2

"I give her all my love That's all I do"

LingLing Kwong tắt đài rồi bắt đầu đánh tay lái, chiếc xe chầm chậm di chuyển vào hầm giữ xe. Cậu đưa tay xem đồng hồ, có lẽ bây giờ máy bay đã hạ cánh rồi. Hiện tại tiết trời đã chuyển từ cuối thu sang chớm đông, vậy mà trên người LingLing chỉ có mỗi một chiếc áo khoác mỏng. Cậu rùng mình mỗi lần có gió thỉnh thoảng thổi tới, cảm giác thật lạnh. Nhưng lạnh rồi lại thôi, cậu lại tiếp tục buông thả bản thân trước sự thay đổi khắc nghiệt của thời tiết. Khi ra khỏi xe và bắt đầu đi vào sảnh lớn của sân bay thì tiếng chuông điện thoại trong túi áo vang lên, cậu thoáng giật mình, sau đó cũng thong thả bắt máy.

"Mình đang ở cổng chờ đây"

"Tụi mình cũng đang ra"

LingLing đứng giữa đám người xa lạ đang háo hức chờ đợi, dường như biểu cảm vui vẻ đó đều được bắt gặp trên mỗi gương mặt kia. Nhưng cậu lại bình thản tới kì lạ, lý do có thể là vì LingLing đang ở trong giai đoạn buồn thảm nhất của cuộc đời. Cái giai đoạn luôn xuất hiện ở cái tuổi đẹp nhất, là "thanh xuân". Giống như con nghiện bị trói chặt tay chân, khổ sở vùng vẫy muốn thoát ra nhưng chỉ phí công mệt mỏi. LingLing lúc nào cũng cảm thấy bị gò bó tới nghẹt thở, bởi con mắt soi mói của xã hội, bởi những câu hỏi vô nghĩa tại sao lại phí hoài tuổi trẻ như vậy, tại sao lại sống một cuộc đời khép kín tránh xa thế giới ngoài kia.

Bọn họ đều là gã nhiều chuyện mà không hề biết được lý do cho sự tồn tại của LingLing Kwong từ trước tới nay - tất cả đều là vì người kia. Từ ngày cô ấy đi, LingLing bị mất hết cảm xúc, ngay cả những nỗi đau từng khiến cậu vật vã tới tê tâm liệt phế giờ đây cũng đã chôn vùi chặt trong tim, sâu tới nỗi chính cậu cũng đào lên không nổi. Bây giờ cô ấy trở về, cùng với người cô ấy yêu thương, cũng không thể làm tảng băng trong tim cậu tan ra.

Đột nhiên tiếng thông báo của nhân viên hàng không vang lên kéo LingLing trở về thực tại, khi cánh cửa trước mặt vừa mở ra thì đoàn người bên trong cũng lần lượt tiến tới. Đưa mắt tìm kiếm một lúc thì phát hiện bóng dáng quen thuộc đang đi về phía này, LingLing khoác lên một nụ cười thật tươi, rút một tay khỏi túi áo khoác giơ cao vẫy vẫy.

"LingLing Kwong!" người với dáng dấp nhỏ nhắn trắng trẻo lập tức cầm hành lí chạy tới chỗ LingLing rồi ôm chầm lấy cậu.

LingLing bật cười vỗ vỗ lưng người kia "Chào cậu, Tawan" sau đó tiện đầu quay về phía trước. Nụ cười bỗng chốc cứng đờ.

Nàng bước đến, với mái tóc tông màu trầm và dài qua vai một chút, y hệt cô búp bê xinh đẹp được nâng niu đặt trong tủ kính. Làn da trắng như sứ, trắng tinh khiết, như thể nàng là nữ thần mùa đông hút mọi lạnh lẽo của trần đời để lại sự ấm áp cho người khác. Đôi mắt nàng mông lung và ẩn nấp, đôi mắt hút hồn luôn khiến đối phương tò mò muốn tìm hiểu. LingLing đã nghĩ từ khoảnh khắc nhìn nàng quay lưng bỏ đi thì tâm hồn lạnh lẽo của cậu mãi mãi trôi dạt khỏi thế giới này. Nhưng cậu đã hoàn toàn sai lầm, người kia vẫn còn ám ảnh cậu, khiến cậu hoàn toàn trở nên chết lặng. Đôi môi đỏ hồng không hề bị nhợt đi vì gió đông, gương mặt xinh đẹp hoàn hảo cũng chẳng cần lớp trang điểm cầu kì. Nàng là Orm Kornnaphat.

Orm tay cầm túi xách lắng lặng nhìn về phía này, khi bắt gặp ánh mắt của LingLing thì miễn cưỡng nở nụ cười. LingLing theo bản năng buông Tawan ra, chết trân nhìn nàng mỉm cười với mình. Nàng. Cười với cậu.

"Lâu rồi mới gặp lại, chào chị, LingLing"

Từng từ ngữ nàng thốt ra giống như thần chú, còn LingLing như con chiên ngoan đạo hoàn toàn bị mê hoặc. Tới khi Tawan tiến tới nắm tay Orm thì LingLing mới chợt tỉnh giấc.

"Sao lại đứng chết trân ra đó vậy? Cậu không nhớ Orm sao?"

LingLing khẽ chớp mắt, cười cười trả lời

"Có, mình nhớ chứ... Ưm... chào em, Orm... ừm...Orm Kornnaphat"

Tên của nàng là Orm. Orm Kornnaphat. LingLing Kwong bắt đầu lái xe đưa hai người họ về căn hộ của mình. Cậu liên tục nhìn Tawan và Orm - hay đúng hơn chỉ có Orm qua gương chiếu hậu. Sự hiện diện của người bạn Tawan kia đối với cậu thật sự vô cùng chướng mắt, bởi vì Tawan liên tục đùa giỡn bám lấy Orm, dang tay ôm lấy Orm, hôn lên tóc Orm.

"LingLing à, thật sự cậu có thấy phiền không vậy? Tụi mình có thể đến khách sạn ở tạm cũng được"

LingLing nhìn Tawan qua kính chiếu hậu "Phiền gì chứ? Ba năm nay mới gặp lại nhau mình mừng còn không hết, dù sao mình ở có một mình thôi nên cứ thoải mái đi"

"Ừ, cảm ơn cậu. Thế thì nhờ cậu giúp đỡ vài hôm đến khi mình thu xếp xong vậy"

Con người ở cách xa nhau lâu năm nên cách nói chuyện cũng trở nên khách khí đi rất nhiều. LingLing mỉm cười, mùa đông này có bọn họ ở cùng ít nhất cũng không phải cô đơn như mọi năm.

Khi vừa về đến căn hộ thì Tawan lại muốn tới nơi làm việc ngay, dù sao lý do cậu ta quay về Thái Lan thực chất cũng vì công việc thôi. Orm bảo rằng hơi mệt vì chưa quen với chênh lệch múi giờ nên sẽ lên phòng nghỉ ngơi trước. Lúc LingLing mở cửa bước vào nhà liền bắt gặp Orm, nàng không nghĩ LingLing sẽ để mặc người sống ở nước ngoài lâu năm như Tawan tự lái xe trong thành phố còn xa lạ, cho nên khi nhìn thấy người kia đã tròn mắt hỏi.

"Chị không đi chung với Tawan sao?"

LingLing lắc đầu "Cậu ấy bảo sẽ tự đi một mình, trên xe cũng có thiết bị chỉ dẫn rồi"

Orm gật đầu, sau đó xoay người bỏ vào phòng. Thói quen lúc nào cũng vậy, Orm bao giờ cũng phải tắm trước rồi mới ngủ ngon được. Nàng đứng trong phòng tắm cởi bỏ quần áo rồi đưa tay xả nước. Vì mọi thứ còn khá xa lạ nên Orm lúc đầu còn hơi chần chừ, cuối cùng cũng quyết định thả lỏng trong bồn tắm ngập tràn mùi hương. Đôi mắt nặng trĩu, đột nhiên Orm lại thấy yên tĩnh và cô đơn - cảm giác ngôi nhà mang theo không khí ảm đạm như chính tâm tư của chủ nhân - chậm rãi ôm lấy cơ thể nàng.

"Chị yêu em" người đó hôn nàng, ôm nàng, vuốt ve nàng, nâng niu nàng.

Khoái cảm trong lòng đều bị dựng dậy, từng khoảnh khắc người đó âu yếm nàng hiện về làm dục vọng gào thét. Tiếng kêu của dục vọng càng lớn bao nhiêu Orm Kornnaphat cảm thấy kinh tởm bản thân bấy nhiêu. Chân tay nàng bị siết chặt, chìm đầm trong sự sung sướng mơ hồ đáng xấu hổ, ái dục dâng lên nhấn chìm nàng, càng vươn tay chới với thế nào thì càng chơi vơi ngụp lặn trong tội lỗi.

"Orm..."

Rồi người đó gọi tên nàng, khiến nàng từ bỏ thế giới đang quay cuồng điên đảo ở phía sau. Mọi vật đều lặng im, chỉ duy nhất giọng nói vang lên

"Orm!"

Tiếng gọi này khiến nàng có cảm giác như mình vẫn chưa thoát khỏi cơn mộng mị

"Em! Em Orm!"

Thật sự có người đang gọi nàng.

Orm choàng tỉnh giấc, cảm thấy có chút nhói nhói trên đỉnh đầu, nhìn quanh mới biết mình đã nằm trong phòng từ lúc nào.

"Em tỉnh rồi sao?"

Orm ngước lên "Sao...chị lại ở đây? Sao em lại..."

"Chị không vào kịp thì có lẽ bây giờ em thức dậy trong bệnh viện rồi"

Orm tròn mắt nhìn đối phương "Nói vậy là có ý gì?"

LingLing hiểu hàm ý của Orm, cho nên chỉ lấp liếm cho qua.

"Em nghỉ đi, chị sẽ không nói chuyện này với Tawan đâu. Chị đi đây"

Sau sự việc lần đó khiến Orm không ít lần suy nghĩ, nói đúng ra là nàng sợ hãi. Ngay từ lúc đối mặt với LingLing nàng đã hoảng hốt lo sợ cảm giác năm xưa lại quay về, khoảnh khắc tội lỗi đó bao nhiêu năm nay vẫn dần vặt nàng, tra tấn nàng, đày đọa nàng. Orm càng cố quên đi thì trí nhớ như con sóng cứ ào ào ập tới vùi lấp lý trí của nàng. Những lần như thế, nàng đều tìm đến Tawan để cậu ta vỗ yên nỗi sợ hãi. Đêm nay cũng không phải ngoại lệ, nàng cắn chặt môi chìm vào cơn ái dục cùng với Tawan mà không biết một điều.

Người khiến Orm Kornnaphat ngộ nhận đang phải chịu đựng sự tàn nhẫn của nàng.

LingLing thẫn thờ đứng bên ngoài cửa, nghe rõ từng tiếng rên rỉ cũng như lời thì thầm ngọt ngào, đầu óc tê tái, tế bào rã rời, thân thể tan ra.

Y hệt như tro bụi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip