Chương 8 - Lệ quỷ xuất thế.

Đứng giữa phòng khách của nhà họ Diệp, đối diện với sô pha mà mẹ Diệp và Tang Thu Vũ đang ngồi, Y Đà La xòe bàn tay chứa mảnh giấy ghi sinh thần bát tự của Tang Thu Phong ra, một ngọn lửa màu tím bỗng chốc bốc lên, cháy rực xinh đẹp trong lòng bàn tay của cô.

Dưới ánh mắt hiếu kỳ cùng chờ mong của mẹ Diệp và Tang Thu Vũ, Y Đà La kết ấn bằng tay trái, miệng khẽ niệm lời chú. Trong tích tắc, mảnh giấy bị lửa thêu rụi biến thành một đồ án tựa như bùa chú. Sau đó, ngọn lửa từ màu tím chuyển sang xanh lá đậm, tiếp đến là màu đen và cuối cùng trở thành màu trắng.

Y Đà La nhẹ nhíu mày, xem ra oán khí của Tang Thu Phong nặng hơn cô nghĩ.

"Xảy ra vấn đề gì sao, Y tiểu thư?" Nhận thấy sắc mặt Y Đà La khác lạ sau khi thu tay lại, mà cũng chẳng thấy linh hồn của Tang Thu Phong đâu, mẹ Diệp nôn nao hỏi.

"Không gọi được hồn của cô ấy." Y Đà La nhàn nhạt nói, "Có hai loại khả năng không gọi được hồn của người chết. Thứ nhất, vong hồn đang chịu đọa đày nơi địa ngục. Thứ hai, oán niệm và chấp niệm quá sâu biến thành oán khí nuôi dưỡng hồn thể của họ, có thể dùng nó chống lại lời triệu hồi. Nếu Tang Thu Phong là dạng thứ nhất, ta dễ dàng dẫn cô ấy lên đây được. Nhưng nếu như thuộc về dạng thứ hai thì các người sắp phải đau đầu rồi, vì cô ấy đã dần biến thành lệ quỷ."

Mẹ Diệp thảng thốt đến mức không nói nên lời, Tang Thu Vũ càng hoảng hốt hơn bà ấy. Cô vội vàng hỏi, "Vậy có cách nào tiêu diệt nó hay không?"

"Thu Vũ!" Mẹ Diệp khiếp sợ nhìn sang Tang Thu Vũ, sau đó nhẹ nhàng trách cứ, "Đó là em gái song sinh của con, sao con có thể nói ra lời như thế."

"Mẹ." Tang Thu Vũ mềm mỏng trấn an mẹ Diệp, "Con chỉ hỏi nếu như Thu Phong thành lệ quỷ thôi. Nếu em ấy trở thành lệ quỷ thì rất đáng sợ, sẽ làm hại tất cả chúng ta, còn có vô số người vô tội khác. Hơn nữa hiện tại vẫn chưa khẳng định được Thu Phong thuộc về dạng nào dựa theo lời Y tiểu thư nói." Vừa rồi là tại cô quá kích động nên nhất thời không khống chế được cảm xúc, suýt nữa khiến mẹ chồng thất vọng về cô rồi.

Y Đà La hơi cúi đầu cười nhạt, lệ khí trên người Tang Thu Vũ càng lúc càng nặng, sắp chiếm hữu toàn bộ tâm trí của cô ta. Một khi cô ta kích động thì lệ khí tăng thêm một phần, nó cũng dần thay đổi sắc diện của cô ta. Nếu có người chú ý sẽ nhận ra, tướng mạo cô ta khác đi qua từng ngày. Cũng giống như câu tướng sinh từ tâm.

"Y tiểu thư, hiện tại chúng ta phải làm sao?" Nghe lọt vào tai những lời giải thích của Tang Thu Vũ, mẹ Diệp xóa tan cảm xúc phập phồng trong lòng, bà quay qua hỏi Y Đà La.

"Ngày mai các vị đưa tôi đến mộ của Tang Thu Phong một chuyến, tôi sẽ có cách khiến cô ấy lộ diện." Y Đà La là Ma Chủ, chỉ cần cô chạm tay vào xương cốt của Tang Thu Phong, dù cô ấy có trốn ở góc kẹt nào của cõi Âm cũng bị cô kéo tới bên cạnh, lộ nguyên hình.

Thần sắc của Tang Thu Vũ lại khác lạ, cô cười có chút gượng gạo nói, "Được."

Lúc này, có tiếng bước chân vọng qua từ cầu thang, Hồi Đầu cùng Diệp Phi đang chậm rãi đi xuống. Cảm thấy bầu không khí có hơi khác thường, Hồi Đầu tiến lại gần Y Đà La và hỏi, "Không gọi được hồn sao, tiểu thư?"

Y Đà La nhẹ lắc đầu, "Lát nữa về nói sau." Cô nhìn lướt qua người nhà họ Diệp, "Các vị nên tính toán thời gian xuất phát đến đạo tràng của tôi và nơi đặt mộ của Tang Thu Phong. Nhất định phải đến đó đúng 6 giờ chiều." Thời điểm đó âm khí đẩy lùi dương khí, rất thích hợp chiêu hồn.

Mẹ Diệp không ngừng gật gù đầu, còn Tang Thu Vũ im lặng như đang chìm trong suy nghĩ của bản thân. Riêng Diệp Phi dùng ánh mắt hồ nghi chú mục Y Đà La, nếu không gọi được hồn chỉ có hai kết quả. Hoặc là trên đời này căn bản không có ma quỷ, hoặc là mẹ của anh đã mời nhầm người lừa gạt.

Trong lòng đoán như thế nhưng là một người đàn ông lịch thiệp, Diệp Phi không hề nói thẳng ra những lời thiếu tôn trọng đối với bất kỳ một ai. Anh chỉ thản nhiên thay mẹ và vợ của mình tiễn khách.

Ở góc độ Diệp Phi không nhìn thấy, Y Đà La thoáng cong môi cười nhẹ. Người này thực sự đáng khen ngợi, khác xa một trời một vực so với Tang Thu Vũ. Một người là ánh sáng chói lọi, một người là hắc ám âm u, ấy vậy mà lại trở thành vợ chồng. Cũng thật quá lạ kỳ.

Ra khỏi cổng rào bằng sắt của nhà họ Diệp, Y Đà La giương mắt nhìn ánh trăng có màu xám nhạt bởi một áng mây mỏng chầm chậm lướt qua, "Mặt trăng có vệt đỏ. Hiện tượng này thường xuất hiện khi có lệ quỷ xuất thế."

Nghe vậy, Hồi Đầu vận chuyển linh lực nhìn chòng chọc lên Mặt trăng. Đúng như lời chủ nhân của anh nói, giữa quả cầu tròn vành vạnh đó có những vệt sáng màu đỏ đang lượn lờ uốn quanh mà chỉ có đôi mắt của người không phải ở cõi trần tục mới nhìn thấy được.

Bất thình lình, có một bóng trắng bay xẹt về hướng Đông. Y Đà La lập tức quét mắt nhìn sang, "Là quỷ. Đuổi theo."

Trong tích tắc, bóng dáng của Y Đà La và Hồi Đầu biến mất ngay tại chỗ khiến cho đôi mắt đang lặng lẽ theo dõi họ từ phía sau hiện lên biểu tình khiếp sợ cùng không dám tin.

"Diệp Phi, sao con còn đứng đây?" Mẹ Diệp bước ra khỏi phòng khách, trông thấy con trai đứng ở huyền quan với dáng vẻ đơ như tượng, bà kinh ngạc hỏi, "Con hé cửa để nhìn cái gì bên ngoài vậy?"

Cứng ngắc quay người lại, Diệp Phi đờ đẫn nói, "Mẹ, vừa rồi con thấy Y tiểu thư và phụ tá của cô ấy biến mất như làn khói chỉ trong chớp mắt." Sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên anh chứng kiến sự việc vượt xa nhận thức của nhân loại. Thật huyền ảo.

Mẹ Diệp hơi mở to mắt vì bất ngờ, bà hoàn toàn tin tưởng vào lời của Diệp Phi bởi xưa nay con trai của bà chưa từng biết nói dối. Bà cứ ngỡ Y tiểu thư chỉ biết bắt ma quỷ như các thầy pháp bà đồng luyện thuật Mao Sơn, hóa ra cô ấy còn biết cả pháp thuật như thần thánh.

"Chúng ta tìm đúng người rồi. Y tiểu thư chắc chắn là Thần Nữ chuyển thế, cô ấy sẽ giúp được chúng ta." Mẹ Diệp vui sướng nói.

Quay lại phía Y Đà La, cô và Hồi Đầu đuổi theo bóng dáng màu trắng đó đến con đường tên Già Nam thì biến mất, hoàn toàn không để lại dấu vết gì.

"Đây là một con quỷ có đạo hạnh cao thâm, còn có pháp bảo Phật gia hộ thân." Y Đà La khẽ nhíu mày tự hỏi, "Từ đâu mà nó có được pháp bảo đó?" Sau đó cô nhìn sang Hồi Đầu đang ngự mây mà đứng bên cạnh cô, "Ngươi quay về cùng Khổ Ải, Vô Biên và Thị Ngạn điều tra xem tại kinh đô Man Sương này, ngôi chùa nào có hòa thượng viên tịch để lại Xá Lợi Tử."

Giữa bầu trời đêm tối đen không có ánh sao, Mặt trăng lại bị mây đen dần che khuất, gió thổi vạt áo của họ nhẹ bay trông có chút quỷ mị mà huyền huyễn.

"Da, chủ nhân." Hồi Đầu kính cẩn đáp.

Họ dịch chuyển quay về khách trạm. Chốc lát sau, từ bên trong con hẽm nhỏ gần đó bỗng nhiên có một bóng dáng màu trắng bay vụt lên rồi biến mất ngay trong khoảnh khắc. Trong không gian âm u tĩnh lặng chợt vang lên bài đồng dao của tiếng trẻ con hát.

Đêm trăng tròn tháng sáu, cô dâu lên kiệu hoa.

Qua cầu gỗ gần núi, tai họa giáng xuống đầu.

Chết oan chết ức, thật đáng thương.

Quỷ Môn Quan đã mở, dẫn đường về cõi trần.

Tìm lại người trong mộng, đưa nhau xuống hoàng tuyền.

Lời thề năm đó, mãi không quên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip