C9

Thiếu nữ ôm cô gái bước ra khỏi kính, con ngươi đen kịt liếc đến định vị phù trên bàn, không làm bất kỳ hành động gì nhưng định vị phù tự động cháy thành tro.

Nhìn túi càn khôn giắt trên đai lưng của cô gái, nàng như nghĩ tới điều gì, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía quỷ kính đang lạnh run ở phía chân giường

- Tự mình tiến vào hay để ta phải ném ngươi vào?

Bạn quỷ kính nhỏ bé vốn đang ôm đầu hy vọng quỷ vương đại nhân bỏ qua cho mình, nghe thế thân thể kịch liệt run rẩy, ngẩng cái đầu không có ngũ quan của mình lên, dù bất lực cũng không dám làm trái mệnh lệnh của quỷ vương, hóa thành một đám khói xanh chui vào túi càn khôn, lúc đi vào quỷ kính nhỏ chỉ có một ý nghĩ: Có lẽ nó là con quỷ đáng thương nhất lịch sử này rồi.

Thời điểm Ling Ling Kwong tỉnh lại cảm thấy toàn thân đau nhức như bị nghiền áp qua, thân thể trống rỗng, không có bất kì cảm giác gì, rèm giường kéo kín mít, không biết bây giờ là ban ngày hay đêm tối.

- Tỷ tỷ, chị tỉnh chưa?

Trong bóng tối truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ.

Ling Ling Kwong dụi mắt, đưa tay kéo rèm giường ra, ánh sáng vàng nhạt ấm áp chiếu vào.

Nhìn thiếu nữ bên cạnh vẫn bị dán định thân phù mà không thể nhúc nhích, trong lòng áy náy, vội vàng gỡ bùa xuống.

Thiếu nữ cuối cùng cũng có thể động đậy liền xoay người ôm lấy Ling Ling Kwong như ôm được bảo bối trân quý, vùi đầu vào hõm cổ của cô gái, hơi thở lành lạnh, thanh âm mang theo một tia ủy khuất khó phát hiện:

- Em còn tưởng Tỷ tỷ sẽ không trở về nữa!

Thiếu nữ còn đang vùi ở cổ của Ling Ling Kwong, lông mi run rẩy, mấy giờ trước nàng đã thật sự suýt nữa ăn thịt cô rồi, nói thật nàng cũng không biết vì sao mình có thể dừng lại.

Nàng trở thành quỷ vương đã lâu, lâu đến nỗi chính nàng cũng không thể nhớ nổi tuổi của mình nữa.

Quả thật sống quá lâu rồi nhiều chuyện cũng sẽ không để ý nữa.

Thoải mái mà ăn mất hồn phách của con người, thoải mái cảm thụ chúng quỷ thần phục, giẫm chúng sinh dưới lòng bàn chân, thản nhiên thoát khỏi ngũ hành, không chịu quy tắc của luân hồi, nhìn tận thế nhân, nếm hết đau khổ, hưởng thụ cảm giác nhân loại yếu ớt run rẩy phủ phục dưới chân,

Thản nhiên quá lâu rồi, nàng đã không còn cảm giác, chỉ cảm thấy cuộc sống vốn nên là như thế này, nhưng mà... nhưng...

Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cô trong ngực, đột nhiên cảm thấy thoải mái của trước kia thật sự không thú vị, đúng rồi, loại cảm giác được người chiều chuộng chăm sóc vậy mà cũng không tồi chút nào.

Hơn nữa vật nhỏ này ngon lành đến nỗi nàng cũng phải kinh ngạc, những hồn phách lúc trước nàng nếm qua thua xa cô, ngon lành đến nỗi khiến quỷ quái điên cuồng. Theo lý mà nói nàng không thể nào dừng được, nhưng hiện tại đang ôm cô gái này trong ngực vẫn thấy có chút may mắn, nghĩ vậy, thiếu nữ càng ôm chặt cô gái trong ngực hơn.

Khó được có món ngon như vậy, vẫn là nuôi cho béo rồi ăn mới tốt, huống chi trêu chọc vật nhỏ ngốc nghếch thú vị này cũng không tồi!

Ling Ling Kwong cảm nhận được thiếu nữ ỷ lại mình, trong lòng ấm áp, sờ sờ mái tóc mềm mại của thiếu nữ:

- Chị cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc vừa bắt quỷ hình như cô bị kéo vào trong gương, sau đó, sau đó...

Thiếu nữ ngẩng mặt lên, ánh mắt trong suốt tròn tròn như nai con:

- Sau đó thì sao?

Mặt Ling Ling Kwong hiện lên vài phần đỏ ửng khả nghi, như nghĩ tới điều gì, giọng trầm xuống

- Sau đó, nó...nó cởi quần áo chị, còn gặm chị...

Ling Ling Kwong đột nhiên đẩy thiếu nữ từ trong ngực mình ra, nắm chặt vai nàng nghiêm mặt nói:

- Đại Chùy, chị muốn chân thành nói với em một chuyện, chuyện này cực kỳ cực kỳ quan trọng!

Khó được thấy Ling Ling Kwong nghiêm túc, Orm Kornaphat cũng nghiêm túc hẳn lên, nghĩ thầm chẳng lẽ mình bị lòi đuôi rồi hả?

Cũng đúng, mình có trăm ngàn chỗ hở, quỷ kính là tóc dài, mà chính mình vừa xuất hiện đã là tóc ngắn, hơn nữa định vị phù cũng không cháy, kẻ đần đều có thể nhìn ra được có vấn đề.

Nuốt nuốt nước miếng không tồn tại, không khỏi khẩn trương, trong lòng bồn chồn chờ lời nói kế tiếp của Ling Ling Kwong.

- Em cũng biết quỷ kính sẽ biến thành người mà người soi gương thích nhất, vừa mới chị thấy được quỷ kính, vậy mà...

Ling Ling Kwong chần chờ một chút

Vậy mà lại là dáng vẻ của em, cho nên, chị hoài nghi...

- Bồn chồn trong nội tâm của nàng càng mạnh, chẳng lẽ mình bị nghi ngờ?

- Tỷ tỷ hoài nghi gì ạ?

Ling Ling Kwong thở dài một hơi

- Chị hoài nghi, có thể là chị yêu em rồi!!

Orm Kornaphat nghẹn họng, không nghĩ tới, vật nhỏ này vậy mà không chút nào nghi ngờ mình, vui sướng cong khóe môi lên.

- Em cũng thích Tỷ tỷ.

Thấy thiếu nữ không phải đang trêu mình, trong lòng Ling Ling Kwong hiện lên một tia kinh ngạc, cô còn cho là mình sẽ yêu đơn phương cơ:

- Nhưng mà lão bà bà chị nói đàn ông với phụ nữ mới có thể thích nhau.

- Vậy gia gia của Tỷ tỷ có nói hai người phụ nữ không thể thích nhau không?

Vẻ mặt thiếu nữ càng vui sướng, vật nhỏ này sao lại thú vị thế chứ.

- Không có.

Ling Ling Kwong lắc cái đầu đáng yêu.

- Chị còn tưởng chỉ có chị thích em thôi, không nghĩ tới em cũng thích chị, thật tốt, chúng ta vậy mà đều thích nhau.

Ling Ling Kwong thấy có chút vui vẻ, cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn của thiếu nữ, nghĩ thầm Đại Chùy lớn lên đúng là đẹp vô cùng, mình đúng là hời thật.

-;Sao Tỷ tỷ lại đáng yêu thế chứ.

Nhìn cô gái vui vẻ ra mặt, thiếu nữ nhịn không được rướn người lên hôn cánh môi nhợt nhạt của cô gái.

- Ây, đợi một chút!

Ling Ling Kwong đẩy nàng ra, vẻ mặt có chú mất tự nhiên.

Thiếu nữ bị đẩy ra vẻ mặt bất mãn:

- Tỷ tỷ hôn cũng hôn em rồi, là không muốn chịu trách nhiệm với em sao?

Thấy vẻ mặt ủy khuất của thiếu nữ, Ling Ling Kwong không biết mình nên giải thích thế nào:

- Cái đó, quỷ kính cũng hôn chị rồi, chị cũng phải chịu trách nhiệm với nó hả?

Orm Kornaphat đột nhiên cảm thấy mình không biết nên nói cái gì, trong ngực rầu rĩ, thậm chí có chút chua chua, quỷ vương cuộc đời duyệt quỷ vô số, lần đầu tiên nếm trải cảm giác ghen tuông, nàng có thể nói được cái gì?

Giải thích sẽ bị bại lộ, không giải thích, đồ ngốc này vẫn tưởng rằng mình bị quỷ kính hôn

Bực bội ghê được ấy, vậy mà nàng lại tự ghen với chính mình!

Thấy thiếu nữ ngơ ngác nhìn mình, kỳ thật Ling Ling Kwong nghĩ mãi cũng không thông, cảm nhận được áp suất thấp mà thiếu nữ phóng ra, nghĩ rằng mình vẫn không nên tiếp tục vấn đề này. Vấn đề phức tạp đến mình còn không nghĩ ra, bạn nhỏ nhỏ thế này sao có thể nghĩ ra được chứ?

Nhưng mà cô rõ ràng đã bị quỷ kính kéo vào trong gương rồi, sao cô lại đi ra được vậy?

Cung phản xạ của Ling Ling Kwong có hơi dài, lúc này cô mới nhớ đến mình rõ ràng bị ăn rồi, sao cô lại đi ra được?

Vô thức sờ vào túi càn khôn, khiếp sợ phát hiện một con quỷ kính nhu thuận nằm trong túi, lập tức kinh ngạc lắp bắp nói :

- Cái này... cái này.... cái con quỷ kính bị chị bắt được lúc nào vậy?

Thiếu nữ vẫn nhìn cô bằng ánh mắt thuần khiết thêm chút mê mang:

- Tỷ tỷ không biết thì em lại càng không biết nha.

Nghĩ thầm quả nhiên vẫn không giấu được sao? Đáng ra bị ăn rồi lại có thể bình an trở ra, mặc cho ai cũng phải nghi ngờ đi.

Trong lòng vừa mới buông lỏng lại căng thẳng.

Sau đó chợt nghe Ling Ling Kwong nói:

- Quỷ bây giờ sao lại kỳ kỳ quái quái thế, chẳng lẽ cảm thấy chị không ăn được cho nên nghĩ không thông tự mình tiến vào rồi? Nhưng sao lại có con quỷ ngu thế nhỉ?

Orm Kornaphat nhìn cô gái đang nghiêm túc suy luận lý lẽ, cảm thấy mình không nên ôm hy vọng gì với đồ ngốc này.

Bất đắc dĩ nghĩ trên đời này làm gì có ai ngốc hơn đồ ngốc này chứ, sao cô có thể nghĩ ra được cái lý lẽ này vậy?

Một lần nữa ôm lấy cô gái, thanh âm lộ ra tia vui sướng mà chính nàng cũng không phát giác, an ủi ôm lấy eo cô.

- Tỷ tỷ thật thông minh, vừa đoán liền đoán đúng, việc này chắc chắn là đúng như vậy.

------------

Sắp đến lễ giáng sinh rồi, trong tiểu trấn nơi nơi giăng đèn kết hoa,

Sắp đến nửa đêm, tiểu cô nương đang ngủ say, trong mơ hồ cô bé nghe thấy tiếng nhạc quanh quẩn

"Tinh tinh tang

Tinh tinh tang

Tinh tính tình tinh tang"

Bài hát Giáng Sinh quen thuộc, âm thanh xa xôi mờ ảo, tiểu cô nương dụi dụi mắt, vừa giương mắt lên liền nhìn thấy cuối giường có một vật gì đó nằm bò trên mặt đất!

Cô bé lập tức tỉnh táo, thấy đồ vật trên mặt đất đang chầm chầm tiến về phía trước, chậm rãi lộ ra cái đầu của nó.

Là một cái mũ ông già Noel

Thứ mặc đồ ông già Noen vẫn đang chậm chạp bò lên phía trước, tư thế cứng ngắc quái dị Tinh tinh tang

Tinh tinh tang

Tiếng nhạc càng lúc càng lớn, thân thể của "ông già Noel" cũng uốn éo theo tiếng nhạc, bả vai vặn vẹo, đầu nghiêng lệch một độ cong kì dị, trên mặt đeo mặt nạ quỷ màu đỏ làm người khác sợ hãi

Ta là ông già Noen, ta có thể nhét quà vào bít tất của con không?

Thanh âm ồm ồm không phân rõ nam nữ.

Người thật sự là ông già Noel ạ?

Tuy rằng cô bé có chút sợ nhưng vẫn hỏi lại.

Ta có thể nhét quà vào bít tất không?

Người nọ cũng không trả lời câu hỏi của cô bé, qua một lúc, "ông già Noel" đã đứng trước giường của cô, đầu nghiêng với góc nghiêng càng lớn, phát ra thanh âm ken két ken két, con mắt dưới lớp mặt nạn quỷ nhìn chằm chằm vào người trên giường.

Có thể ạ, là quà gì thế ạ?

Không cưỡng lại được sức hấp dẫn của món quà, cô bé rốt cuộc đồng ý.

Tinh tinh tang

Tinh tinh tang

Sau khi cô bé nói xong, âm nhạc phát ra to đến chói tai, ông ra Noel đứng trước giường cúi người xuống.

Tốt quá, bây giờ ta có thể tháo mặt nạ xuống rồi

Ngay sau đó, chỉ thấy đôi mắt cô bé trợn trừng như muốn lòi ra khỏi hốc mắt.

Chỉ thấy người đứng trước giường vươn bàn tay cứng đờ,

Một tay, vặt đầu của mình xuống...

Đưa ra trước mặt của cô bé, nhẹ nhàng kéo xuống mặt nạ như mở một món quà

A A A A A!!!!!

Tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế quanh quẩn giữa đêm đen

Âm nhạc ngừng lại, trong phòng không còn một bóng người

Rèm cửa đung đưa

Mà trên giường

Đặt một cái bít tất màu đỏ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip