CHAP 5 - CHIẾC LẮC CHÂN
Hơn hai tiếng, rồi ba tiếng trôi qua. Chaeyoung vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào Lisa. Ánh mắt không một chút dao động, bàn tay cô vẫn nắm chặt lấy bàn tay của Lisa không rời bỏ.
Bây giờ cô chỉ có mỗi mình Lisa. Cô không muốn rời xa cô ấy.
Chaeyoung bất ngờ cảm thấy chóng mặt, đầu nặng trĩu, mồ hôi túa ra từ hai bàn tay. Suốt đêm qua cô đã không ngủ, phơi sương ngoài sân bệnh viện, có lẽ đã ngã bệnh. Cô đứng lên, loạng choạng bước đi, cô tìm đến quầy tiếp tân xin thuốc và trở về phòng. Ánh mắt chợt lia tới phần thức ăn mà Jennie đã để đó. Suốt cả ngày hôm nay cô không có gì trong bụng, mắt sưng cả lên vì thiếp đi quá lâu. Không còn cách nào khác, cô phải ăn phần thức ăn đó và uống thuốc, cô phải thật tỉnh táo và khoẻ mạnh để chăm sóc cho Lisa.
_____________
Lisa lờ mờ mở mắt. Trong đầu cô bắt đầu hiện lên từng hình ảnh từng hình ảnh một.
Cô bước đi trong căn nhà rộng lớn kia, bên cạnh cô còn có Jisoo và Jennie. Ánh mắt quan sát từng chi tiết. Cô tách lẻ lên lầu. Ngôi nhà này có vẻ rất giàu có. Căn phòng cuối hành lang bắt đầu thu hút Lisa, nơi có trồng những khóm hoa hồng trên khung cửa sổ, bây giờ đã héo rụi.
Lisa cầm chặt tay nắm cửa, vặn nhẹ nhất có thể. Âm thanh cót két vang lên khiến cô rùng mình. Có lẽ là phòng của con gái, có bàn trang điểm, tủ quần áo và giày cao gót. Nhưng lạ thay trên tường có rất nhiều vết lỗ, có lẽ những bức ảnh đều đã bị gỡ xuống.
Cô bước ra ngoài ban công, có thứ gì đó lấp lánh phản chiếu dưới nền. Tay vịn vào lan can. Cô nghe thấy tiếng vụn vỡ của chúng, trong khoảnh khắc đó cô đã không còn làm chủ được mình... Cả người cô lao thẳng xuống đất...
Lisa mở mắt, mồ hôi rưới đầy hai bên thái dương. Toàn thân cô trở nên đau nhức, chằng chịt các dây, cô cảm nhận được khí oxi từ ống thở. Cô cảm nhận được ánh sáng mờ nhạt. Tay Lisa dần cử động nhẹ. Khi cô đã hoàn toàn lấy lại được ý thức thì đã lập tức nhìn thấy Chaeyoung nằm ngủ ở sofa đối diện. Dáng vẻ cô ấy rất mệt mỏi, ánh mắt thâm lại vì dường như phải chăm sóc cho Lisa suốt đêm. Lisa nằm bất động một chút, sắp xếp lại các tình tiết trong đầu mình.
Đúng rồi, đó là một chiếc lắc chân.
Bây giờ nó đâu rồi nhỉ? Cô vẫn nhớ rất rõ mình đã cầm thứ đó trên tay. Chắc là lúc xảy ra tai nạn nó đã rơi đi mất rồi.
Cạch.
Bỗng có tiếng mở cửa, Jennie bước vào, ánh mắt mừng rỡ.
"Thật tốt quá, em tỉnh lại rồi. Em ổn chứ?"
"Em không sao... Em ngủ đã bao lâu rồi?"
Jennie kéo chiếc ghế lại cạnh bên giường Lisa và ngồi xuống.
"Chỉ mới có hai ngày thôi. Em tỉnh lại nhanh hơn dự đoán của bác sĩ."
Lisa cười.
"Jennie, em có chuyện này muốn nói..."
"Có chuyện gì sao?"
"Lúc ở Úc có vẻ em đã lên phòng của nghi phạm, em đã tìm được chiếc lắc chân. Nhưng có vẻ nó đã rơi mất lúc em bị ngã."
"Vậy sao? Chị sẽ liên lạc đội điều tra bên đó để tìm. Và mọi người cũng đã tìm ra nguyên nhân em bị ngã rồi. Lan can bằng sắt đã bị tháo hết các mối ốc. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến em khi vịn vào thì lập tức bị mất thăng bằng. Một chi tiết khá quan trọng."
"Có thể đó là cách để cô ta trốn thoát...vì lan can này rất cao và sắc nhọn... nếu dùng cách trèo ra thì sẽ dễ bị thương..." Lisa thều thào.
Jennie yên lặng một lúc lâu bỗng dưng lia mắt về phía người đang nằm ngủ say trên sofa.
"Cô gái đó là bạn em sao?"
"Đúng vậy, cô ấy ở đây bao lâu rồi?"
"Cô ấy đã ở đây lúc em còn chưa được chuyển đến nơi cơ. Có vẻ cô ấy rất lo lắng cho em..."
"..."
"Cô ấy cũng rất bướng bỉnh. Cứ ngồi lỳ bên cạnh em không chịu ăn uống. Đến đi ngã bệnh thế này mới chịu nghỉ ngơi."
"Ơ thế cô ấy đã ăn uống gì chưa chị ạ? Đã uống thuốc chưa?" Ánh mắt Lisa đột nhiên lo lắng.
"Có vẻ là rồi đấy. Thôi, em cứ nghỉ ngơi, chị phải đi báo cáo một số thứ cho chị Jisoo." Nói rồi Jennie bước ra ngoài, tiếng đóng cửa lần đã mới khiến Chaeyoung thực sự tỉnh giấc. Cô ôm cái đầu nhỏ, ánh đèn làm cô chói mắt. Chaeyoung ngồi bật dậy liền thấy Lisa nằm đó, đã tỉnh lại từ lúc nào. Cô loạng choạng đến bên cạnh Lisa sốt sắng, nắm lấy tay Lisa.
"Lalice, cậu thế nào rồi? Cậu có ổn không? Có còn đau chỗ nào không?"
Lisa không nói không rằng, kéo người trước mặt vào lòng. Nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm.
"Cậu..."
"Cậu im lặng một chút đi, mình nhớ cậu lắm."
Ánh mắt Chaeyoung đỏ hoe.
"Mình cũng vậy."
"Cậu không biết đâu, lúc bị ngã người đầu tiên mình nghĩ tới là cậu. Không biết cậu có lo lắng cho mình không? Không biết nếu không có mình cậu sống thế nào? Cậu có biết không thế?"
"Mình... không..."
"Đúng rồi, cậu ngốc lắm làm sao biết được."
Lisa buông Chaeyoung ra. Dùng tay vén mái tóc dài của cô ấy, ánh mắt đầy đau xót.
"Mình mới đi có mấy ngày mà cậu đã ốm yếu xanh xao thế này, còn ngã bệnh." Tay sờ trán. "Vẫn còn nóng ran đấy."
Chaeyoung cười. "Mệt mỏi chút thôi, tí lại khỏi ấy mà."
Lisa cốc đầu cô gái ngồi trước mặt mình. "Không được. Cậu phải nghỉ ngơi, cậu về nhà đi, ở đây toàn mùi thuốc lại ồn ào."
"Mình chỉ muốn ở đây... với cậu." Chaeyoung thỏ thẻ. Cô không hề hay biết rằng chỉ vì một câu nói bình thường như thế lại khiến trái tim người đối diện xốn xang đến mức nào.
"Sao cũng được. Mặc kệ cậu. Nếu cậu ngã ốm nặng hơn mình cũng sẽ mặc xác cậu."
Chaeyoung phì cười. "Cậu còn ngốc hơn cả mình. Thôi được rồi, mình sẽ đi gọi bác sĩ nói cậu đã tỉnh dậy."
Chaeyoung đi ra ngoài, bỏ lại ai kia nằm trên giường có chút tức giận có chút đau lòng. Người đã gầy nhom lại còn không biết chăm sóc tốt cho bản thân. Chaeyoung không thể nào biết cũng không thể nào hình dung nổi, Lisa ở Úc nhớ cô đến mức nào đâu. Vì tính chất của công việc nên Lisa không thể thường xuyên liên lạc về. Vết thương của Lisa ở chân vẫn còn liên tục âm ỉ đau, nhưng chỉ cần bắt gặp gương mặt của ai đó, ánh mắt của ai đó là mọi nỗi đau đều bay mất. Bây giờ Lisa hoàn toàn tin rằng tình cảm của Chaeyoung dành cho cô cũng hoàn toàn chân thành như của cô dành cho cô ấy.
Sau khi bác sĩ vào khám một chút, chẩn đoán tình trạng sức khỏe của Lisa đã tiến triển rất tốt. Chỉ có điều vết thương ở chân Lisa bị thanh sắt đâm khá sâu, khả năng là để lại sẹo và phải mất một thời gian để trị liệu.
___________
Thấm thoát trôi qua cũng hơn một tuần ngày Lisa tỉnh lại. Chaeyoung thì vẫn luôn túc trực ở đó chăm sóc cho cô. Lisa phải ngồi xe lăn trong thời gian này nên mọi sinh hoạt đều bất tiện. Nhưng Chaeyoung đã luôn ở bên cạnh Lisa và là cánh tay đắc lực. Gọt trái cây, đẩy cô đi dạo, đi lấy thuốc, chăm sóc Lisa từng chút từng chút một.
Bây giờ Lisa đã được phép xuất viện để trở về nhà. Ngôi nhà này gần như đã bị bỏ hoang gần hai tuần nhưng mọi thứ vẫn tươm tất sạch sẽ tới bất ngờ, Chaeyoung đã làm mọi thứ để Lisa có thể trở về một cách thoải mái nhất. Cô dìu Lisa ngồi trên ghế sofa.
"Mình đã nấu một chút cháo cho cậu. Mình sẽ mang ra ngay, cậu đợi nhé."
Lisa gật đầu cười. Sau đó liền để mắt tới túi đồ trên bàn. Đây chẳng phải là quần áo của cô mặc lúc ngã sao? Lisa với tới lấy quần áo từ trong túi ra.
Từ trong chiếc áo của cô rơi ra chiếc lắc chân. Vậy có nghĩa là nó không rơi lại tại hiện trường. Có thể lúc tổ y tá cấp cứu đã nghĩ đây là chiếc lắc của cô nên đã gói chung với quần áo.
Lisa ngắm nghía kỹ chiếc lắc. Họa tiết đơn giản nhưng rất bắt mắt. Có vẻ phía bên trong còn khắc mấy chữ... Gì nhỉ? Lisa nheo mắt lại cố gắng nhìn kỹ từng chữ một.
"Roseanne... Park... Chae..."
"Lalice, cháo tới rồi đây. Cậu ăn ngay cho nóng!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip