Chương 3

Căn phòng ăn sáng của học viện không rộn ràng như những tiếng bước chân ngoài sân, mà mang một vẻ im lặng đến ngột ngạt. Lingling ngồi một góc bàn, đĩa cơm còn nóng nhưng cô chẳng mấy khi đụng đũa.

Mắt cô dán chặt vào màn hình TV treo trên tường. Bản tin thể thao đang phát sóng trực tiếp lễ trao giải vô địch quốc gia cầu lông đơn nữ — nơi mà những kẻ vô địch giải tỉnh mới được tham gia và Orm, cô gái này là kẻ thù không đội trời chung của cô, đang đứng trên bục vinh quang, nàng tuy bé hơn cô 2 tuổi nhưng tài năng lại không hề thua kém có lúc lại hơn cô.

Orm cao ráo, dáng người mảnh mai nhưng đầy sức mạnh, ánh mắt rực sáng dưới ánh đèn sân khấu, nụ cười kiêu hãnh nở trên môi.

Cô ấy nhận chiếc cúp danh giá, tay nâng cao trong sự hò reo của khán giả, còn Lingling — tim cô như bị bóp nghẹt.

Đó là khoảnh khắc cô mong muốn nhất, cơ hội để chứng minh cho mẹ thấy cô có thể làm được điều gì đó lớn lao. Nhưng giờ đây, hình ảnh ấy khiến cô cảm thấy như một vết thương chưa lành cứa sâu thêm vào lòng.

Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò, nhưng trong lòng Lingling, chỉ còn lại sự im lặng đắng nghét.

Cô nhớ những ngày tháng luyện tập không ngừng nghỉ, nhớ từng giọt mồ hôi rơi trên sân tập, nhớ ánh mắt lạnh lùng của mẹ, nhớ lời nói khinh miệt của Orm trong trận chung kết.

Giờ đây, khi nhìn thấy nàng đứng đó trên đỉnh cao, Lingling cảm thấy mình chưa đủ mạnh, chưa đủ giỏi để sánh vai.

Nhưng một ngọn lửa không tắt trong cô bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

"Mình sẽ trở lại. Mạnh mẽ hơn. Để không ai, kể cả nàng, có thể đứng trên mình nữa."

Cô đặt đôi đũa xuống, đứng lên rời khỏi bàn ăn, bước ra ngoài trời sáng của Bangkok với một quyết tâm sắt đá.

Hai năm trôi qua như một cơn lốc.

Lingling, cô gái từng thất bại trong trận chung kết quốc gia, giờ đây đã trở thành một trong những vận động viên cầu lông sáng giá nhất trong nước.

Cô đã trải qua hàng loạt giải đấu, từng bước chinh phục từng thử thách. Mồ hôi, nước mắt và cả những vết thương thể xác không ngừng đeo bám, nhưng cô chưa từng dừng lại.

Những chiến thắng đầu tiên không chỉ là thành tích, mà còn là tiếng nói mạnh mẽ để cô khẳng định với mẹ Kwong, với chính mình, rằng cô không phải là kẻ thất bại.

Rồi ngày ấy cũng đến — Lingling được gọi vào đội tuyển quốc gia.

Áo khoác đội tuyển khoác lên vai, mang theo bao nhiêu ước mơ, hi vọng và cả áp lực.

Ánh nắng chiều nhẹ nhàng xuyên qua những tấm kính lớn của sân tập cầu lông học viện.

Lingling đang khởi động, tay áo ướt đẫm mồ hôi, từng nhịp thở gấp gáp hòa lẫn tiếng cầu va chạm vào vợt.

Bỗng một tiếng gọi vang lên từ phía huấn luyện viên:

"Mọi người tập trung lại đây!"

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, các học viên nhanh chóng xếp hàng thành từng nhóm nhỏ giữa sân.

Huấn luyện viên bước tới, ánh mắt sáng lên khi nhìn vào đám đông.

"Mọi người, hôm nay chúng ta chào đón một học viên mới — Orm."

Giọng nói ấy vừa nghiêm nghị, vừa pha chút hào hứng.

Lingling quay sang nhìn về phía Orm, người đứng ngay bên cạnh cô, vẫn giữ thái độ bình thản.

Orm cao hơn nhiều so với cô nhớ giờ đã cao hơn cô được 5cm, mái tóc ngắn được cắt gọn gàng, ánh mắt sáng ngời tò mò nhưng không có vẻ nhận ra cô.

Lingling khẽ cau mày, trong lòng đột nhiên có một sự khó chịu không tên.

Orm quay đầu lại, ánh mắt chạm vào Lingling, nhưng chỉ là cái nhìn thoáng qua, lạnh lùng như thể cô đang nhìn một người xa lạ:

"Lingling? Là ai vậy?"

Không phải là sự thờ ơ, mà là sự thật — Orm hoàn toàn không nhớ đến cô gái từng đứng trên sân đấu cách đây hai năm.

Lingling cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt.

Nhưng cô biết mình không thể để điều đó làm mình suy sụp.

Cô mỉm cười nhẹ, ánh mắt vẫn giữ vững quyết tâm:

"Chào mừng đến với học viện, Orm Kornnaphat Sethratanapong."

Orm đáp lại một cái gật đầu đơn giản, rồi quay sang huấn luyện viên.

Tiếng còi bắt đầu vang lên, buổi tập luyện lại tiếp tục. Orm thì được lên gặp ban quản lí để xem được chung phòng với ai ở kí túc xá.

Nhưng trong lòng Lingling, một trận chiến mới thực sự bắt đầu — không chỉ trên sân cầu, mà còn là cuộc chiến giữa hai người, những kẻ từng là đối thủ không đội trời chung.

Ánh nắng chiều tà nhẹ nhàng rọi vào căn phòng ký túc xá nhỏ, nơi Lingling đang ngồi thu mình bên cửa sổ. Cô nhìn ra ngoài, nhưng trong đầu thì chẳng yên khi biết tin bạn cùng phòng mới sẽ là Orm — cô gái mà Lingling không hề ưa.

Cô không thể quên được ánh mắt khinh bỉ của Orm ngày nào, cũng không thể chấp nhận chuyện phải sống chung với người từng là đối thủ không đội trời chung. Cảm giác khó chịu, bực bội dâng lên trong lòng như ngọn lửa âm ỉ không tắt.

Đặc biệt hơn, bạn cùng phòng cũ của Lingling vừa gặp chấn thương nghiêm trọng, gần như mất đi cơ hội theo đuổi sự nghiệp cầu lông. Sự im lặng và nỗi đau của cô bạn khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Giờ đây, khi Orm bước vào phòng với dáng vẻ bình thản, ánh mắt không chút ngần ngại, Lingling cảm thấy như một trận chiến mới lại bắt đầu — không phải trên sân đấu, mà ngay trong chính không gian riêng tư của cô.

Lingling cắn môi, cố gắng giữ sự bình tĩnh nhưng lòng vẫn dấy lên những băn khoăn: liệu cô có thể chấp nhận sự hiện diện của Orm? Và liệu quá khứ có để cho họ làm bạn?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip