Chương 2
Trận chung kết đã kết thúc, nhưng cuộc chiến của Lingling chưa bao giờ dừng lại.
Mỗi buổi sáng sớm, khi cả Bangkok còn chưa thức giấc, Lingling đã có mặt ở nhà thi đấu của trường trung học. Không tiếng nói cười, không bạn bè hay đồng đội — chỉ có ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu xuống sàn tập bóng.
Cô cúi người hít thở sâu, vắt hết sức lực cho mỗi cú đánh. Cú đập cầu sau cú đập cầu, mồ hôi nhễ nhại thấm đẫm áo. Đau mỏi tay chân, nhưng cô không dừng lại. Mỗi lần hụt một pha cầu, cô lại tức giận, gào thầm trong lòng:
"Phải đánh cho mẹ thấy, phải đánh cho Orm thấy."
Áp lực từ mẹ Kwong không nói thành lời vẫn đè nặng trên vai cô. Câu nói khô khan của mẹ:
"Được vào chung kết là khá rồi."
vẫn vang vọng bên tai, nhắc nhở rằng cô chưa đủ tốt.
Lingling muốn nhiều hơn thế. Cô muốn một danh hiệu, một chiến thắng thật sự để làm bằng chứng, để khẳng định rằng con đường cô chọn không phải là sự lãng phí.
Có những đêm về nhà, cô lặng lẽ lau nước mắt, không phải vì thất bại mà vì cái cảm giác bị bỏ rơi, không được thừa nhận.
Cô biết con đường phía trước còn dài, còn gian nan. Nhưng cô sẵn sàng đánh đổi, tập luyện đến cùng, vì đó không chỉ là thể thao — mà là cuộc sống, là niềm tin, và là cách để cô trả thù cho những tháng ngày chưa được thấu hiểu.
Đêm BangKok mưa như trút. Lingling ngồi thu mình trên mép giường, tay cầm chặt điện thoại nhưng không bấm gì.
Cô không khóc, nhưng lòng trống rỗng đến mức mọi âm thanh xung quanh đều như bị nhấn chìm. Cảm giác thất bại không phải vì thua Orm, mà vì chính mình cũng không biết mình đang cố gắng vì ai nữa.
Rồi một âm báo vang lên.
Email.
Cô nhìn vào dòng tiêu đề:
[Học viện Cầu lông Quốc tế Thái Lan] – Thư mời gia nhập chương trình đào tạo chuyên nghiệp
Lingling không tin vào mắt mình. Cô nhấp vào, đọc từng chữ như thể có thể đọc sai điều gì đó. Nhưng không. Rõ ràng là tên cô, rõ ràng là thư mời thật — kèm theo lời khen ngắn gọn:
"Phong cách thi đấu bền bỉ, tinh thần chiến đấu xuất sắc trong trận chung kết vừa qua."
Cô ngồi sững. Trái tim cô đập mạnh, nhưng không phải vì phấn khích. Mà vì bối rối. Cô thua. Cô đã thua. Vậy mà...
Một luồng cảm xúc tràn qua cô: không phải niềm vui — mà là cái cảm giác lần đầu tiên, có ai đó thấy được nỗ lực của cô, dù cô không phải người chiến thắng.
Không phải mẹ. Không phải khán giả.
Là những người xa lạ — đã nhìn thấy được tinh thần trong từng cú đánh của cô.
Cô bật dậy, mở tủ, kéo ra những bộ đồ cầu lông cũ kỹ, đặt lên giường.
Cô đã biết mình phải làm gì.
Lingling Kwong năm nay 18 tuổi sau trận chung kết ấy cô đã có kế hoạch sẽ thi đại học thể dục thể thao nhưng giờ đây cô đang đứng trước một cơ hội vô cùng lớn để phát triển bản thân mình.
Sáng sớm, ánh nắng vàng nhạt vừa len qua lớp kính dày của học viện quốc tế.
Lingling kéo vali bước vào khuôn viên rộng lớn, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Mọi thứ đều quá khác so với những sân cầu cũ kỹ cô từng quen ở trường trung học của mình.
Tiếng cầu đập, tiếng huýt còi, tiếng bước chân rộn ràng của các học viên trẻ vang lên không ngớt.
Cô đứng một chốc ngoài cửa chính, nhìn xung quanh — sân bãi rộng mênh mông, bảng điện tử hiển thị lịch tập luyện, những dãy phòng tập gym và phòng thay đồ hiện đại.
Áp lực đè nặng trên vai cô.
Cô không phải đến đây bằng quan hệ, cũng không được ai bảo vệ. Cô đến vì một mục tiêu: chứng minh bản thân. Với mẹ. Với tất cả.
Lingling hít một hơi sâu, kéo vai áo, rồi bước vào hành lang dài.
Huấn luyện viên đang đứng nhóm trước phòng tập, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở cô.
"Chào mừng Lingling. Chúng tôi đã nghe nhiều về em."
Giọng nói không kèm chút thương hại.
Chỉ là một lời chào mộc mạc, cùng một ánh nhìn thử thách.
Lingling đáp lại bằng một nụ cười mỏng, đan xen sự kiên cường và bối rối. Cô biết con đường phía trước không hề dễ dàng. Nhưng cô không còn đường lui.
Những ngày đầu tiên ở học viện, Lingling như bị cuốn vào một cơn lốc không lối thoát. Mỗi sáng cô tỉnh dậy với một nỗi sợ — sợ không đủ sức, sợ thất bại sẽ lại một lần nữa đeo bám mình.
Chạy bộ quanh sân tập, từng bước chân nặng nề, cô cảm thấy tim như muốn vỡ tung. Mồ hôi thấm đẫm cả áo, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo như mùa đông. Cô tự hỏi mình có thể trụ được bao lâu ở đây, khi những giọt mồ hôi này không mang lại cho cô chút niềm an ủi nào.
Trên sân cầu, mỗi cú đánh cầu như một đòn giáng vào bản thân cô — đau đớn, mỏi mệt nhưng không thể ngừng lại. Cánh tay run rẩy, đôi mắt rưng rưng vì kiệt sức và áp lực. Cô nghĩ về mẹ — bà Kwong, người mà cô vừa muốn làm hài lòng, vừa sợ sẽ khiến bà thất vọng.
"Phải cố gắng hơn nữa," cô tự nhủ, giọng thì thầm trong cổ họng nghẹn ngào. "Mình không được phép gục ngã. Mình phải chứng minh... mình không phải đứa con thất bại."
Huấn luyện viên đứng bên cạnh, giọng lạnh lùng như băng: "Nhanh hơn! Chính xác hơn! Đừng để đối thủ vượt qua em!" Những lời ấy như những mũi kim đâm sâu vào tim cô, thôi thúc và đe dọa cùng lúc.
Buổi chiều, khi các bài tập thể lực dồn dập, đôi chân cô như muốn gãy rời. Mỗi bước chạy nước rút là một thử thách, khiến cô gần như ngã quỵ. Nhưng hình ảnh trận chung kết năm xưa, nụ cười lạnh lùng của Orm cùng ánh mắt khinh bỉ của mẹ cứ ám ảnh. Cô không thể để mình thất bại lần nữa.
Có những đêm khuya trong ký túc xá, khi mọi người đã ngủ say, Lingling vẫn ngồi đó, ôm đầu, nước mắt trào ra không kiểm soát. Cô không khóc vì đau thể xác mà vì nỗi cô đơn, vì áp lực quá lớn đè nặng trên vai.
Nhưng bên trong, một ngọn lửa nhỏ vẫn cháy — ngọn lửa của quyết tâm và hi vọng. "Mình sẽ không buông tay," cô thầm nói với chính mình. "Dù có đau đến đâu, dù có mệt mỏi ra sao, mình sẽ chiến đấu đến cùng."
Mỗi giọt mồ hôi rơi xuống sàn tập là một lời hứa với bản thân, với mẹ, với tương lai. Lingling không chỉ luyện tập để trở thành một vận động viên xuất sắc — cô tập luyện để khẳng định giá trị của mình, để xóa bỏ cái bóng thất bại, để chứng minh rằng cô có thể đứng vững trên đôi chân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip