornnaphat mới vừa cảm nhận được một chút vui vẻ khi chơi pháo hoa thì sống lưng bỗng cứng đờ, quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của cô.
Tim cô đập thình thịch, giờ mới nhận ra là động tác của hai người quá mức mờ ám. Cô bất ngờ rút tay lại, rời khỏi cái ôm ấm áp kia, ảo não mà nói: "Không chơi nữa."
"......" LingLing Kwong dẫm que pháo hoa chưa cháy hết, nhanh chân đuổi theo.
Chị sợ là Orm Kornnaphat sẽ tức giận, sau đó dưới sự giận dữ mà phá cửa rời đi.
Vào nhà thì lại thấy Orm Kornnaphat đang cầm nổi lẩu vẫn còn nóng, chị vội bước tới giúp đỡ: "Em làm gì vậy?"
Orm Kornnaphat còn đang lúng túng vì nụ hôn kia, chặn tay chị lại, nói: "Chị mời tôi ăn mà, tôi dọn giúp chị."
"Cứ để đó là được rồi, ngày mai sẽ có dì đến dọn."
Orm Kornnaphat chỉ cảm thấy nên làm gì đó để giảm sốc.
Tuy rằng các cô chỉ ở trong căn nhà này một tháng, nhưng nơi này lại có quá nhiều hồi ức tốt đẹp, cô có chút không muốn rời đi —— đây mới là nguyên nhân chính.
Orm Kornnaphat mặc kệ LingLing Kwong khuyên can, đổ phần nước dùng ra, mở nước ấm, nhưng lại không thấy nước rửa chén đâu.
Nhìn phòng bếp lộ thiên không dính chút bụi nào, cô hơi nghi là nơi này vốn không được ai dùng tới, đành nhìn LingLing Kwong dòi hỏi thử.
LingLing Kwong chậm rãi đi tới, mở ra tủ bếp ra lấy một bộ gang tay cao su, một chai nước nữa chén, một miếng rửa chén, đưa cho cô rồi nãi: "Cứ từ từ mà dọn."
Orm Kornnaphat vừa mang bao tay vừa hỏi: "Nơi này ngày thường có người ở không?"
"Thỉnh thoảng chị sẽ ghé qua." LingLing Kwong nói.
"Ồ."
Nổi lẩu là khó rửa nhất, trong nồi dính một lớp mỡ dày, phải rửa nhiều lần mới có thể rửa sạch sẽ được.
Orm Kornnaphat biết là tự mình tìm việc, cô cố gắng tỏ vẻ tự nhiên, nghiêm túc rửa nồi.
LingLing Kwong ở bên cạnh lẳng lặng nhìn.
Rửa xong nồi, lúc tháo bao tay ra thì Orm Kornnaphat do dự rồi hỏi: "Tôi có thể tham quan một chút không?"
"Cứ tự nhiên." LingLing Kwong tỏ vẻ rất hào phóng.
Biệt thự tổng cộng có ba tầng: Tầng một là thư phòng, phòng bếp, rạp chiếu phim gia đình; tầng hai là phòng ngủ chính, phòng cho khách; tầng ba không dùng nên tạm thời để không.
Nhìn từ tầng một rồi đến tầng hai, Orm Kornnaphat phát hiện mỗi căn phòng ở đây vẫn không thay đổi, trong lòng cô tức thì tràn đầy cảm xúc, không ngừng đấu tranh với những ký ức trong đầu: Đều đã qua, không nên nghĩ lại nữa.
Nhưng càng áp chế, thì lại càng không nhịn được mà nhớ lại.
LingLing Kwong đã từng vào bếp làm cho cô bát mì đầu tiên trong đời; các cô đã từng ân ái trên sofa trong phòng khách; cô vô tình ngủ quên ở thư phòng, là LingLing Kwong ôm cô về phòng ngủ; LingLing Kwong đọc kịch bản ngoài trời thì cô lại tưới hoa ngoài vườn......
Gần như là mỗi một chỗ, đều lưu lại kỷ niệm ngọt ngảo giữa hai người các cô.
Hồi ức đến cuối cùng, Orm Kornnaphat cảm thấy hơi suy sụp.
Cô thấy mình đơn giản là tự tìm ngược mà.
Cô dừng lại trước cửa phòng ngủ chính, cứng rắn nói: "Không xem nữa."
Cô muốn trốn đi.
LingLing Kwong lại đẩy cửa phòng ngủ chính ra trước khi cô xoay người đi.
Nhiều ký ức tràn về như thủy triều, nhấn chìm cô xuống dưới. Orm Kornnaphat lập tức không thể bước được nữa.
Cô thấy LingLing Kwong đi vào, đi đến mép giường rồi ngồi xuống.
Ánh mắt LingLing Kwong nhìn cô đầy dìu dàng, vỗ vỗ bên cạnh: "Lại đây."
Rõ ràng biết là không nên qua đó, nhưng hai chân lại không nghe lời, nhích từng bước một vào trong.
Cô tới trước mặt chị, LingLing Kwong nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống.
Hai người ngơ ngác nhìn bầu trời tối đen ở bên ngoài.
Orm Kornnaphat cảm thấy chuyện này có hơi ngớ ngẩn, nghĩ là nên đứng dậy, LingLing Kwong lại nắm chặt tay cô, nói: "Có một ngày chị ngủ ở đây, đã mơ một giấc mơ có em có chị đó."
Đầu óc Orm Kornnaphat có chút hỗn loạn, hỏi: "Mơ thấy chúng ta cãi nhau? Hay là đánh nhau?"
"...... Không." LingLing Kwong nhìn mặt cô, nghiêm túc đứng đắn mà nói: "Chị mơ thấy chúng ta kết hôn."
Tim Orm Kornnaphat nhảy dựng, vội tránh khỏi ánh mắt nóng rực của chị, cô phản bác lại bằng những lời mà cô đã tự an ủi mình: "Mơ là tương phản của hẹn thực."
LingLing Kwong nghẹn họng, tự nói: "Chị mơ thấy chúng ta kết hôn, ngay ở trong căn nhà này. Chúng ta cùng nhau ngủ, cùng nhau tỉnh lại, cùng nhau ăn bữa sáng. Mỗi một lần ăn xong, em đều sẽ tự giác cầm chén bát đi rửa, chưa bao giờ chờ dì tới dọn."
Orm Kornnaphat khẽ nhếch miệng, nhìn chị dầy ngạc nhiên.
Mộng cùng hiện thực có lẽ là tương phản, nhưng những gì mà LingLing Kwong nói lại là những điều mà họ đã trải qua cùng nhau trong kiếp trước.
Chẳng lẽ LingLing Kwong ở kiếp này đã được "di truyền" ký ức từ kiếp trước sao???
Orm Kornnaphat rất khiếp sợ, lại nghe LingLing Kwong nói: "Vừa rồi thấy em rửa nồi, chị đặc biệt muốn kêu một tiếng......"
"Hở?"
"Vợ ơi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip