Chương 3 - Cứu người bị chôn sống.

Trong bãi tha ma giờ đây đầy xác thối rữa nằm chất chồng lên nhau, xung quanh còn có mấy cái hố to, chắc là quản sự đã đào vào mấy hôm trước, đợi đến ngày mười lăm tháng này rồi chôn cất tro cốt. Trước một hố to ở chính giữa bãi tha ma có chín người đàn ông, trong đó có một người gầy duy nhất, cũng là kẻ dẫn đầu, họ đều mặc Mã Quái*, tay áo cùng ống quần xắn lên cao – Xem điệu bộ, cử chỉ không phải là dân lương thiện.

*Mã Quái là loại trang phục truyền thống của nam giới Trung Hoa, loại trang phục của dân tộc Mãn Thanh, áo cổ tròn, ống tay cửa hẹp, xẻ ở giữa áo, cài nút thắt, ống tay áo hình chữ U.

"Nhanh tay lên đi. Nếu qua giờ tốt thì chúng ta không lấy được tiền đâu." Người đàn ông gầy gò nhưng cao lêu khêu kia quát khẽ tám người đang nâng hai cái quan tài.

"Lão đại! Chúng ta chôn có đúng giờ hay không thì ông chủ Mã làm sao biết." Một trong tám người kia cười nhởn nhơ nói.

Lão đại đó nhìn chòng chọc vào người vừa lên tiếng, "Ông ta có Vấn Tiên đạo trưởng giúp sức, trên thông thiên văn dưới thông địa lý, có chuyện gì có thể qua mắt được pháp nhãn của đạo trưởng? Cậu còn chưa rõ tính tình của ông chủ Mã sao? Cậu muốn chết thì lăn xa một chút, đừng cản trở anh em kiếm tiền!"

"Ông chủ Mã này tin tưởng Vấn Tiên đạo trưởng như cung phụng một vị thần tiên sống, nghe nói pháp lực của đạo trưởng rất cao thâm. A Cẩu, cậu cẩn thận đạo trưởng nghe thấy, sau đó ông ấy tiễn cậu về Tây thiên." Người đàn ông đi cùng bên với A Cẩu vừa trêu chọc vừa e ngại nói.

Họ đặt hai cái quan tài vào cái hố to nhất, tiếp theo dùng cuốc, xẻng do quản sự bãi tha ma để lại, bắt đầu xúc đất quăng xuống, miệng không ngừng kêu ca, lầm bầm đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Y Đà La nhếch môi cười quỷ dị, "Vấn Tiên đạo trưởng? Ông ta là thần tiên thật à? Có trò hay để chơi rồi." Cô nhắm mắt lại, miệng khẽ niệm vài tiếng.

Bất chợt, cách Y Đà La và Vô Biên mấy bước chân có vài bóng dáng hiện ra, quần áo họ rách lươm bươm, mặt mày xám trắng hốc hác, tóc dài rũ rượi che gần hết khuôn mặt. Họ đồng loạt hướng về Y Đà La cúi đầu, "Sứ giả!" Y Đà La là chủ nhân của Linh Hồn Khách Trạm, đồng nghĩa cũng là sứ giả tiếp quản linh hồn giữa Ma giới và Minh giới.

"Các ngươi sang đó chơi đùa với họ một chút, đừng làm kinh động tới quản sự nơi này." Y Đà La nhàn nhạt ra lệnh, trên trán cô có ấn ký Ma chủ, hình giọt nước màu đỏ như ruby, linh hồn nào nhìn thấy cũng biết thân phận của cô là gì.

"Dạ." Lệnh của Y Đà La, không có linh hồn nào dám cãi. Những vong hồn vừa biến mất kia đều là vong linh vất vưởng của bãi tha ma, sống thì nghèo khổ, tới khi chết cũng không có đất chôn. Lúc làm người là kẻ tha hương cầu thực, lao động vất vả, đến lúc làm ma thì tro cốt trộn lẫn, chẳng phân lạ quen.

"Tiểu thư muốn ra mặt à?" Vô Biên không tài nào đoán được suy nghĩ của Y Đà La, mấy ngàn năm qua đều là thế. Ngay cả kẻ tinh tế, nhạy bén như Khổ Ải cũng không có số làm giun trong bụng của chủ nhân nhà anh.

"Ngươi tới phòng Tuần bổ báo án, nói rằng ở đây có người muốn cưỡng bức tiểu thư nhà ngươi." Y Đà La đã nghĩ ra cách xâm nhập vụ án nhà họ Dương, cô cười tà nói, "Nhớ rõ phải chờ đúng mười lăm phút sau hãy dẫn họ đến."

Tuy rằng Vô Biên có điều nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời của Y Đà La một cách nhanh chóng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng của anh đâu.

Phía bên kia, những tên đang lấp hố chôn hai cái quan tài bỗng dưng cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, bên tai còn vang lên âm thanh khe khẽ của ai đó.

"Lão đại, anh có nghe được gì không?" Một tên trong nhóm hoảng hốt nhìn khắp nơi, giọng nói bắt đầu run rẩy.

"Có tiếng gì đâu, cậu đang mê sảng à? Tiếp tục đi!" Tên lão đại quát tháo.

Một tên đang cầm xẻng cũng nhìn dáo dác xung quanh, "Không phải đâu, lão đại. Em cũng vừa nghe thấy có người nói bên tai em." Còn than rằng, lạnh quá. Lạnh quá.

Tên lão đại hung hăng trừng hai người đó, "Các cậu định lười biếng đúng không? Mau làm nhanh tay rồi quay về nhận tiền." Mẹ nó, ông đây còn phải đến nhà chứa ôm đàn bà.

Bỗng dưng, từ đâu có một cơn gió lạ nhè nhẹ thổi đến, cuốn theo giấy tiền vàng mã nằm rải rác trong bãi tha ma, phất qua từng nhánh cây ngọn cỏ, vuốt khẽ người của mấy tên đàn ông. Luồng khí lạnh như đến từ cõi âm không ngừng quẩn quanh toàn thân, chui từ sống lưng lên thẳng đỉnh đầu khiến da đầu họ tê rần, tay chân buốt giá.

"Cỏ cây phủ lối đi, nghĩa địa đêm lạnh xuống, người dương đều lánh mặt, nhường đường cho kẻ âm. Quạ tha vài thớ thịt, xác thối ngập đất vàng, tiền mã do ai rải, chẳng thấy người khóc than." Rồi có tiếng hát từ đâu vang lên, phảng phất như vọng về từ cõi hư vô nào đó. Ai oán, buồn thương, tiếc hận.

Thê lương vô cùng.

Chín tên đàn ông kẻ quăng xẻng, người ném cuốc, họ chạy lại gần nhau, đứng thành một cụm, thảng thốt nhìn trái ngó phải, run lẩy bẩy như chim sợ cành cong.

"Ma...có ma..."

"Ở đây ngoài chúng ta ra làm gì còn ai khác...nếu như là quản sự thì sao có tiếng của phụ nữ?"

Tên lão đại đã không còn cứng miệng như vừa rồi, hắn nuốt khan nói, "Nghe đồn cách đây hai mươi năm, chỗ này từng có oán linh xuất hiện, hại chết rất nhiều người, sau đó bị Vấn Tiên đạo trưởng diệt trừ. Chẳng lẽ họ đã quay lại?"

"Cỏ cây phủ lối đi, nghĩa địa đêm lạnh xuống, người dương đều lánh mặt, nhường đường cho kẻ âm. Quạ tha vài thớ thịt, xác thối ngập đất vàng, tiền mã do ai rải, chẳng thấy người khóc than." Tiếng hát lại vang lên thêm lần nữa, thê lương hơn hẳn vừa rồi.

Sương mù bắt đầu giăng kín mọi lối đi.

"Đáng sợ quá lão đại, chúng ta về nhanh đi." Không biết là ai gào lên, chất giọng vô cùng hãi hùng.

"Ma không đáng sợ. Quỷ mới đáng sợ. Nhưng quỷ có gì phải sợ chứ? Nên sợ loại người vô nhân tính như các người mới đúng." Thanh âm trong trẻo như hoàng anh xuất cốc, một bóng dáng yểu điệu thướt tha dần hiện ra trong bóng tối âm u.

Dưới ánh trăng mờ ảo, bọn đàn ông kia trông thấy một cô gái mặc váy Tây dương đang chậm rãi đi ra từ làn sương đêm giá rét, cất bước về phía họ, sau lưng cô gái xinh đẹp này còn có vài người. Càng đến gần họ càng nhìn rõ được người đi sau cô có mặt mũi ra sao.

Hai chữ "gớm ghiếc" còn chưa đủ để hình dung mấy người đó.

"Ma...ma..." Tên mập nhất trong đám lắp bắp nói xong, bên dưới hạ bộ của hắn cũng ướt đẫm, dòng nước vàng nhạt chầm chậm chảy ra khỏi ống quần.

Y Đà La chán ghét nâng tay che mũi, cười khúc khích, "Có như thế mà sợ hãi rồi sao? Các người có gan giết cả người, cớ sao lại sợ ma?" Không có gì lạnh bằng máu người. Không có ai độc ác hơn kẻ mất đi nhân tính và lương tri.

"Bà cô! Chúng tôi cầu xin cô, hãy tha cho chúng tôi!" Cả đám đàn ông quỳ rạp xuống đất, người này dựa người kia, biểu tình kinh hãi đã xâm chiếm lấy toàn bộ gương mặt họ.

Y Đà La nhẹ phất bàn tay thon dài, ngay tức khắc, cái hố có hai quan tài bỗng dưng vang lên tiếng rầm rầm, mặt đất dần dần nứt ra, phía dưới lập tức có hai vật thể bay vụt lên không trung, lướt nhanh qua đầu đám đàn ông rồi dừng trước mặt cô.

Thong dong đi tới, Y Đà La nhẹ búng tay, hai nắp quan tài bật ra trong tích tắc, để lộ hai người có gương mặt tái nhợt, đã ngất lịm ở bên trong.

Nhẹ nhàng cắt một đường ở ngón tay giữa của bàn tay trái, Y Đà La nhỏ lên trán của hai người chỉ còn một hơi thở yếu ớt này. Một cô gái hơn hai mươi và một đứa bé mới bốn tuổi, đám người này đúng là táng tận lương tâm mới làm ra việc chôn sống họ.

Từng cử động của Y Đà La như bùa chú định thân đối với mấy tên đàn ông kia, họ mở to mắt nhìn cô trân trân, miệng ú ớ nói không nên lời.

Sau khi hoàn thành việc cần làm, Y Đà La đi tới cuối quan tài, ung dung ngồi lên thành gỗ, vắt chéo chân nhìn về đám người kia, "Nói tôi nghe xem, các người chôn sống hai người này làm gì."

Y Đà La cười rất đẹp. Đẹp đến mức câu hồn mấy tên đàn ông và đồng thời họ cảm thấy dựng cả tóc gáy. Kẻ này đẩy tôi, tôi đẩy anh, ai cũng không muốn làm người mở miệng trước.

"Ta cho phép các ngươi lại chơi đùa với họ." Y Đà La liếc mắt về phía những vong hồn, lạnh nhạt nói.

Vài linh hồn lập tức tiến về phía mấy tên đàn ông, họ luýnh quýnh lùi nhanh về sau, liều mạng dập đầu với Y Đà La, "Bà cô tha mạng! Chúng tôi sẽ nói! Chuyện gì chúng tôi cũng khai hết!" Giữ mạng quan trọng hơn, chỉ cần còn sống thì có thể kiếm được tiền.

Vẫy tay bảo hồn ma lùi lại, Y Đà La lãnh liệt nhìn mấy tên đàn ông, "Tốt nhất nên nói nhanh, tôi không có kiên nhẫn chờ lâu." Người của phòng Tuần bổ sắp đến rồi.

"Dạ dạ." Tên lão đại không chút chần chừ, đem mọi chuyện kể lại cho Y Đà La nghe không sót một chữ nào, ngay cả diệu bộ cũng không bỏ qua, rất sợ cô không tin rồi cho hắn xuống làm bạn với những hồn ma kia.

Họ chẳng biết cô gái xinh đẹp này là ai, từ đâu tới mà có thể điều khiển được vong hồn, lại còn biết pháp thuật, tài giỏi hơn hẳn Vấn Tiên đạo trưởng.

Mười phút sau, Y Đà La thu được những gì cô muốn cũng là lúc Vô Biên dẫn theo người của phòng Tuần bổ đến.

Dẫn đầu là Vô Biên và một thanh niên trạc khoảng hai mươi sáu tuổi, nối bước họ là một nhóm lính mặc cảnh phục màu đen, đầu đội nón chỉnh tề, tay còn mang súng dài.

Cảnh tượng mà họ nhìn thấy là một cô gái nằm ngất xỉu giữa bãi tha ma hoang vắng, lạnh lẽo. Chung quanh không còn ai ngoài một người đàn ông mập mạp nằm ngất xỉu cách đó không xa, đũng quần hắn ta ướt đẫm một cách lạ thường, còn phát ra mùi khai khó ngửi.

Chớp mắt vài cái, kế đó Vô Biên quay nhanh sang nhìn người đi cạnh mình, bối rối và hoảng loạn nói lớn, "Đó là tiểu thư của tôi, còn tên kia là một trong những kẻ đã chặn đường chúng tôi." Anh dựa theo lời của chủ nhân, biên một đoạn kịch chủ tớ bị kẻ xấu chặn đường, vốn phải là kẻ hầu mạo hiểm để chủ thoát thân nhưng cuối cùng đổi thành chủ tớ lạc nhau trong lúc trốn chạy kẻ xấu, sợ chủ nhân gặp chuyện không may nên kẻ hầu như anh mới tức tốc đi báo cảnh.

Người thanh niên điển trai, mặc vest đen nhanh chân đến bên cạnh Y Đà La, còn đám lính chạy sang vây bắt tên đàn ông đang nằm bất tỉnh.

Vừa nhìn thấy gương mặt của Y Đà La, người thanh niên choáng ngợp trong phút chốc rồi điềm nhiên lại ngay, anh cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, sau đó bế cô lên, "Mau cùng tôi đưa tiểu thư của anh đến bệnh viện."

"Được được." Vô Biên diễn vai người hầu cận thật thà, cho nên trước khi chạy theo thanh niên đang ôm Y Đà La còn không quên nhặt lên mũ và túi xách của chủ nhân.

Đêm nay gió lạnh thổi, trăng âm u. Cứu người chôn sống, cho ma dọa người. Tuần bổ ôm được gái xinh, nhưng nào đâu biết cô là chủ mưu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip