Chương 9 - Tiếng ai hát trong đêm.

Phố Hành Lộ, đường Trường Uy.

Mặt trăng tối nay càng lúc càng lu mờ, mây đen như những dải lụa mỏng nhè nhẹ bay phảng phất trước mặt nàng, che mất đi vẻ đẹp sáng ngời nhưng dịu dàng vốn có của ánh trăng.

Thời điểm bóng tối kéo đến là lúc các sinh vật sống về đêm vươn mình trỗi dậy. Hơn nửa giờ trước, trên đường cái của phố Hành Lộ còn có ô tô và vài người qua lại nhưng hiện tại chẳng thấy một bóng dáng nào hoạt động tới lui. Thứ biết cử động duy nhất ở đây là những con quạ sải cánh bay vòng trong không trung.

Trên nền trời tối đen âm u bỗng dưng xuất hiện một vệt sáng màu đỏ bay thẳng về hướng biệt thự số 5813. Căn biệt thự này đã bỏ hoang gần mười năm, chủ nhân của nó không bán đi cũng chẳng cho thuê mà chỉ để trống, mặc nhiều lớp bụi bặm phủ kín mọi vật dụng cùng không gian rộng lớn bên trong.

Bảo vệ phố Hành Lộ thường hay đi tuần đêm vào lúc đồng hồ điểm 12 tiếng trước khi họ quay lại phòng Bảo An đánh một giấc ngủ say sưa đến 3 giờ sáng, đó là thời điểm tuần tra thêm một lần nữa của họ. Bốn người đảm nhận công việc trực đêm hôm nay chia nhau ra bốn hướng Đông Tây Nam Bắc cũng là bốn dãy biệt thự của phố Hành Lộ, người phụ trách dãy phía Bắc là một người đàn ông trung niên trạc khoảng năm mươi tuổi có thân hình hơi mập mạp, chắc nịch. Trên cổ ông ta đeo dây chuyền bạc treo đầy hình Phật, tay cầm đen pin cũng mang chuỗi ngọc trừ tà màu nâu.

“Không khí đêm nay thật tà quái, không có gió mà vẫn ớn lạnh.” Bảo vệ trung niên vừa lẩm bẩm vừa hướng về dãy biệt thự bên trái đi đến, nơi này mặc dù có đèn đường nhưng chẳng hiểu sao nó đồng loạt vụt tắt vào hơn mười phút trước, phòng Bảo An đã gọi thợ điện đến kiểm tra, họ bảo rằng tới sáng mai mới có thể ghé qua được.

Ánh sáng của đèn pin cầm tay chỉ có thể soi đủ một lối đi phía trước, không gian hai bên vẫn chìm trong bóng đêm u ám khiến bảo vệ trung niên cảm thấy bản thân đang bước trên con đường tối đen vô định.

Bất chợt, hàng cây xanh ngăn cách giữa hai dãy biệt thự bỗng nhiên nhẹ nhàng rung rinh, cành lá phát ra âm thanh xôn xao rì rào tựa như tiếng ai đang hát.

Đêm trăng tròn tháng sáu, cô dâu lên kiệu hoa.

Qua cầu gỗ gần núi, tai họa giáng xuống đầu.

Chết oan chết ức, thật đáng thương.

Quỷ Môn Quan đã mở, dẫn đường về cõi trần.

Tìm lại người trong mộng, đưa nhau xuống hoàng tuyền.

Lời thề năm đó, mãi không quên.

Bảo vệ trung niên hoảng hốt nhìn quanh quất, ông ta dùng đèn pin soi rọi khắp nơi. Bốn phía chỉ là bóng đêm dày đặc, hoàn toàn không có một bóng người ngoài hàng cây đang khẽ đung đưa thân mình trong khi gió chẳng hề nổi lên.

Vốn là người từng trải, tin cả quỷ thần có tồn tại cho nên bảo vệ trung niên đã mơ hồ đoán được bản thân gặp phải chuyện gì, ông chậm rãi nuốt một ngụm nước miếng, “Oan có đầu, nợ có chủ. Xin đừng làm hại người vô tội."

"Hahaha..." Tiếng cười khúc khích của phụ nữ chợt vang vọng, lanh lảnh mà ma quái.

Bảo vệ trung niên tức khắc quay ngược về sau, rọi đèn pin thẳng vào ngôi biệt thự đối diện. Hàng rào sắt của biệt thự số 5813 vẫn khóa chặt bằng ổ khóa bằng sắt to lớn ở bên ngoài, ngay cả cánh cửa gỗ trên hàng hiên cũng đóng kín mít, trước sân nhà phủ đầy lá vàng khô héo bởi lâu ngày không có ai ghé qua nơi này.

Cách cánh cửa gỗ mấy mươi bước có một ô cửa sổ hình bát giác lộng kính, không có rèm che. Bảo vệ trung niên cố tình chiếu đèn pin về phía cửa sổ, nơi mà ông đã nghe thấy tiếng cười phát ra từ ngôi biệt thự để hoang này.

Đập vào mắt bảo vệ trung niên là một bóng dáng mặc váy dài màu trắng có gương mặt trắng bệch đang cong môi mỉm cười, đôi môi màu đỏ đó như vừa được tô điểm bằng máu tươi, rực rỡ pha lẫn quỷ dị. Trên gương mặt không có sinh khí còn có những đường vân tơ máu chạy dài khắp nơi chẳng khác gì chân nhện, nổi bật mà ghê rợn.

"Hahaha..." Tiếng cười khẽ khúc khích lại vang lên và đánh tỉnh tinh thần của bảo vệ trung niên, ông ta thảng thốt ngã ngồi trên đất.

"Quỷ...có quỷ..." Lắp bắp không nói được nên lời, bảo vệ trung niên dùng chân đẩy người cách xa cánh cổng sắt của biệt thự, tìm kiếm khoảng cách an toàn.

Ông run run hướng ánh sáng vàng nhạt của đèn pin về phía cửa sổ một lần nữa, nào ngờ chả thấy bóng dáng quỷ mị vừa rồi, nơi đó giờ đã trống không.

"Diệp Phiii! Anh ở đâuuu?"

"Diệp Phiii!"

Trong không gian tĩnh lặng u tối lại vang lên tiếng gọi kéo dài chứa đựng oán than và u uất, phẫn hận.

Bất thình lình, một đàn quạ sà xuống vị trí mà bảo vệ trung niên đang ngồi, lướt nhanh qua đầu ông rồi bay thẳng về hướng Đông Nam. Để lại trên đất một bóng dáng nằm im với gương mặt bê bết máu tươi - Bảo vệ trung niên đã hoàn toàn mất đi ý thức.

...

Khoảng 3 giờ sáng cùng ngày, ở gần đầu thôn Vĩnh Phúc. Một bóng người hơi gầy gò nhưng cao lêu nghêu đang chậm rãi bước đi một cách xiêu vẹo, miệng không ngừng lầm bầm, "Con đàn bà chết tiệt! Tao đưa tiền mà mày không chịu tiếp đãi tao, còn chê ít ỏi. Chờ xem, đợi ngày mai ông đây lấy được tiền từ chỗ anh Quyền thì ông sẽ chơi chết mày. Đồ kỹ nữ thối tha!"

Khi người đàn ông giương mắt nhìn về phía trước, bỗng dưng thấp thoáng thấy được một bóng dáng yểu điệu thướt tha đang độc hành. Giờ này là giờ mọi người đang ngon giấc, kể cả gà chó cũng chợp mắt thì nói chi là con người, hơn nữa còn là một cô gái. Xảy ra việc khác thường tất có yêu ma. Nếu là một người có tư duy sáng suốt ắt hẳn sẽ nảy sinh nghi ngờ và phòng bị. Rất tiếc người đàn ông đang ngập trong men say này lại vứt bỏ mất lý trí từ lâu, thứ còn lại trong sâu thẳm tâm hồn chỉ là những ham muốn đen tối đồi bại.

Nhếch môi cười nham hiểm xấu xa, người đàn ông nhanh chân đi tới gần cô gái mặc váy màu đỏ ôm sát người để lộ các đường cong quyến rũ, "Người đẹp! Tối rồi còn đi ra ngoài một mình, không sợ gặp kẻ xấu sao? Mau tới đây, anh trai đưa em về nhà." Đúng lúc gặp được hàng cực phẩm thế này, đúng là ông Trời chiêu đãi anh.

Cô gái mặc váy đỏ chầm chậm quay sang, nhoẻn miệng cười duyên, dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, đôi mắt sáng ngần của cô chứa đầy phong tình, "Được nha. Nhưng nhà tôi ở cách đây rất xa, chi bằng đến nhà của anh đi."

Người đàn ông vui vẻ ra mặt, sau đó chợt nhớ tới ở nhà có một lão hổ cái dữ dằn suốt ngày mắng nhiếc mình, có cho anh tám cái mạng anh cũng không dám dẫn đàn bà khác về nhà làm chuyện đó. Nét mặt đáng khinh hiện lên biểu tình lấy lòng, người đàn ông dụ dỗ nói, "Hay là chúng ta đến nơi gần đây nghỉ ngơi một đêm đi?" Trại gỗ mà anh làm việc hàng ngày không có người canh gác vào đêm nay bởi người phụ trách việc đó là anh.

"Chiều theo ý của anh." Cô gái nhoẻn miệng cười tươi một cách dị thường.

Trong lòng cảm thấy sung sướng lâng lâng như thể nhặt được vàng, người đàn ông tức tốc nắm lấy bàn tay của cô gái, "Đi thôi." Trong tích tắc, xúc cảm mát lạnh không ngừng truyền vào lòng bàn tay, anh kinh ngạc hỏi, "Người đẹp, sao tay của em lạnh vậy?" Lạnh không khác gì nước đá.

"Là do thời tiết vào thời điểm này bắt đầu se lạnh." Cô gái nhỏ nhẹ giải thích.

Người đàn ông không nghĩ ngợi gì thêm, đã tin tưởng tuyệt đối vào lời của cô gái. Họ vừa nói chuyện vừa rẽ về hướng tay phải trên con đường cái trong thôn Vĩnh Phúc.

Thôn cổ mấy trăm năm, mặt đường vẫn còn lót đá cuội lớn nhưng vô cùng bằng phẳng, từng vệt sáng của đèn đường quẹt qua những thềm đá nhiều tuổi trước mỗi căn nhà xưa cũ, cũng in bóng người lên đó. Nếu người đàn ông không mải đắm chìm trong sự đam mê sắc dục, anh sẽ nhìn thấy được chỉ có duy nhất chiếc bóng của anh để lại trên nền đá chứa đầy dấu vết năm tháng này.

Tay mềm, không nhiệt độ. Dáng người, chẳng có bóng. Trên cầu quạ bay lượn. Dưới nước hằn cốt quỷ. Kéo người xuống Âm ty.

...

Một lúc sau, bên trong trại gỗ lớn nhất của thôn Vĩnh Phúc, thuộc quyền sở hữu của nhà họ Võ bỗng nhiên vang lên tiếng cười đùa vui vẻ.

Cô gái khéo léo lách người tránh thoát cú vồ sỗ sàng như hổ đói vồ mồi của người đàn ông say rượu, "Nếu anh bắt được tôi thì anh muốn gì tôi cũng chiều." Nói rồi, cô bèn kéo vai váy trễ xuống vai một tí để lộ làn da trắng ngần mịn màng.

Đôi mắt thèm thuồng của người đàn ông hằn lên những đường tơ máu, hơi thở cũng nhuốm mùi thú tính, "Là cô em nói đấy nhé. Được rồi, chúng ta cùng lên Thiên đường nào."

Nhẹ nhàng thanh thoát leo lên một đống gỗ xếp chồng lên nhau, cô gái hơi nghiêng người, chậm rãi kéo làn váy lên, một đôi chân thon dài xinh đẹp từ từ hiện ra. Cô cười khúc khích, giơ ngón trỏ ngoắc ngoắc, mềm nhũn nói, "Qua đây nào."

Mẹ nó, ông đây trúng giải đặc biệt rồi. Con đàn bà này thật cực phẩm.

Người đàn ông gấp gáp không chờ nổi cởi phăng áo thun trên người và thẳng tay vứt trên đất, thân thể nhảy lên đống gỗ nhanh như loài sóc.

Cô gái thuận thế nằm ngửa trên đống gỗ, gương mặt tuyệt đẹp tràn ngập vẻ yêu diễm tựa như đóa hoa thần bí nở rộ trong đêm đang chờ đợi người đến yêu thương.

Khi người đàn ông cởi sạch sẽ những lớp vải trên thân bao gồm chiếc quần lót, anh lập tức nhào tới gần cô gái, "Để anh giúp em cởi quần áo."

Lắc lư nhẹ ngón trỏ, cô gái dịu ngoan nói, "Anh cứ nằm yên." Cô vươn tay kéo người đàn ông nằm xuống bên cạnh mình, sau đó lật người ngồi dậy, cong môi cười khẽ, "Hãy tận tình thưởng thức bữa tiệc tôi dành cho anh."

Bất chợt, có âm thanh rè rè từ đâu vang lên, người đàn ông kinh ngạc đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng ở phía trước. Một vật thể sáng bóng với nhiều vết cứa sắc nhọn đang chậm rãi chạy tới gần giữa hai chân anh.

Hiện tại, mạng sống của người đàn ông này chỉ được tính bằng giây.

Hoảng hốt muốn ngồi bật dậy theo phản xạ tự nhiên, nào ngờ phát hiện cả người cứng đờ như bị đóng băng khiến người đàn ông thảng thốt trừng to mắt.

"Đừng nên động đậy, sẽ không đẹp đâu." Cô gái đứng ở bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực nhìn xuống người đàn ông như thể thưởng thứ một món đồ đang chờ được mài giũa.

Thân thể bắt đầu run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán nhưng người đàn ông vẫn nghiến răng nói, "Người đẹp, đừng giỡn nữa. Mau tắt máy cưa đi!"

Chậm rãi lắc đầu, cô gái tặc lưỡi, "Thật đáng tiếc. Vốn muốn để anh chết một cách thoải mái, nhưng anh ồn quá."

Bất thình lình, gương mặt xinh xắn đẹp đẽ của cô gái đột nhiên trở nên dữ tợn. Làn da trắng ngần biến thành một màu xám xanh, đôi mắt đầy phong tình chỉ còn hai hố sâu đen ngòm không có con ngươi, chẳng khác nào hai đường hầm không có điểm cuối. Đôi môi đỏ tươi chợt mở lớn để lộ hàm răng sắc nhọn nhuộm đầy máu tanh.

"Aaa!"

Tiếng gào thét kinh hãi tột độ pha lẫn đau đớn của người đàn ông vang lên cùng lúc với âm thanh roẹt roẹt. Một đường sáng xẹt qua như sao băng, chiếc máy cưa bằng điện vốn nằm dưới chân nay đã cố định trên đỉnh đầu. Bánh răng vẫn xoay tròn với tốc độ nhanh nhất, chất liệu sáng bóng màu bạc đã đổi màu, một đống ruột bầy nhầy lẫn lộn giữa thịt và máu đỏ tươi diêm dúa đang cuộn mình trong những chiếc răng sắc nhọn đó.

Người đàn ông trần trụi nằm trên đống gỗ giờ đã im bặt tiếng la, đôi mắt mở to như cá chết. Anh ta tắt thở hoàn toàn.

Bỗng dưng, có tiếng động lép nhép khe khẽ như ai đó đang nhai thức ăn vang lên. Thân thể của người đàn ông dần dần tách rời ra làm hai, bao nhiêu cơ quan nội tạng, thịt mỡ, ruột già ruột non đều lộ hết ra ngoài. Máu tươi tựa như nước lũ vỡ đê ào ào đổ xuống trên sàn nhà xi măng, lênh láng khắp mọi nơi.

Nữ quỷ nở nụ cười quỷ dị, nhỏ giọng hừ ca. Một giai điệu ma quái ghê rợn chậm rãi vọng ra từ đôi môi đỏ rực đó.

Âm ty cực lạnh lẽo, lệ quỷ thi nhau khóc, hương đài sương mù mịt, khi nào oán mới tiêu. Mộ hoang không người đến, tháng năm dài đằng đẵng, nghĩa địa người đi lại, chẳng thấy chàng ghé qua.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip