28
Nói Orm không lo lắng gì thì đúng là nói xạo, trong lúc yêu hận thì có thể mắng to muốn kẻ kia ch.ết đi, nhưng trên đời này, đến gặp cả một người lạ bị bệnh mình còn chẳng thể coi như mắt ngơ tai điếc, thì làm sao không có chút quan tâm nào tới người kia.
Thế nhưng, Orm không ngay lập tức vội vã quay lại căn hộ, mà dằn lòng bấm điện thoại gọi cho Sonya, nếu những bác sĩ khác đến Lingling đều đuổi, thì chắc chị ta sẽ chẳng đến nỗi không thèm nể mặt mà đuổi cả bạn thân chí cốt của mình. Huống chi, Sonya này cũng chẳng phải đứa trẻ dễ bảo, minh chứng tốt nhất chính là gần đây nhóc ấy đang bày đủ trò quấn chặt lấy Lookmhee sít sao. Nói ra thì, vốn Sonya cũng là người trong lòng của Lookmhee, nhưng nhóc này trở về rồi mà ngoài chỉ có thể làm cho nụ cười của Lookmhee thêm vài phần nhẹ nhõm, thì đủ thấy nhãi con phụ tình này cũng chỉ biết quấy rối mà thôi.
Vì vậy người như thế sao dễ dàng chịu bị Lingling đuổi đi được, quả thật là vật họp theo loài, Lingling và bạn tốt Sonya của chị ta đều chẳng phải thứ tốt!
Orm đến tìm Anne để thảo luận về bản thiết kế, dù nàng chưa bao giờ muốn làm một nhân viên sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan ca, cũng như chẳng hề có chút quan niệm nào về việc phải cố gắng phấn đấu làm việc chăm chỉ để thực hiện mơ ước, nhưng nàng lại là người biết giữ chữ tín, chỉ cần chuyện mà nàng đã hứa, thì nhất định nàng sẽ ghi nhớ trong lòng.
Kể cả đôi khi có vì thuận miệng mà hứa hẹn với ai chuyện gì đấy, sau đó cảm thấy nó rất khó thực hiện, thì nàng cũng chưa từng kiếm cớ từ chối người ta, mà sẽ dùng hết sức để hoàn thành nó. Nên nếu đã đồng ý với người ta rồi, thì sẽ không qua quýt.
Trước đây vốn nàng chỉ nghĩ, mình nể mặt Milk nên mới nhận làm công việc này, chủ yếu mong kiếm việc gì đó làm cho bớt đi đau khổ, lại chẳng ngờ, chỉ sau một lần cùng nhau thảo luận, Orm đã hoàn toàn chìm đắm vào công việc này. Thậm chí đến nỗi cả nàng và Anne đều không nhớ rõ việc phải ăn cơm nữa, mà chỉ biết bừng bừng hứng khởi bò quanh bàn họp như hai đứa trẻ đang tập trung chơi đồ hàng.
"Chị Anne, qua lời chị nói, tôi đột nhiên nảy ra một ý này, chúng ta hãy bỏ hết toàn bộ những đường may đi, bộ trang phục này không cần phải dùng tới một kim một chỉ!" Hai mắt Orm sáng lên, cây bút trong tay rất nhanh lia trên mặt giấy.
"Bỏ hết? Cô chắc chắn muốn bỏ hết chứ?" Như vậy làm sao may ra quần áo, Anne nhìn khuôn mặt như đột nhiên tỏa sáng của Orm, vẻ đẹp lóa mắt ấy khiến người ta nhìn mà tim đập thình thịch.
Anne không khỏi thầm thán, quả là một hàng thật giá thật siêu cấp đại mỹ nữ, có dung mạo xuất chúng như thế, thảo nào khiến tất cả mọi người chẳng thể chú ý gì đến những ưu điểm khác của nàng ta, điều này cũng đã giải thích cho vấn đề mà trước đây bà luôn thắc mắc... Orm có tố chất và tài hoa đặc biệt như vậy, nhưng vì sao đến giờ vẫn chưa từng có ai phát hiện và khai thác nàng ấy? Có lẽ đây chính là đáp án.
May mà điều bà nhìn thấy đầu tiên lại là tác phẩm của nàng ấy, sau đó mới gặp mặt và biết bản tính của nàng, coi như đánh tầm bậy tầm bạ mà đúng tùm lum tùm la.
Trong lúc Anne còn đang miên man suy nghĩ, Orm đã cực nhanh vẽ xong ý tưởng của mình ra giấy rồi: "Tiếp đó, chúng ta vẫn sẽ giữ nguyên sự phối màu và những nếp uốn cong này, nhưng tôi sẽ đổi nó thành gói gọn trong một tấm vải, chị xem... Chính là loại vải thế này, vừa có thể quấn lại mặc như giáp trụ, lại vừa tạo được hiệu quả kia, trước ngực có thể thêm vài nếp uốn xinh đẹp. Tôi muốn dùng dây thừng thắt lại phía dưới phần eo, như thế sẽ làm cho làn váy càng bồng bềnh tự nhiên. Trên bả vai thì cố định lại bằng đồ trang sức, có thể dùng chất liệu sừng, và đặt chúng không đối xứng với nhau. Chị xem này, một bộ váy rất xinh đẹp, sẽ cực kỳ nổi bật giữa yến hội. Thấy không!"
Orm nở một nụ cười xán lạn, cực kỳ hài lòng trước tác phẩm của mình.
Anne không nén được vỗ tay khen ngợi, cũng cười theo: "Đẹp! Rất tốt, thật quá tuyệt, đúng là một ý tưởng hay! Cái tôi muốn chính là cảm giác thế này."
"Hứ, đúng không, tôi đã nói trước kia là do chị thiếu trí tưởng tượng mà, xem đi, đây chẳng phải là cứ mặc cho suy nghĩ bay bổng thử hết mọi điều là sẽ có kết quả à." Kornnaphat đại tiểu thư khoanh hai tay trước ng.ực, nâng cằm lên 45 độ tạo dáng điệu kiêu căng, cái vẻ đắc ý ấy đến ngay cả chim công có xòe được hai cái đuôi ra cũng chưa kiêu ngạo bằng.
Đương nhiên Anne biết đây là Orm cố ý nói đùa, dù sao thời gian qua nàng cũng bị bà liên tục chèn ép, có được cơ hội tất nhiên phải phản kích để hòa nhau rồi.
Anne cười nói: "Orm, tôi không nhìn lầm cô, chỉ cần chút chỉ điểm, cô đã có thể phóng xuất ra tài hoa chói mắt. Tôi đã nhìn thấy thành công sắp tới rồi, rất cảm ơn cô."
Orm cũng khó được một lần khiêm tốn, cười: "Chị Anne kiến thức rộng rãi, ý kiến của chị quả thật cho tôi không ít linh cảm, tôi mới là người phải cảm ơn."
Thượng đế đóng một cánh cửa này trước bạn, tất nhiên sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa khác. Nếu chỉ một vài lần thất bại mà nhụt chí, thì làm sao có thể có được thành công sau này.
-----
Sau khi rời khỏi công ty AN, Orm thật tự nhiên lái xe về phía hội quán, mà đã tới hội quán thì không thể không nhớ tới Lingling.
Đây là chuyện không cách nào thay đổi, ở cạnh nhau năm sáu trời khiến cuộc sống của hai người gần như hòa chung một nhịp, bất cứ làm chuyện gì, nhìn thấy vật gì bên cạnh mình thì đều có thể có chút liên quan đến đối phương, vì thế rất dễ dàng khơi gợi lên ký ức.
Ngược lại, nếu nói rằng đã quên hết rồi, thì nghe có vẻ như nói dối.
Dù đã đi đến nửa đường, những Orm vẫn quay xe lái về căn hộ.
Lúc đến nơi thì cũng đã hai giờ chiều, trong căn nhà rộng lớn chẳng hề có chút tiếng động, Lingling đang say ngủ ở trong phòng, chỉ có chiếc giá truyền nước cùng một đống lớn các loại thuốc ở cạnh đầu giường mới cho thấy rằng đã từng có bác sĩ ghé qua, Sonya còn để lại một tờ giấy nhắn đặt bên cạnh đống thuốc, dùng tiếng Anh lưu loát dặn dò giờ nào thì uống thuốc, rồi cần lưu ý những gì.
Orm ngồi xuống mép giường, cúi người đặt tay lên trán Lingling muốn kiểm tra, đuôi lọn tóc xoăn cuốn sóng của cô vì động tác ấy mà qua bả vai rơi xuống, nhẹ nhàng sượt qua hai má Lingling, nhưng không làm cô ấy tỉnh dậy. Có vẻ đã hạ sốt rồi, cái thân thể hư hỏng của kẻ này hình như đã quen với chuyện hay sinh bệnh vặt, nên bệnh tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Sau khi thầm "khinh bỉ" vài câu, Orm thật AQ( tự sư.ớng trong suy nghĩ) mà cảm thấy trong lòng thoải mái hơn đôi chút, cô xoay người đi đến phòng bếp. Từ nhỏ Orm đã được nhận giáo dục tiêu chuẩn dành cho khuê tú danh môn, tất cả mục đích của các bài học đó chính là để làm sao ngày sau có thể tìm được một vị hôn phu vĩ đại.
Bởi vậy khỏi kể đến việc nàng phải học nào thì cầm kỳ thi họa, trang điểm ăn mặc thời trang, rồi dáng đi dáng đứng cùng tu dưỡng khí chất... Và trong đó nấu ăn đương nhiên cũng là một môn học bắt buộc.
Chẳng qua trước giờ đại tiểu thư luôn có đủ loại lý do như lười động tay chân, hay sợ mình sẽ biến thành bà già nội trợ, rồi sợ tay bị thô ráp này nọ, nên chưa từng một lần xuống bếp khi ở bên cạnh Lingling.
Có điều lần xuống bếp hiếm có này lại chẳng làm Orm trổ được tài nấu nướng, dù trình độ của nàng có cao siêu thế nào, bởi vì cái nàng nấu là.... Cháo trắng.
Sở dĩ cháo Bangkok nổi tiếng là bởi, dù chỉ là cháo trắng, nhưng muốn nấu được nó lại phải lưu ý rất nhiều điều, cũng rất tốn thời gian. Orm không ngừng cẩn thận khuấy cháo trong nồi đất, phải chờ đến khi hạt gạo bị ninh đến nát nhừ và tỏa ra hương thơm thì mới coi như nấu xong.
Lúc này từ trong phòng ngủ lại truyền đến tiếng Lingling gọi: "N'Orm ~ N'Orm ~"
Orm tắt bếp, múc một bát cháo rồi nhỏ lên đó vài giọt dầu vừng, cũng mang cây cái bẹ duy nhất moi được ra từ chiếc tủ lạnh rỗng tuếch bỏ vào bát, sau đó bưng ra ngoài. Cô con trời họ Kwong này, chẳng phải không biết tôi đến đây sao, thế mà vừa tỉnh dậy đã loạn kêu rồi, phải chăng bệnh đến hồ đồ.
Quả thật là Lingling đã bệnh đến váng vất, tỉnh dậy cứ mơ mơ màng màng, ngồi ở trên giườg kêu to vài tiếng, sau khi thấy Orm thực sự bước vào thì cô còn sợ hết hồn. Không phân biệt nổi chuyện xảy ra ở trong mơ kia với chuyện này cái nào mới là thật.
Cô chỉ nhớ sau khi rời khỏi phòng tắm đầu cô đau muốn nứt, lại vừa lạnh vừa nóng, dạ dày cũng đau đến muốn nôn hết ra, rồi cô lờ mờ nhìn thấy bác sĩ. Nếu vậy không khó để hiểu nguyên nhân vì sao Orm lại xuất hiện ở nơi này. Nhưng nếu không phải cô bị bệnh, thì Orm nhất định sẽ chẳng tới đúng không.
Cô không phải kẻ ngốc, cô biết vì cả hai lỡ có "thân mật" nên Orm không vui. Lúc đó vì chìm đắm trong kích tình nên nàng ấy không từ chối, nhưng không có nghĩa là sau đó nàng ấy sẽ không hối hận khinh bỉ.
"Em cho chị ăn gì vậy?" Lingling ngồi khoanh chân trên giườg, nhìn không rời chiếc khay Orm bưng trên tay.
"Cháo trắng." Đừng có chờ mong sẽ là sơn hào hải vị. Orm rất nhẹ nhàng trả lời băng quơ, sau đó đặt cháo lên tủ đầu giườg.
"Tôi đang bị bệnh ~ mà em chỉ cho bệnh nhân ăn chút ít gạo chẳng đáng mấy đồng đó ư ~" Lingling bĩu môi. Cô thích ăn cái gì đó có vị đậm chút, chẳng muốn ăn cháo trắng không mỡ không muối kia đâu, ghét.
Cháo nàng nấu một giờ mà lại chẳng đáng mấy đồng?
Trong lòng Orm thầm tức giận đến nghiến răng, hừ lạnh: "Thật ngại quá, cháo tôi nấu trị giá bảy triệu bath một bát, chị muốn trả bằng tiền mặt hay chi phiếu. Nếu chị không ăn, thì tôi sẽ bưng đi."
Lingling không nói thêm gì, chỉ nghiêng người rút một sấp những tờ 500.000bath trong ngăn kéo tủ ra đặt lên giườg, sau đó há to miệng với Orm: "A~"
Người này! Orm tức đến bật cười, lúc hư hỏng thì làm cho người ta cảm thấy bộ mặt chị ta thật đáng ghét, nhưng càng ở cạnh lâu, thì dù có là người hận chị ấy đến thế nào, cũng không thể không thấy thoải mái vui vẻ. Bạn bè của Lingling trải khắp thiên hạ, người trong thương giới cùng danh viện đều bảo Lingling rất có mị lực không phải chỉ là nói ngoa.
Orm múc một thìa cháo có độ ấm vừa phải đưa đến bên miệng Lingling, Lingling yên lặng ăn. Một người đút, một người ăn, cả hai đều không nói gì. Thìa lớn mà bát thì nhỏ, cũng có thể do Lingling đã rất đói bụng, nên một bát cháo mà chỉ mấy thìa đã ăn hết bay.
Thậm chí chẳng cần nói lời nào hoa mỹ, món ăn cũng chỉ dùng nguyên liệu rất bình thường, không có chút gì hoa lệ, hay hành động có cánh nào.
Nhưng khi cảm giác ấm áp của cháo trắng từ đầu lư.ỡi qua cổ họng và dạ dày truyền vào trong bụng, thậm chí Lingling còn có cảm giác muốn bật khóc. Từ nhỏ cô đã được dạy phải kiên cường, phải trở thành người mạnh mẽ nhất để có thể gánh vác gia nghiệp, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cô đã không được phép khóc nữa, cũng chưa bao giờ khóc, gần như quên mất đó là cảm giác gì rồi.
Nhưng ở khoảng khắc này, những thứ bình thường nhất ấy lại làm cô cảm thấy thật ấm áp, làm cô xúc động vô cùng. Lingling không biết đó là vì sao, nhưng cô biết, nó do Orm mang đến, một người hoa lệ nhất, lại cho cô cảm giác giản dị chân thành nhất, thật quá thần kỳ.
Lingling bỗng nhiên dùng ánh mắt như có muôn vàn suy nghĩ ấy nhìn nàng, khiến cho Orm cảm thấy có chút ngượng ngùng. Thậm chí cả căn phòng và cái giường này nữa, cũng làm nàng nhớ lại rất nhiều chuyện xảy ra từ trước kia và hôm qua, lòng đan xen bao cảm xúc vui vẻ, buồn thương, tức giận, nó làm nàng cảm thấy cả người khó chịu giống hệt như đang ngồi trên bàn châm.
Những chuyện này nghe thì tưởng như diễn ra rất lâu, nhưng thật ra chỉ lướt trong mấy giây đồng hồ, sau phút đối diện ngắn ngủi ấy, Orm đặt bát cháo rỗng vào khay định rời đi, giọng điệu thản nhiên khẽ bảo: "Tối không có ai chăm sóc cho chị, để tôi gọi điện cho người nhà của chị đón chị về Khon Kaen."
Lingling lại đưa tay giữ chặt nàng, giọng nói còn mang chút vội vàng: "N'Orm, trước tiên em đừng đi. Em cũng biết tính cách của chị rất xấu, chưa bao giờ chịu thừa nhận mình sai lầm, nhưng chị nghĩ chị đã thật sự làm sai."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip